Trò Chơi Chấm Dứt

Chương 46: Chấm dứt tử vong cốc chi lữ




Trước và sau Tiết Thanh minh, luôn luôn có những cơn mưa phùn kéo dài dai dẳng, giữa đêm khuya, trời lại đổ xuống một cơn mưa rào, Bộ Nguyên Ngạo ngồi dây, dựa nửa người lên trên thành giường gỗ đơn sơ, tự nhiên hắn lại cảm thấy có chút cảm giác không đành lòng. Những hạt mưa rơi tí tách bên mái hiên, cái lạnh từ bên ngoài tràn vào trong phòng, lạnh quá….

Năm năm nay, nàng vẫn luôn sống một cuộc sống đơn sơ giản dị thế này sao? Hắn nhìn tấm nệm dưới người hắn, đây là căn phòng mà hai người bọn họ dùng để chữa trị cho bệnh nhân, nhưng được nàng thu dọn sạch sẽ, ngay cả tấm nệm này cũng được nàng đổi cái mới cho hắn. Chất liệu tấm nệm này chỉ bằng vải bố mà thôi, thế nhưng nằm trên nó, hắn lại cảm thấy rất thoải mái, so với tơ lụa thượng hạng, còn thoải mái hơn gấp bội….Nếu có thể, hắn thà rằng cùng với nàng sống một cuộc sống bình thản giản dị như thế này! Chỉ cần hắn và nàng có thể ở bên nhau … Thì dù phải sống một cuộc sống cực khổ như thế nào…Hắn cũng cảm thấy hạnh phúc.

Hắn nhíu mày, trái tim hắn bất giác lại đau đớn, hắn, thật sự rất căm hận nỗi đau đớn này.

Giờ khắc này … Chắc nàng đang yên ổn ngủ bên cạnh Mẫn Lan Thao, cũng tiếp nhận sự ôm ấp ấm áp từ Mẫn Lan Thao như ngày nào đã từng nhận từ hắn. Nàng không biết, mỗi khi nàng ngủ đều không tự giác mà nép vào lòng hắn, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, dù khuôn mặt nàng vẫn còn đượm vẻ ưu sầu. Khi đó, nàng không hề phòng bị hắn, không hề oán hận hắn, chỉ đơn giản tựa vào lòng hắn mà an ổn say giấc, muốn níu kéo hơi ấm trên cơ thể hắn….

Hắn đã mất đi những thứ đó thật rồi, mất thật rồi.

Hắn nhìn qua khung cửa sổ dán giấy mỏng, bên ngoài chỉ toàn là bóng đêm, không có lấy một chút ánh sáng. Hắn yêu nàng, hận nàng….Năm năm trước, hắn đã định sẽ phải mất nàng rồi. Nhưng hắn vẫn ích kỉ, hắn lựa chọn hận nàng, hy vọng nàng vì hắn đã chết mà có thể sống một cuộc sống khác tốt hơn, hắn quyết định như vậy, là sai lầm rồi sao?

Có sai hay không, đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Hắn đã mất nàng, nhưng cũng chưa từng sống thoải mái, hạnh phúc, vận mệnh đã giành cho hắn, một kết cục vô cùng đau khổ.

Lại là đau khổ…Chỉ cần nàng còn sống, nàng được hạnh phúc mỉm cười, hắn cũng chấp nhận nỗi đau đớn này.

Mẫn Lan Thao đã sai rồi, y nói rằng hắn không thể chấp nhận nàng là người của nhà họ Uất sao? Mất nàng rồi, ngay cả hứng thú để báo thù nhà họ Uất của hắn cũng không còn. Năm năm nay hắn không hề đuổi cùng giết tận người của họ Uất, hắn ngầm cho qua sự giúp đỡ của Phù Đôn Nghĩa với nhà họ Uất, thậm chí khi Uất Tử ra khỏi tù, đến tìm hắn, hắn cũng không làm khó ả, mặc dù hắn căm ghét ả vô cùng, nhưng hắn vẫn cho lại ả một số tiền, chỉ vì khuôn mặt của ả ta, có nét giống nàng.

Không biết hắn làm việc này là do mục đích gì, có lẽ là do hắn vẫn còn chút lương tâm chăng, hay đúng hơn là hắn cảm thấy hối hận? Uất Tử còn nói năm đó là ả ta nghe trộm được lời ước hẹn của hắn và nàng, mà đi tố cáo với cha mẹ.

Uất Tử sai rồi, những chuyện này, đã không thể làm tổn thương đến hắn được nữa rồi, cái chết của nàng, đã đẩy hắn đến bờ vực, đẩy sự hối hận của hắn lên đến cùng cực, những chuyện khác…Đã sớm không còn là gì với hắn.

Nàng chưa bao giờ phản bội hắn, nàng vẫn yêu hắn…Hắn đã sớm biết điều ấy, có lẽ hắn cũng chưa từng hoài nghi tình yêu của nàng. Nhưng hắn không dám tin tưởng, nếu hắn không hận nàng, không oán nàng, thì hắn làm sao có thể còn mục đích mà sống tiếp?

Uất Lam không hề nợ nhà họ Bộ thứ gì, cũng không nợ hắn gì cả, chưa bao giờ, ngay cả tội tỗi của nhà họ Uất, đổi bằng năm năm chờ đợi hắn trong mòn mỏi của nàng, cũng coi như đã đủ. Ngay cả vốn lẫn lời…Nàng cũng không hề nợ nần gì hắn.

Mẫn Lan Thao, ta sẽ không làm hại đến người nhà họ Uất, sẽ không để ý việc con ta kêu kẻ thù là ông ngoại, bà ngoại…Chỉ cần ta có được Uất Lam, cái gì ta cũng có thể buông tay! Ngay cả mạng ta, ta cũng có thể giao cho nàng, thì còn cái gì mà ta không dám buông bỏ chứ?!

Nhưng mà…Đã chậm mất rồi.

Hắn nhắm mắt lại, đã chậm thật rồi.

Hắn hiểu nàng, khi nàng đã yêu ai đó, thì sự chân thành của nàng dành cho người ấy là tất cả, hắn biết. Bây giờ….Người nàng yêu là Mẫn Lan Thao. Ở thời điểm nàng quyết định từ bỏ trí nhớ của mình, nàng cũng đã từ bỏ đi tình yêu của nàng với hắn, từ bỏ hắn.

Hắn cũng không dám mong gì hơn.

Cho dù nàng ở bên Mẫn Lan Thao, cho dù nàng đã hoàn toàn quên hắn…Chỉ cần nàng còn sống, chỉ cần hắn còn có thể được nhìn thấy nàng, như vậy là đủ rồi.

Ngoài cửa chợt có tiếng động, sớm như thế, mà nàng đã dậy rồi sao?

Hắn kìm lòng không được bèn xuống giường đi ra ngoài, đúng vậy, hắn quả thật không thể kìm nén nổi. Dù trái tim hắn lại đau đớn, lại chua xót khi nhìn thấy nàng…Nhưng hắn vẫn muốn nhìn thấy nàng.

Nàng đang dùng chày đá giã thứ gì đó, nhìn thấy hắn, nàng có chút bất ngờ, nàng nhìn hắn, cười dịu dàng: “Bộ Gia, sớm như vậy mà đã dậy rồi?”

Nụ cười hiền hòa của nàng đối với ai cũng thế, ở trong mắt nàng, hắn chỉ là một người đàn ông đến tìm Mẫn Lan Thao - tướng công của nàng để chữa bệnh, chỉ là một người khách như bao người khác.

“Đang làm gì vậy?” Hắn thấp giọng hỏi, tìm đại chỗ ngồi ở ghế đá phía đối diện nàng. Hắn cố gắng không để lộ cảm xúc, dùng một giọng nói bình tĩnh nhàn nhạt mà hỏi nàng, cho nên bỗng chốc giọng nói của hắn lại có vẻ lạnh lùng uy nghiêm. Hắn tham lam, hắn muốn nói chuyện với nàng, muốn nhìn nàng.

“Dân phụ đang giã lá Ngải cứu, để làm thành bánh ngọt vo viên.” Nàng cúi mắt xuống, bắt tay vào làm việc.

Có lẽ nàng cảm thấy bầu không khí im lặng này có chút ngượng ngùng, bèn chậm rãi nói: “ Tiết Thanh Minh là thời điểm lá Ngải cứu xanh tốt nhất, dùng nó để làm bánh viên rất ngon, Bộ Gia, ngài có thích ăn đồ ngọt không?” Nàng cố ý tìm chủ đề để nói chuyện với hắn.

“Không.” Hắn nói cụt lủn, hắn sợ, nếu nói thêm nữa, hắn sẽ không kìm lòng được mà nói lung tung với nàng.

Nàng cười mỉm, trên khuôn mặt lộ ra một chút nhu tình: “Chàng cũng vậy, vì vậy ta làm hai loại, một loại ngọt, một loại mặn.”

Chàng?!

Bộ Nguyên Ngạo hít một hơi, đau, đây là cái giá hắn phải trả chăng? Là cái giá phải trả để được nhìn thấy nàng. Trái tim ngây dại của hắn như bị dao cắt từng nhát một, từng nhát một, chậm rãi, mỗi dao cắt xuống, rất chậm nhưng khiến hắn chảy máu đầm đìa, đau đớn vô cùng.

“Ngài làm sao thế Bộ Gia, ngài lại đau sao?” Uất Lam phát hiện sắc mặt của hắn tái nhợt, nhất định là rất đau, tuy rằng vẻ mặt của hắn có vẻ như đang giận dữ, nhưng nàng nhìn thấy trong ánh mắt của hắn, sự bi thương hiện lên vô cùng rõ ràng, nhìn thấy? Chính xác mà nói, là nàng cảm giác được.

“Không sao đâu.” Hắn quay mặt đi, hắn quả thật không thể chịu nổi khi nhìn thấy ánh mắt này của nàng, ánh mắt chỉ đơn thuần là nhìn một người bệnh.

“Bệnh này đã bao lâu rồi?” Thấy hắn quay mặt ra cửa, có vẻ hắn đang buồn bực, nàng bèn thay đổi đề tài, những người bệnh mà nàng đã từng gặp qua, đều có tính tình cổ quái kỳ lạ như vậy.

“Ta không đến để xem bệnh.” Hắn lạnh lùng nói.

Uất Lam cúi mặt xuống, vụng trộm mím môi, rõ ràng người này là điển hình của một người sợ uống thuốc. Phun ra máu, sắc mặt thì trắng bệch, tay chân run rẩy, thế mà còn dám bảo mình không phải là người bệnh!

Mẫn Lan Thao bước ra khỏi phòng, khuôn mặt không biểu lộ gì, có lẽ cuộc nói chuyện vừa rồi, y đều nghe hết cả.

“Tướng công, chàng dậy rồi sao?” Uất Lam đứng lên, nhìn y tươi cười.

Mẫn Lan Thao trừng mắt liếc nàng, trách yêu một câu: “Nàng dậy sớm như vậy làm gì, cơ thể sao chịu nổi hả?”

“Thân thể của em rất tốt mà!” Không biết vì sao, khi nàng nghe thấy y nói thân thể sẽ không khỏe lại có phản ứng mạnh như thế, nàng chu miệng nói, còn trừng mắt nhìn y.

“Ai là đại phu hả?” Mẫn Lan Thao nói giọng bông đùa: “Ta thật sự muốn có con sớm một chút, như vậy nàng sẽ không thể rời giường sớm vậy nữa! Việc lúc nào mà chả có, sao lúc nào nàng cũng phải cực khổ như vậy?”

“Hừ.” Nàng lườm y: “Vậy chàng thay em làm đi, em sẽ không phải chịu cực nữa.”

“Được thôi! Ai sợ ai?!” Mẫn Lan Thao không phục, xắn tay áo lên.

“Em đi hái rau dại với các đại tẩu trong thôn nhé.” Nàng nhìn y khiêu khích, nhưng chính nàng lại không nhịn được mà nở nụ cười.

Mẫn Lan Thao ngạc nhiên, nhìn nàng trừng mắt lại một cái, khóe miệng nhếch lên, y muốn tức giận, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt của nàng, lại mỉm cười.

Uất Lam nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục của Mẫn Lan Thao mà vui vẻ, nàng tươi cười rạng rỡ: “Bữa sáng chúng ta ăn bánh gạo, mưa rào vừa xuống, khẳng định nấm lên rất nhiều, bữa trưa chúng ta ăn rau dại xào nấm nhé!”

Mẫn Lan Thao liếc nàng một cái, xem thường : “Nương tử---“ Hắn cố ý kéo dài giọng ra: “Nàng nhớ đừng hái nấm độc cho ta ăn là được rồi, đại phu mà cũng bị tiêu chảy thật mất mặt lắm!”

Uất Lam cười rộ lên, bưng lấy cái cối đá vào trong bếp.

Bộ Nguyên Ngạo lẳng lặng nhìn hai người, hiện giờ bên cạnh Mẫn Lan Thao, là Uất Lam của mười năm trước, không lo không buồn, một Uất Lam vô tư lự, là một Uất Lam với nụ cười xinh đẹp rạng rỡ.

“Năm năm nay…Ngươi rất hạnh phúc phải không.” Hắn chậm rãi hỏi, giọng nói có chút nghẹn ngào, lại cũng giống như chất vấn.

Mẫn Lan Thao thu ý cười trên môi, nói: “Đúng vậy, ta rất hạnh phúc!”

Lúc ăn bữa sáng, Cù Cảnh Tinh cứ khen ngợi liên tục, loay hoay trên ghế không yên.

“Mẫn tẩu tử, sao tẩu làm món nào cũng ngon thế này?” Y ăn liên tục mấy gắp nấm, khen không dứt miệng.

Uất Lam mỉm cười: “ Cũng không biết nữa, chắc ngày xưa ta từng học nấu cơm.”

“Hả?” Cù Cảnh Tinh nghe vậy, mờ mịt hỏi.

“Mạch của cậu ta đã xem qua rồi.” Mẫn Lan Thao cắt đứt truy vấn của y: “Không có khả năng sinh con hình như vấn đề không chỉ nằm ở cậu, ta cũng phải xem mạch cho vợ cậu nữa.”

“Được, được.” Cù Cảnh Tinh gật đầu, lại ăn tiếp một gắp nấm: “Được rồi, vậy ta đi rước vợ ta đến đây. Bộ đại ca, huynh ở đây chờ đệ, hay đi cùng đệ về nhà?”

Bộ Nguyên Ngạo ngẩn người, do dự.

Uất Lam múc cho hắn thêm ít cháo: “Bộ Gia, ngài ăn thêm chút dưa muối đi, cho khỏi nóng ruột.” Người không thích ăn đồ ngọt nên ăn thứ gì mặn mặn một chút.

“Ta ... ở lại đây.”

Hắn muốn ở lại đây, cho dù tình yêu này có khiến hắn rơi xuống tầng cuối địa ngục sâu thẳm, hắn cũng muốn được nhìn thấy nàng.

Mẫn Lan Thao rùng mình, vẫn chưa nói gì thêm.

Y nên bắt Bộ Nguyên Ngạo đi, nhưng là y không nỡ. Y hiểu rằng, Bộ Nguyên Ngạo ... đang dùng một phương thức đau khổ nhất để xoa dịu trái tim của hắn.

Kệ hắn đi vậy ... Thứ duy nhất mà y có thể bồi thường cho hắn, chỉ là chút việc này mà thôi.

Y sẽ không buông tay! Cho dù Uất Lam nhớ lại tất cả, y cũng sẽ không buông tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.