Trò Đùa Tình Yêu

Chương 12: 12: Không Thấy




Ẩn nấp trong bóng tối, Sở Mặc không nhịn được vò đầu. Hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao liên tiếp qua mấy ngày đều không có bất cứ động tĩnh gì. Hóa ra nha đầu giống như búp bê kia lấy được bản tin phù văn xong, đến thăm và khoe khoang với các bằng hữu, lại cố ý không nói cho bọn họ biết nàng nhận được ở chỗ nào.

Đại khái là chờ một đám bằng hữu của mình đều bị hành hạ cho đến sắp phát điên rồi, lúc này nàng mới nói cho bọn họ biết địa chỉ. Kết quả, cái cửa hàng hẻo lánh này trong nháy mắt lại bạo phát!

Hơn nữa, nghe những tiếng cười nói hoan hô bên ngoài, Sở Mặc thậm chí có cảm giác giống như mình đã trở lại thế giới loài người.

Hiện tại người trẻ tuổi đại tân sinh của thế giới Bàn Cổ kia không phải chính là như vậy sao? Đám hài tử Thiên Nhân tộc này so với các hài tử của Nhân tộc gần như là không khác nhau chút nào.

Nghĩ vậy, trong lòng Sở Mặc trở nên mềm mại.

Có thể nói, lần này trực tiếp thay đổi rất nhiều nhận thức đã từng cố hữu của hắn trước đó.

Chí ít, về phương diện thái độ đối với Thiên Nhân tộ, so với trước kia, hắn đã thay đổi hoàn toàn. Cái loại chuyện chiến tranh này, vĩnh viễn cũng chỉ thuộc về một số ít người. Phần lớn mọi người... Vẫn hy vọng có thể sống những ngày thái bình yên ổn.

Ở trong lòng Sở Mặc thầm nghĩ: Như vậy, để trận chiến tranh này kết thúc lại sớm một chút là được! Sau đó, khống chế phạm vi chiến tranh ở bên trong phạm vi nhỏ nhất.

Đừng để cho những chiến hỏa này thiêu đốt toàn bộ bốn đại thiên!

Không nên ảnh hưởng đến quá nhiều người vô tội.

Sở Tuệ nhìn đám hài tử trẻ tuổi này, trên mặt của nàng cũng lộ ra nụ cười vui vẻ. Nàng ôn nhu nói:

- Các ngươi đều biết bản tin phù văn này được sử dụng như thế nào chứ?

- Biết!

Một đám người trẻ tuổi ở bên ngoài đồng thanh kêu lên.

Động tĩnh bên này khiến cho ở những cư dân Thiên Nhân ở khu vực gần đây chú ý.

Bọn họ đương nhiên biết ở đây mở một cửa hàng kỳ quái. Tên của cửa hàng kia quả thực khiến cho người ta không chống đỡ nỗi.

Dám đến lại dám đưa?

Đây là cái quỷ gì?

Lẽ nào bọn họ mở cửa hàng này, chính là để tặng đồ? Chủ nhân của của hàng này đầu óc bị nước vào rồi sao?

Chỉ có điều từ trước tới nay, đối với những chuyện không có liên quan tới mình, các Thiên Nhân đều sẽ không có chú ý tới. Cũng không có ai chạy tới thăm dò xem rốt cuộc là thế nào. Nhưng ngày hôm nay bọn họ đều cảm thấy có chút kinh sợ. Nơi thế này, lại có thể thoáng cái có nhiều người chạy tới như vậy. Hơn nữa chủ yếu đều là người trẻ tuổi.

Lẽ nào cửa hàng này thật sự có cái gì đó hay sao?

Những người ở trong khu vực gần đó nhất thời không nhịn được lòng hiếu kỳ. Có không ít người cũng chạy đến, đi tới chỗ cửa hàng: dám đến lại dám đưa này, muốn tìm kiếm xem chung quy là thế nào.

Bên này tổng cộng có hai ba trăm một người trẻ tuổi tới. Sở Tuệ làm rất nhanh, đưa mỗi người một máy. Mấy trăm đài bản tin phù văn được tặng ra ngoài. Đám các thiếu nam thiếu nữ Thiên Nhân trẻ tuổi quả nhiên cũng không cần nàng phải giảng giải cái gì. Sau khi nhận được bản tin phù văn, liền trực tiếp giống như một làn khói liền chạy đi.

Đương nhiên, bọn họ đều không có quên khách khí nói lời cảm ơn.

Sau khi đám người tuổi trẻ này rời đi, ở đây chỉ còn lại mười mấy láng giềng sang đây xem náo nhiệt.

Sở Tuệ rất kiên trì, mang một cái ghế đi ra, an vị ở cửa tiệm, bắt đầu giảng giải cho đám Thiên Nhân này sự khác biệt giữa bản tin phù văn và thiết bị liên hệ mà bọn họ hiện tại đang sử dụng.

Sau khi đám người kia nghe nói vật này có thể trực tiếp biết được thế giới vô cùng xa xôi kia... Sau khi biết trường hợp nhân loại gần như là tuyệt đại đa số, đều trực tiếp phát sinh hứng thú nồng đậm.

Chính là chuyện như vậy, loại chiến tranh này, thù hận chủng tộc này, thật ra cạc sinh linh bình thường đều rất xa xôi. Điểm ấy, bất kể là Nhân tộc hay Thiên Nhân tộc thật sự đều không khác nhau là mấy.

Cho nên, khi Sở Tuệ sử dụng một bản tin phù văn phóng đại, biểu diễn cho đám người kia một phen, mười mấy Thiên Nhân ở đây đều sinh ra hứng thú mãnh liệt. Sau đó, mỗi người đều trực tiếp nói muốn một máy. Những Thiên Nhân này đều thật đáng yêu. Bọn họ cảm thấy vô duyên vô cớ muốn đồ của người ta, còn có chút không hứng thú. Rất nhiều người đều biểu thị nguyện ý đưa ra một vài thứ, hoặc là cho Sở Tuệ một ít tiền.

Tất cả đều bị Sở Tuệ cho từ chối. Nàng cười tủm tỉm biểu thị, thuần túy chính là để cho các bằng hữu Thiên Nhân hiểu rõ hơn nhân loại là một chủng tộc thế nào. Hơn nữa, nếu như thích một ít tiết mục ở trong đó, có thể cho tiền thưởng! Còn có một vài diễn xuất đặc biệt ưu tú, cần phải có số tiền nhất định mua, mới có khả năng quan sát.

Những Thiên Nhân này đều biểu thị, như vậy là phải! Không có đạo lý nào, xem tiết mục người ta biểu diễn, nhưng cái gì cũng không bỏ ra.

Chỉ có điều bọn họ rất nhanh liền bắt đầu quan tâm tới một vấn đề. Đó chính là, phải làm như thế nào mới có khả năng dùng được số tiền này ở này?

Các Thiên Nhân của Thiên Nhân tộc đều tương đối giàu có. Có thể nói, toàn bộ bốn đại thiên, chỉ cần là một thành viên của Thiên Nhân tộc, sẽ không có một người nào nghèo.

Vô số Thiên Nhân, tùy tiện một người, đều có thể nói là phú ông.

Sở Tuệ biểu thị, rất nhanh sẽ có cửa hàng tư nhân chuyên làm chuyện này. Đến lúc đó, mọi người tích một số tiền ở bên trong ngân hàng tư nhân, sử dụng thẻ có tính chất đặc biệt trong ngân hàng tư nhân đó, có thể trực tiếp sử dụng ở trên bản tin phù văn. Tiêu phí tương đối phương tiện.

Vừa nghe xong, đám Thiên Nhân này đều biểu thị, chỉ cần ngân hàng tư nhân mở, bọn họ nhất định sẽ tới chỗ đó làm thẻ ngân hàng đầu tiên!

Thẻ ở trong thế giới Thiên Nhân tộc cũng là thứ tương đối thường gặp. Thật ra là

một loại kỹ thuật khoa học tương đối đơn giản của phù văn tính mạng, hoàn toàn không có chút phức tạp nào.

Đợi đến khi Sở Tuệ trả lời cho tất cả đám người kia xong, Sở Mặc mới hiện thân đi ra.

Thấy Sở Mặc, Sở Tuệ không nhịn được che miệng cười nói:

- Ta nói này ca ca... ca ca cũng thật có ý tứ đi? Đường đường là Chân Thần của thế gian, lại có thể bị một đám tiểu hài tử dọa cho chạy?

Sở Mặc có chút bất đắc dĩ nói:

- Sợ nhất chính là loại tiểu hài tử này...

- Đối với chuyện ngân hàng tư nhân này, ca ca có tính toán gì không?

Sở Tuệ mỉm cười. Sau đó trên mặt nàng lộ ra vẻ nghiêm túc, nhìn Sở Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.