Trở Lại 1998

Chương 26: Can thiệp




Lộ Tu Triệt nhớ lại lúc tan học sáng nay, cậu nhìn thấy Nhạc Thính Phong đạp xe chở một cô bé, từ đầu đến cuối chẳng nỡ để cậu nhìn mặt một cái.

Đột nhiên cậu có chút hiếu kỳ, không lẽ nuôi một cô em gái vui lắm sao?

Có lẽ... Cậu cũng có thể thử, xem có cảm giác như thế nào.

Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt cùng vào lớp, khiến học sinh cả lớp đều kinh ngạc. Hai người một trước một sau, còn ở trước cửa lớp cười cười nói nói. Hai chàng cực điển trai, đứng ở đó giống như một bức họa hoàn mỹ, khiến nữ sinh cả lớp đều ngẩn ngơ.

Nhưng sau khi kinh ngạc, họ đều sôi nổi bàn tán, buổi sáng Lộ Tu Triệt còn xù lông nhím với Nhạc Thính Phong mà. Mới ăn một bữa trưa thôi, sao hai người giờ lại giống như hai anh em tốt vậy?

Trời ạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Họ còn đang đợi xem đại chiến cuối cùng giữa hai người họ mà!

Hai người ngồi xuống, chẳng ai thèm nhìn những cặp mắt trừng trừng không nói nên lời ở xung quanh.

Vào tiết Nhạc Thính Phong vẫn lắng nghe vô cùng nghiêm túc, nội dung không hiểu rõ sẽ dùng bút ghi lại. Lộ Tu Triệt ở bên cạnh thì đang ngủ, sau khi ngủ dậy giáo viên cũng giảng bài xong, còn 10 phút cuối cùng để cả lớp tự ôn tập.

Lộ Tu Triệt vươn vai lười biếng ngồi dậy, liếc Nhạc Thính Phong một cái, "Cũng chăm chỉ thật đấy, không lẽ cậu thật sự muốn cải tà quy chính?"

Nhạc Thính Phong: "Ừm."

Cậu đúng là muốn cải tà quy chính, những ngày tháng trước đây đều sống quá ấu trĩ. Nhớ lại cảm thấy bản thân đúng là rất ngốc. Cậu muốn bù lại hết tất cả khoảng thời gian đã lãng phí trước đây.

Lộ Tu Triệt tiến đến gần, "Haiz, có phải cậu đã gặp phải đả kích gì nên mới đột nhiên thay đổi như thế không?”

"Xem là thế đi.”

"Đả kích gì?”

Nhạc Thính Phong ngẩng đầu lên: "Mẹ tôi tìm cho tôi một ba kế, có tính không?”

Lộ Tu Triệt cười haha: "Tính, tính… đương nhiên tính… Xem ra những gì cậu trải qua đúng là có chút trớ trêu!”

Xem như cũng có phần giống như cậu, sau khi mẹ cậu chết đi, ba cậu đã mấy lần muốn tìm mẹ kế cho cậu, nhưng cậu không đồng ý thì tất cả đều chỉ uổng công.

Nhạc Thính Phong không thèm để ý đến cậu nữa, một lúc sau, cậu chán quá, hỏi: "Này, nuôi em gái... có vui không?"

Nhạc Thính Phong dừng lại một chút, "Không vui."

"Vì sao?"

Nhạc Thính Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: "Quá yếu ớt, quá đơn thuần, quá ngốc, cái gì cũng không biết, bị người khác ức hiếp, cũng không biết phản kháng, ra ngoài không đi theo thì sẽ bị người khác bắt cóc mất, là một đứa hám quà, suốt ngày thích đòi quà, không mua cho, sẽ giận, thích bám đuôi, không để ý đến thì khóc, suốt ngày bám theo sau đít anh ơi anh ơi, giống như cái đuôi vậy, vứt cũng không vứt đi được, rất phiền phức, chẳng vui chút nào..."

Nhạc Thính Phong chẳng nể tình chút nào nói một tràng rất nhiều điều, nhưng Lộ Tu Triệt càng nghe càng hiếu kỳ, cậu nhìn chằm chằm Nhạc Thính Phong, phiền phức như thế mà cậu còn nuôi?

Lúc nói câu không vui chút nào, nụ cười trên môi lại giống như tên ngốc vậy! Lừa ai chứ?

Em gái cậu thích xe đạp màu hồng, thì cậu đi xe màu hồng. Em gái cậu nếu lỡ thích xe tăng, có phải cậu cũng sẽ lái xe tăng ra phố không?

Rõ ràng là rất vui mới đúng! Bằng không sao vừa nhắc đến em gái, cậu đã cười như mắt nở hoa thế kia.

Bổn thiếu gia không phải tên ngốc có được không, chán ghét và yêu thích, bổn thiếu gia chưa đến nỗi không phân biệt được.

"Cậu lừa ai hả? Nếu không vui sao cậu lại không vứt bỏ được chứ?" Rõ ràng là yêu thích chết đi được, còn nói chán ghét?

Nhạc Thính Phong mỉm cười: "Không bỏ được! Cũng không muốn bỏ!”

Cánh tay Lộ Tu Triệt khoác lên vai của Nhạc Thính Phong: "Tan học để tôi gặp thử xem!”

Nhạc Thính Phong từ từ hất cánh tay trên vai mình xuống, nói: "Không được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.