Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 6-2: Long ngân khởi thương mang (2)




Edit: Sally

Thập Lụchoàngnữphủ

Phòng khách

Ti Mộ Hàm cùng Ti Mộ Dung ngồi đối diện nhau, cùng đánh cờ.

“Ngũhoàngtỷ làm sao rảnh rỗi tìm đếnhoàngmuội chơi cờ như thế?” Ti Mộ Hàm mỉm cười hỏi.
Ti Mộ Dung câu miệng cười nhạt: “Ta thấy hôm nay khí trời tốt, cho nên mới tới gặp gỡ Thập Lụchoàngmuội, làm sao, Thập Lụchoàngmuội không hoan nghênh?”

Ti Mộ Hàm khẽ cười nói: “Ngũhoàngtỷ đại giá quang lâm,hoàngmuội sao dám không hoan nghênh.”

Ti Mộ Dung hạ xuống một quân cờ đen, tùy ý nói: “Gần nhất trong kinh rất náo nhiệt, hiếm thấy Thập Lụchoàngmuội nơi này thanh tĩnh.”

“Nghe giọng điệu Ngũhoàngtỷ giống như không lưu ý lắm.” Ti Mộ Hàm mím môi cười nói, Cửuhoàngnữđược phong Thụy vương, mà Thập Cửuhoàngnữcàng đánh vỡ thông lệ,hoàngnữmới thành niên có thể phong vương, phong thành Khang vương, Chiêu Hiền quý quân tiến phong làm ChiêuHoàngquý quân, Hi quân cũng tiến phong làm Lương quý quân, bây giờ Thục thị bộ tộc có thể nói ‘phong quang vô hạn’.

Ti Mộ Dung giương mắt nhìn nàng một chút, “Nếu như được phong vương chỉ có Cửuhoàngmuội hoặc tiến phong chỉ có ChiêuHoàngquý quân, ta có lẽ sẽ có mấy phần lo lắng.”

Ti Mộ Hàm tất nhiên hiểu rõ: “Cũng không biết mẫuhoàngđến cùng là nghĩ như thế nào?” Tháinữbị phế, ChiêuHoàngquý quân cùng Lương quý quân từ lâu tâm đã không hợp, mẫuhoàngđộng tác này tựa hồ thêm một cây đuốc châm hỏa.

Nhưng mà mẫuhoàngluôn luôn sủng ái ChiêuHoàngquý quân, làm sao vào thời điểm này lại đánh mặt hắn?

Ti Mộ Dung cười cợt, “Đó là có mấy người quá mức tự cho là đúng, cho rằng đạt được tâm mẫuhoàngliền vạn sự đại cát, nhưng đã quên, thiên hạ này vẫn là thiên hạ của mẫuhoàng,hậucungnày càng làhậucungcủa mẫuhoàng.”

Ti Mộ Hàm hơi sững sờ, lập tức cười nhưng không nói.

“Ngày mai chính là ngày mùng 5 tháng 12, Sơ thị củahoàngmuội vào phủ, ta e sợ không thể tới chúc mừng Thập Lụchoàngmuội.” Ti Mộ Dung áy náy nói.

Ti Mộ Hàm không để ý lắm nói: “Ngày mai đúng lúc Cửuhoàngtỷ đại hỉ, Ngũhoàngtỷ đi chúc mừng cũng là chuyện nên làm.”

“Thập Lụchoàngmuội đã tặng lễ?” Ti Mộ Dung hỏi.

Ti Mộ Hàm gật đầu: “Hôm qua liền cho người đưa đi, kể cả quà tặng chúc mừng Cửuhoàngtỷ phong vương.”

“Thập Lụchoàngmuội đúng là bớt việc.” Ti Mộ Dung cười nói.

Ti Mộ Hàm mỉm cười nói: “Hết cách rồi,hoàngmuội ta tiểu nghiệp tiểu nhân (nghề nghiệp thấp, người nhỏ bé không quan trọng) nên phải keo kiệt chút.”

Lúc này, Chương Thiện đi vào bẩm báo: “Điện hạ, người trongcungĐức quý quân đến.”

Ti Mộ Hàm vội hỏi: “Mời vào đi.”

“Thập Lụchoàngmuội tựa hồ sau khi xuấtcungliền chưa từng tiếncungthỉnh an Đức quý quân.” Ti Mộ Dung hỏi.

Ti Mộ Hàm thở dài, “Hoàngmuội dù sao không phải thân sinh của phụ quân, lại không thể làm bạn tiếncung, không thể làm gì khác hơn là bất hiếu.”

Ti Mộ Dung nhíu mày, “Không phải thân sinh?”

Ti Mộ Hàm trầm giọng nói: “Hoàngmuội đêm trước khi xuấtcung, trong lúc vô tình nghe nói mẫuhoàngvội vã đem ta đưa racungnhư thế, chính là bởi vìhoàngmuội cũng không phải là thân sinh của phụ quân.”

“Lẽ nào có lí đó!” Ti Mộ Dung phẫn nộ quát, “Là ai ở bên tai mẫuhoàngnói huyên thuyên, Thập Lụchoàngmuội thuở nhỏ là Đức phụ quân nuôi lớn, thế nhưng có người nắm việc ngươi không phải thân sinh này mà nói!”

Ti Mộ Hàm mỉm cười nói: “Ngũhoàngtỷ cũng không nên tức giận, kỳ thực điều này cũng không sai, nếuhoàngmuội tiếp tục ở trongcungphụ quân, e sợ phụ quân cũng không được an ổn.”

Ti Mộ Dung trừng nàng một cái, có chút nộ vì nàng không có tâm tranh đấu: “Thập Lụchoàngmuội thật sự đồng ý chịu như vậy?”

Ti Mộ Hàm thùy mâu, “Hoàngmuội sở cầu xưa nay chỉ là một nơi an thân.”

“Ngươi a…” Ti Mộ Dung lắc đầu thở dài, “Nếu như tương lai đăng cơ chính là Cửuhoàngmuội, chỉ sợ ngươi và ta liền một chỗ an thân cũng không có.”

Ti Mộ Hàm tròng mắt u quang xoay chuyển một cái, trong lòng thầm nghĩ, như vậy xem ra, nàng ta đối với ý vị hạ chỉ lần này của mẫuhoàngcũng chưa chắc thật không có một tia lưu ý.

Một hồi lâu sau, Chương Thiện dẫn người đi vào.
Ti Mộ Hàm giương mắt nhìn lại, chính làcungthị An nhi bên người phụ quân.

An nhi lúc này mặc một thâncungtrang màu tím nhạt mùa đông, dung nhan thanh lệ, dường như đã tỉ mỉ trang dung qua, “Nô thị gặp qua Thập Lục điện hạ, gặp qua Ninh Vương điện hạ.”

Ti Mộ Hàm hơi nhíu mày, “Đứng lên đi, phụ quân để ngươi đến là có chuyện gì?”

An nhi cúi đầu, gò má nổi lên một tia đỏ ửng: “Ngày mai điện hạ đại hỉ, điện hạ để An nhi trước tới xem điện hạ một chút, có thể có dặn dò gì không.”

Ti Mộ Dung hai mắt mỉm cười nhìn Ti Mộ Hàm, “Đức phụ quân suy nghĩ rất chu đáo.”

Ti Mộ Hàm có chút đau đầu, phụ quân làm sao cũng nghĩ ra những chuyện này, “Ngươi trở lại chuyển cáo phụ quân, liền nói ta chỗ này tất cả mạnh khỏe, để hắn không cần quá mức lo lắng, không nên gấp hỏng thân thể.”

An nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, tựa hồ rất kinh ngạc.
“Làm sao?” Ti Mộ Hàm híp híp mắt, trầm giọng nói: “Có vấn đề?”

“Thưa không…” An nhi hoảng hốt, vội vã quỳ xuống: “Chủ nhân là… Là để… Để Nô thị…”

Ti Mộ Hàm ngắt lời hắn, “Nếu không có vấn đề, ngươi hãy đi về trước đi, mấy ngày nay tuyết rơi nên rất lạnh, chăm sóc phụ quân thật tốt.”

An nhi còn chưa phục hồi tinh thần lại, Chương Thiện đã làm dấu tay xin mời, hắn không thể làm gì khác hơn là lăng lăng xoay người ra Noãn các.
Ti Mộ Dung nghi ngờ nói: “Đức phụ quân có lòng, Thập Lụchoàngmuội vì sao từ chối?”

Ti Mộ Hàm cười cợt, “Phụ quân luôn luôn đều do An nhi hầu hạ, nếu xa hắn e sợ sẽ không quen.”

Ti Mộ Dung thiêu mi, Đức quý quân động tác này rõ ràng là muốn đem An nhi này cho nàng ấy, nhưng không nghĩ nàng ấy cư nhiên từ chối, cũng không biết là thật sự không hiểu hay là giả ngu, có điều có một số việc nàng cũng không tiện quản, chỉ là, Thục gia thứ trưởng tử kia, nàng ấy muốn làm như thế nào?

Ti Mộ Hàm không tiếp tục nói nữa, nghiêm túc hạ quân cờ.

Sau nửa canh giờ, Ti Mộ Dung nói có việc cần xử lý, đứng dậy cáo từ.

Ti Mộ Hàm dặn dò Chương Thiện đưa nàng ra ngoài.

Một nén nhang sau, Chương Thiện lần thứ hai trở lại noãn các, “Khởi bẩm điện hạ, Ninh Vương điện hạ đã ly khai.”

Ti Mộ Hàm bưng ly trà đã nguội nhẹ nhàng nhấp một miếng, “Ngũhoàngtỷ có hỏi ngươi cái gì?”

Chương Thiện cúi đầu trả lời: “Ninh Vương điện hạ hỏi tiểu nhân một ít việc Vũ chủ tử vào phủ.”

Ti Mộ Hàm hơi nhếch miệng, giương mắt nhìn nàng, “Nga? Ngươi trả lời như thế nào?”

“Tiểu nhân nói, tất cả theo quy củ chuẩn bị thỏa đáng.” Chương Thiện mặt không biến sắc trả lời, “Còn có chuyện điện hạ bàn giao xưng chủ tử mới là Vũ chủ tử mà không phải Thục chủ nhân/Sơ thị.”

Ti Mộ Hàm thiêu mi, “Ngươi rất thông minh.”

Chương Thiệncungkính nói: “Tiểu nhân chỉ nói rõ sự thật.”

Ti Mộ Hàm gật gật đầu, “Đi xuống đi.”

“Dạ.” Chương Thiện lĩnh mệnh, lùi ra.

Ti Mộ Hàm để ly trà trong tay xuống, đứng dậy thả lỏng gân cốt một chút, ngoài cửa sổ ánh dương ấm áp xuyên thấu qua khe hở cửa sổ chiếu vào, rơi xuống trên bàn cờ.

Trên bàn cờ, hai quân cờ trắng đen đan xen, khó phân thắng bại, tổng thể, chung quy không có hạ xong.

Nàng híp híp mắt, đưa tay ra, nắm một quân cờ trắng, chiếu vào giữa bàn cờ bày bố cục khắp nơi, trong nháy mắt phá huỷ tất cả.

Ngày mùng 5 tháng 12, đại cát.

Thụy vương _ Ti Mộ Trăn nghênh thú tam nhi tử của Hữu tướng Thục Lam Phong làm chính quân, lúc đó, mười dặm cẩm hồng, muôn người đều đổ xô ra đường.

Nhưng hiếm có người biết được, ở phía sau tướng phủ, đội ngũ đón dâu mênh mông cuồn cuộn ly khai, một cổ kiệu nhỏ màu xanh theo cửa sau Thục gia yên lặng mà mang ra ngoài, vòng quanh hẻm nhỏ hẻo lánh tiến vào cửa sau Thập Lụchoàngnữphủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.