Triệu Hoán Tử Thần Ở Mạt Thế

Chương 37: Đầu thai




Cơn bão cát đang tới, rất gần, rất gần rồi, nguy hiểm đang áp sát bầy Cáo Sa Mạc, bọn chúng cũng không phải là ngồi không để bị giết, tụ lại thành một hàng dọc, để cho con đầu đàn ở phía cuối, dùng sức của bốn con đầu cản trở lại một phần nào đó của sức áp cơn bão.

Bọn chúng không thể chết hết được, nhất định phải sống được một con ra khỏi đây, bảo vệ con đầu đàn, không thể chịu thua tự nhiên, thậm chí cả những ảo ảnh được tạo ra cũng cực kỳ khát khao được sống, dù bọn chưa từng thật sự sống nhưng cũng không muốn hóa thành cát bụi đơn giản như vậy.

“Rốnggggggggg”

“Ầm, ầm, ầm, vù vù vù”

Tiếng rống gào của Cáo Sa Mạc hoàn toàn không là gì so với âm thanh rít gào của cơn bão, chúng lấp kín mọi thứ, không một cái gì có thể sống sót mà chui qua.

“Phùn phut, ầm”

Những hồn kỹ bốc lửa thôi ra, dưới tác dụng của trời nóng như vậy tuy hồn kỹ được tăng lên, nhưng đứng trước ngọn gió mãnh liệt này, không có gì cản trở được đường đi của bọn chúng.

May mắn thay là Đình Bảo mà trốn ở dưới lòng đất, nếu không thì cậu không tài nào sống được qua trận bão này rồi, Cực hạn thách thức, những yếu tố gây ra tuyệt đối không thể tránh được cách thông thường, chúng sẽ luôn tự động tìm tới vị trí của Đình Bảo.

Đó cũng là lý do vì sao mà bầy Cáo bị cơn bão cát này vây quanh, nói thực ra bọn chúng chỉ là nạn nhân thôi, dù sao thì người thật sự bị cơn bão cát này nhắm tới lại là Đình Bảo, bọn hồn thú này chỉ tiện thể bị vây vào bên trong.

“Grrr, gừ….”

Nhận ra các hồn kỹ phun lửa của mình không còn tác dụng, khoảng cách lại quá gần bọn chúng không còn đủ thời gian để đào ra một cái động để trốn như Đình Bảo, mà dù có thật sự đào được thì bọn chúng cũng vẫn bị lấp chết hoặc bị quét chết, không còn đường sống.

Cực hạn sinh tử, tồn tại, thách thức này không phải chỉ dành cho Đình Bảo mà còn dành cho những thứ ở đây, muốn tồn tại, vậy thì phải không ngừng tấn công, không ngừng loại bỏ đối phương để sống sót.

“Ầm ầm”

Tới rồi, tới rồi, cơn bão cát áp sát bầy hồn thú rồi, năm con Cáo Sa Mạc lập tức xây dựng lại đội hình cũ, bốn con đứng ở bốn phía xung quanh, con đầu đàn đi ngay chính giữa, toàn thân thể của bọn chúng toát ra một tấm màn bằng lửa bao vây xung quanh, nhiệt độ khắp cơ thể tăng lên.

“Bịch bịch bịch”



Tiếng bước chân đều đặn lao tới, con đầu đàn nhắm mắt lại đau đớn ở phía sau, các đồng bọn của nó lần lượt phải ra đi, thậm chí bây giờ bốn con Cáo Sa Mạc luôn ở bên cạnh nó cũng sắp rời khỏi thế giới này, chúng quyết tâm cứu sống nó, chúng nguyện ý dùng sinh mạng và thân xác để tạo ra một lối thoát cho con đầu đàn.

“Húuuuu”

Kêu lên đau đớn và tuyệt vọng, cả bầy năm con cáo lập tức lao thẳng vào cơn Bão Cát, bọn chúng cần lấy thế chủ động, ít nhất là không phải bị cơn bão cát này cuốn vào đến nơi rồi còn không kịp chuẩn bị gì.

“Kèn kẹt, kèn kẹt”

Sức kéo quá mạnh, móng vuốt của bầy cáo tỏa ra ánh sáng màu đỏ, các cái móng vuốt này như thể dài lên rất nhiều, đâm sâu vào trong lớp cát dày cứng, chúng bước từng bước tiến lên, da thịt đang bị kéo rách.

Nát ra, vỡ vụn ra, như có một con dao đang từng chút, từng chút một quật vào người, máu của bọn chúng văng ra.

Nhưng không dừng lại, chúng vẫn rất chậm rãi bước từng bước đi, con đầu đàn vẫn còn nguyên lành mà tiếp tục tiến bước, bốn con xung quanh lúc nãy đã tàn tạ không thể kể.

Vì phải dùng móng bám vào bề mặt lớp cát thật sâu và thật dày, bốn bàn chân của bọn nó đẫm máu đau đớn, nhưng chúng vẫn bước đi, chúng vẫn tiếp tục hành hạ đôi chân mình để ra khỏi đây, chúng muốn bảo vệ thủ lĩnh, chúng không muốn chết hết…

“Xoẹt, xoẹt”

Máu và vết thương vỡ ra, một số con đã lộ ra bạch cốt và nội tạng, cái đầu cũng bị lấp đầy bởi cát, lớp màn lửa đỏ rực xung quanh đã không còn có thể chịu đựng, hồn lực đang dần hao đi, chúng đang tiếp cận tử vong.

Nhìn vào đồng bọn gắn bó với mình, con đầu đàn nhân tính hóa như con người, nước mắt nó chảy ra, nó đang đau đớn và buồn bã, nhưng nó lại không thể lãng phí nỗ lực của mọi người được, nó vẫn cứ bước, cố gắng tiết kiệm mọi sức lực để đến khi bốn người đồng bọn của nó thật sự chết đi, nó vẫn có thể tiến bước, tiến xa lên phía trước, đi càng xa càng tốt, níu giữ chút hi vọng sống ra khỏi cơn bão lốc này.

“G….g….”

Không còn sức để gào rống hay làm gì, bốn con cáo như bị tra tấn cực hình khủng khiếp, cáo dạng còn không thể duy trì, máu me khắp mình, xương cốt bị phủ bởi lớp cát, bốn bàn chân không còn đủ sức để tiếp tục giữ vững dưới mặt đất.

Những vệt máu kiên cường đẫm lên mặt cát, cuối cùng chúng bị thổi bay đi theo cơn gió, không một tiếng gì được thét ra, chúng đau đớn và im lặng trở lại với cát bụi, để lại một mình con đầu đàn tiến bước.

Nhắm mắt lại, không để cho bụi lọt mắt, Ơ.. kia mà, tại sao mắt nó lại cay như thế này nhỉ? Khốn nạn, nó không thể chết, nó phải sống, nó phải sống a….

Đã bước qua được hơn một nữa cơn bão cát, đến lúc con đầu đàn phải dùng sức lực của bản thân đi qua sự khó khăn này.

“Gừ…..”

Nghiến chặt răng gầm gừ để tăng thêm sĩ khí của bản thân, nó như thể đang nói với tự nhiên rằng đừng có mà khinh thường ta, đừng có mà coi rẻ ta, bằng vào những sinh mệnh đã bảo vệ ta, ta quyết phải sống sót rời khỏi….

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bao nhiêu ngày đã trôi qua, nhưng con đầu đàn dựa vào tu vi cao nhất, nó liên tục dẫm lên máu từ bàn chân mình, bước từng bước thoát khỏi cơn bão cát.

“Bịch”

Cho đến khi thân xác rời ra khỏi cơn bão này, ý thức của nó cũng dần bị mài mòn rồi, cơ thể nát bét như tương, nhưng mà… nó còn sống, nó còn sống a!!!!

Nước, nước, nước, khát nước, nó muốn uống nước, giữa một bầu trời nắng nóng thế này, nó thèm khát được uống một ngụm nước, phơi thân mình trước nhiệt độ bỏng da, nó đang lết từng chút một, cố gắng dịch chuyển thân thể này, lúc này nó mà ngủ thì mọi chuyện sẽ xong đời.

“M…..m”

Không nói ra thành lời, cặp mắt nó mỏi mệt như muốn khép lại, nhưng đột nhiên nó nhìn thấy một nguồn nước ở bên cạnh, nó cứ như vậy tự nhiên mà xuất hiện trước mặt nó vậy, cực kỳ giả tạo mà lại cực kỳ chân thật.

Ánh mặt trời chiếu sáng, nhiệt độ tỏa ra mãnh liệt, vậy mà có một hồ nước đột nhiên xuất hiện bên cạnh con cáo này ư? Làm sao có thể? Chỉ cần vặn óc ra nghĩ một tý là có thể nhận thấy sự khác thường ở đây.

Nhưng mà giờ đầu óc con hồn thú đã mất đi nhận thức, nó chỉ khao khát được uống nước, nó lập tức lè lưỡi ra mà hút lấy hút để miếng nước thanh khiết, uống cho thỏa cơn khát.

No quá, nước uống rất ngọt và quá đã, thoải mái quá, nó muốn ngủ… nó mệt rồi.

Con cáo sa mạc nằm xuống, cặp mắt nó chảy máu và ngã quỵ xuống đất, thể xác tràn ra một đống cát, con cáo này đã nuốt một đống cát vào trong họng.

Toàn bộ thực quản và họng của nó bị chà xát đến đứt toạt ra, con đầu đàn dù đã vượt qua được bão lốc, nhưng mà nó vẫn bị chết vì tự nhiên tàn khốc, nó.. không được phép tồn tại, một thất bại như nó, không thể tiếp tục sống trong Cực hạn môn, nó nằm chết trơ thây với đất trời, để cho cơn bão dư chấn một lần nữa quét qua, tiễn tặng nó trở về với cát bụi, cuối cùng biến mất thành hư không.

Cứ như thể mọi thứ chưa từng diễn ra, cũng không hề có một cuộc chiến nào, mọi dấu tích cứ như bốc hơi khỏi nhân gian, phía trên mặt cát trống vắng và im tĩnh đến đáng sợ, nhưng nơi này không cho phép cậu được nghỉ ngơi quá lâu đâu, rồi Đình Bảo phải đón nhận một sự thử thách cực hạn khác

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.