Trở Lại 1998

Chương 20: Thất bại




Lúc thoát khỏi vòng vây, có thể thở ra một chút, Lander cúi đầu nhìn thiếu niên yếu ớt trong ngực. Màu da hắn vốn đã trắng, hiện tại sắc mặt lại thêm tái nhợt, nếu không có tiếng hít thở thì không có gì khác với người chết.

Tay hắn vẫn kéo lấy y phục mình, trên khuôn mặt vốn thanh tú có một vết thương hung tợn, từ phía bên phải kéo liền đến bên trái, tròng mắt đều bị cắt, ngay cả xương mũi giữa hai mắt xem ra cũng bị chém đứt. Máu liên tục chảy, chảy vào trong tóc màu nâu, điều này khiến sắc mặt thiếu niên càng thêm trắng bệch.

Ban nãy họ từ trên tường thành nhảy xuống, lúc tiếp xúc đến mặt đất, Ram lập tức sử dụng di chuyển nháy mắt, làm hai người bình an chạm đất ở phía xa.

Gã ôm chặt thiếu niên, chạy gấp về phía trước. Chỉ cần tới bên cạnh Luthe, liền được an toàn…

” Lander…. Tướng quân?” Tiếng Ram khàn khàn lại yếu ớt.

” Sao thế?”

” Không gian phía sau có chút vặn vẹo…” Tiếng thiếu niên đứt quãng. “Có thứ gì…. Không!” Mắt bị rạch thương vẫn bảo trì mở lớn, tựa như hắn vẫn có thể nhìn thấy. “….. Thần giết chóc đuổi theo.”

Lander tăng tốc, gã đã cảm thấy! Ánh mắt băng lãnh lợi hại kia đang truy đuổi mình.

Mặc dù sử dụng di chuyển nháy mắt, vẫn không thể thoát khỏi đối phương truy đuổi.

Frege…. Là Frege hạ lệnh truy sát sao? Tên đó…. Không thể không bảo vệ quốc gia mục nát này sao, tại sao…

Còn chưa trở lại quân doanh, lập tức có binh lính tuần tra phát hiện họ.

” A? Là Tướng quân Lander?” Một đám người chạy đến. “Xảy ra chuyện gì?”

” Ngăn người phía sau lại!” Lander nhanh chóng hạ lệnh, trầm giọng nói với Ram. “Kiên trì thêm một chút, ta mang ngươi đến chỗ Luthe đại nhân.”

” Ân.” Ram lên tiếng, dù đã tới gần quân doanh mình, hắn vẫn không thả lỏng, tiếp tục sử dụng di chuyển nháy mắt, muốn kéo ra khoảng cách giữa Jincy cùng họ.

“Đâu, đâu có người nào?” Binh lính tuần tra vẫn chưa thấy bất cứ ai, nhưng nếu Tướng quân nói như vậy, họ vẫn tập kết vây phía sau Lander.

Lúc một binh sĩ trong đó quay đầu xem xét xung quanh, thắt lưng bỗng nhiên một trận đau đớn kịch liệt, gã cúi đầu vừa thấy, phần eo bốc ra máu tươi như bị lưỡi dao rạch qua, giây tiếp theo, đau đớn cực đại thổi quét toàn thân, trong lúc gã gào thét, một lượng lớn máu phun ra tung toé.

” Sao, sao….” Một người khác còn chưa phản ứng kịp, đầu đã rơi xuống bên chân người khác, vẻ mặt vẫn là khó hiểu, mà thân thể không đầu ngã quỵ qua hướng bên cạnh.

Chỉ có người ở phía sau trông thấy, một bóng người xuất hiện từ hư không. Họ không nhìn thấy diện mạo người kia, chỉ nhìn được tàn ảnh y hành động, phảng phất như ma quỷ —— không! Tựa như tử thần, khua lưỡi hái tử vong, thu gặt sinh mệnh tươi sống…

Frege đứng trên tường thành, nhìn phản quân trào ra như thủy triều đang di động hướng về doanh khẩu. Mà Lander ôm thiếu niên Tử mục chạy sâu vào trong, lợi dụng di chuyển nháy mắt kéo ra một khoảng cách lớn với Jincy.

Thi thể ở doanh khẩu chậm rãi chất lên, tuy liên tục có binh lính chạy tới, nhưng vòng vây vẫn dần dần tan biến.

Mà bóng dáng cao thẳng của Jincy, vào lúc này cũng dần trở nên rõ ràng.

Tuy khoảng cách rất xa, nhưng không biết là do ảo giác hay hướng gió, trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi kịch liệt.

Thần giết chóc sở dĩ tồn tại là vì trên thế giới này còn chiến tranh.

Frege hơi nhíu mày, nhìn Jincy thân thủ linh hoạt, tựa hồ ngay cả gió đập vào mặt cũng có thể chẻ làm hai.

” Cần… Cần mở cửa thành tiến công không?” Arzew vừa mới đuổi tới ở phía sau Frege hỏi. “Jincy đại nhân…. Có bị nguy hiểm không?”

Frege lắc đầu. Bây giờ còn chưa phải lúc khai chiến, hai bên cũng còn chưa chuẩn bị chiến đấu, đây sẽ chỉ làm thương vong càng thêm thảm hại, hơn nữa tên kia —— Frege nhìn bóng dáng đang tới gần doanh trại quân địch, tên kia giết người xông đến, cũng sẽ không phân biệt địch ta.

” Hiện tại…. Phải làm cái gì, đại nhân?” Arzew tựa hồ hết sức lo lắng cho an nguy của Jincy, dù sao y hiện tại là đơn thương độc mã đối mặt với chủ lực phản quân.

Frege nhẹ giọng chỉ thị. “Bảo binh lính đừng ra khỏi thành, thủ vững vị trí là được, chuyện này cũng đừng nói với bệ hạ.”

” Dạ, dạ.” Arzew vô thức vâng theo mệnh lệnh.

Nếu để bệ hạ biết, gã sẽ lại vô cùng bất an. Ở thời khắc này, quốc vương chính là trụ cột *** thần của quốc gia, dù chỉ ở trong vương cung, vẫn có thể tạo ra tác dụng ổn định lòng dân.

Trong sự kinh ngạc của tất cả binh lính, Frege nhẹ lướt qua tường thành, cũng nhảy xuống dưới thành.

” Frege đại nhân.” Arzew lập tức vọt tới lỗ châu mai nhìn xuống phía dưới.

Trường bào thần quan trắng *** tựa như một con bướm đập cánh. Sợi tóc ánh trăng vẽ ra đường cong ưu mỹ ở không trung. Lúc sắp tới mặt đất, trên lưng Frege bỗng nhiên mở ra cánh trắng cực đại.

” Đó… Đó là gì?” Binh lính la hoảng lên.

Arzew chằm chằm nhìn bóng dáng bạch sắc kia. Cánh trắng *** giảm lực rơi, vài chiếc lông vũ bị dòng khí chảy ngược làm cho cao thấp lượn lờ hỗn loạn giữa không trung.

Bóng dáng kia không chút ngưng nghỉ, cánh hơi vỗ, liền mang thân thể mảnh khảnh bay đến doanh trại phản quân.

Binh lính bao vây Jincy đang điên cuồng lui về phía sau, nhưng binh lính phía sau xông lên lại đẩy họ ra phía trước.

” Đừng đẩy!” Binh lính này kêu to. “Ta… Ta không muốn chết!”

Nhưng một giây trước vẫn còn kêu to, lúc lưỡi dao lợi hại quét qua, thân thể lập tức mất đi sinh mệnh liền ngã đè lên thi thể vẫn còn độ ấm khác.

Mắt Jincy lộ vẻ hưng phấn vì máu tanh nồng đặc bốn phía, cái này như xâm nhập vào thân thể làm y mê muội.

Giết chóc, đây là bản năng cùng niềm vui của y, chỉ có máu tươi mới có thể thỏa mãn xúc động này, lúc khua kiếm chém giết, cảm nhận được lưỡi dao tiến vào thân thể ấm áp của đối phương, cắt ra da, mạch máu, cơ thịt cùng xương cốt, sau đó nhìn máu tươi nở rộ mãnh liệt như khói lửa ——

Khoái cảm giết chóc, khoái cảm cướp đi sinh mệnh, luôn khiến người ta mê muội như vậy.

” Jincy….” Cổ tay bỗng nhiên bị người bắt lấy, ống tay áo trắng *** phảng phất như che khuất máu tanh đập vào mặt mà đến.

Jincy ngẩng đầu, thấy Frege đã đứng bên cạnh mình, giữ chặt cổ tay y, bên vành tai truyền đến tiếng vỗ cánh.

” Đừng đùa nữa, Lander sắp chạy thoát.” Frege kéo y một cái. “Nắm lấy ta.”

Chân Frege cũng không chạm đất, mà dựa vào hai cánh vỗ đập treo ở giữa không trung, lông vũ chậm rãi rơi xuống trên thi thể cắt cụt, sau đó hấp thu máu tươi, nhiễm một màu đỏ thắm…

” A, thiếu chút nữa quên….” Jincy thì thào nói, bắt lấy cổ tay Frege mảnh khảnh.

Frege không nói gì thêm, vỗ cánh kéo y, lên tới giữa không trung.

Binh lính tránh được một kiếp ngẩng đầu nhìn hai người giữa không trung, một đen một trắng bắt mắt phá lệ. Màu trắng như sứ giả thần linh trong truyền thuyết, nhìn qua thánh khiết lại không chút ác ý, mà trên tay hắn lại kéo…. Tử thần dính đầy máu tươi người chết như đến từ sâu trong địa ngục!

“Chuẩn…. Chuẩn bị cung tiễn!” Không biết ai hô một tiếng, bọn lính từ trong kinh ngạc phục hồi *** thần lại.

Tên sắc nhọn bắn về phía hai người trên không trung, nhưng mũi tên còn chưa chạm tới họ, liền dính một tầng vô hình ngăn cách, toàn bộ đều văng ra.

” Đi!” Frege nhẹ nói, đập cánh, không để ý tới tên như mưa mà đến, kéo Jincy tới hướng Lander.

” Chỉ cần giết Lander là được.” Hắn dặn dò.

” Đã biết.” Jincy chằm chằm nhìn Lander chạy ở phía trước. “Được, đến nơi đây là được.” Y buông tay, rơi xuống mặt đất, thân thể hơi khụy xuống, chống lại lực rơi, bóng dáng lập tức lại theo sau như ma quỷ.

Frege thở dài. Nam nhân kia lại hưởng thụ niềm vui truy đuổi như mèo bắt chuột. Trò chơi này y hình như chung quy cũng chơi không ngán… Đập cánh, hắn hạ xuống trước mặt Lander đang chạy trốn.

Lander từ ban nãy liền phát hiện ánh mắt băng lãnh như độc xà quấn lấy. Điều này làm gã cảm thấy, mình chật vật tựa như chuột chạy trốn.

Đột ngột, một bóng trắng từ giữa không trung hạ xuống, chắn trước mặt gã, giày ống nhẹ chạm trên mặt đất mềm mại, vạt áo trắng *** rơi xuống phủ lên chân.

Lander ngẩng đầu, thấy Frege đang đứng ở phía trước, vẫn là biểu tình bình lặng kia, khép tay áo quen thói, tuy nhìn qua có chút yếu đuối, nhưng tư thế đứng vẫn cao thẳng kiên định.

Gã nghe thấy giọng nói êm tai như thạch anh va chạm. “Tướng quân Lander.” Như buổi chiều nhàn nhã không lâu trước đó, hắn hòa nhã cùng mình chào hỏi.

Dù không quay đầu lại nhìn, Lander cũng biết, Thần giết chóc trong truyền thuyết kia liền ở phía sau mình.

” Lander….” Ram nhẹ rên rỉ.

Lander xoay người đặt Ram trên bãi cỏ bên cạnh, sau đó từ thắt lưng rút bội kiếm ra.

Frege ôn nhu khuyên nhủ. “Ngươi còn một cơ hội.”

” Ta không cần, quốc gia như vậy… Ta sẽ không trở về.” Lander nghiêm nghị nói.

Frege khẽ nâng tay lên, chỉ vào gã nói. “… Đối thủ của ngươi ở phía sau.” Nói xong, hắn vỗ cánh, bay đến bên cạnh Ram, đọc thần chú, mở ra kết giới quanh người Ram, để phòng ngừa bị Jincy ngộ thương.

Lander chậm rãi xoay người. “Ta phải gọi ngươi thế nào? Tiền đội trưởng hộ vệ, Kiếm đế… Hay Thần giết chóc?”

” Gọi ta Jincy là được.” Nam nhân tóc đen lộ ra một nụ cười âm trầm. “Tuy ta cảm thấy ngươi đại khái không còn cơ hội gọi tên ta…”

” Ngô….. Jin…. Jincy….” Ngón tay Frege vô lực cào loạn trên sàn đá cẩm thạch, lại vô pháp tìm ra bất cứ điểm nắm nào trên mặt sàn bằng phẳng trơn bóng.

Trong không khí tràn ngập mùi tính giao cùng máu tanh.

Máu đến từ trên người Jincy tựa hồ bao phủ cả phòng, điều này khiến Frege sinh ra một loại ảo giác lại trở lại chiến trường.

—— nơi máu đã chảy qua đều nhuộm đen toàn bộ, Frege cơ hồ không tìm thấy một mảnh đất sạch sẽ, cho nên hắn đành phải bay ở giữa không trung.

Nhưng…. Chỉ cần không chạm tới máu tươi, chỉ cần không giết người, chính là sạch sẽ hay sao?

Hai con mắt trong suốt của Lander lúc chết đi còn nhìn chăm chăm vào bầu trời, máu nóng rực từ miệng vết thương chí mệnh điên cuồng trào ra.

Thiếu niên trong kết giới tuy mắt không nhìn thấy, nhưng ngửi được mùi máu trong không khí, hoặc là nghe thấy… Thiếu niên điên cuồng la hét chói tai…

La hét những gì, Frege không nhớ, thế giới khi đó dường như rất yên tĩnh, trang nghiêm cùng yên tĩnh tự nhiên tử vong mang đến.

Thi thể Lander, Jincy giao cho binh lính thủ thành, để bọn họ mai táng Lander ở nghĩa trang Aron. Tuy Lander vẫn không muốn đến, nhưng Frege biết, gã chỉ là quá yêu quốc gia này, cho nên không thể nhìn nó sa đọa.

Hắn vẫn luôn thích thái độ làm người của Lander, thích tính cách đơn thuần quật cường của gã, thích gã ở ca trực buổi chiều trộm đến ngủ trên bãi cỏ bên thần điện.

Nhưng….

Không ngờ có một ngày như vậy, hắn lại tự tay hạ lệnh truy sát gã.

” A….” Frege rên rỉ thống khổ lại vui sướng, tính khí nam nhân phía sau lại xuyên xỏ hắn, va chạm từng đợt vào nơi yếu ớt của hắn.

Frege cơ hồ là bị Jincy kéo trở về phòng, cửa vừa đóng, y liền đè hắn xuống đất bắt đầu làm tình.

Máu cùng giết chóc làm y hưng phấn, Jincy đánh mất tự chủ bình thường, Jincy ấn eo Frege, thô lỗ xâm phạm thân thể hắn.

Dũng đạo sít chặt khiến người ta phát điên quen thói hút lấy, kích thích phân thân y, phảng phất như ngay cả cốt tủy cũng muốn bị hút ra.

” Frege…. Phải ra….” Va chạm điên cuồng không chút tiết tấu, sau đó bắn dịch thể vào trong thân thể đối phương.

Jincy đè lên lưng Frege, cảm thấy thân thể hắn vì dư vị cao trào mà khẽ co giật. Làm mấy lần y không nhớ rõ, y yêu thương hôn lưng đối phương, tóc vàng nhạt vì mồ hôi mà bám vào làn da trắng sáng.

Thở gấp mấy hơi, Jincy bế Frege lên, cúi đầu nhìn y phục cùng dịch thể hỗn độn trên mặt đất, khẽ nhíu mày.

Vốn muốn đặt Frege lên giường, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn xoay người bế hắn đến hồ tắm.

Lúc thân thể tiến vào trong nước ấm, Frege run một chút. Jincy ôm hắn, để phòng ngừa hắn chìm vào trong nước, nhịn không được hôn dung mạo *** tế, đôi môi mềm mại của hắn…

” Ngươi khóc sao?” Jincy ôn nhu hỏi người trong ngực. Dọc theo khóe mắt rơi xuống chính là nước mắt sao?

“…… Không có.” Phủ nhận mang thở dốc làm khóe miệng Jincy hơi kéo lên.

Rõ ràng thân thể vì cao trào mà nóng lên, rõ ràng xung quanh là nước suối ấm áp, tại sao hắn lại lạnh đến phát run? Frege nghĩ.

Ánh mắt sắp chết còn mở to của Lander, chằm chằm nhìn bầu trời rộng lớn kia… Gã chắc chắn rất không cam lòng, vì không thể chứng kiến ngày quốc gia này một lần nữa sống lại, vì gã đã vô pháp làm thêm bất cứ chuyện gì cho quốc gia này, vì tất cả hy sinh ở một khắc kia đều tỏ ra nhỏ bé không đáng kể…

Không cam lòng sao? Hối hận sao? Cảm thấy không đáng sao? Hay vì nghĩa không chùn bước?

” Jincy…” Hắn mở chân ra ngồi trên đùi Jincy như làm nũng, làm cánh tay kiên cố của nam nhân ôm lấy mình, cảm thụ nhiệt độ cơ thể đến từ đối phương. “Ôm chặt ta…”

Hiếm khi thấy Jincy phát ra một tiếng thở dài nhẹ đến mức không thể nghe thấy, y lập tức ôm chặt lấy thân thể nhỏ yếu trong ngực.

Cảm thấy thương tiếc sao? Frege vùi đầu vào lòng ngực rộng lớn của đối phương. Ta thế này…. Có gì đáng thương tiếc?

Jincy nhẹ vuốt sợi tóc vàng nhạt, thân thể Frege khẽ run rẩy trong ngực y. Tuy không phát ra âm thanh, nhưng có thể cảm thấy hắn đang khóc.

Y đương nhiên biết đó chỉ là một pháp thuật quang hệ, cánh là từ pháp thuật quang hệ cấu thành, dựa vào pháp thuật phong hệ mà chuyển động.

Nhưng trên chiến trường máu tanh, lúc người này đập đôi cánh trắng *** bay tới bên cạnh, y vẫn nhịn không được vươn tay nắm lấy hắn, làm ánh mắt không kiềm được đuổi theo hắn.

Cam tâm tình nguyện bị hắn sai khiến, buông bỏ tôn nghiêm thần linh bản thân, dù giết chóc làm y hưng phấn, nhưng lúc người này xuất hiện trước mặt mình, tất cả mọi thứ đều không quan trọng nữa, cũng chỉ muốn chiếm hữu hắn.

Bị Chư thần vứt bỏ cũng được, cô đơn sống trên đại lục không có đồng loại này cũng tốt, chỉ cần…. Có người đang ở trong ngực này là được.

Dù vì hắn mà chống lại bước tiến lịch sử cũng có thể …

Chỉ có điều, chế độ tàn cũ đang tan vỡ, trật tự mới đang dần thành lập, bầu trời vẫn xa tít trên cao, cũng sẽ không vươn tay cứu giúp cho kẻ yếu, chỉ sẽ lặng yên nhìn chăm chăm xương trắng dần chất chồng trên mặt đất.

Lịch sử…. Là thứ thần linh cũng không thể ngăn cản bước chân.

Sẽ không vì tử vong mà dừng lại, sẽ không vì sức mạnh mà đình chỉ, càng không vì đợi chờ vô vọng mà chấm dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.