Triều Triều và Mộ Mộ

Chương 47




Đến bệnh viện, Cảnh Gia Dịch đã ngủ ở trong lòng ngực Lạc Kim Vũ, có thể là chuyện ở bữa tiệc ảnh hưởng đến bé, trong lúc ngủ vẫn nhíu mày, ngủ không yên giấc, mắt đã nhắm nhưng tròng mắt vẫn chuyển động qua lại.

Cảnh Tư Hàn đi trước xuống xe, vòng qua xe đầu, nhìn Lạc Kim Vũ thật cẩn thận ôm thằng bé từ trong xe ôm ra, tay chân nhẹ nhàng đóng lại cửa xe, lúc này mới đi vào bệnh viện, tư thế đi đường có chút không thích hợp. Tầm mắt di động xuống, nhìn thấy mắc cá chân bên chân phải của Lạc Kim Vũ hơi hơi sưng đỏ.

Cảnh Tư Hàn mím môi, cũng không biết bản thân làm sao, chủ động đi đến trước mặt Lạc Kim Vũ, vươn tay, nói: “Để tôi”

“Không cần, tôi ôm được.” Lạc Kim Vũ nhấc lên mí mắt nhìn anh ta, giọng điệu nhàn nhạt, cô nghiêng người né tránh, giống như lúc ở Lý trạch, là một động tác tiêu chuẩn của sự kháng cự.

Không biết tốt xấu.

Cảnh Tư Hàn ấn đường nhíu lại, lập tức rút tay về, sắc mặt lạnh vài phần, không hề nói cái gì, dẫn đầu đi vào bệnh viện.

Đây là một bệnh viện tư nhân, Cảnh Tư Hàn ở trên đường đã gọi điện thoại, bọn họ một hàng ba người vừa đi tới cửa, lập tức có một nam bác sĩ tuổi chừng 40, 50 chạy ra nghênh đón: 

“Ngài chắc là Cảnh thiếu gia? Viện trường Trương đã nói cho tôi biết tình huống, xin mời đi theo tôi sang bên này”

Lạc Kim Vũ nhìn lướt qua hoàn cảnh chung quanh cùng thái độ vô cùng tốt của bác sĩ, lại lần nữa cảm thán, có tiền thật tốt! Vẫn là nên nỗ lực kiếm tiền nha!

Bởi vì đã biết tình huống, bác sĩ chỉ đơn giản nhìn thoáng qua, nhanh chóng sắp xếp kiểm tra. Nếu không phải Lạc Kim Vũ không muốn tách ra, bọn họ hận không thể ôm thằng bé kiểm tra toàn thân thể.

Kết quả kiểm tra cho thấy không có vấn đề, vị nam bác sĩ tiếp đón bọn họ sai học sinh của mình đi lấy thuốc, bản thân thì ở lại văn phòng chiêu đãi ba vị nhà họ Cảnh này, đây là người mà viện trưởng đích thân gọi điện thoại tới dặn dò phải chăm sóc chu đáo.

Bởi vì ở trên xe ngủ qua một giấc nên lúc này Cảnh Gia Dịch rất có tinh thần, mới lạ nhìn chằm chằm một vật bài trí hình chữ nhật trên bàn làm việc của bác sĩ, gồm nhiều quả cầu kim loại cứ lắc lư qua lại tạo thành âm thanh "tách tách tách".

Lạc Kim Vũ bưng lên ly nước nhấp nhấp, phát hiện độ ấm thích hợp, hỏi Cảnh Gia Dịch muốn uống nước hay không, Cảnh Gia Dịch đã khóc một trận, lúc này cũng có chút khát, bé gật gật đầu.

Lạc Kim Vũ chậm rãi đút bé nửa ly, xác định bé không muốn uống nữa, lúc này mới một hơi cạn sạch.

Cảnh Tư Hàn ngồi ở một bên, xuất thần nhìn cái ly không trên bàn, không biết suy nghĩ cái gì. Vị bác sĩ nam kia lúc nào cũng chú ý đến sắc mặt của anh, theo tầm mắt của anh nhìn thấy cái ly không, lập tức nhanh trí, nhìn Lạc Kim Vũ nói: 

“Cảnh phu nhân, tôi rót cho cô một ly nước nữa được không?”

Lạc Kim Vũ dùng tay che lại cái ly, cười nhìn bác sĩ lắc đầu, nói: “Cảm ơn, không cần. Tôi họ Lạc, bác sĩ kêu tôi là Lạc tiểu thư là được.”

Vị bác sĩ nam giật mình, xấu hổ nhìn Cảnh Tư Hàn liếc mắt một cái, ông rõ ràng nghe được thằng bé bị thương này gọi hai người “Ba ba mommy”, vậy rốt cuộc tình huống cụ thể là như thế nào?

Thảm! Vỗ mông ngựa vỗ đến trên đùi rồi!

Cảnh Tư Hàn nghe vậy, đôi mắt hơi híp lại nhỏ đến không thể phát hiện, biểu tình trên gương mặt vẫn như thường ngày, anh phảng phất không có nghe được Lạc Kim Vũ câu nói kia, chỉ giương mắt nhìn vị bác sĩ nam, âm thanh lạnh lùng nói: 

“Phiền toái chủ nhiệm Vương nhìn xem mắt cá chân của cô ta”

Lần này ngược lại, đến lượt Lạc Kim Vũ kinh híp mắt, cô liếc nhìn Cảnh Tư Hàn, trong lòng cảm thấy kỳ quái, khi nào người này có lòng tốt quan tâm tới cô?

“Không cần phiền toái chủ nhiệm Vương, chỉ là trật khớp, tôi đã tự kiểm tra qua, không có vấn đề gì, trở về sức thuốc qua hai ngày thì tốt rồi.”

Chủ nhiệm Vương khóe mắt nhìn thấy Cảnh Tư Hàn nhăn mày, tươi cười đứng lên nhìn Lạc Kim Vũ nói: “Trật khớp có rất nhiều loại, hay là để tôi kiểm tra cho Lạc tiểu thư, rất nhanh thôi, xin mời theo tôi sang bên này ngồi.”

Thấy bác sĩ đã đi đến mép giường, Lạc Kim Vũ không có biện pháp, đành phải ôm Cảnh Gia Dịch đi qua ngồi xuống.

Chủ nhiệm Vương nắm cổ chân cô kiểm tra, lại hỏi thêm mấy vấn đề, tươi cười nói: “Xác thật không có vấn đề gì lớn, sức chút thuốc tan máu bầm là được, không ngờ Lạc tiểu thư cũng biết chút kiến thức y học”

Lạc Kim Vũ mang giày vào, cười cười hàm hồ nói: “Không có, trước kia bị thương hỏi qua bác sĩ vài câu, nhớ kỹ mà thôi”

Kiếp trước, Lạc Kim Vũ là tiểu hoa đán liều mạng nhất giới giải trí, quay điện ảnh hiếm khi dùng thế thân, trừ phi thật sự không làm được, nếu không đều kiên trì tự mình lên sân khấu. 

Bong gân, trật tay trật chân đều là chuyện thường ngày, có đôi khi hoàn cảnh quay phim kém, lại đuổi tiến độ, vết thương nhỏ đều sẽ không đi bệnh viện, ngày qua ngày cũng có một ít kinh nghiệm.

Cảnh Gia Dịch gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Kim Vũ chân, ngẩng đầu hỏi: “Mommy, đau không?”

Lạc Kim Vũ lắc đầu, cười nói: “Không đau.”

Nhưng Cảnh Gia Dịch lại vẫn cứ gắt gao nhăn mày nhỏ, giãy giụa muốn từ trên người cô nhảy xuống, Lạc Kim Vũ lo lắng bé bị ngã, bé cố gắng vặn vẹo cơ thể nhỏ bé của mình, cô vỗ nhẹ vào mông bé, nói: “Làm cái gì?”

Cảnh Gia Dịch nhấp miệng, chỉ nói muốn đi xuống, Lạc Kim Vũ không còn cách nào, chỉ đành phải buông bé ra, kết quả thằng bé chân vừa chạm đất, lập tức ngồi xổm dưới chân Lạc Kim Vũ, đầu nhỏ nhìn về phía mắt cá chân của cô, thổi "phù phù". Xong rồi, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Dương Dương thổi thôi, mommy không đau.”

Lạc Kim Vũ ấm lòng, cô cúi người ôm bé vào trong lòng, cười dịu dàng nói: “Cảm ơn Dương Dương, quả nhiên mommy không đau nữa nha.”

Chủ nhiệm Vương đứng ở cạnh Cảnh Tư Hàn, có chút cảm khái nói: “Tình mẫu tử giữa Lạc tiểu thư cùng Cảnh tiểu thiếu gia cũng thật tốt”

Cảnh Tư Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn vị bác sĩ, không nói gì, dời đi tầm mắt không hề xem một lớn một nhỏ ôm nhau nhão nhão dính dính ở bên kia.

Chủ nhiệm Vương nhìn thấy ánh mắt của anh thì cứng người lại, cũng may lúc này học sinh đã lấy thuốc trở về, Chủ nhiệm Vương tự mình đưa ba người đến cửa bệnh viện, nhìn bóng dáng người đàn ông cao lớn giữa màn đêm, ông lau mồ hôi, thầm nghĩ: May mắn, mong ngọn núi băng này cùng ông đừng bao giờ gặp mặt lại.

Bốn mươi phút sau, Lạc Kim Vũ ôm bé lại một lần nữa ngủ say từ trên xe xuống, Cảnh mẹ còn chưa ngủ, vừa nghe đến động tĩnh từ trong nhà chạy vọt ra, bà đau lòng nhìn tay nhỏ bị thương của Cảnh Gia Dịch, nhẹ giọng gọi người hầu ôm bé đi ngủ.

Cảnh mẹ nhìn Cảnh Tư Hàn đang đứng ở bên cạnh xe, nói: “Vất vả cả đêm, nếu không đêm nay đừng về bên kia, ở lại đi”

Lạc Kim Vũ đi đến bên cạnh Cảnh mẹ, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt Cảnh Tư Hàn dừng ở trên người mình, nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng: “Đêm nay, cảm ơn anh.”

Cảnh Tư Hàn môi mỏng khẽ mở, nói: “Gia Dịch cũng là con trai của tôi.”

Lạc Kim Vũ nghe xong không nói gì mà phản cười, Cảnh Tư Hàn đột nhiên cảm thấy nụ cười của cô vô cùng chướng mắt, giống như đang trào phúng anh.

Anh nhăn mi, nhìn Cảnh mẹ nói: “Mẹ, sáng mai công ty còn có việc, con đi về trước.”

Cảnh mẹ thở dài “Ai” một tiếng, như còn có điều muốn nói, nhưng Cảnh Tư Hàn đã kéo ra cửa xe ngồi vào trong, một lần nữa khởi động xe lái đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.