Triêu Sinh Mộ Tử

Chương 6




Hoắc Miên gật đầu.

Hoắc Tư Khiêm cười cười: "Nhìn đi, con biết là Tiểu Miên đáng tin nhất mà, đúng làđến thời khắc quan trọng mới có thể thấy rõ lòng người."

"Ý của anh cả là sao? Không phải là em không muốn túc trực bên linh cữu của bà nội, em chỉ là khó chịu…" Hoắc Nghiên Nghiên vội vàng giải thích.

"Được rồi, đừng ồn ào nữa, cứ quyết định vậy đi." Hoắc Chính Hải nhìn thoáng qua Hoắc Miên, vẻ mặt hơi phức tạp.

Sau chín giờ tối.

Linh đường rộng lớn chỉ còn lại một mình Hoắc Miên, hai bên là vòng hoa, ở giữa là quan tài của bà nội, bên trong là di thể.

Nghe nói ngày mai mới hạ huyệt, cho nên đêm nay phải trông cảđêm.

Vì Hoắc Miên xuất thân từ học viện y, lại còn làm việc ở bệnh viện đã lâu, nên côđã không có cảm xúc gì với thi thể cả.

Hơn nữa, đây là người thân của cô, nên cô càng không thấy sợ.

Chỉ là cô không ngờ lá gan của Hoắc Nghiên Nghiên nhỏ như vậy. Đúng là không thể trông cậy gì vào họ.

Cô yên lặng cúi đầu đốt vàng mã, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân.

"Đêm nay… con vất vả rồi."

Giọng nói già nua này là của Hoắc Chính Hải.

"Nên làm." Hoắc Miên không quay đầu lại, lạnh nhạt trả lời.

"Nghe nói tối nay con chưa ăn gì, cha gọi người nấu bữa khuya rồi, lát nữa họ sẽđưa đến."

"Tôi không đói."

"Mẹ của con… có khỏe không?" Hoắc Chính Hải do dự một lúc rồi hỏi.

"Nhờ phúc của ông, mẹ tôi vô cùng khỏe." Hoắc Miên cố tình nói vậy.

"Tính tình hai mẹ con con đều hiếu thắng giống nhau."

"Tổng giám đốc Hoắc nói đùa rồi, mẹ con tôi sống bằng sức của mình, như vậy vô cùng tốt, bởi vì trên thế giới này chẳng có ai vĩnh viễn đáng tin, dựa vào chính mình mới là chân lý."

Mấy câu nói của Hoắc Miên làm cho Hoắc Chính Hải không biết phải nói gì.

"Hoắc Miên, thật ra năm đó…"

"Xin lỗi, tôi không hề có hứng thú gì với chuyện năm xưa của các người. Nếu không còn vấn đề gì thì mời Tổng giám đốc Hoắc đi cho. Không phải thầy phong thủy đã nói cần một người mới được sao?"

"Con muốn… quay về không?"

"Không muốn."

"Con biết con từ chối lời đề nghị của cha thì con sẽ mất đi cái gì không?"

"Là mấy thứ quyền thừa kế tài sản chứ gì. Tôi không có hứng! Tổng giám đốc Hoắc, ông không cần phải cảm thấy áy náy. Sau khi bà nội qua đời, tôi sẽ không bao giờ quay trở lại căn nhà này nữa."

"Đứa bé này…" Hoắc Chính Hải không ngờ Hoắc Miên không muốn quay trở lại nhà họ Hoắc. Ông ta đã chủđộng lên tiếng mà cô vẫn không hề cóý muốn quay lại.

Nghe Tư Khiêm nói bây giờđứa bé này đang làm việc ở bệnh viện, nhưng chỉ là một y tá thực tập, xem ra cuộc sống không tốt lắm.

Chỉ cần một câu nói của ông ta là có thể sắp xếp côđến tập đoàn Hoắc Thị, ngồi làm quản lý không cần làm việc chỉ cần nhận lương.

Thế nhưng cô lại từ chối.

Cô thật sự vừa cố chấp vừa tùy hứng giống mẹ cô.

Trong biệt thự nhà họ Hoắc.

"Tư Khiêm, mẹ thấy con đối xử với đứa bé kia không tệ, hai đứa có lén qua lại với nhau à?" Khương Hồng cầm cốc trà nhìn con trai.

"Không ạ, con cũng muốn qua lại với em ấy, nhưng con béđó lại không hề chào đón con."

"Mẹ thấy con rất bảo vệ nó, con đang có kế hoạch gìà?"

Hoắc Tư Khiêm đi ra sau lưng Khương Hồng, nhẹ nhàng đấm lưng cho bà ta: "Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?"

"Chẳng lẽ con định giúp nó quay lại nhà họ Hoắc, sau đóđứng về phe chúng ta, lấy thêm cổ phần công ty?" Khương Hồng khá hiểu đứa con trai này, mặc dù không phải là con ruột, nhưng cũng làđứa con bà ta nuôi lớn từ nhỏ, tất nhiên biết nó không phải là một người chịu để mình bị thiệt.

"Đây thật sự là một ý rất hay. Cóđiều, kế hoạch diễn ra không thuận lợi, hình như con bé kia không muốn trở về, dù cổ phần của nhà họ Hoắc chúng ta rất hấp dẫn, nhưng chưa chắc người ta thích. Hơn nữa, cuộc sống người bình thường của người ta chưa chắc đã không hạnh phúc."

"Phải không? Lát nữa mẹ sẽ hỏi nó, nếu con muốn thì mẹ sẽ giúp."

"Không cần, mẹ cứ an hưởng tuổi giàđi, chuyện đấu đá nội bộ giao cho con, hai kẻ vô dụng kia không đáng để con phải bận lòng." Hoắc Tư Khiêm mỉm cười.

Tần Sở vốn đặt chuyến bay đi lúc mười hai giờ, đến thành phố lúc ba giờ, nhưng anh chê quá muộn, nên vừa ký hợp đồng xong, anh liền lái xe sang sân bay của thành phố khác, đi chuyến bay sớm nhất, hạ cánh lúc mười một giờ năm mươi.

Vừa xuống máy bay, anh liền chạy thẳng về Hoàng Gia Lâm Uyển. Anh tưởng rằng Hoắc Miên đã ngủ say rồi, nào ngờ mở cửa ra thì phát hiện trong nhà không có ai.

Điện thoại có cuộc gọi. Vì không muốn làm phiền bà nội yên nghỉ, côđã chỉnh điện thoại sang chếđộ rung.

"Có chuyện gì vậy?"

"Em chưa về nhàà?" Tần Sở hỏi.

"Em đang ở nhà họ Hoắc." Hoắc Miên lạnh nhạt trả lời.

Tần Sở khẽ nhíu mày, anh hiểu rất rõ mối quan hệ của Hoắc Miên và nhà họ Hoắc, không phải cô rất bài xích quay trở lại nhà họ Hoắc sao?

"Bà nội qua đời, em đến để trực linh cữu." Không nghe Tần Sở trả lời, Hoắc Miên giải thích.

"Em hãy nén bi thương." Tần Sở an ủi.

"Em sẽ như vậy."

"Chỉ có một mình em trực linh cữu à?" Tần Sở nghe đầu dây bên kia rất yên tĩnh, không yên tâm hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.