Triều Tư Mộ Noãn

Chương 10: Võ sĩ tam giai




Diệp Thần nhanh chóng rời khỏi trường học, Đông Phương gia khá là nổi. Việc tìm kiếm địa điểm đám cưới quả thực là vô cùng đơn giản. Dù sao báo trí truyền thông tuyên truyền cũng không thiếu.

“Hừ, cái cô nàng ngốc này còn không chịu nghe máy điện thoại nữa. Nhu Tiểu Băng, đưa tôi đi tham dự hôn lễ đám cưới em gái cô, là việc mất mặt như thế sao? Đi một mình? Nghĩ hay lắm.” Diệp Thần ngồi trong xe ô tô gọi điện thoại cho Nhu Tiểu Băng không thấy nàng bắt máy liền ném điện thoại sang một bên có chút tức giận.

Hắn là sinh khí, cái cô nàng này một câu cũng không chịu cùng hắn nói. Đem hắn bỏ mặc lại, một mình đi dự đám cưới. Hai người dù sao trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng, nàng trong bụng còn có hắn đứa con.

Trong buổi hôn lễ tại biệt thự sang trọng lúc này.

“Hắt xì, hắt xì. Chuyện gì vậy nè, lẽ nào có người đang chửi mình sao? Điện thoại tối qua quên mất xạc, hôm nay liền hết pin thật là đen đủi.” Nhu Tiểu Băng đưa khăn giấy lau lau mình mũi tay trái cầm điện thoại muốn nghịch cho đỡ buồn chán liền có chút thở dài.

“Nhiều người thật…” Nhu Tiểu Băng nhìn xung quanh khách khứa ngồi hai bên thảm đỏ lễ dường có chút kinh ngạc. Một số người ở đây nàng biết, cũng có một số người không. Nhưng nhìn qua đều không phải tùy tiện người. Ai cũng không phú thì quý.

Nhìn đến bản thân mình quần áo có chút nghèo túng dáng vẻ. Nhu Tiểu Băng liền cảm thấy mình có chút lạc lõng, nàng lúc này nghĩ đến Diệp Thần: “Hầy, hắn ta chán ghét phiền phức như vậy. Nhu Mỹ Đình nàng nhất định muốn gây cho mình chút phiền phức. Không thể để liên lụy đến hắn được.”

“Ồ, đây không phải là tỷ tỷ sao? Ai ya, ăn mặc nghèo nàn như vậy không sợ mất mặt sao? Tỷ tỷ, nhìn chị ăn mặc như thế này cũng thật dễ tìm thấy.” Nhu Mỹ Đình mặc một chiếc màu hồng áo cưới đi đến gần Nhu Tiểu Băng cất tiếng nói.

Nhu Tiểu Băng nghe thấy giọng nói của Nhu Mỹ Đình cả người đều giật bắn, không khỏi liền có chút ngượng ngạo, nàng biết rõ ràng mình đang bị chế nhạo: “A, ta đến tham dự hôn lễ.”

“Tỷ tỷ à, sao chị lại ăn mặc tùy tiện như vậy chứ? Tốt xấu gì cũng là ngày đại hỉ của em gái chị mà.” Nhu Mỹ Đình vuốt vuốt mình tóc cười khinh bỉ nói.

Nhu Tiểu Băng không nói gì chỉ cười cho qua truyện. Nàng hiện tại sa sút đến mức này, ăn bữa nay lo bữa mai không phải đều là nhờ nữ nhân trước mặt ban cho cả sao?

“À, đúng rồi. Ba ba ngày đêm môn nhớ chị đáy, để em đưa chị vào trong gặp mặt ba.” Nhu Mỹ Đình cười lạnh kéo tay Nhu Tiểu Băng tỏ vẻ thân thiết trước đám đông kéo nàng vào bên trong nhà.

Nhu Tiểu Băng cũng không có từ chối, dù sao nàng biết rõ nàng sớm muộn cũng phải đối mặt với mình phụ thân. Điều này là không thể tránh. Dù sao ba ba cũng gọi mình đến dự đám cưới, chắc chắn cũng sẽ không làm khó mình. Tính ra nàng vẫn là hắn con gái ruột.

“Nhu… Tiểu Băng sao cô lại ở đây?” Nhu Hải kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Nhu Tiểu Băng còn dám đến dự hôn lễ. Phải biết nàng đắc tội Đông Phương gia, còn hãm hại Nhu Mỹ Đình. Nàng như vậy không phải muốn chết.

“Ba… ba… sao người lại nói vậy? Không phải là…” Nhu Tiểu Băng nghi hoặc nhìn đến Nhu Mỹ Đình, nàng liền hiểu ra. Mình bị hãm hại nha, từ đầu đến cuối nàng chưa từng được phát qua thiệp mời. Nhưng lại không ai cản nàng đi vào, đều là do Nhu Mỹ Đình sắp đặt.

“Hừ, hôm nay là ngày hôn lễ của Mỹ Đình, cô đừng có ở đây làm loạn. Một lát nữa, chúng ta gặp mặt. Đối mặt với Đông Phương gia lửa giận, tự cô đi giải quyết lấy.” Nhu Hải nhìn Nhu Tiểu Băng nhắc nhở nói. Hắn muốn cùng nàng phân rõ quan hệ, để không ảnh hưởng đến mình.

“Con biết rồi.” Nhu Tiểu Băng trong lòng liền có chút đau. Người ba ba trước luôn quan tâm nàng đi đâu rồi. Hiện tại ba ba chỉ muốn cùng nàng phân rõ quan hệ khiến cho nàng vô cùng thất vọng, thậm chí cả một câu hỏi thăm sau khi nàng rời khỏi Nhu gia sống thế nào đều không có.

“Tỷ tỷ, chị có điều không biết. Em vốn chỉ muốn làm một cái hôn lễ nho nhỏ là được. Nhưng Khúc ca nhất định muốn làm lớn mới chịu. Anh ấy nói sợ em buồn, thực ra chỉ cần ở bên anh ấy là em mãn nguyện rồi.” Nhu Mỹ Đình giả bộ hiền thục trước mặt ba ba mình còn không quên tỏ ra mình và Đông Phương Khúc ở giữa thân mật.

“Ừ.” Nhu Tiểu Băng ngồi tại trên ghế buồn bực rót một ly rượu vang uống vào không quan tâm. Trong lòng càng thêm khinh bỉ Nhu Mỹ Đình, bình thường nàng ở trên lớp cùng nàng xưng hô cùng với thái độ một dạng, ở trước mặt người lớn cùng mọi người liền đổi một khuôn mặt, ghê tởm.

“Thật đúng là mạnh miệng, rõ ràng là đố kị tới chết còn giả bộ không quan tâm.” Nhu Mỹ Đình thấy Nhu Tiểu Băng ngồi uống rượu ít nói liền khinh bỉ.

“Tỷ tỷ à, hôn lễ là chuyện quan trọng với người phụ nữ, chị với anh rể định bao giờ mới làm bù đây?” Nhu Mỹ Đình chọc ngoáy nói.

“Chúng tôi không tính làm, cũng không cần làm, chỉ cần thích nhau là đủ. Cứ như vậy sống tốt là được.” Nhu Tiểu Băng ánh mắt không khỏi toát lên một chút cô đơn nói. Mặc dù quan hệ hai người tốt hơn trước nhiều, nhưng hắn và nàng hai người vẫn chỉ là dựa trên quan hệ bao nuôi mà sinh ra. Tổ chức đám cưới? Còn không ngại mất mặt. Huống chi nàng cũng không có tiền.

“Hứ, gả cho một tên trai bao mất mặt thế thì dám nói là tốt hả? Dù hắn có chút đàn em đi theo, nhưng cũng chỉ là tên nghèo kiết.” Nhu Mỹ Đình thầm nghĩ khinh thường Nhu Tiểu Băng giả bộ.

“Vậy làm sao được chứ? Tỷ tỷ à, từ nhỏ đã được mọi người bao bọc, cho nên không biết là. Người ấy mà, sai một ly là đi một dặm, nam nhân không phải chỉ cần cái mã.” Nhu Mỹ Đình cười lạnh nói.

]

Nhu Tiểu Băng có chút im lặng cầm ly rượu trên tay uống cạn liền bỏ đi ra bên ngoài. Lúc này, Nhu Mỹ Đình ở phía sau cũng được một hồi vui vẻ thay vào áo cưới bắt đầu đi ra ngoài lễ đường.

Hôn lễ được tổ chức long trọng, Đông Phương Khúc nắm tay Nhu Mỹ Đình bước lên trên đài trao nhẫn liền hôn nhau, kết thúc nghi lễ. Nhu Tiểu Băng đứng tại bên dưới nhìn lên không khỏi có chút thở dài, váy cưới có lẽ nàng không có cơ hội mặc.

“Hô, đây không phải là Nhu đại tiểu thư sao? Thật là lâu rồi không thấy.” Một cái nữ nhân ăn mặc sang trọng bước đến gần Nhu Tiểu Băng kinh ngạc nói.

“Ừm.” Nhu Tiểu Băng cũng chỉ khẽ gật đầu chào hỏi. Không cần nói cũng biết, Nhu Mỹ Đình bạn bè một trong đến để sỉ nhục nàng.

“Cô còn nhớ tôi không?” Cô gái này liền mở miệng cười hỏi.

“Tần tiểu thư lâu rồi không gặp.” Nhu Tiểu Băng chào hỏi nói.

“Đây là Nhu đại tiểu thư sao? Nghe nói nàng tai tiếng rất xấu.”

“Các người không biết à?” Cô ta hiện tại đã gả cho một tên trai bao, bị Nhu gia đuổi ra khỏi nhà rồi. Nhìn quần áo nàng mặc xem đều là đồ cũ.”

“Vậy mà tôi tưởng đó là lời đồn nữa cơ. Chuyện này đúng là làm Nhu gia mất mặt.”

“Chẳng không thật là gì. Nếu như có đứa con gái như vậy thì tôi thật không dám thò mặt ra ngoài.”

“Ôi chao, không gả cho nhà giàu lại gả cho trai bao, thật không biết Nhu đại tiểu thư thích tên đó ở chỗ nào.” Tần tiểu thư có chút cười khanh khách không tốt ý nói.

“Ha ha, còn hỏi thích chỗ nào nữa, đương nhiên là do tên đó được rồi.” 

“Vị này Nhu gia đại tiểu thư thật sự cũng quá đói khát rồi. Nam nhân nào cũng có thể lên, chỉ cần đủ mạnh đủ hung hãn. Coi chừng nhà chúng ta nam nhân, không cần thận bị nàng câu mất hồn.”Đám người cũng nghị luận.

Nhu Tiểu Băng vẫn im lặng không có trả lời chỉ cúi đầu thờ dài nghĩ: “Tiếng người thị phi thật sự khiến người sợ hãi, xã hội thương lưu chớp mắt một cái liền để người ta vạn kiếp bất phục.”

“Nhu đại tiểu thư không sao chứ? Họ nói là thật sao? Không nghĩ tới Nhu tiểu thư khẩu vị cũng thật là nặng.” Tần tiểu thư cười lớn nói.

“Làm ơn tránh đường giùm.” Nhu Tiểu Băng lách người qua đám người rời đến tiệc rượu bên trong nhà. Dù sao ở trong đó nhiều người, họ cũng khó tìm được nàng chế nhạo. Tìm một góc ít người để ý, Nhu Tiểu Băng ngồi xuống trên ghế, nàng chỉ đợi đến bữa tiệc kết thúc, theo đám đông rời đi.

“Hôm nay chiêu đãi không chu đáo, mong mọi người thứ lỗi.” Đông Phương Khúc nở nụ cười ôm Nhu Mỹ Đình eo nâng rượu đi lên trước tiệc rượu nói. Hai người diễn rất giống một cặp đôi ân ái.

Đông Phương Khúc có chút cảm thấy nữ nhân bên cạnh có chút bẩn thỉu ghê tởm vẫn nhịn xuống. Dù sao vì để trở thành Thiên Địa Thần Vực cường giả, nỗi nhục nhã này hắn nhịn được xuống.

Nhu Mỹ Đình ngoài cười trong lòng liền không cười. Nàng hiện tại tuy chuẩn bị làm thiếu nãi nãi nhưng nàng biết rõ Đông Phương Khúc hiện tại không ưa gì nàng. Trong bụng nàng mang thai đứa con đã sớm bị phá bỏ, dù sao cũng không biết được bố đứa bé là ai, tối hôm đó số nam nhân nàng ngủ qua không ít, cả những kẻ vô gia cư ăn mày đều có thể là bố đứa bé trong bụng. Phá thai di chứng cũng có, hiện tại sợ rằng về sau cũng không thể sinh con. Đối với nàng mà nói cũng giống như một cái án tử. 

“Hóa ra ngươi trốn ở kia.” Nhu Mỹ Đình tìm kiếm bóng dáng của Nhu Tiểu Băng liền phát hiện nàng ở một góc ít người chú ý cười mỉa.

“Khúc ca, ngươi xem khó khăn lắm tỷ tỷ mới bớt thời gian tới, chúng ta qua đó kính chị một ly.” Nhu Mỹ Đình kéo Đông Phương Khúc cười nói. Nàng là kéo Đông Phương thiếu gia cừu hận lên người Nhu Tiểu Băng,

“Cô ta còn mặt mũi để tới?” Đông Phương Khúc trong lòng nộ lại dâng lên. Tối hôm đó khuất nhục từng ly từng tý để hắn nhớ rõ vô cùng. Nếu không phải đại hỉ ngày, người xuất hiện đều là nhân vật lớn, hắn liền muốn đem cô nàng này ném vào hắn trên giường hung hăng làm nhục. Hiện tại, hắn từ một cái thẳng nam thành nam nữ đều ăn. Tất cả đều tại nàng.

“Khúc ca đừng giận, hôm nay là hôn lễ của chúng ta. Chị tới chúc phúc, đợi hôn lễ kết thúc chúng ta lại hảo hảo hỏi thăm nàng.” Nhu Mỹ Đình nhắc nhở nói.

“Hả? Vậy sao? Cô ta có tư cách tới chúc phúc chúng ta sao?” Đông Phương Khúc cười lạnh nói. 

“Khúc ca đừng nói như vậy mà, chúng ta hay là qua đó đi.” Nhu Mỹ Đình cười âm hiểm nói. Nàng là đang nhắc Đông Phương Khúc nhân cơ hội nhục nhã Nhu Tiểu Băng trước mặt mọi người.

“Tốt, vừa hay ta cũng có chuyện muốn cùng nàng nói.” Đông Phương Khúc liền hiểu cười lạnh đi cùng.

“Tỷ tỷ ngươi thế nào lại ngồi ở chỗ này nha?” Nhu Mỹ Đình kéo Đông Phương Khúc đến gần Nhu Tiểu Băng bàn đang hăng say ăn uống.

“Khúc… Khúc thiếu gia… Mỹ Đình… hai người tốt.” Nhu Tiểu Băng bị Đông Phương Khúc dọa đến sợ bỏ xuống mình đang ăn dở đồ ăn lắp bắp vô cùng căng thẳng. Đông Phương gia không phải nàng một tiểu cô nương nói đụng là đụng.

“Hừ, cô còn mặt mũi xuất hiện trước mặt tôi sao? Gan cũng thật lớn.” Đông Phương Khúc sắc mặt không tốt nhìn nàng hỏi.

Nhu Tiểu Băng không biết trả lời thế nào chỉ cúi đầu hỗn loạn. Nàng không nghĩ tới sẽ bị tìm thấy.

“Chị, bọn em kính chị một ly.” Nhu Mỹ Đình cầm cốc rượu giơ lên hấp dẫn ánh mặt xung quanh nói.

“Được, chúc hai người bạc đầu giai lão. Hạnh phúc tràn đầy.” Nhu Tiểu Băng gượng gạo nói.

Xung quanh thấy vậy liền bắt đầu nhìn đến Nhu Tiểu Băng nghị luận bàn tán.

“Tỷ tỷ, sao không thấy anh rể cùng tỷ tới vậy? Có phải là sợ không dám tới? Hay ngươi bị người ta đá rồi?” Nhu Mỹ Đình nghĩ đến tối hôm đó nam nhân tức giận nghiến răng nói.

“Cái người đó xứng đáng để em gái là anh rể sao? Tên khốn đó… hừ, Hắn ta đâu? Cái kẻ để cô phản bội tôi, cái người mà để cô dạng chân ra trước mặt, hắn đâu rồi? Sợ rồi sao?” Đông Phương Khúc độc địa nói lớn. Hắn thân tàn ma dại như bây giờ đều là tên khốn đó ban tặng, hắn muốn Nhu Tiểu Băng khai ra tên chết tiệt đó.

“Tỷ tỷ đừng để ý xung quanh bàn tán. Anh rể đi đâu rồi chị?” Nhu Mỹ Đình ôm chắc Đông Phương Khúc tay đắc ý nói.

“Nhu Mỹ Đình, cô là cố ý làm tôi mất mặt mà.” Nhu Tiểu Băng thầm nghĩ mà giận run không trả lời. Nàng muốn bảo vệ Diệp Thần tránh đem cho hắn phiền phức. Đống phiền phức này mình nàng gánh là đủ rồi.

Nhu Hải đem theo vợ mình Lạc Hoa cũng là mẹ kế của Nhu Tiểu Băng cũng đi tới trước mặt nàng chán ghét nhìn nàng.

“Ba ba…” Nhu Tiểu Băng khẽ lên tiếng chào hỏi.

“Ta có con gái như cô sao? Con gái gả chồng như bát nước hất đi. Cô làm Nhu gia mất mặt như vậy không xứng làm Nhu gia con gái. Thế nào tên đó không đến sao? Có phải là do tối qua làm việc quá sức rồi không.” Nhu Hải khinh thường phủi sạch quan hệ nói.

“Lão công, nói như vậy thì nên nghỉ ngơi cho tốt, tuyệt đối đừng để sảy ra bệnh tật gì. Dù sao loại nam nhân như vậy có đem bệnh tật gì về lây cho nữ nhân của mình hay không. Ai biết được.” Lạc Hoa cũng nhìn Nhu Tiểu Băng châm chọc nói.

“Mấy người… nói đủ chưa?” Nhu Tiểu Băng tim hoàn toàn muốn nát tức giận nói. Nàng muốn bảo vệ Diệp Thần nhưng nói không ra.

“Tỷ tỷ, em biết chị thương anh rể lắm, nhưng mà tối nay có tiệc rượu nhớ gọi anh ấy đến. Với lại, nếu cần đợi tối đến, em cho người đựng túi bóng đồ ăn mang về cho chị. Nhìn xem chị ăn uống như vậy chết đói, thật là làm em gái cũng không nhẫn tâm.” Nhu Mỹ Đình cũng xỏ xiên nói.

“Một lát nữa ba mẹ ta bàn việc xong với mấy vị trưởng bối. Trước kia cô nịnh ba ba tôi như thế nào, ông hẳn giờ chắc chắn rất thất vọng. Một cái nữ nhân dang hai chân chỉ để hưởng lạc còn kết hôn với loại người đó. Thật không biết đầu óc cô có vấn đề hay không. Tối nay có tiệc, tôi hi vọng cô ở lại đến tối, nhân tiện gọi tên đó cũng đến.” Đông Phương Khúc cười lạnh nhắc nhở Nhu Tiểu Băng không nên có ý định chạy trốn.

“Trai bao thì phải tới tối mới có thời gian đi kiếm tiền. Khúc thiếu gia cứ nói đùa. Hắn ta thì làm sao có thời gian để tới.” Đám người xung quanh cười đều bàn tán nói.

“Không biết có bệnh gì không. Gả cho nam nhân như vậy, Nhu đại tiểu thư quả nhiên khác biệt.” 

Nhu Tiểu Băng lúc này chỉ biết ủy khuất cúi gằm đầu không dám ngẩng mặt nói gì. Trong lòng nàng chỉ cầu mong, Diệp Thần hôm nay lên lớp giảng bài liền không muốn đi tìm nàng. Tuyệt đối không nên tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.