Trò Đùa Của Adam

Chương 27: Du Minh và Cảnh Hạo




Lý Ngọc Vân ngả lưng trên chiếc ghế sofa, đôi mắt hắn nhắm nghiền tựa như đang ngủ say vậy. Trên giường, mẹ con Tuyết Quân đã say giấc nồng . Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, rọi vào trong phòng. Bầu trời đêm nay thật tĩnh mịch.

Tâm thần Lý Ngọc Vân chìm vào trong không gian Kim Cầu, bắt đầu việc học tập quyền pháp, ám khí, đao pháp sơ cấp. Đối với Lý Ngọc Vân mà nói, những môn võ công này rất tinh thâm, chỉ vài động tác qua loa nhưng lại ẩn chứa nguyên lý vận dụng công lực, không có động tác dư thừa nào cả.

Lý Ngọc Vân luyện quyền với Kim Nhi, lúc đầu hắn bị nàng đánh cho tơi tả đứng không nổi, sau đó dưới sự cố gắng cũng miễn cưỡng đánh ngang tay với Kim Nhi. Chuyện này đả kích Lý Ngọc Vân không nhỏ, hắn quyết tâm sau này phải chiến thắng cô nàng Kim Nhi này. Sau một hồi luyện quyền, Kim Nhi mới gật gật đầu, sắc mặt có chút miễn cưỡng nói :

- Coi như anh học thành công 50% quyền pháp rồi, sau này anh cần phải chuyên cần luyện tập hơn nữa !

Lý Ngọc Vân cười cười mà thôi, sau đó hắn chợt hỏi :

- Kim Nhi này, chuyện của Tuyết Quân cô cũng biết chứ ! Cô có cách nào giúp tôi che giấu nàng ta khỏi đám người Org kia không ?

Kim Nhi khẽ cau mày, nói :

- Chuyện này có chút phiền phức. Tôi có điều tra thông tin về tinh cầu Iris này , quả thật thời xa xưa đã từng nổ ra truyền thuyết thánh chiến, vô số cường giả tử vong, và tinh cầu này cũng dần dần trở thành hành tinh chết. Còn chuyện che giấu cô ta thì không khó, chỉ cần anh đeo cái nhẫn này lên bàn tay của nàng là có thể tự động che giấu toàn bộ hơi thở phép thuật trên cơ thể của nàng, làm cho nàng giống như một người bình thường vậy !

Kim Nhi giơ bàn tay ra, trong lòng bàn tay của nàng có một chiếc nhẫn vàng, đính trên nó là một viên hồng ngọc, tản ra tia sáng nhu hòa.

Lý Ngọc Vân tràn đầy sự cảm kích nhìn Kim Nhi, chân thành nói :

- Cảm ơn cô, nếu không có sự giúp đỡ của cô thì tôi không biết phải làm sao !

Kim Nhi cười cười , trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ khi giúp người khác. Nàng đưa nhẫn cho Lý Ngọc Vân rồi nheo mắt cười tinh nghịch, nói :

- Bây giờ anh nên nhanh chóng tặng nhẫn đính hôn cho Tuyết Quân, bắt nàng làm vợ đi ! Hi hi, tôi rất muốn xem cảnh hai người động phòng .....

Lý Ngọc Vân đổ mồ hôi, nhanh chóng cầm lấy chiếc nhẫn rồi biến mất.

Lý Ngọc Vân ngồi trên ghế sofa từ từ tỉnh lại, hắn nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay của mình mà có chút hưng phấn, sau đó lại nhìn hai mẹ con Tuyết Quân đang ngủ say trên giường, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương. Lý Ngọc Vân bước tới kéo chăn đắp kín cho cả hai rồi đi ra ngoài ban công. Gió lạnh của trời đêm thổi qua hai má anh, cảm giác lành lạnh mà sảng khoái.

--------------------

Lúc này ở trên sân thượng của một tòa biệt thự, có một người đàn ông trong bộ kijama màu đen đang đứng nhìn lên nhưng ánh sao trên cao, sau đó hắn thở dài một hơi " Không lẽ bọn họ đã tới ?! " Người đàn ông uống cạn ly rượu vang trên tay, rồi đặt lên cái khay bạc bên cạnh. Hắn chấp tay nhìn vào trong bầu trời đêm, trong ánh mắt bắn ra một luồng sáng bàng bạc, xuyên thẳng lên bầu trời .

Tia sáng bàng bạc tựa hồ như đang kêu gọi một vật gì đó, chỉ một lúc sau từ phía đông xuất hiện một tia sáng vàng nhạt vọt tới. Người đàn ông khẽ mỉm cười, cánh tay phải vươn ra bên ngoài, rồi sau đó xuất hiện một cây gậy màu đen, thân gậy đen óng ả, nhìn kỹ có thể thấy được một dòng chất lỏng đang lưu động bên trong, hai đầu gậy được nạm bằng hai khối kim cương tinh xảo, phát ra tia sáng trắng nhàn nhạt trong không gian.

Người đàn ông vung tay, cây trượng trong tay hóa thành một tia chớp bắn lên bầu trời. Nếu như có người đi ngang nhìn thấy sẽ tưởng rằng đây là một màn bắn pháo bông vậy ! Cây trượng rất nhanh biến mất trong màn đêm, cũng không biết đã đi về phương hướng nào nữa.

Người đàn ông sau khi vung tay liền chắp hai tay trước ngực, đôi mắt nhắm nghiền lại, trong miệng lẩm rẩm nhưng câu nói khó hiểu, hẳn không phải ngôn ngữ trên trái đất này mà giống như những câu thần chú cổ xưa. Thôi cứ cho là hắn đang niệm chú đi !

Khoảng chừng hơn nữa tiếng, hắc trượng đã quay trở lại và dừng lại trước mặt người đàn ông, người đàn ông cũng ngừng việc niệm chú, đôi mắt của hắn từ từ mở ra, nhưng con ngươi bây giờ đã biến thành một màu vàng nhạt, từ trong đôi mắt màu vàng ấy bắn ra hai luồng ánh sáng chiếu lên thân hắc trượng, rồi từ thân hắc trượng từ từ tản mác ra vô số hình ảnh. Nếu như có Lý Ngọc Vân ở đây thì hắn sẽ la lên, vì những hình ảnh này đều liên quan tới hắn cùng với Tuyết Quân.

Người đàn ông thần bí này là ai ? Vì sao hắn lại điều tra hai người Lý - Tuyết ?

Người nọ sau khi nhìn xong một lượt liền thu thu hồi hắc trượng, hắc trượng lóe lên một cái rồi biến mất trong tay áo của hắn. Hắn nở nụ cười, nói thầm : "Là nàng ! ". Gió đêm vẫn cứ thổi, tựa hồ không hay biết chuyện gì đã xảy ra !

----------------

Tại một đất nước phương Đông xa xôi, có một người phụ nữ trong trong váy liền thân màu xám, chất liệu làm từ vải sợi . Nàng đứng trước ban công của một căn biệt thự hai tầng sang trọng , hai tay đang nắm chặc một đóa hoa bằng băng , ánh mắt mông lung nhìn về phương Nam xa xăm, nàng thì thào nói : " Cuối cùng chị cũng xuất hiện ! Em sẽ chuộc lại lỗi lầm khi xưa, mong sao chị tha thứ cho em ! " Nàng nói xong liền rưng rưng nước mặt, trên đôi mắt không biết tự lúc nào đã xuất hiện hai hàng lệ nóng.

Người phụ nữ xoay người nhìn một lượt khắp gian phòng, nơi này chính là nơi nàng có nhiều hạnh phúc nhất, nơi mà nàng tìm thấy một gia đình hòa thuận, con cái ngoan hiền hiếu thảo, và cũng là nơi nàng đã biết thế nào là tình yêu ! Người phụ nữ đi tới kệ sách lấy ra tờ giấy trắng và viết vào đấy một lá thư, dặn dò người thân trong gia đình đừng tìm kiếm nàng, vì nàng ra đi tới một nơi rất xa !

Người phụ nữ dừng bút, một giọt nước mặt rơi xuống mặt trang giấy trắng làm cho vài nét chữ nhòe đi. Nàng gấp tờ giấy kẹp xuống bìa quyển sách mỏng trên bàn. Thân ảnh của nàng bắt đầu từ từ tan biến như chưa từng tồn tại trong căn phòng này vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.