Triều Triều và Mộ Mộ

Chương 12




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Mây mù phiêu miểu, trên đám mây chỉ có hai người họ. Nàng phủ phục dưới chân hắn, thực ngoan, sẽ không cãi nhau với hắn, cũng không cự tuyệt hắn.

Loại cảm giác này rất tốt đẹp, bỏ tất cả những thứ tạp nham ra bên ngoài, cái gì cũng không có, chỉ có hai người họ.

Nằm trên mặt đất lạnh lẽo, Nhạc Sở Nhân đau đến nỗi không thể phát ra thanh âm nao nữa. Bụng đau đớn khiến nàng chỉ muốn hôn mê nhưng chỉ ngất được chút lại bị đau mà tỉnh lại.

Bàn tay chậm rãi nắm lấy góc áo Bùi Tập Dạ, giờ khắc này nàng cần hắn trợ giúp.

Góc áo bị túm lấy, Bùi Tập Dạ cuối cùng cũng hoàn hồn.

Con ngươi giật giật, nhìn chằm chằm ngón tay cố sức nắm lấy góc áo hắn đến trắng bệch. Nàng không nói, thân thể cuộn mình thoạt nhìn hết sức đáng thương, đáng thương đến mức khiến lòng hắn cảm thấy không nỡ.

Bùi Tập Dạ chẫm rãi ngồi xuống, đưa tay vén tóc mai nàng ra sau vành tai, chỉnh trang lại khuôn mặt đã trắng như tờ giấy của nàng, từng bước từng bước hắn hành động đều mang theo chút gì đó rất quỷ dị.

“Muốn ta giúp nàng sao?” Thanh âm hắn có chút run rẩy.

“Phải.” Nàng cố sức trả lời, giọng nói phát ra còn có chút vặn vẹo.

“Nhạc Sở Sở, ta thực sự không muốn giúp nàng. Thứ ta không chiếm được, người khác đừng mong mơ tưởng. Nhưng cứ nhìn nàng như vậy lại làm ta cảm thấy đau lòng, thật mâu thuẫn.” Hắn xoa xoa khuôn mặt nàng nói.

Lời hắn nói Nhạc Sở Nhân đều có thể nghe rõ, đôi mắt trợn to nhưng những cơn choáng váng khiến nàng không nhìn rõ được bất kì thứ gì.

“Ta giúp nàng, nhưng không phải cứ vậy mà giúp, ta muốn nàng phải vĩnh viễn nhớ kỹ.” Chẫm rãi nói hết lời, con ngươi tối đen sáng lên chút đau xót nhỏ vụn, nhưng cũng chỉ trong giây lát.

Nhạc Sở Nhân vô lực trả lời hắn, nàng nghe được lời hắn nói, thế nhưng lần này nàng không quan tâm, lần này, nàng thực sự không quan tâm. (MTLTH.dđlqđ)

Nhìn nàng trong giây lát, Bùi Tập Dạ cúi người, bàn tay luôn xoa xoa khuôn mặt nàng đột ngột nắm lấy cằm nàng.

Hắn cúi người ngày càng gần, hô hấp cũng đã rối loạn. Hắn đã sớm muốn làm như vậy nhưng vẫn luôn không thành công.

Hô hấp dồn dập của hắn cùng hơi thở đã mỏng manh yếu đuối của nàng giằng co, yết hầu hắn không nhịn được khẽ động. Nghiêng đầum sau đó mãnh liệt cúi đầu, chuẩn xác hôn lên môi nàng.

Lành lạnh, mềm mềm, mang theo hơi thở duy nhất thuộc về nàng, rất giống với trong tưởng tượng của hắn.

Cánh môi mấp máy, thứ ẩm ướt nóng bỏng chui vào miệng nàng, dây dưa đầu lưỡi khiến nàng  bừng tỉnh trong thoáng chốc. Hôn càng sâu, hắn càng không nghĩ muốn dừng lại, một tay cố định đầu nàng, đây là lần đầu tiên…

Hắn không biết đã qua bao lâu, chính là cảm giác hô hấp của Nhạc Sở Nhân tạm dừng mới khiến hắn giật mình mà buông nàng ra.

Hô hấp dồn dập, mâu sắc nồng đậm, gần gũi nhìn sát gương mặt nàng, nhắm chặt mắt kìm nén xúc động đang dâng lên trong lòng.

Bàn tay nâng nàng dậy, tay kia có quy luật điểm huyệt đạo lên người nàng, đến khi Nhạc Sở Nhân thở dài một hơi, đôi mắt nhắm chặt của hắn tức thì mở ra, con ngươi trong trẻo.

“Tập trung tinh thần, ta giúp nàng.” Nhìn ánh mắt nàng, Bùi Tập Dạ buông tay, sau đó lần lượt cởi bớt quần áo trên người nàng.

Nhạc Sở Nhân nằm trên mặt đất nhìn lên khoảng không, lớp lớp cành lá che lấp mất dải mây nhuộm ánh cam, bầu trời xa như vậy, tốt đẹp như vậy.

Dãy núi liên miên trải dài không dứt, thái dương dần lên, kim quang trải lên rừng già một lớp ban mai trong trẻo, chim chóc bay lên từng đàn xuyên qua sương mù, cảnh vật hùng vĩ như vậy.

Bỗng nhiên một điểm đen từ trên đỉnh núi xuất hiện, tốc độ nhanh chóng, bay quanh đỉnh núi vài vòng. Lại gần mới phát hiện đó là một chim Điêu màu vàng cực lớn, hai cánh mở rộng che vân tế nhật.

Lưng chừng núi, từng tốp nhân mã đông nghìn nghịt đang tìm kiếm cái gì đó, tốc độ di chuyển quỷ mị như ma. Thi thoảng trên không trung xuất hiện một vài người áo đen, trong nháy mắt lại không thấy đau nữa, nếu không phải ánh nắng dần xóa tan sương mù khiến mọi thứ càng nhìn càng rõ, thật đúng khiến người khác nghĩ bản thân vừa gặp ảo giác.

Bên trong khu rừng có nhiệt độ rất thấp, hộ vệ Cần Vương phủ cùng Diêm Tự quân tìm kiếm liên tục khiến mồ hồ thấm đẫm áo. Từ khi tiến vào khu rừng này, bọn họ chưa từng dừng lại. Không chỉ có bọn họ, Tướng quân Diêm Cận cùng Cần Vương gia Phong Duyên Thương cũng đẩy nhanh tìm kiếm. (MTLTH.dđlqđ)

Áo choàng màu đen ẩm ướt sương sớm, khuôn mặt tuấn mĩ u ám, đôi phượng mâu tối đen cất giấu bạo nộ, ánh mặt trời chiếu lên người hắn cũng không thể xoát tan bớt băng giá.

Trèo đèo lội suối, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng Kim Điêu, so với nhân lực, hắn tin tưởng Kim Điêu hơn. Nhưng đã rất lâu rồi nó vẫn không phát hiện được gì.

Thời gian trôi qua càng lâu, kiên nhẫn của hắn dần bị mài mòn gần như không còn. Sắc mặt hắn tối tăm đáng sợ, nếu như có người nhìn kỹ sẽ phát hiện gân xanh trên trán hắn đều nổi lên rất rõ, cơ hồ muốn vỡ tung.

Một ngọn núi cao chót vót chắn ánh sáng mặt trời, mọi người cố sức vượt qua nó, không ngờ trước mặt lại xuất hiện một vực sâu.

Tuy phía dưới vẫn nhìn thấy màu xanh của cây cối nhưng bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy độ cao của vực sâu này, nếu không cẩn thận ngã xuống, đó chính là tan xương nát thịt.

Phí Tông nhanh chóng nhảy đến trên đỉnh núi, nhìn thoáng qua vực sâu kia rồi lại chạy về báo cáo với Diêm Cận.

“Tướng quân, bên kia là vực sâu vạn trượng, chúng ta có đi xuống hay không?” Từ khi biết Nhạc Sở Nhân bị bắt đi, Phí Tông chưa bao giờ cười. Khuôn mặt đầy râu nhìn càng thấy đáng sợ.

Diêm Cận đanh mặt, mày kiếm nhíu lại thật chặt: “Đi xuống, nhất định phải chú ý tấy cả các sơn động, Trương thư sinh nói nàng đang bị nhốt trong một sơn động.”

“Vâng.” Phí Tông xoay người tăng nhanh cước bộ, Diêm Cận đằng sau cũng đồng dạng tăng tốc, dẫn Diêm Tự quân nhanh chóng vượt qua núi cao, thẳng tiến tới vực sâu.

Bỗng nhiên Kim Điêu trên trời cao thét dài, rừng rậm đột nhiên yên tĩnh hẳn, theo tiếng kêu của Kim Điêu, mọi người lập tức thay đổi phương hướng.

Ánh mặt trời nhanh chóng bao phủ toàn bộ khu rừng, trong một khe núi thi thoảng lại vang lên tiếng kêu thống khổ của phụ nhân.

Sắc mặt Nhạc Sở Nhân trắng bệch, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào hai bên má, cả người run rẩy lợi hại.

Nàng phải chịu cơn đau đớn người bình thường khó có thể chịu nổi, nàng muốn phân tán lực chú ý của mình nhưng cơn đau thấu xương khiến nàng không thể bỏ qua nó.

“Hít sâu, dùng sức.” Bùi Tập Dạ quỳ xuống đất, trên mặt hắn đều là vết thương, nhìn hết sức chật vật. Chỉ cần Nhạc Sở Nhân có thể cố gắng thêm một chút, nàng có thể thành công, nhưng giờ khắc này….hắn thực không đành lòng nhìn.

Hắn có thể tưởng tượng sự thống khổ mà nàng phải chịu đựng, quả thực rất ghê người. Mỗi một phụ nhân đều phải trải qua việc sinh con nhưng các nam nhân trong thiên hạ đều không bao giờ biết, nữ nhân sinh con là như bước một chân vào Quỷ Môn quan.

“A!!!” Tùy tay nắm lấy viên đá bên cạnh, Nhạc Sở Nhân thống khổ cùng cực. Ngửa đầu hét lên, trong cơn mơ hồ, nàng như nhìn thấy bóng dáng to lớn của Kim Điêu. (MTLTH.dđlqđ)

“Ra rồi!” Bùi Tập Dạ cả kinh, đôi mắt chăm chú vào một cái đầu be bé vừa lộ ra. Hắn nghĩ nghĩ, đưa tay nhẹ nhàng đỡ đầu bé. Nong nóng, mềm mềm làm hắn muốn dùng lực mà không dám.

Tỉ mỉ kéo bé ra, toàn thân dính máu nhầy nhụa của đứa trẻ liền đi ra, nhất thời, chính hắn cũng cảm thấy choáng váng.

Thân thể Nhạc Sở Nhân run rẩy rồi bất động, cơn đau dữ dội đã dần thuyên giảm, tay cầm lấy đá cứng cũng buông lỏng: “Điêu nhi.” Nàng không nhìn lầm, cái vật to lớn đang từ trên trời phi xuống ấy chính là Kim Điêu của nàng.

Tiếng thét dài của Kim Điêu cũng khiến Bùi Tập Dạ ôm bé con ngẩn người phải bừng tỉnh.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kim Điêu đang phi xuống, hắn lưu loát cắt cuống rốn của đứa bé.

Cùng lúc đó, Kim Điêu cũng hạ cánh, hai cánh tạo ra gió rất lớn.

“Là bé trai, nàng nhìn này.” Nâng đứa nhỏ không khóc đến trước mặt Nhạc Sở Nhân, trên tay Bùi Tập Dạ đều là máu.

Nhạc Sở Nhân cuối cùng dời ánh mắt từ trên người Kim Điêu, rốt cuộc nàng cũng đã nhìn thấy đứa trẻ nàng hoài thai mười tháng, khổ khổ cực cực mà sinh ra.

Be bé, còn đang nhắm mắt. Tầm mắt nàng hạ xuống bộ vị mấu chốt, đúng là một bé trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.