Triệu Hoán Sư Phỉ La Na

Chương 114




Dù sao gần đó cũng có mạch khoáng linh thạch cấp hai, lại có mười vạn đại quân, mấy chục cường giả Tiên Thiên. Bên người Tông Thủ mặc dù nhiều thêm một Địa Luân ngũ mạch Võ Tông Hổ Trung Nguyên, một người là Tông Linh có thể so với Võ Tông Tiên Thiên đỉnh phong. Tuy Tông Thủ không kiêng kị cái gì nhưng hắn thực sự không muốn nhiều gây phiền toái, vội vàng thu thập một phen rồi nhanh chóng rời đi.

Lần này do Tông Nguyên lái xe, án theo hướng của hắn định sẵn mà đi, lại hơi ngoặt qua phía nam, một đường tốc độ rất nhanh.

Hổ Trung Nguyên tự nhiên an thân trên đỉnh thùng xe, Sơ Tuyết thì tiến vào thùng xe, có thể cũng không nghĩ tới cái gì, đột nhiên nàng ngượng ngùng chạy lên thùng xe, nàng ngồi cùng cậu ruột Hổ Trung Nguyên một chỗ.

Tông Thủ chỉ một mình một người chiếm lấy thùng xe. Chai thuốc phía trên đưa xuống đã mở ra, chỉ thấy bên trong có trăm khỏa đan dược màu đỏ. Tông Thủ cạo xuống một ít bột thuốc đặt lên miệng nếm qua, trong mắt của hắn hiện ra thần sắc khó hiểu.

- Thì ra là Ngũ Tuyệt Sơn Trang, Nguyên Cổ Tẩy Thân Đan! Thật sự là keo kiệt. Nói như thế nào cũng là đệ ngũ thánh địa của Vân Giới đấy, còn tưởng rằng ít nhất cũng phải là Nhân Cực Đan.

Hắn khinh thường bĩu môi, trong mắt Tông Thủ lại hiện ra thần sắc vui vẻ. Dược này tuy không phải tốt nhất nhưng cũng dư xài.

Trong người của hắn còn có tinh hoa của trứng Lôi Loan, đoán chừng vị trang chủ Ngũ Tuyệt kia cũng ẩn ẩn có phát giác, lúc này mới xuất ra vật ấy.

Đổi lại người bình thường thì viên thuốc này không có chỗ trọng dụng gì cả. Chỉ có thể tẩy rửa toàn thân mà thôi, mau chóng dung hợp những Tiên Thiên tinh khí.

Tay của hắn khẽ vẫy một cái, đem thanh linh kiếm nhiếp vào trong tay. Nguyên Cổ Tẩy Thân Đan, nếu như Nghiêm Phàm ban tặng thì thanh kiếm này chắc chắn chính là từ tay của Thủy Lăng Ba.

Cũng có kiểu dáng như Lôi Nha Kiếm, vừa cầm vào trong tay thì ánh mắt Tông Thủ tỏa sáng. Phù văn khắc trên thân cũng không phải bình thường. Tài liệu sử dụng không phải là thượng giai gì đó. Mà khi Tông Thủ đem chân khí rót vào bên trong lại có vài phần cảm giác khác biệt.

Bên trong linh lực đi lại thông thuận tùy ý, chân khí hành tẩu bên trong không có nửa phần trở ngại.

Trên mũi kiếm có tia dẫn lôi, cũng vượt qua thanh Lôi Nha Kiếm của hắn trọn vẹn gấp ba!

- Là linh binh cấp hai! Thật đúng là hảo kiếm, cũng không biết là xuất ra từ tay của vị luyện khí sư nào đây?

Linh trận bên trong cũng không có gì đặc biệt. Nhưng mà phù lục tổ hợp vô cùng ảo diệu, sinh sinh đem thanh linh binh này tăng lên tới nhị giai thượng phẩm, tiếp cận tam giai.

Linh khí cũng chia cửu giai đối ứng với linh thú. Kỳ thật trong tam giai linh binh thì uy năng phù lục khắc qua có thần thông trời sinh của linh thú, làm ra ứng đối ngang bằng. Chỉ có điều cầm trong tay của cường giả mới có thể phát huy ra uy lực, tự nhiên là khác với linh thú nhiều.

Tông Thủ lại nhìn qua chuôi kiếm, chỉ thấy trên đó có khắc ba chữ triện nhỏ "Tố Kiếm Sư".

- Tố Kiếm Sư? Thì ra là từ tay của Luyện Khí Sư thượng cổ. Nghe đồn là vị Thái Nguyên Tiên Tử thời đại thượng cổ Vân Hoang đạt được, đồn đãi tìm được trong kho binh khí triều đình, hơn phân nửa là không có sai rồi.

Tông Thủ thổn thức một hồi, số phận của Tiên Tử kia thật sự gần với Thần Hoàng. Lại truy cứu các sự tích thì cơ hồ đều xuôi gió xuôi nước, cho dù gặp trắc trở cũng dễ dàng vượt qua được. Đơn thuần phúc vận, kham vi từ xưa đến nay đệ nhất nhân.

Thời điểm hiện giờ, phàm là kiếm xuất ra từ tay của Tố Kiếm Sư thì giá tăng lên gấp mười lần trăm lần, được người ta xem như trân bảo.

Mặc dù là thời điểm này đoán chừng cũng vô cùng đắt đỏ.

Tông Thủ không có tâm tư yêu quý gì đó, cực kỳ dứt khoát đem kiếm bỏ vào bao.

Luyện chế linh kiếm ra vốn là để dùng. Nếu như vị Tố Kiếm Sư kia biết được kiếm của mình làm ra có một ngày biến thành đồ chơi cho người ta ngắm, đoán chừng sẽ khóc như mưa, thương tâm gần chết.

Nhưng mà hai vị Vũ Tôn đứng ở đỉnh phong Vân Giới thật sự keo kiệt không hợp thói thường.

Đồ vật tặng cho còn không bằng quà của Hiên Viên tặng khi ly biệt. Lúc ấy lấy ra những bình bình lọ lọ kia, giá trị vượt qua vài lần thanh linh binh và bình Nguyên Cố Tẩy Thân Đan rồi.

Mặc dù có hơi có hương vị được bao dưỡng ăn bám gái, nhưng mà Lý Vân Nương cùng ba tên Tiên Thiên của Huyền Sơn Thành khinh bỉ hồi lâu, Tông Thủ cảm thấy rất hạnh phúc và thoải mái.

- Kế tiếp chính là vật này!

Đổi thanh kiếm khác, sắc mặt Tông Thủ dần dần ngưng trọng. Trong tay nhiều ra ba quả hạt đen như ô mai. Ở bên ngoài có đường vân màu đen hiện ra, tất cả dồn vào cánh hoa.

Nếu nói là bảo vật thì Hắc Đàm Quả hoàn toàn không vượt qua trứng Lôi Loan. Nhưng ở trong mắt Linh Sư thì giá trị của Hắc Đàm Quả không kém gì.

Nhưng mà tác dụng của vật này hắn cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi. Linh Sư có thể có được Hắc Đàm Quả vốn ít càng thêm ít. Trong những điển tịch kia cũng thường thường nói không tỉ mỉ, chưa từng kể ra biện pháp sử dụng. Bản thân của hắn cũng không có được truyền thừa Linh Sư chính thống, vì vậy hắn không có đầu mối.

Bình thường mà nói các loại như linh quả này bất luận có độc không độc, biện pháp nuốt vào là tốt nhất, Tông Thủ đang muốn mở to miệng thì bỗng nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh, nhớ lại tình cảnh lúc thôn phệ tinh hoa trứng Lôi Loan.

- Ta có Thôn Thiên Hóa Nguyên Đại Pháp, có thể nguyên vẹn hấp thu ấn ký tinh hoa trong trứng Lôi Loan, chưa hẳn không thể dùng ở chỗ này. Hoặc là môn thôn phệ tinh nguyên này tổn hại thiên địa, hấp thu chỗ thừa bù đắp chỗ thiếu, tác dụng chính là như vậy...

Tông Thủ lâm vào suy ngẫm trầm ngâm hồi lâu. Tiếp theo hắn quyết đoán buông tha ý niệm ăn trong đầu, cầm một quả Hắc Đàm Quả giữ trong lòng bàn tay.

- Thôn Thiên Hóa Nguyên, nhiếp cho ta!

Trong mắt có một đoàn tinh quang hiện ra, lúc Tông Thủ thúc dục chân kình bắt đầu hấp nhiếp thì chỉ thấy sợi tơ đen dọc theo kinh mạch cánh tay lan tràn lên xuống. Nhưng qua một lát thì bắt đầu phân lưu, một bộ phận xông vào đan điền, một bộ phận khác thì tiến vào trong huyệt vị.

Những tinh nguyên hắc ám này chẳng những vô cùng nồng đậm, càng tinh thuần tới cực điểm. Vừa vào nguyên hồn thì tiến vào vòng xoáy hồn hải, toàn bộ nhiễm một tầng mực đen.

Sau khi hấp thu tới cuối cùng, bỗng nhiên chỗ cánh tay lại trướng lên. Trong đầu đồng thời vang lên tiếng nổ, lỗ tai của hắn ông ông lên. Mà vòng xoáy hồn hải chuyển động cực nhanh, mười hai thiên phù chung quanh sáng lên rực rỡ.

Tông Thủ lắc đầu, lẳng lặng chờ hồn hải bình ổn, chờ đau đớn trong người giảm xuống nhiều thì hắn lại minh tưởng. Rồi sau đó chỉ thấy trong hồn hải nhiều ra một đóa hoa quỳnh đen nhánh, nụ hoa chưa nở ra.

Thời điểm mơi nhìn thì nó giống như Hắc Đàm Quả, nhưng mà khi nhìn kỹ thì cảm thấy rất khác biệt.

Cả gốc đóa hoa lại có vô số linh vân linh lực xây thành

- Thôn Thiên Hóa Nguyên Đại Pháp này không ngờ có thể thôn phệ tính mạng bổn nguyên...

Tông Thủ ngây người, lập tức ngơ ngẩn, thật lâu đều không thể hoàn hồn. Có lẽ kiếp trước của hắn dựa vào Thôn Thiên Hóa Nguyên Kinh, tự nghĩ ra bí thuật hấp thu tinh nguyên của người khác, thậm chí còn cho rằng là tự nhiên, nhưng mà bản thân cho rằng đã đi vào lối rẽ.

Mà khi chính thức áp dụng môn bí thuật này chỉ sợ tới khắc này đã mở ra cánh cửa khác cho hắn.

Lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, thần thông nghịch thiên bực này tại sao lại không có truyền lưu?

Hàng loạt những đại phái kia, mấy trăm cường giả Thiên vị lại không phát giác bí ẩn trong đó? Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Thở một hơi thật dài, Tông Thủ dần dần bình tĩnh tâm tình, tụ tập quan sát đóa hoa quỳnh này, xác thực là Tiên Thiên phù lục không thể nghi ngờ.

Giờ phút trong hồn hải của hắn hình thành một thiên phù linh cấm..

Nhưng mà rễ hoa quỳnh này trực tiếp liên tiếp với tới chỗ sâu nhất của hồn hải.

Khác với hạt giống mười hai thiên phù, thỉnh thoảng rút lấy nước trong hồn lực ra.

Nhưng mà nó không có dùng lớn mạnh bản thân, mà là chăm chú đưa vào trong nụ hoa kia.

Ánh mắt Tông Thủ hơi sáng, lại cầm hai Hắc Đàm Quả khác hấp thu tinh nguyên trong đó. Trong hồn hải của hắn hiện giờ nhiều thêm hai đóa hoa quỳnh.

Yên lặng minh tưởng, đem ba gốc hoa quỳnh kia đều bao dưỡng gần một giờ. Tông Thủ mới ý niệm khẽ động điều động Hắc Lãng Kiếm bay lên trời. Nhanh như mũi tên bắn xuyên qua cửa sổ đánh vào tảng đá lớn ngoài trăm trượng.

- Sát Na Phương Hoa, Tam Điệp Lãng!

Sau khi thúc dục kiếm quyết, trong hồn hải của Tông Thủ có đóa hoa quỳnh đầu tiên tràn ra. Có thể quán chú hồn lực lên Hắc Lãng Kiếm cũng đột nhiên tăng mạnh. Liên tiếp ba kiếm không ngừng, một trọng mạnh hơn một trọng, chém lên trên tảng đá, mang theo vô số mảnh đá. Bón kiếm màu đen chém liên tục. Tảng đá kia cao mấy trượng và cần mấy người ôm mới hết, nó lại bị Hắc Lãng Kiếm chém thành mảnh vụn. Rồi sau đó kiếm quay tít một vòng quay trở lại trước người Tông Thủ.

- Cộng thêm hoa quỳnh trợ giúp, hồn lực bám vào Hắc Lãng Kiếm đã tăng lên nhiều, không ngờ tăng uy năng lên nửa thành! Quả nhiên là đồ tốt, những điển tịch kia nói thật không có nửa điểm khoa trương. Cũng khó trách những Linh Sư xem nó như chí bảo. Nhưng mà trong nhất thời nửa khắc ta không trông cậy vào được.

Đóa hoa quỳnh này nghe nói ân cần săn sóc tích súc càng lâu, lúc bộc phát uy năng càng cường hoành, cơ hồ không có chừng mực.

Thời điểm kiếp trước thì có Linh Sư Xuất Khiếu Cảnh dựa vào hoa này trợ giúp, một kích chém giết Linh Sư Hoàn Dương Cảnh.

Đem hồn lực chứa đựng trong cánh hoa, tích súc hơn hai mươi năm thì có thể trực tiếp bỏ qua hai giai vị, một lần hành động đánh chết Hoàn Dương Cảnh ngưng tụ bảy chân phù, chấn động cả Vân Giới.

Vật ấy có thể nói là một trong mấy môn chiến pháp không nhiều lắm của Linh Sư vượt cấp khiêu chiến, có thể nghĩ Linh Sư trên thế gian truy cầu nó như thế nào.

Mặc dù không tăng thêm bao nhiêu hồn lực nhưng nó được xem là chí bảo hiếm có.

Vật ấy là tự nhiên không phải không có hạn chế. Sau khi bộc phát thì giống như phù dung sớm nở tối tàn, lập tức chỉ tồn tại trong ba hô hấp.

Đổi cách nói thì nếu cảnh giới của Tông Thủ dừng lại không tiến, mặc dù có hàm dưỡng bao nhiêu cái hai mươi năm, khi đó cũng tối đa chỉ bộc phát lực lượng tương đương Hoàn Dương Cảnh đỉnh phong mà thôi, hơn nữa chỉ có chín hô hấp.

Tông Thủ càng coi trọng những chuyện này. Một khi tăng lên Dạ Du Cảnh, vậy thì thực lực của ba đóa hoa quỳnh này có thể giúp hắn không sợ Linh Sư Tố Thể. Tranh đấu sinh tử có phần thắng cực lớn.

- Những Linh Sư kia có lẽ chỉ có được Tiên Thiên phù lục của hoa quỳnh. Ta dùng Thôn Thiên Nguyên Hóa pháp thôn phệ chính là ấn ký tính mạng bổn nguyên của nó. Không biết ba đóa hoa quỳnh này có bao nhiêu biến hóa?

Vừa cẩn thận quan sát thì không nhìn ra khác biệt gì cả. Tông Thủ đành phải lắc đầu, hắn tạm thời vứt bỏ những bông hoa này qua một bên. Toàn lực ngưng tụ phù lục trong hồn hải.

Từ ngày đánh một trận với Lý Tà Linh, liên tục hơn hai mươi ngày Tông Thủ đều cô đọng chân lực trong hồn hải, giờ phút này đã có chút thu hoạch rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.