Triều Triều và Mộ Mộ

Chương 33




Dừng lại nghỉ trưa, cả nhóm dừng chân bên một con suối nhỏ, chảy dài không thấy điểm dừng. Xung quanh lưa thưa vài cây lớn nhỏ khác nhau, thảm cỏ xanh rờn dưới chân. Bầu không gian tĩnh lặng, thoáng mát, suối trong lành, dịu ngọt chảy róc rách hòa với tiếng chim muông vang lên rộn ràng, sống động.

Nhóm Hạo Thiên tìm lấy 1 gốc cây to, tán rộng che mát cả 1 vùng. Nhóm Ninh Chiến cũng tìm lấy một gốc ngay bên cạnh, nhóm Hạo Thiên lôi ra 1 chiếc bàn hình chữ nhật, với 5 chiếc ghế dựa, vừa đặt mông ngồi xuống, bên Ninh Chiến liền gọi

" Ma tiểu huynh đệ, có muốn cùng chúng ta ăn không? Linh Anh và Linh Lam nấu ăn rất ngon đấy, các người nhất định sẽ thích món hai muội ấy làm! "

Nhóm Hạo Thiên liếc mắt nhìn sang, không " ừ hử " gì, chỉ là ánh mắt không quan tâm lắm lại nghe An Lam Nguyệt nhỏ giọng

" Chúng ta lại thèm mấy món của các ngươi sao! Bên chúng ta đã có 3 đầu bếp nấu ngon nhất thế giới rồi! "

Hạo Thiên cười nhạt, nhỏ giọng đáp

" Dù sao cũng đã hợp tác thành một nhóm rồi, hòa thuận với chúng 1 chút cũng không sao! "

Lúc này, Hạo Thiên lại nhếch mép cười, bảo

" Cũng được. Nhưng bên chúng ta cũng có chuẩn bị đồ nấu, hai bên cùng nấu khi nào xong thì trao đổi ăn thử 1 chút xem sao!? "

Ninh Chiến gật đầu, đáp

"Cũng được, vậy khi nào xong chúng ta trao đổi 1 chút! "

Hạo Thiên gật đầu, lúc này lại lấy ra đầy đủ dụng cụ nấu nướng mini, đầy đủ nguyên liệu cần thiết không thiếu thứ gì. Hạo Thiên phụ trách phần nướng cá, còn các món ăn nhẹ và món ăn thanh đạm để lại cho tiểu Siêu và Tử Kiệt làm. Bắt tay vào việc làm của mình, ai nấy đều bận rộn, chỉ có hai nữ An Lam Nguyệt và Lăng Giang Tuyết rảnh rỗi không việc gì làm. Trò chuyện rất vui vẻ với nhau

An Lam Nguyệt nhỏ giọng hỏi

" Tuyết nhi, Thiên Thiên có làm muội buồn ở điểm nào không? "

Lăng Giang Tuyết lắc đầu, nói

" Không có, ngược lại muội còn rất vui nữa. Thiên ca ca đã rất chiều chuộng muội khi muội đến nơi này, huynh ấy chưa từng làm điều gì khiến muội buồn cả! "

An Lam Nguyệt gật đầu, giở giọng trêu trọc

" Sợ là muội mới tới đây được mấy ngày nên không rõ ấy chứ. Thiên Thiên rất là đáng ghét đấy, đệ ấy rất hay trêu trọc tỷ, làm tỷ giận nè, làm tỷ buồn nè, lại rất đào hoa, lăng nhăng nữa nè.... "

Lăng Giang Tuyết mỉm cười lắc đầu nói

" Không có đâu. Muội tin chắc rằng Thiên ca ca sẽ không như vậy, tỷ là đang nói gạt muội thôi. Muốn muội nổi giận lên rồi đánh huynh ấy một trận có đúng không? "

An Lam Nguyệt cười khúc khích, bảo

" Uầy, muội sao lại chắc chắn như vậy chứ? "

Lăng Giang Tuyết không suy nghĩ nhiều, mặt mỉm cười liền đáp

" Muội có thể chắc chắn như vậy vì muội tin huynh ấy tuyệt đối "

An Lam Nguyệt mặt thoáng kinh ngạc, lại mỉm cười gật đầu, bảo

" Muội còn có thể tin đệ ấy như vậy thì ta cũng không còn gì phải lo lắng nữa rồi. Vốn sợ rằng thời gian qua lâu như vậy, sợ muội sẽ thay lòng đổi dạ, tìm cớ mà bỏ rơi Thiên Thiên, nhưng có vẻ ta sẽ lầm. Muội vẫn còn rất tin tưởng đệ ấy, qua thời gian mấy chục năm nhưng lòng tin vẫn không đổi như vậy, thật khiến người ta phải nể phục mà! "

An Lam Nguyệt cười, khuôn mặt mãn nguyện. Cả hai lại cùng nhau trò chuyện về nhiều thứ, An Lam Nguyệt kể cho Lăng Giang Tuyết nghe về những điều cô thấy và cùng trải nghiệm với Hạo Thiên suốt từ khi cô tới Thiên Vũ đại lục này, rất nhiều thứ, rất nhiều điều đã cùng trải qua với nhau. Vừa kể mà An Lam Nguyệt vừa miêu tả hành động vô cùng phong phú, sống động đến từng chi tiết một.....

.....................

Thời gian thấm thoát trôi qua, cỡ 1 canh giờ sau đó. Một mùi hương dịu nhẹ, nhè nhẹ bay lên, tỏa ra khắp nơi, vô cùng thơm và hút người. An Lam Nguyệt đang kể chuyện rất hăng say, Lăng Giang Tuyết cũng ngồi nghe rất chăm chú, thi thoảng còn cười khúc khích trông rất đẹp. Hạo Thiên đôi khi cũng ngước nhìn say mê, rồi bị kéo về với bếp nướng khi nghe mùi khét bốc lên. Cũng phải 2 lần như vậy, mỗi lần cũng bị khét hết 2, 3 miếng thịt gì đó. May mà số thịt mang theo nhiều, chứ không cũng bị cậu nướng cho khét hết rồi.

Sau 1 canh giờ, Hạo Thiên tiến đến trước mặt An Lam Nguyệt và Lăng Giang Tuyết đang hăng say nói chuyện, khom lưng, nghiêng đầu, mỉm cười gọi

" Hai vị mỹ nhân ơi, hai người có muốn ăn chưa nào? "

An Lam Nguyệt liền lập tức dừng câu chuyện, liền gật đầu nói

" Đương nhiên, nào nào nào, mau dọn lên đi "

" hi hi hi "

Lăng Giang Tuyết cười khúc khích vài tiếng, Hạo Thiên mỉm cười nhìn cô. Tiểu Siêu, Tử Kiệt và Hạo Thiên lần lượt dọn món ăn lên bàn mùi đồ ăn ấm nóng thơm nồng bay lên khắp nơi, tỏa ra xung quanh, rất là hút người a. Mùi đồ ăn vừa bay lên, nhóm bên Ninh Chiến liền chú ý đến, thậm chí mùi hương còn lấn át cả mùi hương bên bọn họ. Hạo Thiên chia mỗi món một phần nhỏ đem qua bên Ninh Chiến, chỉ riêng món thịt nướng thì đặc biệt không chia, chỉ chia những món do bọn tiểu Siêu và Tử Kiệt làm.

Món thịt cậu nướng, chỉ đặc biệt dành riêng cho những người cậu quý, cậu coi trọng và cậu xem là người nhà của mình. Còn không phải thì đừng nói ăn, chỉ cần động vào thôi cũng không được.

Sau khi đã sang qua mỗi thứ 1 chút, Hạo Thiên đem qua chỗ gốc cây của nhóm Ninh Chiến, miệng nhếch mép cười, bảo

" Bữa trưa bên chúng tôi đã xong, không biết bên mọi người thế nào rồi? "

Linh Lam đứng dậy, gật đầu bảo

" Bên bọn tôi cũng xong rồi, ngửi mùi hương bên chỗ các cậu bay qua, ngửi thôi cũng biết nó ngon như thế nào rồi! Thật muốn mau chóng ăn thử nha, còn món ăn bên chúng tôi này, không nhiều như bên các cậu và chắc cũng không ngon như của các cậu đâu, nhưng cũng ăn được đi. Mong các cậu đừng chê cười! "

Hạo Thiên đưa tay nhận lấy, trao đồ ăn bên phía cậu, mỉm cười nhìn nhìn, lại nói

" Không sao, những món ăn này nhìn cũng ngon đấy. Hẳn mùi vị cũng rất tuyệt, nếu không còn gì nữa thì xin phép quay về "

Linh Lam gật đầu, nhận lấy mà quay lại chỗ ngồi. Bên phía Hạo Thiên, cậu đặt những món ăn bên phía Ninh Chiến lên bàn, chỉ cần nhìn màu sắc, hương thơm và cách bày trí liền biết trình độ nấu ăn như nào. An Lam Nguyệt nhỏ giọng hỏi

" Này có ăn được không vậy? "

Hạo Thiên nhún vai, bảo

" Đệ cũng chả biết đâu. Ăn thử đi xem thế nào! "

Hạo Thiên gắp bỏ cho Lăng Giang Tuyết vài miếng thịt lớn, cũng bỏ cho Tử Kiệt. Cùng ăn rất ngon miệng, chỉ là không thấy động đũa đụng vào món ăn do bên Ninh Chiến làm. Lại nghe tiểu Siêu nhỏ giọng hỏi

" Nguyệt tỷ, tỷ ăn thử xem! "

An Lam Nguyệt trợn mắt, khẽ đáp lại

" Tại sao lại là tỷ chứ? "

Tiểu Siêu suy nghĩ, liền đáp

"Vì tỷ là người... Ăn nhiều nhất! "

An Lam Nguyệt lại trợn mắt, bảo

" A, vậy mà hôm nay dám bảo tỷ ăn nhiều, có phải ngứa đòn rồi không? Còn nữa, người đề nghị trao đổi món ăn là Thiên Thiên mà, đệ đáng lẽ phải bảo Thiên Thiên ăn chứ! "

" Ách "

Hạo Thiên xanh mặt, bảo

" Sao lại bảo đệ..... "

Nói tới đây, cả bọn lại đưa mắt nhìn Hạo Thiên, cậu khẽ thở dài, bảo

" Được rồi, ta ăn là được chứ gì! "

Lăng Giang Tuyết lại nhỏ giọng bảo

" Hay thôi đi chúng ta hiện tại bỏ vào không gian hệ cho bọn song long ăn, ca ca ăn vào ngộ nhỡ bị đau bụng rồi tốn sức thì ai sẽ nấu ăn cho chúng ta chứ! "

( một lát nữa tác sẽ đăng tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.