Trò Chơi Chạy Trốn Npc

Chương 70




“Hai người có thể trước tiên đem tôi trở về không?”

Âm thanh suy yếu của Kiều Vũ Thần cắt đứt suy nghĩ của hai chị em.

“À, à, được, Thần ca.” Từ Long cuống quýt muốn đi qua muốn cõng Kiều Vũ Thần lên lưng.

“Á.”

“Hả? sao vậy? Làm sao vậy?”

“Á, đau chết tôi rồi.”

Từ Long nhìn Từ Hoa rồi lại nhìn Kiều Vũ Thần, lập tức cảm thấy hắc tuyến rơi đầy mặt.

Từ Hoa đỏ mặt quay đi, trong miệng lại nói: “Không có gì, không có gì, em mau cõng anh ta trở về đi.”

Thì ra Từ Hoa khi nhìn thấy Kiều Vũ Thần không một mảnh vải đang được em trai mình ôm lấy, đột nhiên có chút thẹn thùng…luống cuống kêu một tiếng.

Từ Long nghe thấy tiếng kêu của chị lại hoảng loạn, run tay ném Kiều Vũ Thần xuống lại mặt đất, khiến cho Kiều Vũ Thần ngã chỏng vó, gan ruột lộn tùng xèo.

“A, vâng.”

Từ Long xấu hổ cõng Kiều Vũ Thần lên, nhanh chạy xuống dưới lầu.

“Phi, mình bị làm sao vậy? Cũng không phải chưa có nhìn thấy đàn ông.”

Từ Hoa dùng sức xoa khuôn mặt đỏ bừng của mình, sau đi đi theo xuống.

Bị cõng về trở lại phòng, Kiều Vũ Thần cũng không để Từ Long ở lại, bởi vì chuyện kế tiếp hắn muốn làm không thể để Từ Long thấy được.

Lúc Từ Long đi ra, thấy chị mình đang ngẩn người trên sa lon, mặt mày đỏ rực.

“Chị, đang nghĩ gì đó?”

Từ Hoa không phản ứng, Từ Long lặng lẽ đi tới. trên mặt nở nụ cười xấu xa.

“Bốp~”

Từ Long vỗ một cái lên vai của bà chị.

“Á”

Từ Hoa kinh hãi đứng lên, ngước đầu, nhìn thấy là Từ Long đập mình, lập tức vỗ vỗ ngực.

“Em làm gì thế? Làm chị sợ muốn chết.”

Từ Long cười hề hề, “He he, chị, đừng nói chị đang nhớ về anh Kiều Vũ Thần thân không mảnh vải nhé, đang suy nghĩ về tình yêu à?”

Cả khuôn mặt Từ Hoa đỏ bừng, vội vàng đẩy Từ Long qua một bên: “Đi đi đi, nói bậy cái gì đó, suốt ngày không có lúc nào đứng đắn.”

“Chị, thật ra em cảm thấy Thần ca rất được đó, chị xem, anh ấy có bản lĩnh như vậy, còn muốn giúp chúng ta, con thực vật biến dị cấp 2 kia chắc chắn cũng là do anh ấy tiêu diệt.”

Nhìn Từ Long, Từ Hoa gật đầu, “Chị cũng cảm thấy hắn không tầm thường, nhưng mà chúng ta còn có chuyện cần làm, có gì để sau này hãy nói.”

Trong phòng ngủ, cả người Kiều Vũ Thần đều đau đớn vô cùng, toàn thân không có chút sức lực, nhưng Kiều Vũ Thần vẫn cố gắng lấy thuốc thể lực từ bên trong không gian hệ thống.

Chậm rãi uống vào, toàn thân lập tức cảm thấy tràn đầy lực lượng, nhưng mà đau đớn trên cơ thể vẫn không có biến mất.

Yên lặng lấy ra một bộ áo quần, vừa mặc vừa suy nghĩ không biết đây là chuyện gì đã xảy ra. Hắn mơ hồ nhớ lúc mình sắp ngất, Hệ thống đã thay mình trao đổi nguồn năng lượng.

Ngay khi Kiều Vũ Thần cố gắng buộc dây nịt, Hệ thống lại có nhắc nhở. Tinh thần Kiều Vũ Thần lập tức chấn động, âm thanh nhắc nhở của Hệ thống lúc này thật giống như âm thanh của tự nhiên.

Đúng như những gì Kiều Vũ Thần suy nghĩ.

“Tích, {Kí chủ} hoàn thành nhiệm vụ đặc thù, đã thực hiện ban thưởng, mời {Kí chủ} kiểm tra và nhận.”

Kiều Vũ Thần đem dây nịt mang xong, sau đó đặt mong ngồi lên trên giường, bắt đầu xem ban thưởng của nhiệm vụ.

Bên trong không gian của Hệ thống nhiều thêm một đống đồ vật, có bức tường kim loại, từng khối từng khối xếp ở bên trong, bên cạnh đống tường kim loại là một dãy đạn dược, bao gồm 100 viên đạn súng lục, còn có súng tiểu liên P-90 và 100 viên đạn.

Nhìn súng và đạn tiểu liên, Kiều Vũ Thần cảm thấy vui mừng không thôi, nhiều thêm một cây súng, lực chiến đấu của hắn cũng sẽ tăng cường không ít, năng lực tự bảo vệ cũng tăng lên. Hơn nữa, với bức tường kim loại, nguy cơ lần này cũng có thể thuận lợi giải trừ.

Ngoài ra còn có 6 chai thuốc nước, trong đó có một chai thuốc thể lực, còn lại là 5 bình thuốc trị liệu.

“Hả? Có thuốc trị liệu, có phải là đối với chữa trị đau đớn trên cơ thể có hiệu quả hay không?”

Nghĩ đến sự đau đớn trên cơ thể mình, Kiều Vũ Thần vội vàng muốn đem loại trạng thái này giải trừ.

Ý thức khẽ động, một lọ thuốc trị liệu xuất hiện trong tay hắn, đồng thời Hệ thống cũng vang lên nhắc nhở.

“Thuốc trị liệu đặc hiệu (nhỏ): bôi ngoài da có thể chữa trị được vết thương chảy máu, uống vào có thể trị được cái chứng bệnh nhỏ thông thường. Hiệu quả sau khi uống 10 phút.”

“Ha ha, thật sự là có thể chữa trị mà, nói vậy không cần phải chịu đựng đau khổ rồi, cũng không biết hiệu quả như thế nào?”

Vừa mới khó khăn mặc xong áo quần, Kiều Vũ Thần lại phải lần nữa cởi ra. Đi đến tấm gương trước tủ áo quần, dùng tay bôi thuốc trị liệu đặc hiệu lên khắp người, tất nhiên là bởi vì tự mình xứt thuốc cho nên sẽ bôi không được đều.

Thuốc bôi lên có cảm giác lành lạnh, mới đầu cũng chưa có hiệu quả gì, Kiều Vũ Thần mặc lại quần áo, đợi không quá 10 phút, thân thể của Kiều Vũ Thần cũng bắt đầu cảm giác được nóng rát ở những nơi bị thương.

Một dòng nước ấm tràn ngập khắp toàn thân, thử vung tay lên lần nữa, trên người đã không còn cảm giác đau đớn.

“Con mẹ nó, thuốc này thật thần kỳ! Thật sự quá trâu bò. Đây chính là thứ tốt mà.”

Nhìn chai thuốc còn hơn phân nửa trên tay mình, Kiều Vũ Thần nở nụ cười. Có loại thuốc này, về sau khi Kiều Vũ Thần tham gia chiến đấu sẽ càng thêm yên tâm, ít nhất cho dù có bị thương như hôm nay cũng sẽ nhanh khôi phục.

Lúc Kiều Vũ Thần trở lại phòng khách, chỉ thấy ở đấy không khí có chút buồn bực. Còn nguyên nhân gì thì hắn không thể biết.

Ánh mắt vô tình nhìn đến cánh tay của Từ Hoa, lúc này cánh tay của cô vì chiến đấu với Hoa Qùy Lan mà vết thương trở nên nghiêm trọng hơn, máu thấm ướt đỏ một vùng.

Nhìn hai chị em, Kiều Vũ Thần thật sự rất có hảo cảm, hơn nữa bản thân hắn đã cô độc một mình ở chỗ này hơn hai năm, sự xuất hiện đột nhiên của hai chị em đã mang đến cho hắn một cuộc sống mà trước đây chưa từng có.

Thật tâm hắn muốn bảo vệ cho hai người. Cầm chai thuốc trị liệu đặc hiệu, Kiều Vũ Thần hạ quyết định.

Đúng vậy, hắn muốn chữa trị cánh tay cho Từ Hoa, phải biết rằng tác dụng của thuốc trị liệu này là số một, hắn tin sẽ chữa trị tốt vết thương của Từ Hoa.

Tiếng mở cửa của Kiều Vũ Thần đánh vỡ không khí trầm tư của hai chị em Từ Hoa.

Từ Long hưng phấn kêu lên: “Thần ca, anh không có việc gì hả?”

Vẻ mặt Từ Hoa kinh ngạc xen lẫn hiếu kì, nhìn Kiều Vũ Thần, chưa tới một ngày, Kiều Vũ Thần đã mang đến cho cô nhiều ngạc nhiên, cho nên cô cũng không biết nên nói như thế nào.

“À, ừ, tôi không sao.”

Kiều Vũ Thần cười ha hả đi tới: “Hai người như thế nào? có bị thương không?”

Từ Long cười đắng: “Sao có thể không bị thương chứ? Gốc thực vật biến dị kia quá mạnh, anh nhìn xem, tay em, eo em.”

Từ Long vừa nói vừa vén áo của mình lên, trên người hiện ra vết hằn xanh tím rất rõ ràng.

“Thật tội cho em, một thanh niên đang tốt như vậy lại bị quấn cho tàn phế một nửa. Còn có, anh nhìn chị của em đi, cũng bị tra tấn đến nói không ra lời.”

Nghe thấy lời Từ Long cả Kiều Vũ Thần lẫn Từ Hoa cảm thấy giống như ngũ lôi oanh đỉnh, nói không ra lời. Thằng này đâu phải để ý đến vết thương trên người, mà là đang muốn phát bệnh ngu thôi.

“Khục khục, việc này, tôi có chút thuốc, hai người cầm lấy thoa một chút đi.”

Kiều Vũ Thần đưa cho Từ Long nửa chai thuốc cầm trên tay.

Đừng nhìn Từ Long có vẻ ngốc, nhưng não cũng khá lanh lẹ, nhìn chai thuốc đặc hiệu: “Thần ca, anh khôi phục nhanh như vậy là do chai thuốc này à? Chai thuốc này nhất định là rất quý nhỉ?”

Từ Hoa ngồi một bên vừa nhìn Kiều Vũ Thần vừa dỏng hai tai tập trung nghe đáp án từ phía Kiều Vũ Thần.

Kiều Vũ Thần thản nhiên nói: “Ừ, thuốc này rất hiệu quả, cũng không có gì quý, hai ngươi tranh thủ thời gian bôi thuốc đi nha, tôi ra ngoài, có một số việc cần hoàn thành.”

Nói xong Kiều Vũ Thần muốn đi ra ngoài lại bị Từ Long kéo lại.

“Thần ca, thuốc này bọn em không thể nhận, quá quý trọng rồi, vết thương của em cùng chị cũng không có gì, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt thôi.”

Thật ra lời của Từ Long có chút nghĩ một đường nói một nẻo, thân thể của hắn cũng thật sự không tốt, vết thương do Hoa Qùy Lan biến dị cấp 2 tạo ra làm sao có thể sơ sài, hơn nữa vết thương của chị hắn cũng không nhẹ, miệng vết thương trên tay phải đã bị nứt lần thứ hai rồi, thời gian ngắn cơ bản không thể tốt lên được.

Kiều Vũ Thần trừng mắt với Từ Long: “Nói cái gì đó, uổng công chú còn mở miệng gọi một tiếng Thần ca, có chút đồ vật đó mà cũng còn xem như tôi là người ngoài sao? Nhanh cùng với chị em bôi thuốc đi, còn dong dài thì anh sẽ trở mặt.”

Nói xong Kiều Vũ Thần vội vàng đi ra cửa, ra tới trước cửa còn liếc trộm Từ Hoa một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.