Triều Triều và Mộ Mộ

Chương 45




Cảnh Tư Hàn chuẩn bị đi ngủ thì nhận được cuộc gọi từ mẹ.

“Tư Hàn, Tối nay mẹ mang theo Kim Vũ cùng Dương Dương đến Lý trạch tham gia triển lãm tranh, vừa nhận được điện thoại nói ba của con ở nhà bạn già uống nhiều quá, hiện tại mẹ đang trên đường cùng tài xế đến đưa ba con về. Con ở gần Lý trạch, đi tiếp hai mẹ con về nhà đi”

Cảnh Tư Hàn vừa nghe đã nhíu mày: “Mẹ……”

Cảnh mẹ trực tiếp đánh gãy anh ta, nói: “Mẹ biết con muốn nói cái gì, Dương Dương là trưởng tôn của Cảnh gia, cũng là cháu trai của mẹ, chẳng lẽ không thể nói cho người khác biết sao? Con cho rằng hiện tại còn có người nào không biết Cảnh Tư Hàn có một đứa con trai hai tuổi?”

Cảnh Tư Hàn trầm mặc.

Mai Uyển tiếp tục nói: “Mấy năm nay cho tới nay, mẹ quan sát con bé rất cẩn thận, Kim Vũ tuy từng làm không đúng, nhưng bản tính còn rất hiền lành, đối xử với mẹ cùng ba con cũng rất thật tình" 

"Đúng vậy, con bé từng làm chuyện sai trái, có lẽ chuyện đó giữa hai đứa vĩnh viễn đều không có biện pháp xóa mờ, nhưng đứng ở lập trường của mẹ mà nói, mẹ hy vọng tương lai..... nếu con bé muốn rời khỏi Cảnh gia, cũng có mối giao tình có thể dựa vào" 

"Hôm nay, con bé chỉ là ‘Lạc tiểu thư ’..... Mẹ mặc kệ con có thừa nhận hay không, con bé đã là mẹ của con trai con"

Cuối cùng, Cảnh mẹ thở dài nói: “Tư Hàn, mẹ không phải muốn cưỡng bức con tiếp thu một cô gái con không thích, nhưng con không cảm thấy con đối với Dương Dương quá mức lạnh nhạt hay sao? Aiiii! Cái tính tình lạnh lùng này của con cũng không biết là duy truyền giống ai”

Cảnh Tư Hàn nhấp môi, nói: “Khi nào kết thúc? Con làm người đi đón bọn họ”

“Con phải tự mình đi!” 

Mai Uyển túc thanh nói: “Mẹ đột nhiên rời khỏi, không biết có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm mẹ con con bé, có một vài người sẽ nâng lên cao dẫm xuống thấp, mẹ không muốn bọn họ chịu ủy khuất!”

“Người là mẹ tự mình mang đến, ai sẽ không có mắt như vậy” Cảnh Tư Hàn cảm thấy mẹ mình có chút buồn lo vô cớ.

Cảnh mẹ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Vậy con thật đúng là xem trọng người nào đó đầu óc rồi” 

Nghe giọng chắc là đã nghe qua một chút lời đồn đãi vớ vẩn rồi. Cảnh Tư Hàn không có biện pháp nào khác, chỉ đành phải đáp ứng thỏa hiệp.

Cắt đứt điện thoại, dọn dẹp tài liệu trên bàn ngay ngắn rồi ra cửa. Ai ngờ tới, vừa đặt chân đến mới phát hiện, mẹ mình nhất ngữ thành sấm.

Cho dù là người dân trong khu phố nhỏ, hay là những người gọi là giới thượng lưu, đều  ham thích nghe ngóng chuyện nhà người ta.

Cảnh Tư Hàn đi vào Lý trạch đã có người quen biết chỉ đường đến khu vui chơi, dọc theo đường đi không ít người nhìn anh muốn nói lại thôi, trong lòng tràn ngập nghi ngờ, nhanh chân tới nơi, vừa vặn nghe được tiếng mắng đầy sắc nhọn của Tiêu Cầm.

Tầm mắt dừng ở trên người con gái ngồi quỳ đối diện Tiêu Cầm, cô gắt gao ôm con trai vào trong ngực, chỉ có thể thấy một cái sườn mặt. 

Trên gương mặt lớn còn không bằng một bàn tay của anh mang theo chưa những giọt nước mắt còn chưa khô, biểu tình lại kiên nghị kèm theo oán giận.

Cho đến khi Cảnh Gia Dịch đột nhiên ngẩng đầu nói một câu gì đó, cả người cô run lên, trong ánh mắt khổ sở cùng do dự giống trủy triều tràn ra tới. Rõ ràng một giọt nước mắt cũng chưa rơi, lại làm tất cả mọi người có thể cảm nhận được sự bi thương của cô.

Cảnh Tư Hàn môi mỏng mím chặt, trong lòng không biết từ đâu, đột nhiên dâng trào ra  một chút cảm xúc khác thường, lại bị mãnh liệt phẫn nộ che dấu, không nói cả nước, nhưng ở Du Thành, Cảnh gia sao có thể làm người ngoài tùy ý giẫm đạp như thế?

“Chó mèo ở đâu chạy đến sủa bậy, cũng dám tùy tiện khinh nhục người nhà họ Cảnh?”

Lạc Kim Vũ nghe được thanh âm này, kinh dị quay đầu lại, nhìn đến  Cảnh Tư Hàn đang vững bước đi tới gần cô.

Rốt cuộc Cảnh Gia Dịch chỉ là một đứa bé, tuy rằng ngày thường ở nhà cảm thấy ba ba thực hung dữ, nhưng giờ phút này lại giống như một chú chó con tìm chỗ dựa, ủy khuất cùng đau đớn nháy mắt bùng nổ, bao nước mắt chảy ra ào ào, nhìn ba ba vươn tay, khụt khịt hô một tiếng: “Ba ba ……”

Cảnh Tư Hàn nhìn đến vết thương trên tay bé, sắc mặt đã khó coi, lúc này chuyền thành đen giống như đáy nồi.

“Sao lại thế này?” 

Anh vừa hỏi vừa duỗi tay muốn ôm Cảnh Gia Dịch, lại nhìn đến thân thể Lạc Kim Vũ xích ra phía sau một chút, biên độ rất nhỏ, nhỏ đến người khác thậm chí nhìn không ra tới, nhưng Cảnh Tư Hàn đứng ở trước mặt cô, lập tức phát hiện động tác này của cô. 

Cảnh Tư Hàn mày nhảy dựng, một loại nói không rõ cảm xúc từ đáy lòng dâng lên, anh nói không nên lời cảm thụ cụ thể, nhưng trực giác nói cho anh biết, Lạc Kim Vũ không giống như trước kia.

Nếu Lạc Kim Vũ biết được suy nghĩ trong lòng anh, tất nhiên sẽ cười nhạo một tiếng: Nhìn thấy người phụ nữ trước kia hận không thể mỗi phút mỗi giây bám lấy anh đột nhiên từ thân đến trái tim lẫn tiềm thức cùng nhau kháng cự anh, cảm giác không vui sao? A, đàn ông.

Lạc Kim Vũ biết, giờ phút này chỉ có biểu hiện càng thân mật với Cảnh Tư Hàn, người ngoài mới càng không thể xem nhẹ Cảnh Gia Dịch. Hàng mi dài một rũ, buông tay đem Cảnh Gia Dịch đưa qua, thuận theo nhích lại gần bên cạnh anh, chọn trọng điểm đem mọi chuyện trải qua nói một lần với Cảnh Tư Hàn.

Cảnh Tư Hàn càng nghe sắc mặt càng trầm, chờ Lạc Kim Vũ nói xong, hẹp dài ánh mắt hơi hơi nhíu lại, từ trên liếc xuống tiêu Cầm đang đứng ở đối diện, thần sắc xấu hổ, thanh âm lạnh như Bắc Cực: 

“Sáng mai báo cáo giám định vết thương của Gia Dịch sẽ đưa đến Tiền gia, Tiền phu nhân trở về suy nghĩ thật kỹ làm sao để giải thích chuyện này với Tiền tổng đi!”

“Cảnh thiếu, tôi, tôi vừa rồi nói không lựa lời, tiểu thiếu gia bị thương, tôi phi thường xin lỗi, nhưng đây chỉ là trò đùa của lũ trẻ thôi, đều là ngoài ý muốn! Đâu cần thiết phải làm to chuyện như vậy? Bác sĩ vừa rồi cũng nói là vết thương nhỏ, không nghiêm trọng" 

"Đúng không, bác sĩ?" Nói, tiêu Cầm nhìn về phía bác sĩ.

Vị bác sĩ trung niên kia đỡ đỡ mắt kính, nhàn nhạt nói: 

“Vị tiểu thiếu gia kia không bị thương, nhưng vị tiểu thiếu gia này của Cảnh gia thì khá.  Tuy tôi đã khẩn cấp xử lý vết thương, nhưng xuất phát từ an toàn, vẫn nên đi bệnh viện làm kỹ càng tỉ mỉ kiểm tra. Nếu không may xương cốt bị tổn thương, cũng có thể mau chóng được trị liệu”

Tiêu Cầm vừa nghe, lòng nóng như lửa đốt, cô ta đẩy con trai của mình, nhíu mày nói: “Sao con lại không cẩn thận làm em trai bị thương như vậy? Nhanh! Xin lỗi em đi”

Tiểu Minh không hiểu, mẹ vừa rồi còn che chở mình, đột nhiên thay đổi thành như vậy, trong lòng không tiếp thu được, nháo gào lên: “Con không làm! Nó đẩy con! Con đánh nó là đúng!”

Tiêu Cầm tát một cái ở trên cánh tay Tiểu Minh, la lên: “Nhanh lên nhận sai!”

“Con không nhận, con không có lỗi” 

Tiểu Minh thấy người mẹ thường ngày vẫn luôn yêu thương mình lại ở trước mặt mọi người vì một đứa trẻ khác trách cứ đánh chửi mình, lập tức khóc hét náo loạn lên.

Tiêu Cầm nhìn con trai khóc mặt mày đỏ bừng cũng đau lòng, nhưng liếc đến vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Tư Hàn, chỉ đành phải nhẫn tâm đánh mấy bàn tay thật mạnh trên lưng con trai, đáng tiếc hoàn toàn ngược lại, thằng bé ngược lại càng khóc hét thảm hơn.

Cảnh Tư Hàn lười đến xem cô ta diễn trò, giơ tay nhẹ nhàng ôm Cảnh Gia Dịch nhìn có chút uể oải đang ghé vào trên vai anh, nhìn Bàng Kiều Kiều hơi gật đầu, nói một câu: “Xin lỗi không tiếp được”, quay sang nhìn Lạc Kim Vũ, ý bảo đuổi kịp chính mình: “Đi thôi.”

Lạc Kim Vũ cầm tay Bàng Kiều Kiều, trước khi đi lại lần nữa nhìn cô nói lời cảm ơn, dẫm lên giày cao gót đi đến bên cạnh Cảnh Tư Hàn, rời khỏi nơi này trong ánh mắt tò mò của mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.