Triều Triều và Mộ Mộ

Chương 10




Editor: Mẹ Bầu

An Hồng cười ra thành tiếng, cô nắm giữ lấy tay của Lâu Tĩnh Tĩnh, nhìn thấy đôi mắt của bạn mình đã ửng hồng lên rồi, nói: "Đừng không tin vào tình yêu! Tĩnh Tĩnh, bây giờ cậu đang rất hạnh phúc, lập tức phải làm cô dâu rồi, hẳn là cậu nên cao hứng một chút. Tớ thấy chồng của cậu đối với cậu tốt lắm đó. Đây  chính là phúc kh của cậu. Còn về phần tớ... Tớ tin tưởng tớ cũng sẽ có phúc khí của tớ! Tớ vẫn còn rất trẻ tuổi kia mà, có phải hay không?"

     Nhìn thấy biểu tình rất bình thản của An Hồng, trong lòng Lâu Tĩnh Tĩnh lại càng thấy chua xót khó chịu, cũng rốt cuộc cũng không nói ra lời nữa.

     Lúc nghi thức mới bắt đầu, An Hồng ngồi ở bàn cùng với các bạn cùng học của Lâu Tĩnh Tĩnh thời trung học, cùng chào hỏi qua Hà Ngọc Đống, Tiền Hội Na, mọi người cùng nhau chờ đợi đôi vợ chồng tân hôn vào bàn. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Hà Ngọc Đống thấy An Hồng chỉ có một mình, Lộ Vân Phàm lại xuất hiện cùng với một cô gái khác như vậy, tự nhiên cảm thấy kỳ quái. Bất quá anh không là người thích bát quái, cho nên cũng không có hỏi nhiều.

     Hàng khúc buổi hôn lễ được tấu vang, đèn đóm trong toàn hội trường đều  tắt phụt, ánh sáng chỉ tụ vào nơi đại sảnh lối vào yến hội. Lâu Tĩnh Tĩnh xinh đẹp khoác tay Kim Vĩnh Tuyên phong độ hiên ngang, trong cảnh cánh hoa hồng được tung đầy trời chậm rãi ngồi vào bàn.

     An Hồng cùng mọi người cùng nhau chống hai tay, nhìn xem đôi cô dâu chú rể tuyên thệ ở trên sân khấu, trao đổi nhẫn, uống ly rượu giao bôi, ôm ấp, hôn môi, lên tiếng đọc diễn văn, cắt bánh ngọt, rót sâm banh, cô đột nhiên đã cảm thấy thật bình tĩnh.

     Không phải là mỗi người ở đây đều là cô đơn bóng chiếc trơi trọi một mình, trên cái thế giới này, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on vẫn còn có rất nhiều ng hạnh phúc ví dụ như Từ Mạt Mạt và Tiểu Cốc, Lâu Tĩnh Tĩnh và Kim Vĩnh Tuyên, Lưu Diễm và chồng của cô ấy, cùng với bên cạnh cô đây có vô số người yêu nhau. Bao gồm... cả Lộ Vân Phàm vàKhổng Lam.

     An Hồng cách vài cái bàn nhìn lại về hướng bên kia. Cô có thể nhìn thấy bóng lưng của Khổng Lam cùng gương mặt nhìn nghiêng của Lộ Vân Phàm. Nhìn gương mặt kia, ở vào một ngày phía trước vẫn là thuộc về của cô, nhưng bây giờ, hết thảy đều đã trở thành ảo tưởng tan vỡ rồi.

     An Hồng nheo mắt lại, ngắm Lộ Vân Phàm cùng Khổng Lam. Bọn họ đều đang chuyên tâm xem ở trên đài. Gương mặt của Lộ Vân Phàm không lộ vẻ gì trên mặt như trước, anh đang hút thuốc lá, tư thế tao nhã, Khổng Lam ngẫu nhiên đi tới gần cùng anh nói đôi lời, anh cũng chỉ là gật gật đầu.

     Bọn họ thật xứng đôi, về độ tuổi, về vẻ bề ngoài, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn về bằng cấp, về gia cảnh. Anh là thanh niên tài tuấn, cô là con gái nhà danh môn.

     An Hồng cảm giác mình cũng đã không còn trách móc, không oán, không hận gì đối với anh nữa.

     Dù sao, khi cô ở vào thời khắc gian nan nhất trong cuộc đời của mình, anh đã luôn luôn cùng ở bên cạnh cô. Ngược lại khi cuộc sống của anh ở vào thời khắc tối tăm, xuống thấp nhất, thì cô lại rời khỏi anh như vậy. Khi anh trải qua thảm cảnh đau xót như vậy, thì cô lại không ở bên cạnh anh.

     Cô đã vứt bỏ anh trước.

     Lộ Vân Phàm, thực xin lỗi, chỉ là hiện tại, món nợ với anh, em đã trả sạch.

     Một An Hồng trong quá khứ đang nói chuyện với cô, An Hồng thu hồi tầm mắt, quay đầu đi mỉm cười. Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Nhưng cô lại không biết, có người khác lại đang quay đầu lại, đặt tầm mắt ở trên người cô.

     Đến màn kính rượu, An Hồng đi theo bên người Lâu Tĩnh Tĩnh, mọi người đều biết cô dâu đang mang thai, cho nên mọi mũi nhọn đều nhắm vào chú rể và phù rể phù dâu. An Hồng vóc người cao gầy xinh đẹp, ngăn cản không thể ngăn cản, gần như là ai đến chúc cũng uống xong một ly rượu không hề cự tuyệt.

     Đến khi kính rượu ở bàn của Khổng tiên sinh, An Hồng đứng vòng bên ngoài. Khổng Lam hướng Tĩnh Tĩnh kính rượu: "Chị dâu! Lần đầu tiên gặp mặt, ly rượu này nhất định chị phải uống đó nhé!"

     Kim Vĩnh Tuyên cười: "Chị dâu em hiện tại trên người còn có chút không tiện lắm! Để anh Vĩnh Tuyên uống thay chị dâu em có được không?"

     Khổng Lam cười khanh khách không ngừng, tầm mắt vượt qua trên người An Hồng: "Vị phù dâu xinh đẹp kia, hình như tửu lượng của chị ấy không tồi thì phải, không bằng để chị ấy uống giúp."

     An Hồng nhìn sang phía bọn họ, cũng không nhiều suy nghĩ nhiều lắm, thoải mái đi tới, tiếp nhận ly rượu ở trong tay Khổng Lam. Đó là một ly rượu trắng tràn đầy, cô nhìn lướt qua người đàn ông trầm mặc ở bên cạnh, nói: "Chúc chú rể cô dâu tân hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp, vĩnh kết đồng tâm. Cũng chúc hai bạn đây... hạnh phúc. Cụng ly!"

     Hơi ngửa cổ lên, trút sạch cả một ly chất lỏng cay xè kia vào trong cổ. mi tâm An Hồng cũng hề nhăn lại một cái.

     Chung quanh vang lên một tràng vỗ tay, mọi người ào ào ủng hộ: "Tửu lượng thật tốt! Thực hào sảng!"

     Khổng Lam mặt trầm xuống nhìn An Hồng.

     An Hồng quệt quệt mồm, "Cạch" một tiếng, đặt cái ly xuống. Tĩnh Tĩnh đã choáng váng, cô giữ chặt An Hồng nói: "Cậu không sao chứ?"

     "Không có việc gì." An Hồng nhếch môi cười, "Thời gian không còn sớm, tớ phải đi rồi, hành lý tớ vẫn còn đang để ở tại khách sạn. Tĩnh Tĩnh, chúc cậu tân hôn vui vẻ."

     Cô cũng không hề liếc mắt nhìn lại người kia đến một cái, xoay người đi ra khỏi đại sảnh yến hội.

     Trước khi đi, An Hồng đi vào trong toilet chỉnh trang một chút, lúc đi ra, khi đi ngang qua hành lang, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy đứng cách cô vài thước có thêm một người đang đứng, chính là cái người đàn ông kia.

     Anh ăn mặc rất tuấn tú, trên thân mặc chiếc áo sơmi màu xám đi đôi với  chiếc quần tây dài màu đen, đi đôi giày da màu đen, tóc cũng để theo kiểu thời thượng già dặn. Vẻ mặt của anh trầm tĩnh, ánh mắt thâm u, nhìn chằm chằm thẳng tắp vào An Hồng.

     An Hồng nhìn chăm chú vào anh, không nói gì, cứ thế đi nhanh về phía của anh đang đứng.

     Chính là... nhìn thoáng qua.

     Lộ Vân Phàm, từ nay về sau, chúng ta chính là người xa lạ rồi.

     Ở trong phòng tại khách sạn, An Hồng nhanh chóng thu thập hành l. Cô mở TV ra xem, kênh ca nhạc MTV của địa phương đang truyền phát một MV.

     Thoáng vọng đến một giọng nữ đang hát, chất giọng khàn khàn êm tai, giai điệu nghe có chút bi thương, nhưng lại lộ ra sự kiên cường.

     Nghe ca từ, tay An Hồng dần dần dừng động tác lại.

     Cô để người trượt dọc xuống dưới chân giường, chậm rãi ngồi xuống trên sàn nhà, đột nhiên hai tay ôm lấy đầu gối lớn tiếng khóc òa lên.

     "Một đóa mây có thể gửi gắm năm bao nhiêu năm tưởng niệm 

     Ở đầu đường, bỗng nhiên lại gặp nhau 

     Khi chúng ta lướt qua nhau một giây ngắn ngủn kia 

     Đều hiểu rõ, mọi thứ đều đã thay đổi

     Quay người lại ai có thể không hề để tâm cảm khái

     Khi vật đổi sao dời về sau

     Cho dù cảm tình kia đã từng là khắc cốt ghi sâu trong lòng 

     Đi qua, lại có thể thay đổi được cái gì

     Địa Cầu kia quay quanh vài tuần rồi...

     Em không khó chịu, thậm chí thiệt tình hi vọng anh có thể được hạnh phúc

     Để cho em sẽ giải thích anh chỉ là ký ức sống ở trong đầu

     Em không hận anh, thậm chí tha thứ cho anh với lý do tàn nhẫn 

     Để cho em sẽ giải thích không thương hay không nhớ lại đều là gánh vác

     Quay người lại ai có thể đem cảm khái không hề để tâm

     Khi vật đổi sao dời về sau

     Cho dù cảm tình kia đã từng là khắc cốt ghi sâu trong lòng

     Đi qua, lại thay đổi cái gì

     Tình yêu yêu đến sâu đậm đều đã thành xa lạ  

     Em không khó chịu rồi, thậm chí thiệt tình hi vọng anh có thể hạnh phúc

     Để cho em sẽ giải thích anh chỉ là ký ức sống ở trong đầu

     Em không hận anh, thậm chí cảm ơn không hẹn mà gặp như vậy

     Khi trong mắt anh, em phát hiện ra, em đã là người xa lạ  

     Em đã là người xa lạ rồi..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.