Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng

Chương 26




Quân Thần Tinh không nói mà chỉ nhìn Lục Kiên. Một năm nay, người ngoài đều cho rằng anh đảm nhận vị trí giáo sư đại học của Trúc Quang là do học viện này thuộc về nhà họ Quân. Mà số lượng học sinh nữ nhập học vào trường tăng cao cũng đều chỉ vì say mê anh cuồng nhiệt, mong muốn được tiếp cận gần hơn với anh.

Nhưng thực tế, Quân Thần Tinh là người thành lập cũng chính là ông chủ của học viện Trúc Quang. Hơn nữa, anh là người duy nhất có quyền xét tuyển học sinh. Người nộp đơn lên đến hàng nghìn người, hơn nữa, còn phải chia học sinh theo ba loại gia cảnh khác nhau. Từ đó mới xét tuyển ra những người anh muốn chọn. Mỗi đợt học sinh mới nhập học khoảng chừng hai nghìn người.

Nếu nói đều là tự mình anh làm hết tất cả thì sẽ không ai tin rằng việc một mình anh có thể hoàn tất việc xét tuyển trong vòng 3 ngày. Anh dửng dưng nói đó là bí mật của anh, sẽ không tiết lộ ra.

Lát sau, Quân Thần Tinh lấy ra chiếc máy tính siêu nhỏ từ túi áo, nhập vào một mật mã, nó trở nên to hơn. Anh đặt máy tính lên đầu gối, tiện cho việc điều tra số liệu của anh.

Bởi vì từng học sinh đều do anh tự mình xét tuyển, số liệu cũng do anh cập nhật, chỉ cần biết tên và lớp học, anh đều có thể dùng loại máy tính được chế tạo đặc biệt này để điều tra tư liệu.

Lục Kiên nhìn động tác lướt như bay trên bàn phím của anh, tò mò hỏi: "Thần Tinh, đây là loại máy tính có thể to lên hoặc nhỏ đi mà cậu nói à?"

Đây là một trong các sản phẩm độc đáo do chính Quân Thần Tinh tự nghiên cứu và phát triển. Toàn thế giới chỉ có một chiếc, chức năng đa dạng lại có thể to nhỏ tùy thích, vô cùng kỳ diệu.

Quân Thần Tinh gật đầu, sau đó, ngẩng đầu lên nói với Lục Kiên: "Cô bé không có gì đặc biệt. Tôi sẽ cho cô bé vào học, nhưng chẳng qua là do quan hệ với người nhà của cô bé. Cha mẹ cô bé đều là người thừa kế duy nhất của hắc bang, hai nhà trở thành thông gia xác nhập thành một bang hội duy nhất, thế lực không yếu. Ba ông anh trai của cô bé cũng không đơn giản, là những người có thể tạo quan hệ tốt."

Anh ngừng một chút, sau đó tắt máy tính, nhíu mày nhìn Lục Kiên: "Tôi đã điều tra, nhà họ Chu không phải loại người chuyên chế độc tài. Hơn nữa, họ đối với cô bé thật sự rất quan tâm, vì sao lại ép buộc cô bé? Không thể nào."

Tuy anh chỉ mới hoạt động trong giới xã giao một năm trở lại đây, nhưng cũng từng tiếp xúc với họ, tình cảm qua lại không sâu nhưng cũng từng nói chuyện với nhau. Họ không phải loại người có phong cách làm người và làm việc trong ngoài bất nhất.

"Tự bọn họ có suy tính của mình. Cậu dfienddnlieqiudoon gặp được Thải Tâm rồi thì sẽ hiểu được vì sao họ lại kiên quyết như vậy. Điều đó chúng ta không nên nhận xét."

Quân Thần Tinh biết Lục Kiên muốn chính anh tự đi tìm hiểu. "Nếu cô bé muốn làm theo ý của gia đình, sao lại không vào học tại Trúc Quang?"

“Bởi vì Trúc Quang của chúng ta không có khoa việc nhà!" Lục Kiên đột nhiên cười quỷ dị, bởi vì ông nhìn thấy vẻ mặt Quân Thần Tinh trở nên sáng ngời, đúng như suy nghĩ của ông. "Tôi biết cậu muốn hỏi điều gì."

Quân Thần Tinh còn chưa kịp mở miệng, ông đã nói trước: "Đúng vậy! Cô bé rất giỏi làm việc nhà."

Nghe được câu trả lời của Lục Kiên, Quân Thần Tinh hết sức giận dữ, bực tức trừng mắt liếc Lục Kiên, sau đó đứng lên. "Người giúp việc tôi thuê cũng rất biết làm việc nhà!" Biết rõ điều anh muốn hỏi, còn cố ý nhử anh!

Lục Kiên không kiềm chế được cười lớn, "Thần Tinh, không phải tôi cố ý nói vậy. Nhưng mà, cô bé thật sự rất biết làm việc nhà! Về phần cậu suy nghĩ theo hướng nào, thì tự cậu tìm hiểu lấy."

"Đương nhiên tôi sẽ làm! Dù sao thì, ông cũng mong muốn nếu có thể tôi không cần xuất hiện trước mặt hai người. Như vậy, tôi sẽ không thể cản trở ông ôm ấp vợ." Vì phục thù Lục Kiên, Quân Thần Tinh cố ý hả hê nói: "Nhưng mà, đáng tiếc quá, trưa thứ Bảy này, vợ ông đã mời tôi tới ăn cơm." Nghĩ đến một bàn đầy đồ ăn do vợ hiệu trưởng nấu, nước miếng của anh cũng nhanh chóng chảy ra.

Đáy mắt Lục Kiên lóe lên sự gian xảo, thầm nghĩ, dù sao cũng là lần cuối cùng cậu được mời, tôi sẽ không so đo với cậu.

"Được rồi, rốt cuộc cậu có đồng ý dạy kèm cho cô bé không?"

"Hừ!" Thấy Lục Kiên không có chút phản ứng nào, Quân Thần Tinh đành cười giễu nói: "Đừng tưởng cô bé làm việc nhà rất tốt là có thể làm tôi dao động."

"Thật chứ?" Lục Kiên nhìn anh như hiểu rõ, nhìn đến khi anh sắp thẹn quá hóa giận thì vội vàng nói: "Được rồi, Thần Tinh, chúng ta không bàn đến vấn đề này nữa. Vậy nếu tôi dùng giao tình giữa chúng ta để cầu xin cậu, thì được chứ?"

Quân Thần Tinh thật sự ngạc nhiên. Có thể khiến cho Lục Kiên nói chuyện hạ mình như vậy đúng là chuyện lạ. Cho dù anh có tiếp tục hỏi tới cùng, ông cũng sẽ không nói, cho nên, anh quyết định sẽ ra tay từ phía Chu Thải Tâm. "Muốn tôi dạy kèm cho cô bé ở đâu?"

Lục Kiên nghe cậu đồng ý, lập tức nhếch miệng cười.

"Dạy ở đây, hơn nữa dùng thời gian lên lớp của cô bé mà dạy. Nếu không, buổi tối cậu có nhiều thời gian rãnh để dạy cho cô bé sao? Hơn nữa, cô bé học ở trên lớp cũng rất lãng phí thời gian, không bằng để cậu dạy trong thời gian đó. Nhưng mà, chúng ta phải đưa ra một lý do hợp lý, nếu không, để cho người khác biết, sẽ rất phiền phức."

"Nếu biết làm như vậy sẽ đem lại phiền phức, ông còn nhất định phải làm!" Trong lời nói oán giận của Quân Thần Tinh còn có bất đắc dĩ.

Lục Kiên làm như không nghe thấy, dù sao thì ông cũng đã đạt được mục đích. "Những giáo viên khác tôi đều đã nói trước với họ, họ đều đồng ý giữ bí mật. Chỉ lo ngại phản ứng của học sinh, bởi vì cậu quá thu hút, không có khóa học nhưng lại đến trường sẽ khiến chúng xôn xao. Cho nên, uất ức cậu đến trường sớm hơn, đợi tối muộn hãy về."

Quân Thần Tinh mặc dù không hài lòng nhưng cũng không thể phản đối. Ai bảo Lục Kiên gian xảo như vậy, dùng tình cảm nhiều năm của họ cầu xin anh. "Vì sao không dứt khoắt chuyển sang nơi khác?"

"Không thể! Cha mẹ cô bé với tôi là bạn bè lâu năm, tôi vô cùng hiểu họ. Trừ khi đến nhà tôi hoặc đến trường, cô bé hầu như không ra khỏi nhà. Họ biết được suy nghĩ của cô bé, cũng đồng ý để tôi mời thầy giáo đến dạy kèm. Nhưng mà, nhất định phải dạy ở học viện, không thể đổi chỗ khác."

"Thì ra là vậy."

"Không! Cũng không chỉ vỉ tôi và cha mẹ cô bé là bạn bè mới cầu xin cậu, mà còn vì cô bé đó." Nhìn Quân Thần Tinh ngạc nhiên muốn dò hỏi, Lục Kiên vội vàng lắc đầu: "Không! Đừng hỏi tôi. Cho dù tôi có nói, cậu cũng sẽ không hiểu được. Muốn biết thì tự cậu hãy tìm hiểu đi. Tôi sẽ tạm thời đến văn phòng giáo viên, về phần cô bé, không cần lo lắng. Dù sao cũng không có nhiều người chú ý đến cô bé."

"Xem ra ông đã sắp xếp tốt mọi việc." Quân Thần Tinh đi đến của sau, lại xoay người nhìn ông: "Nhưng mà, tôi còn một vấn đề."

Lục Kiên nhướng mày nhìn cậu.

"Cô bé thực sự đáng giá sao?" Quân Thần Tinh hờ hững hỏi.

"Với tôi mà nói, quả thật đáng giá!"

Quân Thần Tinh không nói gì, lẳng lặng nhìn ông một lát, nói: "Ông muốn tôi tự mình đi tìm hiểu...." Thấy Lục Kiên gật đầu, anh nói: "Tôi biết rồi!"

Chờ anh ra khỏi phòng hiệu trưởng từ cửa sau, trong mắt Lục Kiên hiện lên chút kỳ lạ, hài lòng tự nhủ: "Tôi không tin làm đến vậy mà cậu còn có thời gian đến tranh giành vợ với tôi."

Quân Thần Tinh ngồi trước bàn lớn trong phòng hiệu trưởng, ánh mắt anh vẫn nhìn chăm chú vào cánh cửa khép chặt.

Nửa tiếng trước khi đến học viện, anh đã xem qua tư liệu của Chu Thải Tâm một lần. Anh nhìn đồng hồ, cách thời gian vào học còn 10 phút, chắc là cô bé cũng sắp đến.

Thời gian đi học mỗi ngày của cô đều rất đúng giờ. Hơn nữa, chắc chắn sẽ vào lớp trước 10 phút, không ngày nào ngoại lệ.

Thực ra, lời nói hôm qua của Lục Kiên cũng khiến cho anh có chút mong chờ. Nếu cô đúng là người con gái anh muốn tìm, vậy thì quá tốt. Anh cũng chưa xem hình chụp của cô. Tuy diện mạo đẹp xấu là điều mà nhiều người coi trọng mà anh thì đương nhiên cũng yêu thích những cô gái xinh đẹp. Dù sao thì diện mạo xinh đẹp cũng luôn nhận được nhiều sự chú ý và ưu ái hơn, ví dụ như chính anh.

Nhưng mà, nếu cô đúng là cô gái mà anh muốn tìm, thì anh sẽ không quan tâm đến diện mạo. Anh em họ Quân đều như thế, chỉ cần cảm giác đã gặp đúng người, thì diện mạo không còn là quan trọng nhất, họ sẽ không quá để ý đến.

Bởi vì, hoàn cảnh trưởng thành đặc biệt của họ đã khiến họ hiểu được, tốt gỗ hơn tốt nước sơn. Cho dù diện mạo bên ngoài như thế nào, chỉ cần họ đã muốn, họ sẽ giành lấy, không từ thủ đoạn.

Có lẽ, cô gái mà họ muốn không giống nhau, nhưng suy nghĩ của họ lại giống nhau!

Chính lúc anh định đứng lên thì cửa phòng yên lặng mở ra, một bóng dáng nhẹ nhàng linh hoạt bước vào. Anh díp đôi mắt tinh tế đánh giá bóng lưng của cô, cảm thấy được trang phục của cô thật sự... khiến người khác không cách nào chấp nhận được!

Tuy rằng anh không phải là một người coi trọng vẻ bề ngoài, nhưng điều đó cũng không nói lên việc anh có thể chấp nhận được người khác mặc "Thời trang bao bố!" Anh mong muốn học sinh nữ thể hiện tuổi trẻ, chí hướng nên đồng phục được chọn là dạng đồng phục thủy thủ màu trắng váy xanh.

Nhưng mà, nhìn cô xem... Trời ạ! Anh cảm thấy cơn tức của mình sắp bộc phát. Sao cô có thể chà đạp ý tưởng tốt đẹp ban đầu của anh thành bộ dạng này. Áo trên người quá rộng, váy thì dài đến bắp chân. 

Khi cô đóng cửa, xoay người lại, ngẩng đầu lên thì sự kinh ngạc chợt lóe trong mắt anh. Diện mạo cô vô cùng bình thường, ngũ quan cũng không nổi bật hay xinh đẹp, thật sự là quá bình thường đến nỗi không thể khiến người khác chú ý.

Khóe miệng run rẩy, anh gần như muốn chửi ầm lên. Đúng vậy, anh không quan tâm đến vẻ bề ngoài. Diện mạo bình thường của cô anh cũng chấp nhận, dù sao thì, anh cũng đã gặp qua không ít những cô gái bình thường như cô, có khi còn xấu hơn cả cô! Nhưng mà, anh thật sự chưa từng thấy qua cô gái nào có thể mặc quần áo thành bộ dạng này!

Tầm mắt của anh dò xét bộ đồng phục thủy thủ áo trắng váy xanh trên người cô, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa, anh dùng biểu cảm ghét bỏ tức giận rống to: "Cô lại đây cho tôi!"

Không phải là anh đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, diện mạo là do cha mẹ sinh ra, trừ khi phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không thì không có cách nào thay đổi được. Nhưng đồng phục học sinh này là do anh thiết kế, anh hy vọng có thể giúp cho học sinh nữ của học viện Trúc Quang thể hiện được sự đặc biệt của tuổi trẻ. Nhìn cách cô làm phụ lòng tốt của anh như thế, quả thực làm cho anh vô cùng tức giận.

Nghe được giọng nói giận dữ của anh, Chu Thải Tâm lập tức nhìn về phía trước, khi sắp nhìn đến khuôn mặt anh thì cô đột nhiên ngừng lại, đáy lòng dâng lên chút quen thuộc, đau nhói như kim đâm vào lòng. Cô rất hiểu cảm giác này, giọng điệu và vẻ mặt ghét bỏ của người khác đối với cô, cô đều nhìn thấy trong mắt anh.

Tại sao? Từ nhỏ đến lớn, nhìn đủ vẻ mặt khinh thường, nghe đầy lời nói mỉa mai, thậm chí, người khác cố tình dùng lời nói châm chọc, cô đều có thể chịu đựng được. Nhưng tại sao dinendian.lơqid]on vẻ mặt ghét bỏ của người đàn ông này, khiến cô không thể chấp nhận được?

Mà đau đớn trong lòng cô, so với những nỗi đau trong quá khứ còn khó chịu hơn, chuyện này là tại sao?

Cô không chịu được âm thầm trách bản thân suy nghĩ lung tung. Nhớ đến diện mạo bị bắt gặp của mình, đừng nói là đàn ông ưu tú, cho dù vẻ bề ngoài chỉ dừng ở mức khá hơn cô, cũng đã không thèm nhìn đến cô một lần.

Hơn nữa, diện mạo của anh ưu tú như vậy, xinh đẹp đến mức làm phụ nữ cũng cảm thấy xấu hổ! Trên đời này còn có đàn ông xinh đẹp như vậy, mà lại còn là đàn ông nữa chứ!

Quân Thần Tinh thấy cô nhìn chằm chằm mình cũng không thèm để ý, dù sao vẻ bề ngoài của anh thu hút phụ nữ cũng là điều tự nhiên. Chuyện khiến anh tức giận, chính là việc chưa có ai như cô, dám xem lời nói của anh như gió thoảng qua tai. "Đáng chết! Tôi nói cô lập tức lăn qua đây cho tôi, cô không thèm nghe thấy đúng không?" Anh gào lớn hơn.

Chu Thải Tâm nghe anh gào lên, mắt không kiềm chế được trừng lớn, đem hết những tự ti ban nãy quăng ra khỏi đầu.

"Em... Em đi thì được, còn muốn em lăn em sẽ không làm đâu! Thầy, hay là thầy lăn thử một lần cho em xem được không, em sẽ cố gắng làm theo." Khuôn mặt ngây thơ mang theo biểu cảm nghiêm túc.

Quân Thần Tinh không thể tin nổi vào tai mình, anh trừng mắt kinh ngạc nhìn cô. Lập tức nghĩ cô cố ý, bởi vì người dù ngốc đến đâu, cũng không thể ngốc đến mức độ này. 

"Cô cố ý, đúng không?"  Anh lại gào lên. Đúng vậy! Nhất định là Lục Kiên cố ý kêu cô đến đây để chọc tức anh mà.

"Thầy, thính giác của em rất tốt!" Anh nói chuyện lớn tiếng như vậy, nhất định là nghĩ thính giác của cô không được tốt.

Câu nói không đầu không đuôi của cô làm cho Quân Thần Tinh sững sờ. Cô đang đùa giỡn trò ngốc nghếch gì đây?” Anh lại hét lên: "Cô đang nói chuyện quái quỷ gì thế?" Anh nói chuyện với cô, liên quan gì đến thính giác của cô chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.