Triêu Lộ Sanh Ca

Chương 58: Làm lành




Sau khi Phương Đàn bị giam vào ngục, Tống Trưng Chi than thở trở về phủ đệ, vừa đi vào đại sảnh đập vào mắt là quyển thánh chỉ cũ đặt ở góc nhà. Vốn cho rằng đạo thánh này bắt đầu mở rộng con đường làm quan của hắn trở nên thênh thang, lại không nghĩ đến sẽ xảy ra việc này, làm cho hắn chưa kịp một bước lên mây đã ngã về chổ cũ.

Hắn đã thiệt thòi như vậy, mỗi ngày dù sớm hay muộn đều phải thắp hương vái lạy nó! Càng nghĩ trong lòng càng buồn bực, bước nhanh lên phía trước muốn ném thánh chỉ xuống đất.

Tay vừa mới hạ xuống, chợt nhớ đến gì đó liền thu tay lại, gọi ra bên ngoài: “Người đâu”

Hạ nhân bên ngoài hạ theo tiếng gọi đi tới trước mặt hắn: “Lão gia có chuyện gì không?”

Tống Trưng Chi ra lệnh: “Ngươi mang đạo thánh chỉ kia cất đi”

Hạ nhân liếc mắt nhìn thánh chỉ, nghi hoặc hỏi: “Lão gia tại sao phải đem thánh chỉ đi cất?” Hắn thấy lão gia mấy ngày trước đây còn đối với thánh chỉ kính ngưỡng lắm, hôm nay đột nhiên vì sao phải giấu đi.

Tống Trưng Chi thiếu kiên nhẫn phất tay: “Gọi ngươi cất thì ngươi cất đi, nói nhảm nhiều làm cái gì”

Hạ nhân không dám hỏi nhiều, vội vã đi tới bàn trước đưa tay ra theo lời dặn dò mang thánh chỉ đi cất.

Tống Trưng Chi thấy hắn trực tiếp dùng tay chạm vào thánh chỉ, vội quát lớn: “Đừng dùng tay a! Làm bẩn thánh chỉ chính là bất kính với hoàng thượng, ngươi không muốn sống sao”

Hạ nhân nhìn trái nhìn phải, thu tay về, nhát gan hỏi: “Lão gia vậy phải làm sao?”

Tống Trưng Chi đến bên cạnh hắn, giơ bàn tay lên tát vào sau gát hắn một cái, chỉ tiếc mài sắt không thành kim: “Ngươi ngu chết, lẽ nào ngươi không biết khiêng luôn cái bàn đi hả?”

Hạ nhân một tay vuốt sau gáy, vẻ mặt đau khổ, luôn mồm nói: “Vâng vâng vâng, tiểu nhân biết rồi” Trong lòng không rõ vì sao lão gia ngày hôm nay tính khí phát nộ, hắn thật xui xẻo mới gặp phải lão gia.

Tống Trưng Chi oán hận mắng: “Chuyện này còn phải đợi ta dạy, không biết giữ ngươi làm cái gì?”

Hạ nhân hiện tại muốn nhanh đi khỏi đây để tránh Tống Trưng Chi phát hỏa, lại hướng ra ngoài gọi người đến giúp đỡ, hai người nhanh nhẹn đến hai bên cạnh bàn hỏi: “Lão gia này đặt ở đâu?”

Tống Trưng Chi xoa trán: “Đặt ở đâu thì đặt, đừng để ta trông thấy là được rồi”

“Vâng” Bọn hạ nhân đáp, dùng sức khiêng bàn chậm rãi xoay người muốn rời khỏi.

Tống Trưng Chi chợt nhớ tới đây là vật được ngự tứ, không thể tùy đặt loạn, bèn nói với hạ nhân: “Dừng lại”

Hai cái hạ nhân kia đang khênh bàn lên bỗng dừng bước lại, đem nó đặt xuống, hai người cùng nhau nghi hoặc nhìn Tống Trưng Chi, một trong hai người hỏi: “Lão gia làm sao?”

Tống Trưng Chi do dự: “Ngươi chờ một chút, để ta nghĩ xem”

“Vâng”

Tống Trưng Chi suy tư một phen, nhíu mày nói: “Thôi quên đi, các ngươi để quản gia dọn dẹp một gian nhà bỏ trống sau đó đặt vào đó đi, nói chung đừng để ta thấy nó”

Bọn hạ nhân khoanh tay đáp: “Vâng”

Tống Trưng Chi không yên lòng lại dặn dò: “Nhất định phải cẩn thận, chớ đem thánh chỉ làm rơi mất”

“Tiểu nhân đã rõ”

Chờ sau khi hạ nhân đi khỏi, Tống Trưng Chi lại hướng phía ngoài kêu: “Người đâu dâng trà“. Trong lúc chờ trà dâng lên, ánh mắt của hắn khẩn trương nhìn chổ đã từng đặt thánh chỉ, sau một lát mới sâu sắc thở dài.

Tống phu nhân từ hậu đường đi ra nhìn thấy Tống Trưng Chi một mình ngồi ở đó uống trà, trên mặt mang ý cười đi đến phía trước gọi: “Lão gia đã về rồi”

Tống Trưng Chi nhìn bà một chút rồi ừ một tiếng, không đáp lời.

Tống phu nhân thấy hắn phản ứng như thế cũng đã nhiều năm quen thuộc, đôi mắt đảo qua đại sảnh, phát hiện đại sảnh so với bình thường có khác một chút: “Ai nha, lão gia. Thánh chỉ đâu? Còn có cái bàn đâu?”

“Ta sai người cất rồi” Tống Trưng Chi đáp.

Tống phu nhân khó hiểu: “Tại sao cất đi, có vấn đề gì sao?”

Lại là cái vấn đề này, Tống Trưng Chi chống tay xoa mi, âm thanh trầm thấp: “Vương Gia, không xong rồi”

“Cái gì?” Tống phu nhân nghe xong gấp rút cả lên, tới bên cạnh hắn hỏi: “Lão gia đây là ý gì? Cái gì mà Vương Gia không xong”

“Hôm nay lâm triều, Vương Gia bởi vì chuyện ở Giang Nam bị hoàng thượng nổi giận, suýt chút nữa muốn xử trãm ngay lập tức. Nói chung chính là tiêu rồi“. Tống Trưng Chi sắc mặt không tốt kể lại sự tình.

Tống phu nhân gấp gáp: “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vương Gia ở Giang Nam làm cái gì mà chọc cho hoàng thượng nổi giẫn, còn muốn chém đầu! Ngài ấy là đệ đệ của hoàng thượng, dù gì cũng không thể muốn giết là giết?”

“Có người nói là do tham ô nhận hối lộ” Tống Trưng Chi ý tứ nói rằng, lại căm giận: “Hoàng gia làm gì có tình thân”

Tống phu nhân khẳng định: “Vương Gia sẽ không làm chuyện như vậy! Nhất định là hoàng thượng vu oan giá họa Vương Gia! Hoàng thượng thực sự hồ đồ...” Không chờ bà nói xong, Tống Trưng Chi liền nhào tới dùng bàn tay lấp lấy miệng của bà, suỵt nhỏ: “Không được nói bậy, bà có phải là muốn chúng ta toàn gia già trẻ cũng theo Vương Gia vào tù hay không”

Tống phu nhân bị hắn doạ, lập tức ngưng miệng, câm như hến. Tống Trưng Chi thấy bà đã biết lợi hại, liền buông lỏng tay ra ngồi trở lại trên ghế.

Một lát sau Tống phu nhân thấy Tống Trưng Chi sắc mặt hòa hoãn không ít, mới tiếp tục câu chuyện: “Lão gia có biện pháp gì có thể cứu Vương Gia không?”

“Ta có thể có biện pháp gì“. Tống Trưng Chi nhăn mặt, khổ não “Hiện đang sợ là không ai cứu được Vương Gia”

Hắn nhỏ giọng: “Hoàn cảnh trên triều chứng tỏ hoàng thượng sợ đã sớm không muốn tha cho Vương Gia”

Tống phu nhân giậm chân: “Không được! Ta muốn đi hỏi Ứng Diêu xem đã xảy ra chuyện gì”

Tống Trưng Chi ngăn cản bà: “Hiện tại Ứng Diêu hẳn là còn chưa biết, nếu như biết rồi, vương phủ có lẽ trở nên hỗn loạn, nó là Vương phi càng phải cáng đán việc nhà, bà cũng đừng đi cho thêm phiền”

“Vậy làm sao bây giờ?” Tống phu nhân tay chân luống cuống“. Lão gia a, Vương Gia vạn nhất chết rồi, Ứng Diêu một thân một mình, lúc ấy hoàng thượng nếu như lại làm khó dễ, con gái một mình làm sao chống chọi, chúng ta lại không giúp được gì. Vậy coi như...”

“Một thân một mình là chuyện nhỏ, hiện tại chỉ sợ toàn bộ vương phủ đều bị Vương Gia liên lụy...” Tống Trưng Chi đánh gãy lời của bà, sầu mi khổ kiểm nói

“Ý lão gia là gì?” Tống phu nhân nghĩ đến kết quả xấu nhất, sắc mặt trắng nhợt.

“Lúc đó Ứng Diêu sợ rằng cũng không thoát tội...” Tống Trưng Chi ấn tay vịn trên ghế đến nỗi bàn tay in hằn mạch máu xanh.

Đáng thương lòng cha mẹ khắp thiên hạ, Tống Ứng Diêu lúc ở nhà hắn không quan tâm nàng cho lắm, thế nhưng sau khi nàng xuất giá, hắn cũng sẽ tình cờ thăm hỏi nàng cuộc sống trong vương phủ, dần dần cũng đau lòng nữ nhi này.

Vương phủ lớn như vậy tuy rằng chỉ có một nữ chủ nhân. Ngồi trên vạn người, dưới một mình Thành vương há lại là chuyện tốt.

Hắn vô lực ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng bỗng nhiên oán hận sự bất lực của mình, ngay cả con gái của mình cũng không cứu được. Tống phu nhân không ngừng mà bên tai hắn cầu xin, hắn một câu cũng không nghe được vào tai.

“Nếu không để thiếp cầu xin đệ đệ, hỏi hắn xem có thể cứu Ứng Diêu hay không“. Tống phu nhân bỗng nhiên nghĩ đến em trai mình, bà nhớ trong triều hắn cũng có thế lực, nếu như hắn đồng ý giúp, nhất định có thể cứu Ứng Diêu. Bà tin tưởng hắn nhất định sẽ giúp, bà dù gì cũng là chị vợ của hắn.

“Không cho đi” Tống Trưng Chi thả tay xuống quát.

“Tại sao vậy lão gia?” Tống phu nhân bị hắn rống, thân thể chấn động, mềm nhũn chân.

Tống Trưng Chi không biết muốn trả lời như thế nào lời của bà, do dự.

“Lão gia sợ hắn không giúp sao?” Tống phu nhân hỏi tới: “Hắn coi như là cậu của Ứng Diêu, hắn nhất định sẽ giúp”

Tống Trưng Chi quát lớn: “Bà đúng là không có mắt, hôm nay vì hắn Vương Gia mới bị nhốt vào nhà giam”

“Cái gì!” Tống phu nhân khiếp sợ, không thể tin được lời lão gia nói.

Tống Trưng Chi ngón tay gõ lên mặt bàn, tâm tình kích động: “Chính là chuyện của Hành Ngôn, hắn muốn trả thù Vương Gia. Bà còn không rõ ràng sao? Với tính cách có thù tất báo, cơ hội tốt như vậy, hắn làm sao mà bỏ qua”

“Tại sao lại như vậy...” Tống phu nhân lảo đảo lui về phía sau mấy bước, vừa đụng vài cái ghế, ngã ngồi xuống, dùng khăn tay che mặt khóc không thành tiếng. Tống Trưng Chi cũng cúi đầu chăm chú suy nghĩ phương pháp giải quyết. Trên đại sảnh lúc này chỉ nghe được tiếng khóc rưng rức của Tống phu nhân cùng tiếng thở dài của Tống Trưng Chi.

Tống Trưng Chi nghĩ mãi vẫn không ra biện pháp gì, hơn nữa tiếng khóc Tống phu nhân không ngừng quanh quẩn bên tai, trong lòng thập phần hoảng loạn. Nhìn lại thấy Tống phu nhân còn đang khóc, không khỏi nóng giận, đập trác quát: “Khóc cái gì mà khóc! Khóc có thể giải quyết vấn đề sao?”

Tống phu nhân hiếm khi phản bác lại hắn: “Lão gia còn có biện pháp khác sao? “

Tống Trưng Chi bị bà nạt đến nghẹn lời, hừ lạnh: “Không tranh luận với bà nữa.”

Giữa hai người lại yên tĩnh một hồi, Tống Trưng Chi mới nói: “Bà sang đón Ứng Diêu về nhà đi, trở về đây ta còn nghĩ cách che chở cho nó, còn Vương Gia thật sự không có cách...”

“Thiếp lập tức đi vương phủ“. Tống phu nhân đứng lên lau khô nước mắt trên mặt.

“Đi đi“. Tống Trưng Chi một tay vỗ vỗ cái trán, một tay vô lực khua khua.

Tống phu nhân xoay người rời đi, Tống Trưng Chi lại đột nhiên gọi bà lại.

“Vạn nhất... Ứng diêu không muốn trở về thì làm sao bây giờ?” Tống Trưng Chi do dự. Trong trí nhờ của hắn, Tống Ứng Diêu tuy rằng tính cách ôn hòa, thế nhưng lại rất quật cường, đối chuyện bản thân đã quyết, luôn luôn rất kiên định.

Tống phu nhân nghiêng đầu nói với hắn: “Lão gia, yên tâm. Thiếp nhất định sẽ mang Ứng Diêu về”

Như vậy thì được, Tống Trưng Chi mệt mỏi nhắm mắt gật đầu: “Vậy thì đi đi”

Tống phu nhân được hắn cho phép liền rời khỏi, hướng đến vương phủ.

********

Lúc này trong vương phủ, Tống Ứng Diêu đang cùng Thái phi tán gẫu vui vẻ, Thái phi bị nàng ghẹo cười đến hoa tươi thơm ngát.

Tống Ứng Diêu đang muốn kể tiếp cho Thái phi nghe những chuyện lý thú nàng cùng Vương Gia ở Giang Nam gặp được, bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, hai người cùng nhau hướng ra phía ngoài nhìn tới, chỉ nghe tiếng cửa bị a hoàn mở ra cùng người ngoài cửa nói mấy câu rồi a hoàn lập tức đóng cửa lại.

Thái phi lên tiếng hỏi “Chuyện gì vậy?”

A hoàn cung kính: “Có người đến tìm Vương phi.”

Thái phi dò xét nhìn về phía Tống Ứng Diêu. Tống Ứng Diêu từ trên ghế đứng lên hướng hành lễ: “Thái phi, con xin pehép ra ngoài một chút.”

“Được rồi, con đi đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.