Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 11-3: Nhậm Hoài Tô: Xuân Sắc Thả Tòng Dung (3)




Jonathan hoàn toàn hiểu rõ, trước kia hắn không chú ý đến chi tiết này, phía sau cổ của Feston có dấu vết màu đỏ, gạt tàn chất đầy tàn thuốc, sếp rất chấp nhất đối với U Linh, chồng hồ sơ chất chồng như núi cùng với bức hình phác thảo bị biến mất.

Vả lại nhiều lần có cơ hội lấy mạng bọn họ nhưng chưa bao giờ có bất cứ viên đạn nào bắn về phía bọn họ, U Linh chưa bao giờ chân chính ra tay giải quyết bọn họ….

Đây là hai người đàn ông, mà quan trọng nhất chính là trong đó có sếp của bọn họ.

Sếp của bọn họ cùng U Linh, loại nhận thức này làm cho Jonathan không biết phải làm sao, hắn có nên nói chuyện này cho những đồng đội khác biết hay không? Khi biết được chuyện này thì mọi người sẽ có phản ứng gì?

Trong bệnh viện, bóng đèn ở phòng cấp cứu rất dịu nhẹ, đèn tín hiệu của phòng giải phẫu đã sớm tắt, Feston đã được giải phẫu xong, biết hắn vô sự thì mọi người đều yên tâm, phần lớn đều quay về, chỉ có Jonathan vẫn ngơ ngác đứng một mình trong hành lang, cùng đối mặt với Derek đang tiến đến.

“May mắnClydekhông sao, sếp cũng sẽ ổn thôi.” Mái tóc màu đỏ của Derek bên dưới ánh đèn thoạt nhìn hóa thành màu cam.

“Đúng vậy, sếp sẽ không sao.” Khóe mắt của Jonathan nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như dưới lầu có bóng người.

Derek không để ý, hắn chỉ nhìn xuống đất, “….Hey, tôi muốn nói, thật xin lỗi vì lúc ấy đã ngăn cậu lại, có lẽ tôi quá nghe lệnh, nhưng đây là chức trách của chúng ta.”

Derek ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Jonathan đang ngẩn ngơ, “Cậu không thể phủ nhận, mặc dù hiện tại tình huống không tệ nhưng nếu lúc ấy xảy ra chuyện gì thì không có ai dám cam đoan hiện tại sẽ như thế nào, việc này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ đội của chúng ta!”

Phát hiện bản thân mình quá mức kích động, Derek hít vào một hơi, “Jonathan, tôi vẫn cho rằng cậu rất lỗ mãng.”

Tối nay trời trở gió, hiện tại bắt đầu mưa, nhiệt độ trong không khí cũng giảm xuống, nếu quả thật có người đứng ở nơi đó…Jonathan không yên lòng, hắn chỉ gật đầu, “Tôi chính là như vậy, không có biện pháp để thay đổi, sếp cũng biết.”

Người kia là ai? Hắn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Derek ở sau lưng liền cau mày, “Cậu đang nhìn cái gì vậy, bây giờ sếp vẫn chưa tỉnh lại, tình huống không quá ổn định, cậu có biết người nhà của anh ấy ở đâu hay không, cả số điện thoại nhà nữa?” fynnz.wordpress.com

Jonathan quay đầu lại, “Không có gì, tôi chỉ muốn hít thở không khí một chút thôi, nói về nhà của sếp thì chẳng phải chúng ta đều biết rõ hay sao? Anh ấy hình như chỉ sống một mình, chúng ta cũng không biết nhà của anh ấy có những ai, tôi chỉ nhìn thấy bãi cỏ ở trước nhà của anh ấy, lúc đó là đi cùng với tổ giám định pháp y.”

Căn cứ tình huống hiện tại, theo lý mà nói thì nên thông báo với người nhà, nhưng bọn họ phải thông báo với ai đây, Derek cảm thấy buồn rầu, “Lần trước đi thu thập chứng cớ trong nhà của sếp, không biết cậu có nhìn ra hay không, trong nhà của anh ấy ắt hẳn là còn một người khác, ít nhất là một người.”

Jonathan gật đầu, “Trong tủ lạnh chất đầy thức ăn, số lượng đó chắc chắn một người không thể giải quyết, cũng không giống với phong cách của sếp.”

“Trong phòng tắm có dấu vết đã được quét dọn, chắc là sếp không muốn làm cho chúng ta biết anh ấy ở cùng với người nào đó.” Thấp giọng tự nói, khả năng quan sát tỉ mỉ của Derek làm cho Jonathan cảm thấy lộp bộp trong lòng một chút.

Mọi người đều phát hiện nhưng chỉ nghi ngờ suy đoán, không có đáp án, hiện tại hắn có đáp án nhưng lại không dám tin tưởng.

Sếp đang che chở cho một sát thủ.

Vì phát hiện này mà Jonathan hoàn toàn hỗn loạn, hắn không còn nghe thấy những gì mà Derek đang nói, nghĩ rằng Jonathan vẫn còn tức giận vì mâu thuẫn lúc trước, Derek đành tránh ra, “Tìm không thấy người nhà thì đêm nay tôi ở lại trông chừng, hy vọng sếp mau chóng tỉnh lại.”

Đêm khuya, trong bệnh viện im lặng đến mức đáng sợ, đợi Derek rời đi thì Jonathan mới bước ra ngoài, có một chiếc xe dừng trong góc, người đứng dựa vào thân xe bị mưa xối ướt, mái tóc cơ hồ che khuất đôi mắt, ngón tay có vẻ tái nhợt đang cầm điếu thuốc giữa màn mưa, đôi mắt nhìn chăm chú về một hướng ở trên lầu.

“Anh ấy không sao.” Không biết xuất phát từ lý do gì mà Jonathan lại bất giác mở miệng trước.

“Đương nhiên là tôi biết, anh ấy là Feston Kada.” Mặc dù trả lời như vậy nhưng đôi môi mỏng kia vẫn lộ ra một nụ cười, là một nụ cười hoàn toàn không tương xứng với mưa đêm.

Jonathan quay đầu nhìn xung quanh một chút, “Anh đi theo đến nơi này hả? Có ai nhìn thấy anh hay không?”

“Những ai nhìn thấy đều đã chết.” Mỉm cười trả lời, trên người sát thủ tỏa ra một hơi thở tử vong.

Jonathan thất thanh kêu to, “Cái gì?”

Dựa vào thân xe, Phong Triển Nặc cúi đầu cười rộ lên, “Đương nhiên là nói đùa, tôi mà giết người ở đây thì khi anh ấy tỉnh lại sẽ gây rắc rối cho tôi, tôi không muốn cuộc sống bị Caesar quấy rầy đâu.” fynnz.wordpress.com

Phong Triển Nặc nheo mắt, dập tàn thuốc, bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ, khuôn mặt dưới màn mưa đêm lộ ra hơi thở châm chọc, nhưng Jonathan không cười, hắn cười không nổi, theo thái độ của U Linh thì hắn có thể xác định rất nhiều chuyện.

Sếp thật sự có quan hệ nào đó với U Linh, loại quan hệ này cũng không đơn giản, cũng không phải chỉ là Feston che chở U Linh, người đàn ông tên là Ian Noy cùng với sếp của bọn họ…

“Chúa ơi, tại sao lại có thể như vậy cơ chứ?” Bất tri bất giác phát ra tiếng than ảo não, Jonathan nói ra suy nghĩ trong lòng, Phong Triển Nặc nhướng mày lên, “Chuyện này cũng chẳng có gì tai hại đối với tôi cả.”

Hắn nhẹ nhàng cười, thế nhưng Jonathan chỉ lắc đầu, “Nếu anh là U Linh mà tôi biết thì anh đã xử lý sếp ở trong tòa nhà, tuy nhiên anh lại không làm như vậy, nhưng chuyện này cũng không có ích lợi gì, vì sao một sát thủ phải làm như vậy? Cố hết sức làm ra một chuyện vô ích như thế?”

Hắn nhìn thẳng vào Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc hơi hạ tầm mắt, ánh mắt nhìn xuống những hạt mưa rơi tí tách trên mặt đất.

Đúng vậy, trên thực tế hắn vẫn luôn tránh né, không muốn có liên quan đến FBI, đương nhiên thỉnh thoảng hắn sẽ phục vụ cho một vài vị chính phủ cao cấp nào đó, nhưng ngoài công việc thì hắn cũng không trực tiếp liên hệ với nhân viên của cục điều tra liên bang.

FVì sao một sát thủ giống như hắn lại phải cố sức làm ra một chuyện vô ích như vậy, vì sao U Linh phải giúp đỡ thủ lĩnh của đội đặc nhiệm ST.

YFeston có nghĩ đến nguyên nhân trong đó hay không? Chẳng lẽ Feston đã sớm biết rõ đáp án nên mới để hắn trợ giúp?

N“Muốn giữ cái mạng của cậu thì đừng nhúng tay vào chuyện riêng của người khác, đây là lời khuyên của tôi dành cho cậu.” Lạnh lùng cười, đây là cảnh cáo của tử thần, Phong Triển Nặc nâng lên khuôn mặt ẩm ướt, làn da tái nhợt giữa mưa đêm làm cho hắn thoạt nhìn giống như một hồn ma.

NKhông biết vì sao mà lần này Jonathan không cảm thấy bị uy hiếp, bọn họ cùng nhau nhìn lên lầu, phòng bệnh vẫn còn bật đèn, Feston vẫn đang hôn mê, bóng dáng của y tá vừa mới lướt qua cửa sổ.

Z“Anh….có muốn lên lầu thăm anh ấy một chút hay không?” Sau khi Jonathan bất giác hỏi ra những lời này thì chính bản thân của hắn cũng cảm thấy hoảng sợ.

“Sau đó sẽ bị một đám FBI bao vây? Không, cám ơn, đó cũng không phải là một trò chơi thú vị.” Khi Jonathan muốn giải thích đây không phải là cạm bẫy thì liền thấy Phong Triển Nặc lắc đầu, “Anh ấy vẫn chưa tỉnh, tôi không có thời gian nhìn bộ dáng ngủ mê của anh ấy, tôi cũng cần nghỉ ngơi.”

Ngồi vào trong xe, chiếc xe rốt cục biến mất giữa màn mưa.

Thăm? Vô nghĩa, hắn là U Linh mà. Nắm chặt tay lái, cho đến khi dùng sức quá mạnh khiến ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, hắn khẽ nhếch khóe miệng đối với kính chiếu hậu, hắn là Ian Noy.

Hắn là Ian Noy, người ta xưng hắn là sát thủ U Linh, không cần vì bất cứ kẻ nào lo lắng bởi vì đó là điều dư thừa, không nên trút tất cả tình cảm vào một người bởi vì đó là trái với quy tắc.

Mà khi điều dư thừa và trái với quy tắc cùng lúc xảy ra thì hắn còn có thể làm được chuyện gì?

Phải tìm Stephanie, hắn sờ túi quần, phát hiện đã đánh rớt di động, có lẽ đã bị rơi ở nơi đó, nhưng cũng không sao, trong di động của hắn cũng không chứa bất cứ thông tin nào.

Về nhà, hắn không đi tắm mà lại lấy súng ra, ở phía sau thiết bị tập thể hình có một phòng chứa bí mật, là nơi hắn cất vũ khí, với đủ các cự ly và được sử dụng trong những thời tiết khác nhau, hắn có thể nói ra tất cả tính năng, thời gian sử dụng, giá cả, bao gồm cả số lượng viên đạn của mỗi một khẩu súng.

Ngón tay cọ sát lên khẩu súng, đây là mọi thứ của hắn.

Bình thường việc này có thể làm cho hắn bình tĩnh nhưng hình ảnh Feston đứng trong vũng máu, sau lưng bị thanh thép xuyên thủng cứ liên tục hiện lên trong đầu, tựa như một đoạn phim bị trục trặc, không ngừng lặp đi lặp lại.

Chết tiệt! Feston Kada, nếu lúc ấy không quen anh—

Cầm khẩu súng có gắn ống hãm thanh mà chỉa vào tường, đùng đùng đùng đùng đùng đùng đùng! Vách tường hóa thành tổ ong, ném súng, Phong Triển Nặc ngã xuống sô pha, áo khoác dính mưa khiến nó trở nên nặng nề, hắn tạm thời không muốn đứng lên, thiếu chút nữa đã mất Feston, đây là sự thật, hắn rốt cục không thể tiếp tục ngụy trang, cho dù chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra. 810

Nhưng mà trên thực tế thì đã có chuyện gì đó xảy ra.

Bóng đêm thâm trầm, trong bệnh viện, căn phòng yên lặng chỉ còn vang lên tiếng dụng cụ y tế, Derek ra ngoài mua cà phê, Jonathan ngồi một mình bên giường bệnh của Feston.

“Sếp…anh nói đi, em nên làm sao đây? Nếu để những người khác biết chuyện này thì quả thật em không dám tưởng tượng sẽ như thế nào.” Hắn buồn rầu, hàng lông mày cau chặt, “Derek nói đúng, hành động của anh ảnh hưởng đến tất cả mọi người, chuyện quá mức mạo hiểm sẽ làm cho toàn thể đội ngũ đều bị liên lụy–”

“Nhưng em luôn nghĩ, nếu không có anh, Feston Kada, đội đặc nhiệm của chúng ta còn có thể hoạt động nữa hay không, em nghe đồn là vì có sếp nên mới có đội đặc nhiệm ST.” Hạ thấp giọng, hắn biết Feston không nghe thấy, nhưng nếu không tìm người thổ lộ nỗi lòng thì hắn sẽ điên mất.

“….U Linh, ý em là Ian Noy, anh ấy vừa mới ở dưới lầu.” Im lặng trong chốc lát, Jonathan nhớ lại cảnh tượng kia.

“Anh ấy là sát thủ nhưng anh có thể tưởng tượng được hay không, em rất kinh ngạc, bởi vì em chỉ nhìn thấy một người đang lo lắng cho anh, thậm chí còn lo lắng hơn cả em, anh ấy cứ đứng dưới mưa, toàn thân ướt sũng, nhưng nghe nói anh không sao thì liền mỉm cười, em không có cách nào để hình dung—

Tựa như cầu vồng xuất hiện giữa sa mạc làm cho người ta cực kỳ ấn tượng.

Feston không nghe thấy, hắn vẫn còn bị thuốc mê ảnh hưởng, dụng cú phát ra vài tiếng vang, Jonathan vội vàng tiến lại gần, nhìn thấy một bàn tay đặt trên giường bệnh lại một lần nữa nắm chặt, mặt nạ dưỡng khí tụ kín một lớp hơi nước, dường như Feston muốn nói cái gì đó.

“Triển Nặc….”

“Cái gì?!” Jonathan cúi đầu, đó là một âm tiết mơ hồ và khó hiểu.

……….

P/S: gọi 2 tiếng nghe thấy thương, tương tư cả trong mộng hở anh?

Ai mà copy truyện của ta về sẽ thấy có vài ký tự, vài con số ta để random, cứ ignore nó nhé, vì ta đánh dấu truyện thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.