Mặc dù Đoan Mộc Mộc không thích Hồ Tiểu Liệt , nhưng tình yêu của anh
đối với mình không sai, trước kia là do cô không hiểu, nhưng bây giờ
không như vậy nữa rồi, thậm chí vì ban đầu không chút lưu tình cự tuyệt
anh nên giờ có chút đau lòng.
Sau khi dọn dẹp xong đồ đạc, đi ra
khỏi phòng làm việc, chạy thẳng tới nơi hẹn Hồ Tiểu Liệt, là một câu lạc
bộ hạng sang, đẩy cửa ra, đã thấy Hồ Tiểu Liệt ngồi trên ghế sa lon,
bên cạnh còn có hai cô gái, ăn mặc cực ít, trang điểm nồng đậm, vừa nhìn
đã biết là những cô gái phong trần.
Hồ Tiểu Liệt như vậy rất xa
lạ, nghe nói sau lần cô cự tuyệt lời cầu hôn của anh, anh liền thay đổi
thành như vậy, suốt ngày ăn chơi đàng điếm ở các quán bar, thật ra thì
tối nay đồng ý tới đây gặp anh, là do Đoan Mộc Mộc muốn mượn cơ hội này
cởi ra những khúc mắc của bọn họ, không muốn Hồ Tiểu Liệt vì vậy mà phá
hủy mình.
Đoan Mộc Mộc ngồi cách bọn họ xa một chút, thưởng thức
Hồ Tiểu Liệt cùng hai người phụ nữ dây dưa, cho đến khi hai người phụ nữ
kia kêu lên thành tiếng, cô mới bưng một ly rượu trên bàn dội qua,
"Biến, muốn nổi dâm thì tìm nơi khác."
Môt câu nói này của cô
chấm dứt cảnh tượng hỗn loạn, Hồ Tiểu Liệt nhìn sang, nửa ngày mới cười
to lên, "Quả nhiên là anh chọn trúng em, đúng là khác biệt."
Tay anh vung lên, hai người phụ nữ phẫn nộ rời đi, chỉ là trước khi đi còn hung hăng liếc Đoan Mộc Mộc mấy lần.
"Miệng ít nói tục đi." Đoan Mộc Mộc mắng Hồ Tiểu Liệt, "Bây giờ anh khiến tôi càng thấy buồn nôn hơn."
Hồ
Tiểu Liệt khổ sở cười một tiếng, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Đoan Mộc
Mộc, cô vì ghét mùi nước hoa của phụ nữ trên người anh, nên ngồi xa một
chút, Hồ Tiểu Liệt rót xong rượu cho cô, "Uống một ly chứ?"
"Bản
tiểu thư không yêu thích nơi này, có rắm mau thả." Giờ khắc này, ngồi
một mình với Hồ Tiểu Liệt, ngửi mùi rượu gay mũi, trong lòng Đoan Mộc
Mộc lại xẹt qua một tia lo lắng.
Chất lỏng óng ánh rơi vào trong
miệng Hồ Tiểu Liệt, uống xong, anh ghé lại gần, vẻ mặt mang theo men
say, "Lãnh Thiếu phu nhân nói chuyện sao có thể thô lỗ thế này?"
Đoan
Mộc Mộc biết anh hận mình, hận cô vô tình với anh, hận cô lần lượt cự
tuyệt lời cầu hôn của anh, nhưng co dù có thêm một cơ hội nữa, cô vẫn sẽ
cự tuyệt.
"Mộc Mộc, anh không quên được em làm sao đây?" Đột
nhiên, thân thể Hồ Tiểu Liệt nghiêng tới, Đoan Mộc Mộc bất ngờ không đề
phòng vừa lúc bị đè.
Mùi rượu nồng nặc xông vào mặt, còn có thân
thể anh đang đè ép cô, tư thế này, còn cả không khí này có làm thế nào
đi nữa cũng rất mập mờ, Đoan Mộc có chút sợ hãi, dùng sức đẩy anh ra,
"Cút ngay Hồ Tiểu Liệt, nếu không tôi trở mặt đấy?"
"Mộc Mộc, anh
có điểm nào kém hơn so với họ Lãnh đó hay sao?" Hồ Tiểu Liệt men say
nồng đậm, "Anh yêu em nhiều năm như vậy, mà sao em lại không yêu anh,
hả?"
Thân thể anh đè ép cô không thở nổi, ngón tay bám chặt vào da thịt cô, khiến cô cảm thấy lo lắng.
"Buông
tôi ra Hồ Tiểu Liệt, đừng làm cho tôi càng thêm chán ghét anh." Đoan
Mộc Mộc phát hiện người đàn ông này thường ngày bị cô mắng rất nhục nhã,
giờ phút này lại khiến cô sợ hãi như vậy, bờ môi của anh gần như vuốt
ve trên da thịt của cô, hơi thở mang theo nhiệt độ khiến thần kinh cô
rối loạn, dùng định lực rất lớn mới khiến mình duy trì được sự tỉnh táo,
"Cút ngay!"
Cô dùng sức đẩy anh, nhưng anh đã say mềm giống y như heo chết.
"Anh không cam lòng, không cam lòng." Hai mắt Hồ Tiểu Liệt dâng lên tia máu, giống như là dã thú bị thương đang liếm máu mình.
"Hồ
Tiểu Liệt ." Đoan Mộc Mộc phát hiện anh đã say, say triệt đề, "Anh tỉnh
táo một chút có được hay không? Tôi đã lập gia đình, bây giờ tôi là vợ
của Lãnh An Thần, anh . . . . ."
"Vậy thì sao?" Anh cắt đứt lời
cô, "Anh sẽ khiến em thấy rõ ràng ai mới là người yêu em nhất." Nói
xong, anh lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Cách quá gần, âm thanh của người đầu kia truyền đến rất rõ ràng, "Là tôi, Lãnh An Thần."
Động
tác của Đoan Mộc Mộc như muốn đập nát điện thoại di động, cô không ngờ
Hồ Tiểu Liệt đáng chết lại gọi điện thoại cho người đàn ông kia.
Hồ
Tiểu Liệt né ra, mở miệng, "Tôi là Hồ Tiểu Liệt, vợ anh bây giờ đang ở
với tôi, căn phòng 3118, quán bả Mị Sắc, anh có thể không tới, vậy tối
nay cô ấy chính là của tôi." Nói xong, còn ợ một hơi, mùi rượu hôi hám
khiến Đoan Mộc Mộc muốn ngất.
"Anh điên rồi, gọi điện thoại cho anh ta làm gì?" Đoan Mộc Mộc thấy điện thoại cúp rồi, mới dám nói.
Hồ Tiểu Liệt cười ha hả, "Hiện tại anh muốn cùng anh ta đánh cuộc một ván, người nào thắng, em thuộc về người đó."
Hương
trà lượn lờ trong phòng, Khang Vũ Thác thấy Lãnh An Thần tiếp điện
thoại xong xiết chặt điện thoại di động đến nỗi mu bàn tay nổi cả gân
xanh, cẩn thận hỏi, "Anh, thế nào?"
Lãnh An Thần không nói, gương
mặt tuấn tú căng chặt, bình thản trấn định tròng mắt đang hiện ra ánh
sáng âm độc, tiếp liền nhìn thấy anh móc trong túi ra một chồng hình ảnh
vung vẩy trước mặt Khang Vũ Thác, "Thứ cậu muốn đều ở đây?"
Nhặt
hình lên, khóe môi Khang Vũ Thác dần dần hiện lên nụ cười, "Khoan hãy
nói góc độ chụp không tệ, thoạt nhìn rất triền miên . . . . . ."
"Hai người bắt đầu lúc nào?" Lãnh An Thần lên tiếng, trên mặt một mảnh đen thui.
Ánh
mắt Khang Vũ Thác vẫn còn trên tấm hình, không hề phát hiện sự khác
thường của Lãnh An Thần, vừa nhìn vừa nói tại sao quen biết với Đoan Mộc
Mộc, mà tay cầm ly trà của Lãnh An Thần đã xiết chặt gần như muốn đem
thứ đó bóp nát.
"Anh, cô bé này như thế nào?" Rốt cuộc thưởng
thức đến tấm hình cuối cùng, Khang Vũ Thác ngẩng đầu, cười không ngớt
hỏi Lãnh An Thần.
Trên gương mặt cứng ngắc của Lãnh An Thần hiện lên nụ cười thật mỏng, "Không tệ."
"Đúng
vậy a, anh không biết nha đầu kia có duyên với em thế nào đâu, từ Las
Vegas đến Paris nước Pháp, còn có trong buổi họp mặt các ký giả ở công
ty anh. . . . . ." Khang Vũ Thác nhắc đến Đoan Mộc Mộc, khóe mắt đều
không tự giác nhếch lên, mang theo hưng phấn không giải thích được,
nhưng không biết chuyện này đối với Lãnh An Thần mà nói, là sỉ nhục bao
nhiêu.
Vợ của anh cư nhiên trong tuần trăng mật đi quyến rũ người đàn ông khác, vậy mà anh lại hoàn toàn không biết.
Đoan Mộc Mộc, cô lại cho tôi một sự “ngạc nhiên”‘ nữa, trong tròng mắt đen của Lãnh An Thần dấy lên một ngọn lửa .
"Anh, lần này cám ơn anh." Khang Vũ Thác nói xong muốn thu tấm hình lại, nhưng tay lại bị đè lại.
"Tôi còn chưa nói giúp cậu." Lời nói của Lãnh An Thần khiến khóe môi Khang Vũ Thác cứng đờ.
Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát Khang Vũ Thác lại cười ra tiếng, "Lãnh tổng, anh giỡn không đúng lúc nha?"
"Tôi nói thật.” Lãnh An Thần đem tất cả hình ảnh thu hết về, "Có thể giúp cậu, nhưng tôi có điều kiện?"
"Cái gì?" Khang Vũ Thác nhìn những tấm hình bị lấy đi, trái tim thoáng qua một tia nghi ngờ.
"Rời bỏ cô ấy?" Lãnh An Thần nhẹ nhàng phun ra ba chữ này.
Thái độ đầu tiên của Khang Vũ Thác đơ ra, sau đó là cứng rắn, cuối cùng là không hiểu, "Em không hiểu ý của anh."
Lãnh
An Thần đứng dậy, ánh mắt nguy hiểm xẹt qua gương mặt của Khang Vũ
Thác, không còn vẻ ôn hòa ngày thường, "Cậu không cần biết lý do, dù sao
cô ấy là không được."
"Tại sao?" Khang Vũ Thác hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nhưng Lãnh An Thần đã đi rồi.
Ra
khỏi quán trà, Lãnh An Thần lái xe chạy thẳng tới Mị Sắc, tốc độ xe cơ
hồ nhanh tới cực điểm, anh vẫn đang ở chỗ này xử lý quan hệ của cô và
Khang Vũ Thác, thì phía bên cô lại chọc phải Hồ Tiểu Liệt, người phụ nữ
này sao lại không có một ngày khiến anh bớt lo lắng?
Phòng bao bị
đụng mở, một làn gió theo vào, Đoan Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn lại, thì
thấy Lãnh An Thần mặc chiếc áo khoác đen đi vào, giữa những bước chân di
chuyển, vạt áo khoác ngoài khẽ bay lên, lộ ra hai bắp chân thon dài,
ánh mắt anh yên tĩnh, nhưng tròng mắt lại thâm sâu như biển, giống như
muốn hút người khác vào.
Ánh mắt của anh cuối cùng ngừng ở trên
người của Đoan Mộc Mộc, mà giờ khắc này cô đang bị Hồ Tiểu Liệt ôm vào
trong ngực, giãy giụa cũng không thoát được.
Trong nháy mắt, ý lạnh bao bọc quanh thân Đoan Mộc Mộc, "Lãnh An Thần . . . . . ."
Cô mở miệng, không biết là muốn cầu cứu hay là muốn giải thích.
"Hồ
thiếu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Ánh mắt Lãnh An Thần từ trên mặt
Đoan Mộc Mộc dời đi, khóe môi câu một nụ cười nhìn Hồ Tiểu Liệt .
Hồ
Tiểu Liệt nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, bàn tay vuốt vuốt ngón tay ngọc thon
dài của Đoan Mộc Mộc, "Lãnh Thiếu chịu tới thật là nể mặt Hồ mỗ."
Lãnh
An Thần ngồi vào một bên sofa, áo khoác ngoài tản ra, hai chân vắt
chung một chỗ, lộ ra vẻ coi thường tất cả mọi thứ, "Nói đi, muốn cái
gì?"
Nghe nói như thế, Hồ Tiểu Liệt cười khẽ một tiếng, sau đó ôm cằm Đoan Mộc Mộc, "Muốn người phụ nữ của tôi quay về."
Ngón tay đang gõ trên đầu gối của Lãnh An Thần tạm dừng, tiếp theo cười hỏi, "Người phụ nữ của anh?"
"Đúng,
Đoan Mộc Mộc vốn chính là người phụ nữ của tôi, nhưng anh đã cướp cô ấy
đi, hôm nay dù sao Lãnh tổng cũng nên cho tôi một lời giải thích đi."
Hồ Tiểu Liệt càng ôm chặt Đoan Mộc Mộc, tư thái hoàn toàn độc chiếm.
Đoan Mộc Mộc ghét sự trêu đùa của Hồ Tiểu Liệt, quay đầu tránh đi, "Hồ Tiểu Liệt, anh thật vô sỉ."
"Bảo
bối, anh có vô sỉ cũng không theo kịp ông xã của em, từ ngày hai người
kết hôn đến nay, anh ta tạo ra không ít xì căng đan ầm ĩ, anh đều giúp
em kiểm tra rồi." Hồ Tiểu Liệt vừa nói vừa nhìn về phía Lãnh An Thần,
"Lãnh Thiếu, lời này của tôi nói không sai chứ?"
"Đó là chuyện của vợ chồng chúng tôi." Âm thanh của Lãnh An Thần lành lạnh.
"Vợ
chồng?" Hồ Tiểu Liệt hừ một tiếng, "Hôm nay chính là tôi muốn xem anh
là người đàn ông như thế nào trước mặt người vợ của mình đấy."
Tay
anh buông lỏng, Đoan Mộc Mộc được thả ra, mà Hồ Tiểu Liệt đã từ gầm bàn
lấy ra một bình rượu, dùng miệng tháo nắp bình, phun qua một bên, vừa
chậm rãi rót rượu vào trong ly, vừa nói, "Rượu này gọi là Sex The Beach,
uống vào sẽ khơi lên dục vọng nguyên thủy của đàn ông. . . . . . Nếu
như sau khi Lãnh Thiếu uống xong ly rượu này, trong ba giờ không động
vào người phụ nữ, như vậy trận đánh cược này xem như tôi thua."
Sex
The beach? Phiên dịch ra chính là sex trên bãi biển, cho dù Đoan Mộc
Mộc có ngu ngốc như thế nào đi nữa, cũng hiểu đây là cái gì?
Hồ Tiểu Liệt đáng chết . . . . . .
Tiểu
não của Đoan Mộc Mộc xoay tròn thật nhanh, liền nghe thấy Lãnh An Thần
mở miệng, "Nếu như tôi thắng, từ giờ về sau anh cách vợ tôi xa một chút,
cách xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu."
Ing?
Đoan Mộc Mộc ngồi một bên rối loạn, có chút không dám tin nhìn về phía Lãnh An Thần, anh đây là đồng ý sao?
Mặc
dù cô không hiểu chai rượu kia có bao nhiêu dục tính, nhưng cô đã từng
đọc trong tiểu thuyết, nghe nói khi đàn ông uống loại rượu này, nếu như
không có người phụ nữ làm thuốc giải thì sẽ bị hành hạ đến chết .
"Không
thành vấn đề, Lãnh Thiếu, xin mời?" Hồ Tiểu Liệt đẩy ly rượu tới trước,
trong lúc Lãnh An Thần bưng ly rượu lên, anh lại nói, "Ba giờ rất khó
nhịn, tôi sẽ tìm mấy người phụ nữ tới giúp vui cho Lãnh Thiếu."
"Hồ Tiểu Liệt." Đoan Mộc Mộc hét lên, muốn ngăn lại.
Cái
này căn bản là anh ta cố ý muốn hành hạ Lãnh An Thần, cho anh uống xuân
dược, sau đó sẽ cho mấy người phụ nữ ngồi trước mặt anh, mà quy tắc trò
chơi vẫn không thể đụng vào những người phụ nữ kia, như vậy so việc ném
thức ăn ngon trước mặt một con sói, nhưng những thức ăn này trộn lẫn
thuốc kịch độc, nếu ăn vào sẽ bị độc chết, không ăn thì đói chết.
Cái tên Hồ Tiểu Liệt này thật là độc ác a?
"Được!"
Giọng nói của Lãnh An Thần vang lên trong căn phòng yên tĩnh, chỉ đơn
giản có một chữ, nhưng mà lại như một cái chùy nặng, ngay lập tức hung
hăng đập vào trong lòng của Đoan Mộc Mộc.
"Lãnh An Thần." Đoan Mộc Mộc không ngừng lên tiếng.
Sao anh lại đồng ý? Anh chán ghét cô như thế, dù cô có chết, anh cũng không nhúng tay mới đúng.
Lãnh
An Thần nhếch môi nhìn về phía cô cười cười, phảng phất như đọc được
tâm tư của cô, hài hước lên tiếng, "Bà xã, anh đồng ý cùng anh ta đánh
cuộc, nhưng cũng không nhất định muốn thắng, chẳng lẽ bà xã đã quên mất
buổi sáng ở phòng làm việc của anh. . . . . ."
Trước mắt thoáng
qua hình ảnh buổi sáng anh và cô gái Lăng Như ý bộ phận PR dây dưa một
màn, lòng của cô trầm xuống, sự rung động trước đó bởi vì anh đồng ý
đánh cuộc dường như đã kết lại thành băng, càng thêm chìm nhanh chóng.
Thì ra anh đồng ý cùng Hồ Tiểu Liệt đánh cuộc không phải bởi vì cô, có lẽ anh chỉ là ưa thích loại đồ uống này mà thôi.
"Hồ
thiếu tính thời gian đi." Ánh mắt Lãnh An Thần xẹt qua Đoan Mộc Mộc,
tròng mắt đen y như kim cương thoáng qua một tia u ám, chỉ thấy đầu anh
ngẩng lên, cái cổ thon dài kéo về phía sau tạo ra một đường cong đẹp
mắt, mà chất lỏng màu vàng trong vắt đã rơi vào trong miệng của anh . . .
. . .
"Hồ thiếu tốt nhất nói chuyện giữ lời, nếu không. . . . .
." Lãnh An Thần cười lạnh một tiếng, bàn tay nắm cái ly buông lỏng,
chiếc ly thủy tinh rơi xuống tấm thảm trên mặt đất, cô độc an tĩnh nằm ở
đó.
Nửa giờ trôi qua, Đoan Mộc Mộc rõ ràng thấy trên trán Lãnh
An Thần có một tầng mồ hôi mịn lộ ra, áo khoác trên người của anh cũng
bị cởi xuống mắc vào một góc ghế sa lon.
Dược lực phát tác sao?
Trong
lòng của cô như bị buộc chặt, nhưng cô vừa mới động, thân thể liền bị
Hồ Tiểu Liệt đè lại, "Em tới giúp một tay cũng được, nhưng coi như là
anh ta thua, vậy em liền thuộc về anh?"
"Hồ Tiểu Liệt." Đoan Mộc Mộc giãy giụa, "Gả cho anh ấy là do tôi đơn phương đồng ý, không liên quan đến chuyện của anh."
Thân
thể Lãnh An Thần đã nóng ran, ngước mắt nhìn sang, tâm tình bị đè nén
bên trong cuồn cuộn, nhưng anh cố gắng khiến mình phải bình tĩnh, "Bà
xã, chuyện kết hôn đều là em tình anh nguyện, nào có đơn phương, em còn
tưởng đây là xã hội phong kiến ba ngàn năm trước sao?" Nói tự nhiên như
vậy, giống như bọn họ thật là một cặp tình nhân yêu nhau say đắm.
Tầng
mồ hôi hột đọng lại trên trán anh càng ngày càng nhiều, cuối cùng hợp
thành một dòng trượt xuống, lướt qua gương mặt tuấn mỹ của anh, hơi dừng
lại ở dưới cằm, cuối cùng rơi xuống vỡ vụn.
Chưa từng có cảm
giác thời gian lại dài như lúc này, một giây giống như một thế kỷ, cơ
thể Lãnh An Thần giống như có ngàn vạn con côn trùng đang cắn, gần như
muốn cắn nuốt cả người anh, quần áo trên người cởi hết chỉ còn lại áo sơ
mi, cổ áo mở ra một nửa, chiếc quần vốn bằng phẳng cũng bởi vì khó chịu
mà xuất hiện nếp nhăn rất khó coi, nếu tiếp tục như vậy nữa, anh thật
sự sẽ điên mất.
"Cảm giác của Lãnh Thiếu còn rất dài, hay là kêu
mấy cô tới giúp vui cho anh đi." Hồ Tiểu Liệt nhấn vào điện thoại trong
phòng, chỉ trong chốc lát liền nhìn thấy ba người phụ nữ đi vào, trên
người chỉ khoác một tấm lụa mỏng, áo lót bên trong trong suốt có thể
nhìn thấy được mọi thứ.
Họ hướng Lãnh An Thần ép tới, cực kỳ giống hình ảnh hồ ly tinh thấy Đường Tăng trên TV.
"Ai
có thể khiến Lãnh Thiếu muốn, tối nay tiền trả gấp đôi, " Hồ Tiểu Liệt
chỉ sợ thiên hạ không loạn lại đưa ra lợi ích, chỉ thấy ba người phụ nữ
hận không thể tiến lên lột sạch Lãnh An Thần ra.
"Dừng tay!" Đoan
Mộc Mộc không nhìn nổi, nhưng ba người phụ nữ căn bản không nghe cô,
thậm chí có cô đã xông thẳng tới giữa hai chân của Lãnh An Thần.
"Hồ
Tiểu Liệt, anh còn đùa như thế, cho dù anh thắng, tôi cũng sẽ không
theo anh." Đoan Mộc Mộc nổi đóa, chuyện này căn bản không phải là đang
đánh cuộc, mà là đang sỉ nhục người ta.
"A ——"Đúng lúc này, trong phòng truyền đến tiếng một người phụ nữ kêu lên rất thảm thiết.
Quay
đầu lại, Đoan Mộc Mộc thấy Lãnh An Thần đã bóp cổ một người phụ nữ, mồ
hôi sau lưng đã ướt một mảng lớn, âm thanh khàn khàn giống như tiếng hạt
cát bị xoa nhẹ, "Con mẹ nó cút xa một chút cho tôi, nếu không đừng
trách tôi không khách khí."
Hai người phụ nữ khác bị sự hung bạo
của Lãnh An Thần làm cho sợ hãi đã sớm co rút thành một cục, người phụ
nữ bị Lãnh An Thần bóp vào cổ cũng bị vứt qua một bên.
Hồ Tiểu Liệt không ngờ sẽ như thế này, gương mặt đang cười khẽ cứng đờ, "Lãnh Thiếu, sao anh tự làm khổ mình như thế chứ?"
"Câm miệng!"
Lãnh
An Thần gào xong nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, tròng mắt giống như muốn
phun ra lửa, hầu kết cũng rung động nhanh chóng, trên trán và mu bàn tay
nổi gân xanh muốn dọa người, nhưng khóe môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt,
cực kỳ giống như ngày thường trêu tức cô, "Bà xã, anh sẽ không thua."
Tim,
như bị cái gì đè vào, khóe mắt Đoan Mộc Mộc một mảnh ẩm ướt, "Lãnh An
Thần, cho dù anh có thua, tôi cũng sẽ không trách anh, anh. . . . . ."
Cô
muốn nói nếu có khó chịu cũng không cần chịu đựng, dù sao đối với người
như anh mà nói, căn bản không cần để ý có thêm một người phụ nữ.
"Không!"
anh đã cắt đứt lời cô, mồ hôi hột tràn đầy trên mặt, nở nụ cười phóng
đãng, "Bà xã, tôi tuyệt đối không thể thua vào tay người khác, như vậy
tôi sẽ thật sự mất mặt, hơn nữa, Lãnh An Thần tôi cũng không tùy tiện
như vậy, không phải người phụ nữ nào cũng có thể."
". . . . . ."
Đoan Mộc Mộc nói không ra lời, trái tim đã bị lời nói của anh giày vò
tạo thành trăm ngàn vết thương, không hiểu rõ là tư vị gì.
Trong
không khí truyền đến tiếng thở nhẹ của người đàn ông đang đè nén rất khổ
sở, phập phồng phập phồng, mỗi một âm thanh đều giống như một lưỡi dao
ghim vào trái tim của Đoan Mộc Mộc.
Đoan Mộc Mộc không chịu nổi nữa, chợt đứng lên.
"Em muốn làm gì?" Hồ Tiểu Liệt níu cánh tay của cô lại.
Hất tay anh ta ra, Đoan Mộc Mộc chỉ chỉ nhà VS trong phòng, "Tôi vào phòng vệ sinh, có thể hay không?"
Đoan
Mộc Mộc dựa người vào cửa phòng, nước mắt yên lặng chảy ra không tiếng
động, nghĩ rằng mình nên hận anh, nhưng tại sao khi nhìn anh bị giày vò,
ngược lại còn cảm thấy đau lòng khổ sở?
Không, cô không đau lòng vì anh, cô chỉ thương anh vì mình mà chịu tội như vậy thôi.
Đoan
Mộc Mộc dùng nước lạnh dội vào mặt của mình, cho đến khi lạnh lẽo khiến
cô tỉnh táo rất nhiều, giơ tay lên mở cửa, liền nghe thấy âm thanh của
Hồ Tiểu Liệt vang lên, "Lãnh Thiếu, anh cần gì phải hành hạ mình như
thế, chỉ cần anh ngoắc ngoắc tay, cũng sẽ không khổ sở như vậy nữa."
Cái
này căn bản là quyến rũ, ba người phụ nữ Hồ Tiểu Liệt gọi tới vẫn còn ở
trong phòng, họ chính là thuốc giải của Lãnh An Thần.
"Khổ sở
sao? Tôi không cảm giác được a." Lãnh An Thần lên tiếng, âm thanh của
anh run rẩy giống hét lên, "Hồ Tiểu Liệt đừng cho rằng tôi không biết
tâm tư của anh, đánh cuộc là giả, mục đích của là muốn tôi ở trước mặt
cô ấy làm ra những chuyện xấu xa tới khiến cho cô ấy chết tâm, đúng
không?"
"Ha ha." Hồ Tiểu Liệt cười lạnh thành tiếng, "Đúng thì sao? Lãnh Thiếu có giỏi thì tiếp tục chống đỡ đi."
"Dĩ nhiên, tôi sẽ không để cho Hồ Thiếu thất vọng." Giọng nói của Lãnh An Thần thô khét khó nghe, giống như bị lửa thiêu đốt.
"Chỉ
hy vọng như thế." Âm thanh của Hồ Tiểu Liệt cất cao, "Cuộc cá cược của
chúng ta còn một giờ nữa, hơn nữa loại thuốc này ở một giờ tới sẽ phát
huy tác dụng cao nhất, vậy thì mời Lãnh Thiếu từ từ hưởng thụ cảm giác
cả người cực khoái thôi."
Tay Đoan Mộc Mộc nắm tay cầm cửa siết
chặt, cô không thể chịu được nữa, mở cửa phòng ra, chạy tới bên cạnh
Lãnh An Thần, kéo anh lên, "Chúng ta đi."
"Anh ta mà bước ra khỏi cái cửa này một bước sẽ thua." Hồ Tiểu Liệt mắt lạnh nhìn sang.
"Thua
thì thua, cho dù anh ấy có thua, tôi cũng sẽ không theo anh." Đoan Mộc
Mộc mới chỉ đụng vào Lãnh An Thần, thì đã có thể cảm thấy thân thể anh
phát tán ra sóng nhiệt cuồn cuộn, từng đợt từng đợt khiến không khí cũng
trở nên nóng bỏng rồi.
Toàn thân Lãnh An Thần vô cùng căng
thẳng, anh gắt gao cắn chặt răng mới kềm nén được kích động do Đoan Mộc
Mộc đè vào thân, cô cũng không biết bàn tay mình mới ngâm qua nước lạnh
cách lớp quần áo truyền đến lạnh lẽo, khiến anh có thêm khát vọng, nhưng
cũng rất thoải mái.
Thậm chí anh không khỏi nhớ tới đã từng vuốt
ve cô, mặc dù mỗi lần đều là nửa đường dừng lại, nhưng làn da trắng hơn
tuyết, nơi mềm mại trí mạng cũng đã sớm khắc sâu vào trong óc anh, giờ
phút này giống như giấc mộng quanh quẩn trước mắt anh, mang theo sức mê
hoặc nguy hiểm đến tính mạng.
"Bà xã" Anh đột ngột kéo cô, động tác quá mức còn có hai mắt đỏ như máu khiến cô cả kinh.
"Lãnh An Thần, anh. . . . . ." Hai mắt của cô lấp lánh, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hàng
lông mi rung động như cánh bướm, như bàn chải cọ xát tới tận đáy lòng
của anh, cũng trong nháy mắt khiến lý trí gần như biến mất của anh quay
trở lại, anh không thể, cũng không muốn tổn thương cô, ít nhất trong
trường hợp này là không thể.
"Cút ngay." Tay anh giương lên, đẩy Đoan Mộc Mộc văng ra thật xa.
Đoan
Mộc Mộc ngã nhào trên mặt thảm, mặc dù không đau, nhưng khiếp sợ, cô
kinh ngạc nhìn Lãnh An Thần, đôi tròng mắt đen hiện ra vẻ uất ức cùng
không hiểu.
Nhắm mắt lại, Lãnh An Thần không nhìn tới bộ dáng của
cô, bởi vì giờ khắc này đối với anh mà nói chỉ cần nhìn cô lâu một
chút, cũng sẽ làm khát vọng trong lòng anh tăng thêm, loại cảm giác đó
giống như ai tưới thêm một thùng dầu vào ngộn lửa đang cháy trên cơ thể
anh.
Cho đến giây phút này, Lãnh An Thần mới phát hiện lửa dục
trong lòng anh, người anh muốn không phải là người phụ nữ nào khác, mà
là cô.
"Lãnh An Thần . . . . . ." Đoan Mộc Mộc nhìn thấy anh ngồi trở lại ghế sa lon, kêu nhỏ một tiếng.
Giờ
phút này, ngay cả giọng nói của cô cũng giống như thuốc phiện, khiến
anh không chịu nổi, nếu tiếp tục như vậy nữa, thì cho dù anh không bị
dược lực hành hạ chết, thì cũng sẽ chết dưới sự hành hạ của cô.
"Biến,
cút. . . . . ." Anh lại một lần nữa xé quần áo của mình, lộ ra lồng
ngực tinh tráng, đồng thời cầm chai rượu lấy còn dư lại trên bàn, toàn
bộ tưới lên trên người của mình.
Nhìn anh như vậy, Đoan Mộc Mộc
sợ hãi bò qua muốn ngăn lại, tuy nhiên bị anh quát, "Không được tới, cút
xa một chút cho tôi. . . . . ."
Chất lỏng lạnh lẽo khiến thân
thể đang nóng ran của anh giảm đi rất nhiều, ý thức cũng tỉnh táo hơn
một chút, nhìn người phụ nữ ngã nằm trên mặt đất với bộ mặt thương tiếc
cùng tự trách, tim của anh như bị một bàn tay xiết chặt.
Cô đau lòng vì anh sao?
Nếu như vậy, tất cả những gì anh đang chịu cũng đáng?
Khóe
môi Lãnh An Thần lướt qua ý cười nhợt nhạt, nhưng chỉ trong nháy mắt
liền trở nên lạnh lẽo, gắt gao trừng mắt về phía Đoan Mộc Mộc, ánh mắt
kia lộ ra vẻ chán ghét, "Đoan Mộc Mộc, đừng cho rằng bây giờ tôi bị dược
lực khống chế, sẽ bụng đói ăn quàng, tôi thà đồng ý ba người phụ nữ
kia, cũng sẽ không đụng cô."
Nhìn sắc mặt cô vì lời nói của anh
mà có chút trắng bệch, cuối cùng xám trắng một mảnh, ngay cả cặp mắt
sáng trong cũng hiện lên vẻ thất thần, lòng của Lãnh An Thần cũng như bị
đinh đâm nát.
Cô bị anh làm tổn thương, nhưng không có cách nào,
anh không thể để cho cô trong thời điểm này nhích lại gần mình, anh sợ
sẽ mất khống chế, sẽ làm cô bị thương.
Trái tim Đoan Mộc Mộc một lần nữa bị quẳng vào trong nước đá, tê tái kèm theo nguội lạnh .
Thì ra là trong mắt anh, ngay cả kỹ nữ mình cũng không bằng. . . . . .
Anh luôn có thể sử dụng phương pháp cực kỳ tàn nhẫn khiến cô bị thương không còn thừa một tấc da thịt nào.
"Lãnh
An Thần, anh nghĩ quá nhiều, cho dù hôm nay anh có bị giày vò mà chết,
tôi cũng sẽ không cứu anh." Cô quật cường chịu đựng nhục nhã, ngồi dậy.
"Được, vậy thì tốt. . . . . ." Lãnh An Thần cười, nụ cười nay như lưỡi đao lạnh cứa nát tim anh, cũng cắt đến lòng của cô.
Bên
trong gian phòng yên tĩnh có thể nghe được âm thanh mồ hôi của Lãnh An
Thần rơi xuống, anh trước sau vẫn nhắm hai mắt, nhưng trên trán anh mồ
hôi hột càng ngày càng nhiều, thân thể anh cũng không ngừng giãy dụa,
cũng nói cho Đoan Mộc Mộc biết, anh chịu đựng sự hành hạ càng ngày càng
nhiều.
Cố tình trong thời điểm này, Hồ Tiểu Liệt lại kêu ba người
phụ nữ kia cởi tấm khăn mỏng trên người xuống múa thoát y, đừng nói là
người đàn ông, ngay cả Đoan Mộc Mộc khi nhìn những người phụ nữ này cũng
máu dồn lên não, huống chi là người bị hạ thuốc như Lãnh An Thần.
Đoan
Mộc Mộc mấy lần muốn ngăn lại, nhưng lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi anh
vô tình chửi mình, cô lại kềm chế, cô tự nhủ đáng đời anh, nhưng tim
bởi vì sự khó chịu của anh mà vặn xoắn. . . . . .
"Lãnh Thiếu,
đừng kiên trì nữa." Hồ Tiểu Liệt liếc nhìn Lãnh An Thần đã nhịn đến cực
hạn, sớm lộ ra nụ cười chiến thắng, "Cho dù anh chịu đựng qua đêm nay
thì sao? Anh cũng đã làm tổn thương trái tim Mộc Mộc."
Ánh mắt
Lãnh An Thần đã bị lửa dục hành hạ đến tan rã rơi vào trên người Đoan
Mộc Mộc, sao anh có thể không biết, thậm chí buổi sáng vẫn còn ở trước
mặt cô diễn ra một cảnh nóng bỏng, nhưng đó là chuyện khác, bởi vì lúc
đó chỉ có hai người bọn họ, bọn họ có thể tổn thương lẫn nhau, mà bây
giờ ngay trước mặt người đàn ông bị cô bỏ rơi, anh không thể để cho cô
mất thể diện.
Cô kiêu ngạo, anh muốn duy trì phần kiêu ngạo kia cho cô.
"Hôm
nay cho dù có chết, tôi cũng sẽ không thua." Lãnh An Thần cười lạnh,
nói xong thuận tay nhặt cái ly lúc trước đã vứt trên thảm, sau đó cạch
một tiếng đặt trên mép bàn ——
"Lãnh. . . . . ." Mơ hồ cảm thấy gì
đó, Đoan Mộc Mộc mới nói một tiếng, nhưng câu nói kế tiếp còn thoát
khỏi cổ họng, đã nghe thấy trong không khí truyền đến một tiếng hét
thảm, Lãnh An Thần thế nhưng dập vỡ cái ly ghim vào bắp đùi của mình
Lập tức, một mùi máu tươi tràn ngập cả căn phòng, ngay cả ba người phụ nữ đang khiêu vũ cũng sợ hãi hét chói tai rồi chạy đi.
Đoan Mộc Mộc ngẩn người tại đó, một hồi lâu mới phản ứng được, "Lãnh An Thần . . . . . ."
Cô
chạy tới, đôi tay đặt trên vết thương đang rỉ máu của anh, trong nháy
mắt máu đã rỉ ra khe hở, nhuộm đỏ ngón tay trắng muốt của cô.
Đau
đớn khiến khát vọng đang kêu gào bên trong thân thể Lãnh An Thần giảm
xuống, anh thở hổn hển, nhìn về phía Hồ Tiểu Liệt, "Tôi sẽ không thua,
tuyệt đối sẽ không thua." Nói xong, liền nhắm mắt lại, những lời này
cộng với máu đang chảy rất nhiều từ vết thương hình như đã tiêu hao hết
toàn bộ sức lực của anh.
"Hồ Tiểu Liệt, tôi cầu xin anh không cần
chơi nữa, cứ tiếp tục như vậy sẽ làm chết một mạng người." Đoan Mộc Mộc
khóc, nước mắt trong suốt theo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô
chảy xuống.
Cảnh tượng như vậy cũng là ngoài ý muốn của Hồ Tiểu Liệt, anh không ngờ một người đàn ông như Lãnh An Thần lại có thể vì Đoan Mộc Mộc mà tình nguyện thương tổn chính mình, cũng không chịu đụng vào người phụ nữ khác.
Anh chợt có chút hoài nghi những tin đồn trước kia rốt cuộc là thật hay giả?
"Không được cầu xin anh ta." Lãnh An Thần phát ra tiếng nói yếu ớt ngăn lại, một tay bám vào vai Đoan Mộc Mộc.
"Không cầu xin anh ta, anh sẽ chết." Đoan Mộc Mộc rống anh, nước mắt lã chã rơi xuống.
Lãnh An Thần mở mắt, con người đã từng như lưu ly giờ phút này ảm đạm không chút ánh sáng, giống như là hai cái giếng cạn, thế nhưng lúc này lại nhìn chăm chú nhìn cô.
Cô khóc sao? Ở trong ký ức của anh nước mắt của cô giống như kim cương trân quý, không ngờ có một ngày, nước mắt của cô cũng vì anh mà chảy?
Chợt, vết thương trên người còn có thân thể khó chịu lập tức tiêu tán rất nhiều, anh hít sâu, đáng giận tức vẫn là rất yếu đuối, "Không, cần, cầu xin, anh ta. . . . . ."
Nói xong, ngẹo đầu, cả người không còn sức lực ngã vào trong ngực của cô.
"Lãnh An Thần, Lãnh An Thần . . . . . ."
Nhưng bất luận cô gọi thế nào, anh cũng không có trả lời, loại cảm giác này khiến cô nhớ tới người cha mới vứt bỏ cô đi. . . . . .
Không...không được?
Cô không muốn anh chết?
Bây giờ ngoại trừ anh ra, cô không còn người thân nào. . . . . .
"Lãnh An Thần, anh không được chết, không được chết. . . . . ." Cô ôm anh, ôm thật chặt.
Giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện ra mình sợ anh chết đến như thế, thậm chí không biết từ lúc nào đã xem anh như người thân của mình, ngoại trừ cha, thì anh là người duy nhất có thể dựa vào.
Hồ Tiểu Liệt ngơ ngác nhìn một màn này, lúc đầu khiếp sợ sau là đau đớn, anh cho là Đoan Mộc Mộc chỉ là ham tiền tài mà gả cho Lãnh An Thần, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh sống chết gắn bó như vậy, anh đã hiểu.
Cô yêu Lãnh An Thần.
Về phần Lãnh An Thần đối với cô vậy càng không cần nói, một người đàn ông nếu như không yêu, hoàn toàn không sẽ vì cô mà thương tổn tới mình.
Mặc dù vẫn chưa tới ba giờ, nhưng Hồ Tiểu Liệt biết trận đánh cuộc này anh đã thua, hơn nữa anh biết dù là đánh cuộc đến Ngày Tận Thế, anh cũng không có cơ hội thắng.
"Anh ta không có chết." Hồ Tiểu Liệt nhìn người phụ nữ khóc đến rối tinh rối mù, mở miệng nhẹ giọng.
"Nếu như không muốn anh ta chết, thì cứu anh ấy đi, hoặc tìm cho anh ta một người phụ nữ." Cuối cùng Hồ Tiểu Liệt quyến luyến nhìn Đoan Mộc Mộc một cái, bỏ lại một câu nói như vậy, rồi rời đi.
Anh không chết, không chết. . . . . .
Đoan Mộc Mộc lau nước mắt, lắc lắc người đàn ông trong ngực, "Lãnh An Thần, anh không chết, tỉnh lại đi a, anh đừng làm em sợ. . . . . . Lãnh An Thần, anh mở mắt. . . . . ."
Không có tiếng trả lời, chỉ có âm thanh máu chảy không tiếng động rỉ qua tay của cô sau đó chảy xuống, hình như muốn chứng minh anh vẫn còn sống.
Làm thế nào đây? Cho dù anh chưa chết, nhưng cũng sẽ vì máu chảy hết mà chết.
Một hồi lâu Đoan Mộc Mộc mới phản ứng được, vội vàng nhấn điện thoại trong phòng, một lúc sau phục vụ tới, nhìn cảnh tượng này hình như rất khiếp sợ, thậm chí hoảng sợ muốn báo cảnh sát.
"Không cần báo cảnh sát." Đoan Mộc Mộc chặn lại, nếu như cảnh sát biết buổi cá cược hôm nay của Lãnh An Thần, vậy về sau cũng không cần làm người rồi.
Phục vụ giúp đỡ Đoan Mộc Mộc đưa Lãnh An Thần lên phòng trên lầu, những nơi như thế này đều có phòng cho khách nghỉ ngơi, đại khái phục vụ cũng biết thân phận của Lãnh An Thần, cũng săn sóc đưa tới hòm thuốc.
"Chỉ là đâm bị thương, nên không có vấn đề gì lớn, cô giúp anh ta băng bó một chút đi." Phục vụ dặn dò xong rời đi.
Xé quần của anh ra, vết thương be bét máu thịt khiến ngón tay cô lạnh lẽo, nhưng không cầm máu không được, cũng may Đoan Mộc Mộc trước kia ở chung với cha, thường giúp cha băng bó vết thương, nên chuyện này cũng không làm khó được cô.
Sát trùng, bôi thuốc, băng bó, Đoan Mộc Mộc hoàn thành một mạch, đúng lúc cô vừa muốn thở phù một hơi, phát giác sau lưng có thứ gì đó bò khắp người. . . . . .
Cô kinh hãi tránh ra một chút, quay đầu lại, lại thấy Lãnh An Thần đã mở mắt, mà tay của anh còn giơ giữa không trung, thì ra là tay của anh đang sờ mình.
Tên khốn kiếp này. . . . . .
Vừa muốn mắng anh, liền nhớ lại anh bị dược lực khống chế, câu nói của Hồ Tiểu Liệt trước khi đi vang lên bên tai, lòng của Đoan Mộc Mộc trở nên căng thẳng.
Cho dù cầm máu cho anh, nhưng nếu không giải từ độc tính của thuốc trong cơ thể, anh vẫn sẽ bị hành hạ mà chết.
Làm thế nào đây?
Thật chẳng lẽ muốn cô làm thuốc giải cho anh?
Nghĩ đến chuyện này, theo bản năng cô lui về phía sau một bước, tại sao có thể có ý tưởng này, cô điên rồi sao?
Bàn tay Lãnh An Thần đang giơ lên chậm rãi rũ xuống, đồng thời phát ra âm thanh yếu ớt, "Đi, lập tức đi ngay . . . . ."
Cô sững sờ, hình như không ngờ anh sẽ nói như vậy.
"Đi đi." Âm thanh của anh lớn hơn một chút.
Đoan Mộc Mộc lui về phía sau, từng bước một thối lui đến cửa, nhưng khi tay cô mới chạm được tay cầm cửa, sau lưng lại truyền tới giọng anh khổ sở thì thầm, "Anh không muốn thương tổn đến em, đi, đi xa một chút. . . . . ."
Tâm, giống như là bị vật gì nặng nề va chạm.
Quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông cao lớn trên giường giờ phút này bởi vì khó chịu mà co quắp thành một cục.
Đây là Lãnh An Thần sao? Là người đàn ông cao cao tại thượng, luôn luôn kiêu ngạo đây sao?
Cô không dám tin vào hai mắt của mình.
Cạch ——
Bụp bụp ——
Người đàn ông bị dược lực hành hạ, hai tay bắt đầu quơ lung tung, đèn bàn cùng đồ vật đầu giường bị anh gạt rơi hết trên đất, lại cầm đồ gạt tàn lên gí sát vào mình.
Anh quá nóng, dù là đồ gạt tàn lạnh lẽo cũng làm cho anh khát vọng.
Muốn rời khỏi nửa bước nữa cũng không bước được, Đoan Mộc Mộc lại quay trở về, bởi vì cô sợ cái gạt tàn này sau khi bị anh làm nóng, sẽ trở thành vũ khí thương tổn anh.
"Buông tay, anh buông tay." Đoan Mộc Mộc giựt đồ gạt tàn trong tay anh, nhưng khi đồ gạt tàn bị đoạt lấy, trong nháy mắt, ngón tay của cô lại bị anh lập tức ngậm vào trong miệng, mà cô không còn kịp rút ra nữa, anh đã nhẹ nhàng hút, lập tức, một cỗ tê dại truyền khắp toàn thân của cô.
Bàn tay Đoan Mộc Mộc mang theo lạnh lẽo và hoảng sợ, trong khoảnh khắc chạm vào anh, khiến lửa nóng của Lãnh An Thần giảm xuống, thân thể anh khát vọng kêu gào, một ngón tay của cô bây giờ đối với anh mà nói đều là một loại an ủi.
Động tác liếm cắn càng ngày càng nhanh, có thể rõ ràng cảm nhận sự nóng nảy của anh dịu đi rất nhiều, ngón tay của cô gần như bị anh hoàn toàn ngậm vào trong miệng, giống như đó không phải là ngón tay, mà là một đứa bé tham ăn, đang cắn mút kẹo.
Đoan Mộc Mộc nhìn anh lúc này, không khỏi đau lòng . . . . . .
"Lãnh An Thần, đến tột cùng phải làm như thế nào mới có thể khiến cho anh không phải khó chịu như vậy?" Cô nhẹ nhàng thì thầm.
Anh tựa như nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của cô, động tác mút tay tay cô tạm dừng lại, ánh mắt nhìn cô, mặc dù không đỏ máu như trước, nhưng bên trong mang theo dục vọng tràn đầy, bị ánh mắt của anh nhìn gắt gao có chút không thoải mái, cô vừa định né tránh anh, lại nghe thấy âm thanh khàn khàn, mang theo tàn phá của anh, "Hôn anh!"
Hôn anh? Đoan Mộc Mộc giống như bị điện giật, đột nhiên tỉnh táo, sao có thể?
Tiếp đó lại là âm thanh của anh, mang theo cầu xin hèn mọn, "Cứu anh. . . . . . Cứu anh. . . . . ."
Cô nghĩ, trong khoảnh khắc đó, anh nhất định là vô cùng khó chịu, mới có thể khiến người đàn ông cho tới bây giờ đều không ai bì nổi phát ra âm thanh như vậy, đang trong lúc cô đang suy nghĩ, một cỗ trọng lực đã lôi cô xuống.
Trời đất quay cuồng, môi của anh đã đặt lên cô, mang theo lửa nóng cùng kích động, hung hăng chiếm đoạt . . . . . .