Triều Tư Mộ Noãn

Chương 30: Võ sư tứ giai




“Ặc, thật ra, anh chính là không yên tâm hắn.”

“Nói cái gì thế, đó là sư huynh em, hắn và em lớn lên cùng nhau, nếu muốn làm gì em, em sớm bị gì rồi phải không?”

Diệp Thiếu Dương cẩn thận nghĩ, cũng có chuyện như vậy, ngập ngừng nói: “Anh biết, chỉ là không khống chế được lo lắng em.” 

Nhuế Lãnh Ngọc trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: “Biết rồi, em trở về sớm một chút, lên wechat nói cho anh.”

Buông điện thoại, trong lòng Diệp Thiếu Dương ngọt ngào, xoay người nhìn, Qua Qua và Chanh Tử song song ghé vào trên mép giường, tay nâng cằm, vẻ mặt cười xấu xa nhìn mình.

“Bộ dáng lão đại ghen thật đáng yêu.” Chanh Tử che miệng cười. 

Diệp Thiếu Dương xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, khuôn mặt đỏ đen luân phiên, trong đỏ mang đen.

“Hai đứa không có chuyện gì có phải hay không, nghe lén tôi gọi điện thoại, muốn chết!”

Tay trái bắt pháp quyết, hướng hai người bổ tới. 

“Ngươi lên ngươi lên.” Qua Qua trốn tới phía sau Chanh Tử đi.

Chanh Tử đứng lên, hai tay vạch ở trước người, một khí tức như sóng nước che ở trước người.

Bàn tay đánh lên, pháp lực lập tức bị hóa giải, giống như đá chìm biển lớn. 

Chanh Tử hướng hắn nhướng nhướng mày.

“Lão đại, người ta hiện tại so với trước kia lợi hại hơn nhiều chứ, loại pháp thuật cường độ này, mưa bụi mà thôi.”

“Hừ hừ!” 

Diệp Thiếu Dương tay trái kết ấn, không ngừng biến ảo thủ hình, một luồng linh lực chỉ có quỷ yêu tà linh mới có thể nhìn thấy, như ngọn lửa chảy xuôi ở lòng bàn tay hắn.

“Oa!” Qua Qua hú lên quái dị, chạy trối chết.

Chanh Tử cũng liên tục xua tay, lui về phía sau nói: “Người ta đùa giỡn mà, lão đại không được bắt nạt người ta! Bọn em không phải cố ý nghe lén, là tới nói cho anh, Quách lão đến rồi!” 

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, cũng không đùa nữa, thu chiêu, đi đến phòng khách, lúc đi ngang qua bên người Chanh Tử, gõ lên đầu cô một phát, Chanh Tử kêu lên oa oa.

Lão Quách ngồi ở trên sô pha, đang mân mê cái gì, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương tiến vào, từ trong cái ba lô rách bên người mình lấy ra hai món đồ, ném về phía Diệp Thiếu Dương.

“Xem xem thích hợp không!” 

Là ba lô cùng đai lưng của mình.

Ba lô vẫn là cái kia lúc trước Chu Tĩnh Như tặng cho mình, có thể xách có thể khoác, phi thường tiện, lão Quách dùng chỉ vàng đem mấy cái lỗ rách bịt lại.

Diệp Thiếu Dương nhìn phù văn thêu trên mụn vá, hỏi: “Đây là ý tứ gì?” 

“Đệ mở ra xem xem.”

Diệp Thiếu Dương hồ nghi đem ba lô mở ra, lúc này mới phát hiện trong lớp lót của túi, toàn bộ dùng chỉ vàng may một lần, bên trên trải rộng phù văn.

Lão Quách nói: “Đệ trước kia là dùng linh phù phong linh nhỉ?” 

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, mình đựng trong ba lô tất cả đều là pháp khí, quả thực linh lực ngập trời, cách một khoảng cách rất xa đã có thể bị tà vật cảm giác được, quả thực tựa như một cái máy định vị.

Vì tránh cho quỷ quái nghe gió mà chạy, ở trước khi khai quang, Diệp Thiếu Dương luôn luôn đều là dùng linh phù dán ở trên ba lô, phong tỏa linh lực pháp khí bên trong.

“Dùng linh phù không tốt, khó tránh khỏi có một tia tiết lộ, gặp được tà vật trâu bò, có thể bị cảm giác ra, hơn nữa phù lực sau khi tán đi, còn phải đổi mới, phiền toái không nói, còn dễ quên. Cho nên ta dùng chỉ vàng khâu cho đệ một tầng lót trong, bên trên có hoa văn Ẩn Khí Phù, chỉ cần ba lô không mở ra, hoàn toàn không có một tia linh lực tiết ra.” 

“Cái này tốt! Đa tạ đa tạ!” Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nhịn không được khen ngợi, như vậy, mình quả thực bớt được đống việc.

Lại cầm lấy đai lưng bắt đầu đánh giá, phát hiện chất liệu so với cái kia của mình lúc trước càng thêm mềm mại, thử đeo một chút, rất tự nhiên thoải mái.

“Toàn bộ rãnh cắm, đều là dựa theo đai lưng của đệ lúc trước chế tác, giống nhau như đúc, đệ dùng sẽ không xa lạ, mặt khác ta ở hai bên làm gia cố, may lên hai cái rãnh cắm, có thể đặt nhiều thứ hơn, phía sau cái này còn có chốt ngầm...” 

Nghe xong lão Quách giảng giải, trong lòng Diệp Thiếu Dương kính nể không thôi, tuy những sự thay đổi này đều là trên chi tiết nhỏ, nhưng có câu nói rất hay: chi tiết quyết định thành bại.

Ở lúc lâm trận đấu pháp, nhất là trong lúc nguy cấp, tốc độ ra tay cho dù có thể nhanh lên một giây, có lẽ là có thể hóa giải một lần nguy cơ.

Diệp Thiếu Dương đem pháp khí nhét vào đai lưng, tự thử một lần, cực kỳ hài lòng, hướng lão Quách cười cười, lấy quan hệ của hai người, tất cả đều ở trong lòng, cũng không cần thiết nói lời cảm tạ. 

Lão Quách thấy hắn hài lòng đối với hai thứ này, cũng an tâm, đem vật trước đó trong tay đùa nghịch cầm lên nói: “Đây là phát minh mới nhất của ta, đệ xem xem!”

Diệp Thiếu Dương đón lấy nhìn, là một cái hộp nhỏ dùng trúc bện thành, hình dạng như là một cái radio, bên ngoài dán một tầng giấy hoàng phiếu, ở giữa có cái lỗ hổng, thò đầu nhìn vào, phát hiện trong cái “radio” này có rất nhiều miếng trúc nhỏ ghép nối, bên trên tràn ngập phù văn.

Ở chính giữa, trong một cái ô nhỏ, nhét một hòn đá màu đỏ. 

“Đây là đồ chơi gì?”

Diệp Thiếu Dương lắc lắc trong tay, lão Quách hoảng hốt vội lên ngăn cản.

“Tổ tông của ta, ta tốn ba buổi tối mới làm ra! Giá trị liên thành, đệ đừng lắc hỏng của ta!” 

“Cái này, giá trị liên thành?” Diệp Thiếu Dương cảm giác rất không thể tưởng tượng.

Chanh Tử và Qua Qua cũng tò mò ghé tới vây xem, ai cũng không biết đây là cái quỷ gì.

“Cái này, ta gọi là nó ‘Quỷ khúc số 1’, là dùng để cho quỷ nghe âm nhạc.” 

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới lão Quách một lần trước từng nói, bản thân muốn phát minh tivi cho quỷ xem, trợn to mắt nhìn món đồ chơi dán giấy trong tay nói: “Đây là tivi huynh nói cho quỷ xem?”

“Tivi không được, đề cập đến hình ảnh, cái đó quá phức tạp, cái này chỉ có thể nghe nhạc, nghe kể chuyện.”

Diệp Thiếu Dương hướng lão Quách đánh giá, giật mình nói: “Huynh đêm nay chưa uống rượu chứ?” 

“Uống rượu cái gì, ta là nghiêm túc! Thứ này tuyệt đối sẽ chấn động toàn bộ Quỷ Vực, hai huynh đệ ta hợp tác, kiếm một món thật lớn!”

“Phương pháp phát tài tốt như vậy, huynh tự làm đi, chúc huynh tiền vô đầy túi nha.”

Diệp Thiếu Dương đem đồ ném cho hắn, tựa vào trên sô pha, tính chơi trò chơi di động một chút. 

Lão Quách dán lên, một tay che màn hình di động: “Tiểu tử ngươi không tin à?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, lời nói thấm thía: “Sư huynh, đệ biết huynh rất có khả năng, nhưng mà... nếu dễ dàng như vậy có thể tạo ra, sớm đã có người khác làm, còn chờ đến huynh?”

“Ai nói cho đệ cái này rất dễ dàng, ta ba buổi tối không ngủ, các loại sửa chữa, thí nghiệm hơn một trăm lần!” 

“Vậy lại làm sao?” Diệp Thiếu Dương khoát tay, “Sư huynh, trên đời là không có khả năng có thứ này tồn tại.”

Kỹ năng chuyên nghiệp của mình bị hoài nghi, lão Quách nhất thời nổi nóng, túm cổ áo Diệp Thiếu Dương, cả giận nói: “Sao lại không có khả năng!”

Qua Qua nói: “Tranh cái gì, ta nói Quách lão, ngươi nói hăng như vậy, không bằng biểu thị một lần, là thật hay giả chẳng phải sẽ biết.” 

Lão Quách nghĩ cũng đúng nói: “Đây là cho quỷ yêu tà linh nghe. Thiếu Dương, ta đốt cho đệ!”

Hai mắt Thiếu Dương trợn ngược, “Đệ còn chưa có chết đâu, đốt cho Qua Qua.”

“Ta ở âm ty không có danh tịch, không thu được, cho Chanh Tử.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.