Trò Đùa Thần Cupid

Chương 18




Lúc chạng vạng thứ sáu, Cao Gia Kỳ thấy hình như bầu trời bên ngoài bắt đầu giăng đầy mây đen, cậu vội vàng thả quyển tập trong tay xuống, chạy tới chợ đêm mua thức ăn.

Gần đây bữa ăn tối của cả nhà đều là cậu làm. Ba mẹ của cậu vì quan hệ công việc, nên không thể ăn bữa tối cùng với bọn họ, còn chị Cao Tố Trinh từ khi bắt đầu nghỉ hè đã vội vàng đi làm kiếm tiền đóng học phí đại học, vì vậy nhiệm vụ chuẩn bị bữa ăn tối cho hai em trai, rơi vào trên đầu của cậu.

Xào hai loại rau xanh và một nồi canh trứng đậu hũ, loại thịt này theo lời chị nói thì đây là món chính còn thừa lại được chị xách về sau khi làm thêm ở nhà hàng, nếu may mắn, còn có đùi gà với một miếng thịt kho lớn!

Thật may là hai em trai cũng không có kén ăn, cho dù tay nghề nấu ăn của cậu rất tệ, nhưng vì đói bụng cho dù là mùi vị gì, bọn cũng sẽ ăn như hổ đói.

Sau khi mua xong cậu đi về nhà, thấy một bóng người quen thuộc ngồi cạnh cửa sắt dưới lầu nhà trọ, bất giác Cao Gia Kỳ nhíu mày.

“Chị Minh Tuyết.”

Nghe được giọng nói của cậu, Lục Minh Tuyết ngẩng đầu lên nở nụ cười.

“Chị mới nhấn chuông cửa, nhưng không có ai ở nhà.” Cho nên cô đành phải đứng chờ ở cửa.

“Em sợ trời mưa to, vội chạy tới chợ đêm mua thức ăn cho buổi tối hôm nay. Thật xin lỗi, chị đợi lâu chưa?”

“Ha ha. . . . . . Không cần phải nói xin lỗi với chị!” Là cô làm mặt dày không ngừng đến đây quấy rầy, bởi vì Gia Kỳ mở cửa cho cô vào nhà, nên cậu luôn bị Tố Trinh trách cứ nhiều lần đấy!

Người nên nói xin lỗi thật ra phải là cô mới đúng.

Trong nháy mắt đứng lên đó, bởi vì cô ngồi chồm hổm quá lâu, nên chân phải tê dại, thoắt cái thân hình Lục Minh Tuyết chao đảo, cảm thấy sẽ bị té ngã, Cao Gia Kỳ vội vàng chạy tới, ôm lấy cô đứng vững không cho ngã xuống.

“Cẩn thận.”

“Cám ơn.” Lục Minh Tuyết dựa vào lồng ngực rộng rãi to lớn của Cao Gia Kỳ, trên mặt cô không có một chút sợ hãi, cô biết Cao Gia Kỳ nhất định sẽ đỡ lấy cô, cho nên cô cố ý đứng lên với tình trạng chân bị tê dại.

Đúng vậy, đây mới chính là mục đích thật sự của cô.

Nếu như biểu hiện dáng vẻ điềm đạm đáng yêu cho đối phương thấy, ít nhiều cũng có thể thu được một chút đồng cảm.

Bây giờ, cô rất cần Cao Gia Kỳ giúp đỡ.

Thời gian này, lúc rãnh rỗi là cô sẽ chạy đến nhà họ Cao, mỗi lần nhìn thấy Tố Trinh đều cầu xin tha thứ, vào buổi lễ tốt nghiệp trung học, cô đã làm một chuyện rất quá đáng đối với Tố Trinh, cho tới bây giờ, Tố Trinh vẫn còn giận cô.

Thật ra thì cô cũng không có cố ý, chỉ là khi đó thấy trong bức thư tỏ tình có chữ viết người trong lòng của Tố Trinh, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, bỏ bức thư vào trong ngăn kéo của Tố Trinh.

Bởi vì đó là người trong lòng của Tố Trinh, cho nên, cơ hội tỏ tình cần phải đưa cho Tố Trinh.

Trong lúc đó, cô hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả, ví dụ như sau khi đối phương thấy Tố Trinh xuất hiện thì sẽ có phản ứng gì, có thể vì chuyện này mà Tố Trinh bị tổn thương hay không, cô thật sự không có nghĩ đến.

Sau đó cô phát hiện sự kiện quạ đen này làm hại Tố Trinh bị người trong lòng từ chối, hại Tố Trinh từ yêu đơn phương biến thành thất tình. Cô ôm cảm giác tội ác rất lớn, chỉ có thể không ngừng van xin Tố Trinh tha thứ cho cô.

Lúc trước muốn tới gần Tố Trinh không phải là một chuyện dễ dàng, cô cố gắng rất lâu, mặt dày quấn ở bên người Tố Trinh, hy vọng có thể làm bạn tốt của Tố Trinh, trời cao cũng không có phụ người có lòng, rốt cuộc cũng để cho cô cướp được một vị trí nho nhỏ. Nhưng mà ở buổi lễ tốt nghiệp trung học đó, sau khi sự kiện tỏ tình quạ đen đó đi qua thì hình như cô lại bị đẩy đi rất xa.

Tố Trinh nhìn thấy cô luôn xụ mặt, không bao giờ nhìn cô với sắc mặt tốt, mặc kệ cô nói bao nhiêu tiếng xin lỗi, Tố Trinh cũng không chịu tha thứ cho cô. Thật may là cho dù bị chị trách cứ nhiều hơn nữa lần, Gia Kỳ vẫn luôn vui lòng mở cửa cho cô, lại còn nguyện ý đứng về phía cô.

“Gia Kỳ, thật sự cám ơn em.”

Cao Gia Kỳ mở cửa chính lầu dưới ra, để cho cô đi trước vào trong nhà, thầm nghĩ, lời nói cám ơn mới vừa rồi không phải chị đã nói rồi sao?

“Chị Minh Tuyết, tại sao chị luôn cám ơn em?”

“Mỗi lần cậu cho chị vào nhà, cậu đều bị Tố Trinh mắng chửi không phải sao?” Lục Minh Tuyết cảm thấy vô cùng áy náy.

“Không sao, em quen rồi!” Cao Gia Kỳ cười cười nhìn cô.

Chị Minh Tuyết và chị của cậu học cùng lớp ba năm trung học, vô cùng tích cực quấn ở bên cạnh chị hai, muốn làm bạn tốt của chị hai, chỉ tiếc chị của cậu đặc biệt khinh thường bộ dáng dính người của chị Minh Tuyết, luôn dùng thái độ lạnh nhạt đáp lại sự nhiệt tình của chị Minh Tuyết.

Cậu thật sự rất muốn bất bình thay chị Minh Tuyết, cho nên cậu mới phản bội chị hai nghiêng về bên chị Minh Tuyết.

Sau khi lên lầu, Cao Gia Kỳ lấy chìa khóa mở cửa ra, sau đó bảo Lục Minh Tuyết đến phòng khách ngồi, còn cậu đi vào trong nhà bếp.

“Chị của em tính tình không tốt, thật may là chị Minh Tuyết không có ghét bỏ, vẫn vui vẻ thân thiết với chị hai.”

“Chị nào dám ghét bỏ Tố Trinh chứ? Chỉ cần cô ấy không ghét bỏ chị là tốt lắm rồi.” Lục Minh Tuyết vội vàng đi theo, giọng nói của cô ép xuống thật nhỏ, vẻ mặt đều là uất ức.

Thấy cô theo vào nhà bếp, Cao Gia Kỳ vừa sắp xếp thức ăn, vừa rửa sạch rau mới mua về, vừa trò chuyện với cô: “Chị Minh Tuyết, có phải chị làm chuyện có lỗi với chị của em hay không? Gần đây chỉ cần vừa nhắc tới tên của chị, chị hai tức giận như núi lửa phun trào!”

Lục Minh Tuyết do dự một chút, quyết định nói rõ ràng mọi chuyện, tránh cho Cao Tố Trinh lại trách móc cô là người nhiều chuyện.

“Gia Kỳ, em. . . . . . em có thể giúp chị năn nỉ Tố Trinh được không?”

Cao Gia Kỳ kinh ngạc nhìn cô: “A? Rốt cuộc là chị đã làm chuyện gì? “

Từ trước đến nay chị Minh Tuyết đều dùng thái độ cực kì nịnh nọt lấy lòng, đón ý hùa theo chị của cậu, cho dù chị Minh Tuyết có làm chuyện sai lầm gì, nhất định là không cẩn thận, tuyệt đối không thể nào cố ý trêu chọc làm cho chị của cậu tức giận được.

“Chị hại Tố Trinh thất tình, chị không thể nói cho em biết tình hình cụ thể được, tránh cho Tố Trinh chán ghét chị hơn.”

“Thật hay giả? Chị của em đã có người mình thích hả?” Cao Gia Kỳ tò mò hỏi tình hình, “Là ai là ai ? Chị của em thích mẫu bạn trai như thế nào? Có tấm ảnh nào hay không?”

“Chị không thể nói được!” Lục Minh Tuyết vội vàng đưa tay che miệng của mình.

Sớm biết như vậy thì đã không nói ra, nếu như Tố Trinh mà biết, Tố Trinh nhất định càng tức giận hơn.

“Chị nói nhỏ cho em nghe đi! Em tuyệt đối không nói cho chị hai biết.”

“Không được, chỉ cần Tố Trinh lớn tiếng, không phải là em sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao.”

Bị cô nói như vậy, Cao Gia Kỳ vuốt lỗ mũi, ngượng ngùng bật cười: “Đúng vậy! Chị của em thật sự là rất khủng bố, vừa nhìn thấy chị hai trợn to hai mắt, em đều ngoan ngoãn đầu hàng, chuyện gì cũng nói ra, không dám gạt chị ấy.”

“Đúng vậy!” Lục Minh Tuyết đồng ý, gật đầu mạnh mẽ.

Cho nên, cô tuyệt đối không thể tiết lộ người mà Tố Trinh thích rốt cuộc là ai. Cô đã làm hại Tố Trinh thất tình, nếu cô lại nói ra những chuyện này, Tố Trinh sẽ vĩnh viễn không chịu tha thứ cho cô!

“Nhưng mà em rất muốn biết rốt cuộc chị của em thích mẫu bạn trai thế nào!”

Vì đây là lần đầu tiên cậu nghe được chuyện xì căng đan của chị hai, cậu thật sự rất tò mò, muốn biết tin tức và diện mạo của đối phương.

“Vậy em giúp chị năn nỉ, nếu như Tố Trinh chịu tha thứ cho chị, thì đại biểu cô ấy không thèm để ý, đến lúc đó chị sẽ nói cho em biết.”

“Ngộ nhỡ chị hai vẫn không chịu tha thứ cho chị thì làm thế nào?”

Lục Minh Tuyết vừa nghe đến những lời này, cả khuôn mặt đều nhăn nhó: “Hu Hu . ..”

“Được, được, em giúp chị năn nỉ chị Minh Tuyết, chị không cần phải khổ sở như vậy!” Cao Gia Kỳ vội vàng đi tới vỗ nhẹ vai của cô, nhỏ giọng an ủi cô: “Chị của em tính tình nóng nảy đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, chỉ là chị hai mất hết mặt mũi nên không để ý đến chị, chị đừng khóc nữa!”

“Mới là lạ, cô ấy rất để ý, cho nên mới không chịu tha thứ chị.”

Lục Minh Tuyết làm bộ hít hít mũi thật mạnh, cô biết nhìn vậy giống như đang khóc, có thể chiếm được đồng cảm, chỉ có điều, cô cảm thấy rất khổ sở, bị Cao Tố Trinh ghét bỏ, cô không muốn mình gặp phải tình trạng này.

“Gia Kỳ, nếu như Tố Trinh vẫn không chịu tha thứ cho chị thì làm thế nào?” Tình bạn mà ép buộc thì không tốt cho lắm, xem ra về sau cô phải cố gắng hơn nữa mới được.

“Chị Minh Tuyết, em cảm thấy thật ra thì chị không cần phải quấn chị hai làm bạn đâu?” Cao Gia Kỳ cố gắng khuyên can cô, những lời này cậu đã nói qua rất nhiều lần.

“Chị chỉ thích làm bạn với Tố Trinh thôi!” Lục Minh Tuyết cong môi lên, bắt đầu ăn vạ.

Nếu như đây là lời của Tố Trinh, dĩ nhiên cô không dám làm càn như vậy, nhưng bây giờ chỉ có Gia Kỳ mà thôi, cô cố gắng làm nũng với cậu. Cho dù Gia Kỳ nhỏ tuổi hơn cô cũng không sao, chỉ cần là nam sinh, bình thường đều rất thích bộ dáng này của cô.

“Chị Minh Tuyết, không nên như vậy! Nhìn bộ dạng này của chị, em không biết an ủi chị như thế nào mới tốt.”

Cao Gia Kỳ do dự, vốn định vỗ nhẹ lên vai cô không nghĩ tới bàn tay lại ôm lấy vai của cô, để cho thân thể nhỏ nhắn của cô tiến sát vào trong ngực của cậu.

Cho dù cảm thấy cô cố chấp như thế vì chị của cậu là một chuyện rất kỳ quái, nhưng cậu không chất vấn cô nữa, hiện tại, an ủi cô mới là chuyện quan trọng nhất.

“Chị của em gần như là không có bạn học nữ, có thể là bởi vì trong nhà có ba em trai, từ nhỏ đến lớn chị hai đều chơi với bạn học nam, em nghĩ chị hai ít gần gũi bạn học nữ, nên cảm thấy không quen, cho nên, không phải chị của em chán ghét chị, chỉ là không biết nên làm thế nào để gần gũi với chị hơn mà thôi.”

“Gia Kỳ, cám ơn em đã an ủi chị.” Lục Minh Tuyết ngẩng mặt lên, đôi mắt to xinh đẹp nháy nháy nhìn cậu.

Tim Cao Gia Kỳ đập mạnh, nhịp tim bắt đầu không thể khống chế mà nhảy lên kịch liệt. Cả người của cậu cứng ngắc, khuôn mặt cũng bắt đầu đỏ lên, tầm mắt rũ xuống không biết làm sao nhìn cô.

Lục Minh Tuyết cong khóe môi lên, mỉm cười nhìn cậu, phản ứng của Cao Gia Kỳ lúc này, đúng như trong tưởng tượng của cô, cậu hoàn toàn bị cô mê hoặc rồi.

Cao Gia Kỳ đã bị cô làm cho sợ hãi, động cũng không dám động đậy, thậm chí ngay cả nháy mắt cũng đều quên. Hiện tại tình huống như thế, rốt cuộc cậu phải phản ứng như thế nào?

Không khí có chút mập mờ, nhưng giữa cậu và chị Minh Tuyết sao lại xuất hiện tình huống như thế này chứ?

Cô chỉ cười, không nói gì cả, nhưng ánh mắt vẫn nhìn cậu, không có dời đi, cậu cũng chỉ có thể đỏ mặt tiếp tục nhìn cô.

Lúc này, người nào dời đi ánh mắt trước là thua, chỉ là, rốt cuộc là thua cái gì, cậu cũng không nói được. . . . . . Tóm lại, cậu cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của cô như vậy, sau đó cảm giác tim của cậu đập càng mạnh mất khống chế cuồng loạn không ngừng.

“Gia Kỳ.” Cuối cùng, Lục Minh Tuyết mở miệng trước.

“Hả?” Giọng Cao Gia Kỳ ngốc nghếch trả lời.

“Em muốn tiếp tục ôm chị bao lâu nữa? Không phải em trai của em sắp trở về rồi hả? Đi nấu ăn nhanh lên. . . . .”

“A ——” Cao Gia Kỳ vội vàng buông tay đang ôm vai cô ra, sau đó xoay mặt ngó bồn rửa, cũng không dám nhìn cô.

Mặt của cậu đỏ bừng, tim đập như muốn nhảy ra bên ngoài.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu lại ôm chị Minh Tuyết không buông?

Mất mặt, mất mặt, thật sự rất mất mặt!

Rõ ràng chỉ muốn an ủi cô một chút, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô, trong nháy mắt cậu ôm tâm tư của mình bay tới nơi khác.

Cậu vừa mới. . . . . . Có phải cậu vừa mới biểu hiện như anh heo* hay không?

*Có thể là dạng dê xồm gì đó.

“Chị tới giúp em.” Lục Minh Tuyết đi tới, gần như là dính vào người Cao Gia Kỳ, một đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh trắng noãn, đưa vào trong bồn nước rửa rau xanh với cậu.

“ A. . . . . Chị Minh Tuyết, tại sao chị không ra phòng khách ngồi xem ti vi?”

“Tại sao? Theo lời em nói thì không phải chị giúp em sẽ nhanh hơn một chút hay sao?”

“Những lời của chị, em nghĩ . . . . .” Cao Gia Kỳ xoay mình dừng lại, cậu thật sự không thể nói ra miệng.

Bởi vì cảm thấy cô kề sát bên cạnh cậu, cho nên tim của cậu đập rối loạn, hô hấp cũng dồn dập theo, bộ dạng phản ứng này của cậu thật có chút quá mức rồi.

“Em thì như thế nào?” Lục Minh Tuyết ngẩng mặt lên, bộ dáng mê người xinh đẹp mắt to tựa như vừa mới nháy nháy thẳng nhìn vào cậu.

Mặt của Cao Gia Kỳ trở nên đỏ hơn, cậu vội vã kéo ra một chút khoảng cách, tránh khỏi dán chặt chung một chỗ với cô, sau đó hoảng hốt xoay người mở tủ lạnh ra, ngồi chồm hổm xuống cố ý giả bộ tìm kiếm đồ trong tủ lạnh.

Lục Minh Tuyết cười cười nhìn bóng lưng của cậu, nghĩ thầm, da mặt của cậu thật là mỏng, cô hoàn toàn không có làm chuyện gì quá quắt đối với cậu, chỉ là nhìn cậu mỉm cười mà thôi.

Chẳng qua cười thì cười nhưng, cô phải kiếm chế thái độ của bản thân mới được.

Mặc dù cậu nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng cô không có hứng thú đối với nam sinh nhỏ tuổi hơn mình, ngay cả nam sinh cùng tuổi, cô đều chê bọn họ ngây thơ. Cô cố ý ở trước mặt Gia Kỳ giả bộ dáng vẻ đó, thật ra thì chỉ là muốn tranh thủ sự đồng tình của cậu, bên trong một chút yêu cũng không có.

Ngộ nhỡ Gia Kỳ hiểu lầm ý của cô, thì hỏng bét.

Lục Minh Tuyết ở nhà họ Cao đợi đến lúc Cao Tố Trinh đi làm về, cũng giống như mấy lần trước đến gặp mặt vậy, Cao Tố Trinh vừa nhìn thấy cô, trong nháy mắt vẻ mặt xụ xuống, nói mấy lời bảo cô không nên đến đây dây dưa nữa, thậm chí còn trách cứ Cao Gia Kỳ tại sao lại cho cô vào nhà bọn họ ở trước mặt mình.

Lục Minh Tuyết cảm thấy vô cùng chán nản, cô chỉ muốn cùng Cao Tố Trinh làm bạn tốt thôi mà, tại sao chuyện này lại khó khăn như thế? Từ trước đến nay cô không có cảm thấy kết giao bạn bè là một chuyện khó khăn gì, nhưng mà Cao Tố Trinh lại làm cho cô rất đau khổ, thật vất vả mới cảm thấy nhích tới gần một chút, lập tức lại thụt lùi vài bước, tựa như cô hoàn toàn chưa từng có đến gần vậy.

Nhưng cô chính là muốn kết bạn với Cao Tố Trinh, cô thấy Cao Tố Trinh là học sinh nữ có nghĩa khí nhất.

Nhớ lại năm học lớp mười một khi chia tổ thì trong lớp có một bạn học nữ đặc biệt bị nhiều người ác ý chèn ép, lúc ấy chính Cao Tố Trinh đứng ra nói giúp bạn nữ ấy.

Bây giờ tất cả mọi người đều sợ gặp rắc rối, đứng ra ngăn cản lời nói của kẻ ác ý, rất có thể biến mình thành mục tiêu kế tiếp, vì vậy khi đó tất cả mọi người không muốn giải vây giúp bạn nữ kia, chỉ có Cao Tố Trinh thay bạn ấy nói chuyện mà thôi.

Lục Minh Tuyết thật sự bội phục tinh thần can đảm của Cao Tố Trinh, bắt đầu từ đó, cô vô cùng tích cực muốn trở thành bạn tốt của Cao Tố Trinh, chỉ tiếc là giống như lời của Cao Gia Kỳ nói, biểu hiện của cô quá dính người nên dọa Cao Tố Trinh, mà tính tình của Cao Tố Trinh lại thẳng thắng, cho nên trực tiếp từ chối kiểu kết bạn của cô.

Thật may là cô có sức chịu đựng tốt khi gặp thất bại, cho dù cô bị cự tuyệt mấy lần, cô cũng không tuyệt vọng đối với Cao Tố Trinh.

Lớp mười một, lớp mười hai, qua hai năm, cô thật sự thành công đi vào cuộc sống của Cao Tố Trinh — khi ở trường học, bên cạnh Cao Tố Trinh chính là vị trí của cô, cho dù Cao Tố Trinh xa cách cô cũng không sao, dù sao cô cũng dính chặt vào Cao Tố Trinh rồi.

Ngày đó ở buổi lễ tốt nghiệp cấp ba là cô cố tình bỏ bức thư vào trong cặp, nhưng khi xảy ra chuyện như thế, Cao Tố Trinh tức giận cũng là rất bình thường, hiện tại việc cô có thể làm, chỉ có cầu nguyện Cao Tố Trinh sớm ngày hết giận mà thôi.

“Chị Minh Tuyết, chị về hả?” Cao Gia Kỳ thấy Lục Minh Tuyết đứng dậy đi tới cửa, vội vàng đi theo.

“Ừ!” Lục Minh Tuyết buồn bã gật đầu một cái.

Cho dù cô có sức chịu đựng cực cao, nhưng vẫn cảm thấy buồn, hơn nữa vừa rồi Tố Trinh mắng cô, không có nể mặt, làm hại Gia Kỳ cũng chịu tội với cô.

“Thật xin lỗi, lại hại em bị Tố Trinh mắng.”

“Không sao! Chị Minh Tuyết, có ngày nào mà em không bị chị hai mắng đâu“. Mỗi ngày chị hai của cậu đều nổ súng với bọn em trai! Cao Gia Kỳ gãi đầu cười khúc khích: “Bây giờ, khuya lắm rồi, em đưa chị về!”

“Cám ơn.” Lục Minh Tuyết cũng không có kiểu cách cự tuyệt ý tốt của cậu, trời đã khuya, cô thật sự cần một người bảo vệ đáng tin cậy.

Dĩ nhiên, cô có thể trực tiếp gọi tắc xi, như vậy cũng rất an toàn, nhưng để Gia Kỳ đưa cô về nhà, thuận tiện để Gia Kỳ an ủi cô một chút.

“Chị Minh Tuyết, chị không cần để ý lời của chị hai em, gần đây tâm tình chị hai không được tốt cho lắm, giọng điệu khó tránh khỏi khó nghe một chút, chị coi như chưa có nghe, ngàn vạn lần đừng để trong lòng. . . . . .”

Lục Minh Tuyết cúi đầu, trong ngõ hẽm, dưới đèn đường hai cái bóng của bọn họ kéo dài thành một đường, giờ phút này, cô buồn bã không nói gì được.

Thấy cô cúi thấp đầu không nói lời nào, nhất định là mới vừa rồi chị hai nói những lời quá mức tổn thương lòng người, cô cũng không phải là đồ ngốc, chị hai dùng hai chữ “Dây dưa” này trách mắng cô, thật là quá đáng.

Muốn khuyên cô đừng uất ức nữa, lấy mặt nóng của cô dán mông lạnh chị hai, nhưng mà lời nói ấy cậu đã nói qua không biết bao nhiêu lần, cô hoàn toàn không có nghe lọt tai, cậu chỉ có thể cố gắng hết sức an ủi cô.

“Chị! Cái này cho chị.”

Lục Minh Tuyết rũ tầm mắt xuống nhìn bàn tay to của Cao Gia Kỳ đưa ra trước mặt mình, trên lòng bàn tay có một viên kẹo màu xanh dương.

“Kẹo ư! Em dỗ chị như con nít hả?” Tại sao lại cho cô kẹo chứ?

“Kẹo này ăn rất ngon, chị nhìn thử xem, ăn đi sau đó sẽ quên hết tất cả phiền não.”

Trong lòng Lục Minh Tuyết nghĩ, kẹo gì mà thần kỳ như vậy chứ? Nhưng dưới ánh mắt thúc giục của Cao Gia Kỳ, cô xé vỏ bọc ra, ngậm viên kẹo màu xanh dương vào trong miệng.

“A!” Trong miệng mát lạnh, đây là kẹo làm cho tinh thần hưng phấn sao?

“Một mùi thơm mát lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, đúng không?”

“Ừ!” Thần kinh của Lục Minh Tuyết run lên vì mát lạnh, quả nhiên giống như Cao Gia Kỳ nói, cảm giác giống như quên hết mọi phiền não, bởi vì trong nháy mắt đầu trống rỗng.

Sau đó cô nhìn Cao Gia Kỳ nở nụ cười, cô thấy ánh mắt hốt hoảng của Cao Gia Kỳ dời đi, tầm mắt nhìn về phía trước rất xa.

Nhìn gò má của cậu, Lục Minh Tuyết không ngừng le lưỡi một cái.

Cô đã nhắc nhở mình nhiều lần, ngàn vạn lần không được làm cho Gia Kỳ hiểu lầm hành động của mình, nhưng cô cố tình ở trước mặt cậu, cô có thói quen ra vẻ mình nhu nhược, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu, không cẩn thận đã khiến cho không khí ở giữa bọn họ trở nên mập mờ.

Thời gian kế tiếp, Cao Gia Kỳ vẫn nhìn phía trước, cũng không dám nói chuyện với cô, đột nhiên cô cảm giác có chút buồn bực.

“Gia Kỳ.” Cô kêu tên của cậu, thật ra thì cũng không biết nói gì, chẳng qua là cảm thấy trầm mặc như vậy làm cho cô không chịu nổi.

“Hả?” Cao Gia Kỳ đáp một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn phương xa.

“Tại sao đột nhiên em lại xấu hổ?”

“Không có?” Trong lòng Cao Gia Kỳ cả kinh, bước chân đột nhiên tăng nhanh.

“Ai! Không cần đi nhanh như vậy đâu!” Lục Minh Tuyết vươn tay ôm cánh tay của cậu: “Còn nói không có xấu hổ, nhìn bộ dáng không được tự nhiên của em là rõ!”

Sau khi bị cô ôm cánh tay, trong nháy mắt thân thể Cao Gia Kỳ cứng ngắc, cảm giác tất cả các cơ quan trên người đều tập trung ở giữa đôi tay nhỏ và dài trắng nõn của cô móc vào khuỷu tay của cậu.

“Tại sao em không trả lời?”

“Em. . . . . . Em không có!” Cao Gia Kỳ cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh, nhưng trên thực tế thì trong lòng của cậu đã sóng lớn mãnh liệt.

Tại sao đột nhiên chị Minh Tuyết lại có bộ dáng như vậy đối với cậu?

Có phải chị Minh Tuyết có ý đặc biệt đối với cậu hay không?

Càng nghĩ nhịp tim của Cao Gia Kỳ càng không khống chế được, nhưng mà, cậu lại không dám nhìn cô, chỉ có thân thể cứng ngắc mà thôi, xoải bước lớn liên tục đi về phía trước.

“Gia Kỳ, cũng không phải là đi hành quân, em đi nhanh như vậy làm gì?” Lục Minh Tuyết bị bộ dạng của cậu chọc cười, làm cho cô quên hết uất ức trong lòng mới vừa bị Cao Tố Trinh mắng.

Phản ứng của Gia Kỳ thú vị và hiệu quả hơn so với lúc cậu đưa cho cô viên kẹo: “Em không cần phải khẩn trương như vậy được không? Chị không biết đối với em thế nào.”

Cao Gia Kỳ không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Chị đối với em thế nào!”

Hành động khoát tay rất thân mật, chưa từng có người nào làm như vậy với cậu.

“Hả? Em nói cái gì?” Lục Minh Tuyết ngẩng mặt lên tiếp cận càng gần, nhưng Cao Gia Kỳ không chịu nhìn cô. Cô lắc lắc ôm cánh tay kia của cậu, cố gắng hấp dẫn sự chú ý của cậu: “Gia Kỳ, em vừa mới nói cái gì? Chị nghe không rõ!”

“Em không nói gì cả.”

Cao Gia Kỳ không biết có nên hất tay của cô ra hay không, cậu mơ hồ cảm thấy cô đối với cậu cũng không có tình cảm giữa nam nữ, có thể là cô đang trêu chọc cậu, nhất định chẳng qua là cảm thấy chơi thật vui mà thôi.

Nhưng mà, cậu lại không khỏi sinh ra một chút mong đợi, có lẽ chị Minh Tuyết không nhất định cũng có tình ý với cậu! Bằng không tại sao cô lại ôm cánh tay của cậu, rồi cười với cậu vui vẻ như thế?

Ngày thường cậu không có tiếp xúc gần gũi với bạn nữ, nữ sinh gần gũi duy nhất chính là chị hai, nhưng mà tâm tư chị hai không có phức tạp như vậy, chỉ cần nhìn nét mặt của chị hai là có thể đoán được, nhưng chị Minh Tuyết thì khác.

Chỉ cần chị Minh Tuyết cười một tiếng, cậu sẽ bị mê hoặc, hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt tươi cười của cô biểu lộ cảm xúc gì, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được ý nghĩa của câu: “Lòng của người phụ nữ, như mò kim đáy biển“.

Không biết rõ tâm ý của đối phương, chỉ có thể ngốc nghếch mặc cho đối phương chi phối cảm giác của cậu, tim của cậu, hô hấp của cậu, còn có toàn bộ lực chú ý của cậu.

Có loại cảm giác kỳ quái uất ức sinh ra, Cao Gia Kỳ vẫn nhìn thẳng phía trước, cậu hoàn toàn không dám nhìn mặt cô, bởi vì cậu biết nhất định cô sẽ mỉm cười với cậu.

Cậu không chịu nổi cảm giác chua xót đó.

Yêu là gì, bây giờ cậu không nên chạm vào cấm kỵ đó, sau mùa hè này, cậu lên lớp mười hai, bước vào kỳ thi quan trọng cuối năm rồi, nếu như ở vào thời điểm này nói yêu đương, sẽ sinh ra rất nhiều trở ngại, huống chi, cậu hoàn toàn không rõ ràng tâm ý của chị Minh Tuyết lắm.

Bởi vì cậu là em trai của Cao Tố Trinh nên chị Minh Tuyết mới cố ý thân thiết và đối xử với cậu tốt như thế.

Nghĩ đến đây, Cao Gia Kỳ không nhịn được thở dài.

Cho dù thật sự là như vậy cũng không sao, dù sao lấy điều kiện của cậu, làm sao có thể xứng với chị Minh Tuyết đây? Gia đình chị giàu có, tính tình hiền lành lại rất xinh đẹp, cậu nên sớm chết tâm, chớ si tâm vọng tưởng thì tốt hơn.

“Gia Kỳ, rốt cuộc là em làm sao? Cả buổi tối đều có hành động kỳ quái.”

“Em không sao cả! Chị Minh Tuyết, kẹo ăn rất ngon có đúng không? Chị có muốn ăn thêm một viên nữa hay không?” Cuối cùng, Cao Gia Kỳ điều chỉnh xong tâm tình của mình, sau đó quay đầu nhìn cô.

“Kẹo trong miệng còn chưa có ăn xong!” Lục Minh Tuyết dùng đầu lưỡi nhả viên kẹo ra ngoài cho cậu nhìn, cả khuôn mặt cũng nhíu lại.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, tim của Cao Gia Kỳ lại chấn động.

Trời ạ! Không thể nhìn, không thể nhìn tiếp nữa! Cứ nhìn dáng vẻ dụ người ngọt ngào của chị Minh Tuyết, cậu thật sẽ đi tẩu hỏa nhập ma mất thôi!

“Đi thôi! Nhanh lên một chút, em đưa chị về nhà.” Theo thói quen cậu xoải bước chân thật nhanh.

“Oa! Bây giờ em ức hiếp chị chân ngắn đúng không? Không cần đi nhanh như vậy chứ!”

Bởi vì tay còn khoát trên cánh tay Cao Gia Kỳ, Lục Minh Tuyết theo không kịp bước chân của cậu, không thể làm gì khác hơn là chạy chậm theo, rồi mới miễn cưỡng đi theo tốc độ của cậu.

“Chị có mệt hay không? Em giúp chị đón tắc xi.”

Bọn họ đã đi ra bên ngoài ngõ hẻm, Cao Gia Kỳ đứng trên đường dành cho người đi bộ nhìn dòng xe chạy trên đường, tìm bóng dáng xe tắcxi.

“Không ... không nên!” Lục Minh Tuyết vội ôm cánh tay của cậu đang chuẩn bị vươn ra đón tắc xi: “Là em tự nói muốn đưa chị về nhà, tại sao em có thể đưa mới một nửa lại bỏ chạy hả?”

“Không phải chị rất mệt sao?”

“Không có! Chị đâu có mệt? Chị chỉ hy vọng em không cần đi nhanh như vậy mà thôi.” Theo thói quen Lục Minh Tuyết lại cong môi lên: “Gia Kỳ, em nghĩ làm như thế là sẽ thoát khỏi chị hả?”

Cậu còn chưa có an ủi cô đâu đó!

“Em không có ý đó. . . . . .” Cao Gia Kỳ có chút bất đắc dĩ nhìn cô.

“Vậy thì đi với chị.” Ngoài lời an ủi của Cao Gia Kỳ, Lục Minh Tuyết còn muốn nghe ngóng tin tức từ cậu: “Đúng rồi, lúc nãy Tố Trinh nói em bị mua chuộc, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hả?”

Tại sao Dư Chấn Đông dễ dàng thâm nhập vào trong nhà Tố Trinh như thế? Cô tốn rất nhiều thời gian, làm mặt dày, mới công chiếm nơi này, tại sao Dư Chấn Đông chỉ dùng đồ ăn đã mua chuộc được Gia Kỳ?

“Chị Minh Tuyết, chúng ta không nói chuyện này nữa được không?” Cao Gia Kỳ vừa nghe đến chuyện này, khuôn mặt lập tức đỏ lên. Cậu không muốn bị hiểu lầm là một người tham ăn.

“Tại sao không thể nói chuyện này?” Cậu càng như vậy, cô càng biết rõ.

“Em không có bị mua chuộc!” Cậu chỉ giúp anh Đông một chuyện, sau đó tiếp nhận cảm tạ của anh Đông, ăn một chút yến mạch mà thôi, sao gọi là mua chuộc được? “Chị không nên nghe chị hai của em nói lung tung có được không?”

“Gia Kỳ, Tố Trinh rất chán ghét Dư Chấn Đông, em lại có thể làm bạn với cậu ta chứ!”

Cao Gia Kỳ bị một câu nói của cô như xương mắc tại cổ họng, thiếu chút nữa thì châm chọc cô: Chị của cậu cũng rất ghét cô, cậu vẫn làm bạn với cô không phải sao? Hơn nữa, vì chuyện của cô, cậu đã sớm bị chị hai coi là kẻ phản bội rồi, hoàn toàn cũng không kém sự kiện mua chuộc của anh Đông.

“Ngoài chuyện liên quan đến chị hai ra, chúng ta thật không có chuyện gì để nói sao?” Cao Gia Kỳ không biết dây thần kinh tức giận của mình căng ra, nên trong lúc bất chợt bộc phát.

Lục Minh Tuyết kinh ngạc nhìn cậu chằm chằm.

Không khí trở nên vô cùng lúng túng, con đường sau đó, bọn họ không còn đề tài tán gẫu nữa, yên lặng như vậy cho đến khi đến nhà Lục Minh Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.