Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 7: Mặc tinh




Thời gian tám ngàn năm, đối với một phàm nhân chính là thọ nguyên kinh khủng vô cùng mong muốn nhưng không thể đạt được, còn đối với những Thượng Cổ Chân Linh bất động ngủ say hơn ngàn năm kia chỉ là vài lần nghỉ ngơi mà thôi, mà đối với một giới mà nói, lại càng chỉ là một cái nháy mắt.nguồn truyện: t r u y ệ n y y

Một ngày tám ngàn năm sau, trong từng thành thị lớn nhỏ của Nhân tộc đã hoàn toàn trở thành thế lực số một trên đại lục Phong Nguyên, vô số người bình thường từ chỗ ở bay vọt ra, tụ tập thành nhóm tại một vài quảng trường, trà lâu, mặt mũi tất cả đều cực kỳ hưng phấn, đang nhao nhao nghị luận điều gì đó.

Trên từng con đường lớn nhỏ, càng có thể thấy được không ít lực sĩ vũ trang hạng nặng đang đi tới đi lui, trên không trung cũng thỉnh thoảng thấy được nhiều đội tu sĩ đang qua lại tuần tra.

Trong vài tòa thành khổng lồ, cứ điểm quan trọng trong khu vực Nhân tộc chiếm hữu, tất cả các loại cấm chế đều được mở ra, cùng với đó là từng tòa pháp khí phi hành cực lớn bay lên trời, phía trên là từng đoàn giáp sĩ, tất cả đều như đang lâm đại địch, cảnh giác tất cả dị động bên ngoài thành.

Trên đỉnh một ngọn núi lớn cách một tòa đại thành nào đó hơn mấy vạn dặm, ba gã Đại Thừa Dị tộc, quần áo và trang sức khác nhau đang ngồi xếp bằng trên một khối đá lớn quay mặt vào nhau.

Một đại hán há to miệng uống rượu, trên người khoác một bộ da thú năm màu dữ tợn, một thiếu niên áo trắng tay nâng quyển sách, sắc mặt tái nhợt dị thường, cùng với một lão giả áo xanh hai mắt nhắm nghiền, trên mặt đầy nếp nhăn.

"Bích Thiên Quân, tính toán thời gian, xem ra đã đến lúc đó rồi." Không biết bao lâu sau, đại hán dữ tợn bỗng nhiên mở miệng hỏi.

"Muốn độ kiếp phi thăng, đương nhiên phải chọn lúc giữa trưa, khi mà dương khí nồng đậm nhất. Người nọ nếu như được xưng là cường giả đệ nhất Linh giới, sao có thể không biết chút kiến thức bình thường như thế được. Đạo hữu chỉ cần kiên nhẫn chờ thêm một chút nữa là được." Hai mắt lão giả áo xanh cuối cùng cũng mở ra, thản nhiên nói.

"Điều này cũng đúng, với khoảng cách gần như thế này, nếu phi thăng Thiên Kiếp thật sự phủ xuống, chúng ta sao có thể không cảm ứng được chút nào. Tuy nhiên không ngờ trải qua nhiều năm như vậy, rút cuộc lại có người dám độ kiếp phi thăng, bản Thiên Quân vẫn không nhịn được có vài phần kích động." Đại hán dữ tợn vừa sờ tóc ngắn màu lam trên đầu, vừa nhếch miệng cười cười nói.

"Lần trước Linh giới có người phi thăng Tiên Giới thành công đã là chuyện từ bao giờ rồi, ta nhớ không rõ lắm, chỉ cảm giác đó là chuyện tình cực kỳ lâu trước kia. Tuy nhiên vị Hàn Thiên Tôn Nhân tộc này, có thể tạo nên tên tuổi trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn không có chút ý tứ giữ bí mật chuyện mình độ kiếp, thực sự là có đại khí phách. Những người độ kiếp trước đây, không ai không lén lén lút lút, rất sợ bị người thứ hai biết rõ." Thiếu niên áo trắng kia cũng hạ quyển sách trong tay xuống, có vài phần cảm khái nói.

"Những năm gần đây, một vài khuôn mặt cũ trong chúng ta đã không thấy nữa, xem ra bọn họ đã len lén tiến hành độ kiếp. Tuy nhiên chúng ta lại không có bất kỳ cảm ứng nào cả, xem ra những lão hữu này đều độ kiếp thất bại, đã không còn tồn tại nữa rồi." Lão giả vẫn không nhanh không chậm nói.

"Những lão gia hỏa chúng ta bình thường đều dốc sức liều mạng áp chế pháp lực, chỉ sợ Thiên Kiếp tìm đến, mà vị Hàn Thiên Tôn này lại dám chủ động độ kiếp phi thăng khi thời gian tiến vào Đại Thừa chưa đủ vạn năm. Hắc hắc, những cái khác tạm chưa nói đến, chỉ riêng phần đảm lượng này, bổn tọa đã thập phần bội phục rồi. Đúng rồi, Bích đạo hữu, nghe nói ngươi đã từng bái kiến vị Hàn Thiên Tôn này vào vài ngàn năm trước kia đúng không, người này rút cuộc là người như thế nào?" Đại hán dữ tợn cười hắc hắc hỏi lại.

"Đúng thế, mấy năm nay ta một mực bế quan không ra, đích xác là chưa từng gặp qua vị Hàn đạo hữu này." Thiếu niên áo trắng nghe vậy, cũng lộ ra vẻ mặt hứng thú.

"Năm đó đích xác ta đã từng gặp mặt Hàn đạo hữu trong một cái thịnh hội nào đó, nhưng không cách nào dùng ngôn ngữ để có thể hình dung được người đó." Lão ông nhướng mày, chần chờ một chút mới trả lời.

"Vậy tu vi thần thông của hắn rút cuộc như thế nào, với năng lực của Bích đạo hữu, chắc chắn có thể cảm ứng được một chút a." Thiếu niên áo trắng mỉm cười.

"Nếu chỉ hỏi về thực lực, ta chỉ có thể nói là rất mạnh, hết sức mạnh mẽ. Mặc dù lão phu không trực tiếp ra tay thử, nhưng tin tưởng coi như ba bốn người như ta cộng lại, cũng tuyệt không phải đối thủ của người kia." Cơ thịt trên mặt lão giả thoáng co quắp một hồi, mới chậm rãi trả lời.

"Cái gì? Bích Thiên Quân chẳng lẽ đang nói giỡn sao! Ba bốn ngươi cũng không phải đối thủ của hắn? Ba người chúng ta tương giao cũng coi như không ngắn, thần thông của ngươi như thế nào, hai người bọn ta còn có thể không biết sao?" Thiếu niên áo trắng vốn đang hơi giật mình, nhưng lập tức lắc đầu quầy quậy.

Đại hán dữ tợn bên cạnh, cũng mang vẻ mặt không tin nhìn sang.

"Với loại chuyện thế này, sao ta có thể nói đùa với hai vị đạo hữu. Hai vị chỉ cần vừa thấy người kia, sẽ ngay lập tức hiểu rõ lời nói của lão phu tuyệt không có nửa phần giả dối. Những thứ khác không nói, vị Hàn Thiên Tôn này chỉ dùng một ánh mắt đã có thể làm cho ta có một cảm giác kinh hồn bạt vía. Nếu không phải Thần Niệm lực của đối phương gấp mấy lần ta trở lên, sao chuyện đó có thể xảy ra được." Lão giả cười khổ trả lời.

Thiếu niên áo trắng và đại hán dữ tợn nghe vậy, không khỏi quay mặt nhìn nhau.

"Được rồi, thực lực vị Hàn đạo hữu này càng mạnh, hy vọng vượt qua phi thăng chi kiếp cũng càng lớn. Nếu thật sự có thể độ kiếp thành công, trong nháy mắt lúc phi thăng, trong thông đạo từ Tiên Giới sẽ tản mát ra một chút chấn động Tiên Giới,Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL toàn bộ cường giả của giao diện đều có thể cảm ứng được. Nếu như có thể tìm hiểu một ít lực lượng pháp tắc từ đó, cũng sẽ có lợi ích không nhỏ. Đương nhiên chúng ta ở gần thế này, tin tưởng sẽ có thể tìm hiểu dễ dàng hơn một chút." Đại hán dữ tợn thở dài một hơi, sau đó mới một lần nữa khôi phục trấn định nói.

"Ha ha, đúng thế, nếu không chúng ta cần gì phải lặn lội vạn dặm tới đây chứ." Thiếu niên áo trắng cũng cười rộ lên.

Vì vậy sau khi ba người nói với nhau vài câu nữa, lại lần nữa yên tĩnh chờ đợi.

Một màn tương tự như vậy cũng phát sinh ở vài chỗ bí ẩn bên ngoài tòa thành khổng lồ.

Trong lúc bất tri bất giác, khu vực phụ cận Nhân tộc đã tụ tập số lượng Đại Thừa Linh giới kinh người, trong đó có không ít lão quái vật Dị tộc vẫn một mực bế quan nhiều năm không ra, lúc này phải dốc sức liều mạng áp chế pháp lực mới dám ra ngoài.

Nhân tộc, Vô Nhai Hải, trên một mảnh đá ngầm tại một hoang đảo nào đó sát biên giới, một nam một nữ đang sóng vai đứng vững.

Nữ mặc một bộ trang phục màu trắng, dung nhan kiều diễm, rõ ràng là Băng Phách tiên tử, nam là một đại hán khí độ bất phàm, mắt hổ râu quai nón, mặc một bộ cẩm y.nguồn truyện: t r u y ệ n y y

"Hồ Tuấn đạo hữu, lần này Hàn huynh độ kiếp nắm chắc không nhỏ, chúng ta quan sát gần như thế, nghĩ đến chỗ tốt lấy được chắc chắn không nhỏ. Lát nữa nhất định phải cẩn thận quan sát mới được." Băng Phách tiên tử quay đầu về phía nam tử mặc cẩm y, nói.

"Điều này là đương nhiên, Hàn Thiên Tôn thần thông quảng đại, tiểu đệ năm đó nếu không phải nhận được nhiều loại Linh Đan từ Thanh Nguyên Cung, chỉ sợ cũng không có ngày bước vào cảnh giới Đại Thừa." Đại hán mặc cẩm y có vài phần cung kính trả lời, đây đúng là một gã Đại Thừa tên ‘Hồ Tuấn’ vừa mới xuất hiện trong vạn năm nay của Nhân tộc.

Mà vị Đại Thừa Nhân tộc Mạc Giản Ly ngày xưa, cuối cùng cũng ngã xuống trong lần Đại Thiên Kiếp mấy trăm ngàn năm một lần.

Một chỗ trên hoang đảo, có hơn mười nam nữ tu vi cao thấp khác nhau đứng phía trước một chiếc thuyền lớn đen kịt, trong đó có ba nữ tử tuyệt sắc mang phong thái khác nhau, thần sắc ngưng trọng nhìn ra xa, chỗ trung tâm của hoang đảo.

Đúng là ba nữ tử Nam Cung Uyển, Nguyên Dao, Ngân Nguyệt.

Không lâu sau khi phân hồn Hàn Lập từ hạ giới phản hồi Linh giới, Nguyên Dao đã mang theo Nghiên Lệ quay trở về Nhân tộc, cũng ở trong một Thiên Điện nào đó trên Nguyên Hợp Đảo, từ đó về sau không rời khỏi đảo nửa bước.

Về phần Ngân Nguyệt sau khi vứt bỏ hậu hoạn của Vong Tình quyết, hơn mười năm trước rút cuộc cũng tiến giai Đại Thừa kỳ.

Phía sau ba nữ tử một đoạn, Băng Phượng và Khí Linh Tử, Hải Đại Thiếu, Bạch Quả Nhi, một đám môn hạ đệ tử đứng đó.

Thời gian mấy ngàn năm đủ để cho tất cả những đệ tử này của Hàn Lập đều lần lượt tiến vào cảnh giới Hợp Thể, về phần bọn chúng có thể tiến vào Đại Thừa kỳ hay không, điều này lại còn xem tạo hóa sau này của chính bọn chúng ra sao nữa.

Băng Phượng và Nam Cung Uyển, Nguyên Dao, trải qua nhiều năm tu luyện như vậy, vẫn kẹt tại bình cảnh, còn kém một bước để tiến giai lên cảnh giới Đại Thừa, nhưng tin tưởng với thân thể của Băng Phượng, về sau tỷ lệ tiến giai Đại Thừa lớn hơn xa so với những người khác.nguồn truyện: t r u y ệ n y y

Những người này đều là người thân nhất của Hàn Lập, mặc dù rất tin tưởng Hàn Lập, nhưng lúc này gặp phải phi thăng Thiên Kiếp trong truyền thuyết, bất giác tất cả đều lộ vẻ lo lắng.

Hơn vạn dặm trên bầu trời, một thiếu nữ chân trần mặc áo đen đang đứng trên đầu một con quái điểu đen sì, ánh mắt phức tạp nhìn về phía hoang đảo.

Bên cạnh là một phu nhân mặc cung trang màu tím, nàng ta có vài phần bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ, một lát sau mới nói:

"Đại Nhi, nếu như ngươi thật muốn cáo từ Hàn tiền bối, cần gì phải dừng lại ở nơi đây, trực tiếp đến tận nơi không phải tốt sao, cũng tránh khỏi về sau lưu lại khúc mắc trong lòng."

"Không cần. Hàn đại ca những năm gần đây luôn luôn đối đãi với ta như muội muội, bên kia đã có Nam Cung tỷ tỷ, ta cần gì lại phải đi quấn quýt si mê,Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL chỉ cần ở đây lẳng lặng nhìn người kia phi thăng là được rồi." Thiếu nữ áo đen lại hết sức bình tĩnh nói.

Phu nhân mặc cung trang màu tím nghe vậy, chỉ có thể than nhẹ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Tại một chỗ ở trung tâm hoang đảo đã sớm bố trí một pháp trận cực lớn, Hàn Lập và Giải Đạo Nhân, Hỏa Tu Tử, Ma Quang đang đứng chung một chỗ, tất cả đều ngẩng đầu, nhìn lên trời cao.

Giờ phút này, trên không trung hoang đảo, một đám mây năm màu hầu như bao phủ toàn bộ hòn đảo đang được vô số linh khí cuồn cuộn hội tụ, từ từ hình thành, tuy tốc độ rất chậm, nhưng dùng mắt thường cũng có thể thấy được nó đang lớn dần lên.

"Xem ra sau một lát nữa, Hàn đạo hữu không cách nào áp chế phi thăng chi kiếp được rồi. Tin tưởng với thực lực của đạo hữu, vượt qua kiếp nạn này là chuyện rất dễ dàng." Ma Quang hạ thấp đầu xuống, sau đó liền cười khẽ nhìn Hàn Lập nói.

"Ma Quang huynh nói đùa rồi, không biết bao nhiêu cường giả Đại Thừa đã vẫn lạc dưới phi thăng Thiên kiếp, tại hạ sao dám có chút coi thường đây." Hàn Lập cũng hơi cúi đầu, sau đó thản nhiên nói.

"Hắc hắc, nếu đổi lại là một kẻ hạ giới khác khoác lác, Hỏa Tu Tử ta còn có thể tin tưởng vài phần đấy, nhưng từ khi ngươi tu thành tầng thứ ba Luyện Thần Thuật cùng Ngũ Tàng Đoán Nguyên Công kia, chỉ sợ Chân Tiên bình thường cũng không cách nào so sánh với thực lực của ngươi bây giờ. Nếu hiện tại gặp lại Mã Lương lúc trước,nguồn truyện: t r u y ệ n y y dưới tình cảnh pháp lực bị áp chế, tin tưởng chỉ sau mấy chiêu đã bị ngươi chém giết sạch sẽ rồi. Chậc chậc, cái này cũng có chút kỳ quái, rõ ràng tư chất của ngươi không tính là xuất chúng, vậy mà có thể tu luyện những thần thông Tiên Giới tới tình trạng như vậy, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp được loại quái thai như thế này đấy." Hỏa Tu Tử một bên cũng chắt lưỡi lấy làm lạ nói.

"Có lẽ ta trời sinh thích hợp tu luyện vài loại công pháp Tiên Giới này a." Hàn Lập cười cười.

"Sau này nếu thực sự chủ nhân đến Tiên giới, cũng đừng quên lời hứa của ta." Giải Đạo Nhân một bên thần sắc đờ đẫn, bỗng nhiên cũng chủ động mở miệng.

"Sau khi ngươi khôi phục trí nhớ trước kia, lại thật sự nhận ta làm chủ, chuyện ta đã đáp ứng ngươi nhất định sẽ làm được." Hàn Lập liếc nhìn Giải Đạo Nhân, sau đó thần sắc có mấy phần nghiêm nghị trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.