Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 45: Thất tinh




Tiêu Lãng xem lời Vân Phi Dương hăm dọa như gió thoảng bên tai, mang theo hải thú xông lên trước. Mấy trăm hải thú kéo một đường thẳng rầm rộ mấy ngàn dặm, tựa như đội đại quân vong linh tử thần, trên đường đi làm đám Trinh sát đến tra xét tim đập nhanh.

Chờ đại quân hải thú xuyên qua phạm vi thế lực Âu Dơng phủ, vào khu vực Dạ Phi Dương Thiên Đế cai quản, Tiêu Lãng đột nhiên biến mất. Các Trinh sát trợn mắt há hốc mồm. Nhiều hải thú, còn có thú vương, thú hoàng nên đám Trinh sát không dám tới gần. Mặc dù xung quanh có Trinh sát nhiều vô số kể nhưng không ai phát hiện Tiêu Lãng đi đâu.

Mấy ngày sau, Tiêu Lãng không lộ mặt làm đám Chí Tôn Thiên Đế ở Hồng Đế thành sợ hãi, mọi người lập tức truyền tống đi Dạ Đế thành, chỗ của Dạ Phi Dương Thiên Đế. Dù sao nếu không có Tiêu Lãng, lỡ như bầy hải thú phát cuồng công kích khắp nơi thì chính là tai kiếp của Thiên Châu.

Trinh sát Chiến Vương triều cũng sợ hãi, nhiều Trinh sát phút cuối liều mạng muốn tới gần bầy hải thú để xác nhận tung tích của Tiêu Lãng. Kết quả Trinh sát chưa đến gần đã bị hải thú giết chết. Có quá nhiều hải thú, không thể xác định Tiêu Lãng có núp trong bầy hải thú hay không.

Nhưng khiến mấy vị Chí Tôn Thiên Đế thở phào là hải thú không công kích lung tung, thậm chí khi gặp thành trì thì tự động đi đường vòng. Điều này nói lên một vấn đề, hoặc là Tiêu Lãng ẩn núp trong bầy hải thú, hoặc là hải thú nhận được mệnh lệnh của hắn không được công kích nhân loại vô tội.

Buổi chiều ngày hôm đó, một tin tức truyền ra từ trong Tinh Trần các, xếp hạng ba trong mười thương hội Thiên Châu.

Tinh Trần các, xếp hạng ba trong mười thương hội Thiên Châu truyền lại lời của Tiêu Lãng:

- Tất cả gia tộc bình thường, dân chúng trong toàn bộ thành trì Chiến Vương triều lập tức rời khỏi lãnh thổ Chiến Vương triều. Nếu sau nửa tháng còn chưa đi sẽ xem là chó săn của Vân Phi Dương, giết không tha!

Tinh Trần các xếp hạng ba trong mười thương hội Thiên Châu, ở thành trì nào cũng có cửa hàng của nó. Tin tức phát ra cùng lúc trong toàn bộ thành trì phía tây. Không thể khống chế nguồn tin lập tức truyền khắp các thành trì trong Chiến Vương triều.

Trong phút chốc Chiến Vương triều đầy khủng hoảng.

Nếu Tiêu Lãng có thể khiến Tinh Trần các xếp hạng ba trong mười thương hội Thiên Châu truyền lời thì tất nhiên không phải đùa giỡn. Xem danh vọng hiện tại của Tiêu Lãng ở Thiên Châu thì tuyệt đối là nhất ngôn cửu đỉnh!

Gia tộc, dân chúng trong thành trì phía tây vốn không phục đế hoàng Vân Phi Dương. Tuy nghe đồn Vân Phi Dương là trưởng lão ngoại môn của Diệt Hồn điện nhưng trong lòng nhiều võ giả thì bọn họ không biết Diệt Hồn điện là cái thứ gì. Bọn họ chỉ biết Diệt Hồn Điện bị Tiêu Lãng hù chạy, nếu đệ nhất nhân Diệt Hồn Điện đều không là đối thủ của Tiêu Lãng, nhiều hải thú lao nhanh đến, ai có thể ngăn cản?

Kết quả là...

Thiên Châu xuất hiện cuộc di chuyển lớn nhất trong lịch sử. Vô số gia tộc, vô số võ giả di chuyển về tây nam, tây bắc trước tiên. Tuy rằng tây bộ có vô số tàn sản của gia tộc bọn họ nhưng người đã chết thì tiền tài có tác dụng gì?

Vân Phi Dương lại lần nữa truyền thông cáo, triệu tập cường giả Thiên Đế, Nhân Hoàng cảnh đi Tề Thiên phủ nằm ở tận cùng phía đông, chuẩn bị ngăn cản hải thú. Nhưng vẫn có vô số dân chúng chạy nạn. Mới mấy ngay phía tây biến hoang vắng, đặc biệt trong Phi Dương phủ, số người chạy nạn vượt qua hai phần ba.

Trong Dạ Đế thành rất náo nhiệt, không chỉ có chín Chí Tôn Thiên Đế tụ tập. Rất nhiều Thiên Đế, phủ chủ đại phủ đều đi truyền tống trận tới Dạ Đế thành, chuẩn bị nhìn màn kịch hay.

Trong Dạ Đế thành có nhiều kiến trúc hùng vĩ, xây dựng trên một gốc cây to chọc trời mấy chục vạn thước. Trên cây to có rất nhiều lầu các, toàn làm bằng gỗ. Còn có rất nhiều do thảo đằng tre tạo thành, rất đẹp và rộng lớn, đồ số.

Không chỉ có vậy, trong Dạ Đế thành có nhiều kiến trúc cùngl oại, cây cỏ xanh um trong thành trì. Nếu ở trong Dạ Đế thành, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy đây không phải một thành trì mà là vương quốc tinh linh.

Dạ Phi Dương Thiên Đế tu luyện mộc chi thiên đạo, năm đó phát hiện cây to mấy trăm vạn năm này liền dứt khoát quyết định xây dựng thành trì tại đây, di chuyển Dạ Đế thành dến chốn này. Dạ Đế thành được khen là thành đẹp nhất thiên hạ.

Trong một lầu các gỗ to nhất trên cổ thụ, bên trong trang sức rất là hoa lệ. Ở bên trong hoàn toàn không cảm giác đây là lầu các bằng gỗ mà như tòa thành bảo. Chủ Dạ Đế thành, Dạ Phi Dương Thiên Đế ngồi ở ghế chính, mắt sáng rực nhìn Âu Dương Thúy Thúy nhàn nhã uống trà.

Dạ Phi Dương Thiên Đế mở miệng hỏi:

- Lão già điên, Tiêu Lãng đi đâu rồi? Đừng nói ngươi không biết, Lãnh Yên cô nương, nhãi ranh Lãnh Mạc nhà ngươi cũng mất tích vào mấy hôm trước.

Âu Dương Thúy Thúy không thèm ngước mắt lên, thổi mặt nước trà, khói nóng bốc lên.

Âu Dương Thúy Thúy hớp một ngụm, thản nhiên nói:

- Trà ngon. Phi Dương, chút nữa tặng cho ta mấy cân.

Trong lầu các có nhiều người ngồi, tám vị Chí Tôn Thiên Đế cũng có mặt, còn có một số phủ chủ Thiên Đế, gần trăm người. Những người này vốn căng thẳng thần kinh chờ Âu Dương Thúy Thúy mở miệng, giờ nghe vậy thì trán nổi gân xanh. Dạ Phi Dương Thiên Đế có mái tóc xanh, bề ngoài như thiếu niên yêu dị.

Dạ Phi Dương Thiên Đế bất mãn hừ lạnh một tiếng:

- Có thể cho ngươi một trăm cân trà, quan trọng là ngươi phải nói tiếng người!

- Ta có chỗ nào không nói tiếng người?

Âu Dương Thúy Thúy trợn to mắt trâu trừng Dạ Phi Dương Thiên Đế.

Âu Dương Thúy Thúy nói:

- Ta cũng không biết Tiêu Lãng đi đâu. Hai hài tử Lãnh Yên, Lãnh Mạc giấu luôn ta!

Mọi người ngạc nhiên, tiếp đó chuyển mắt nhìn chằm chằm Mộc Sơn Quỷ. Dù sao Mộc Sơn Quỷ có quan hệ tốt nhất với Tiêu Lãng.

Mộc Sơn Quỷ giơ hai tay nói:

- Đừng nhìn ta, tiểu tử này không liên hệ với ta!

Loan Nguyệt Thiên Đế nhíu mày nói:

- Rốt cuộc những hải thú này có phải đã bị Tiêu Lãng thuần hóa không? Nếu như không hoàn toàn thuần hóa, đến lúc khai chiến thì hải thú sẽ mất khống chế. Nhiều hải thú như vậy nếu đi công kích lung tung thì sẽ là tai kiếp cho Thiên Châu.

Mọi người xác định Tiêu Lãng đã rời đi, vì từng có người thấy Âu Dương Lãnh Yên mang theo hắn một đường phi độ hư không đi, nhưng không xác định hai người đi đâu. Hơn nữa lấy tính cách của Tiêu Lãng nếu đã quyết định làm thịt Vân Phi Dương thì tuyệt đối sẽ không nương tay.

Nhưng mà... Không có mặt Tiêu Lãng, những hải thú sắp đến lãnh thổ Chiến Vương triều rồi. Bên Chiến Vương triều tụ tập nhiều cường giả Thiên Đế, Nhân Hoàng cảnh định phản kích. Lỡ như khai chiến, không có Tiêu Lãng khống chế, bầy hải thú rất có thể sẽ công kích lung tung. Bởi vậy Dạ Phi Dương Thiên Đế mới lo lắng.

Ngoài lầu các vang tiếng quát dài:

- Báo!

Ngoài lầu các, một Trinh sát nhanh chóng chạy vào, quỳ một gối xuống, trầm giọng quát:

- Bẩm Dạ đế và các vị đại nhân, hải thú đã đến bên ngoài Tề Thiên phủ, bây giờ đang giằng co với mấy Thiên Đế, trăm vạn đại quân của Chiến Vương triều.

- Các vị, đi! Chúng ta đi thành trì gần đó quan sát, lỡ hải thú có bạo động thì kịp trấn áp!

Dạ Phi Dương Thiên Đế vui vẻ đứng dậy. Các Thiên Đế, phủ chủ gật đầu đi theo. Bọn họ đi gần Chiến Vương triều, một là phòng ngừa hải thú bạo động, dĩ nhiên còn có lý do khác đó là tạo áp lực cho Vân Phi Dương, mờ mịt biểu minh... Bọn họ đứng về phe Tiêu Lãng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.