Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Chương 4: Gặp lại trong bệnh viện




Ads Tiêu Vong đã chết, nhưng cũng không bị hồn phi phách tán, mà lại biến thành quỷ hồn âm phủ!

Đúng là Tiêu Vong? Chung Sơn liếc mắt một cái đã nhận ra Tiêu Vong, mà trong đám người này, Tiêu Vong liếc mắt một cái cũng nhận ra Chung Sơn, tiếp đó vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn về phía Cổ Thiên U. Dù sao, lúc triều chiến, Tiêu Vong cũng nghiên cứu không ít thành viên trọng yếu của Đại La Thiên triều, Cổ Thiên U há có thể không biết sao?

- Ngươi là Chung Sơn?

Tiêu Vong vẫn có chút không thể tin hỏi.

Tiêu Vong vừa hỏi, mọi người đều nhìn về phía Tiêu Vong, cho dù thiếu gia Thiên gia, giờ phút này cũng nghi hoặc nhìn lại Tiêu Vong. Tiêu Vong cũng không phải là người thiếu kiên nhẫn, hắn định làm gì?

- Tiêu Vong!

Chung Sơn gật gật đầu nói.

Thấy Chung Sơn thừa nhận, Tiêu Vong nhìn về phía Chung Sơn càng ngày càng ngạc nhiên, hắn làm sao lại xuống dưới? Cũng không phải là vết rách thông lần trước Cổ Thần Thông khai thiên lập địa mở ra âm dương hai giới đó chứ?

- Tiêu Vong, vị này chính là?

Thiếu gia Thiên gia hơi hơi nghi hoặc hỏi.

- Đây là người quen cũ của thuộc hạ ở dương gian!

Tiêu Vong lập tức giải thích.

- Ồ?

Vẻ mặt lười nhác của thiếu gia Thiên gia lười nhác vẫn chưa có bao nhiêu biểu tình.

Giờ phút này, lão già nát rượu căng thẳng nhìn thiếu gia Thiên gia, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, nhưng vẻn vẹn chỉ nhìn một hồi, lão già nát rượu liền nhích lại gần Chung Sơn. Chung Sơn thấy thế nghi hoặc.

- Đây là thiếu gia Thiên gia, là một tuyệt thế thiên tài vạn năm mới ra! Thiên Hiểu!

Lão già nát rượu giới thiệu với Chung Sơn.

Mà một màn này, lại lọt vào mắt thiếu gia Thiên gia Thiên Hiểu, Thiên Hiểu ánh mắt hiện lên một tinh trí.

- Thiếu gia, thuộc hạ chờ lệnh đánh hạ tên phản đồ Thiên gia này!

Một con cháu Thiên gia lập tức tiến lên kêu.

- Thuộc hạ chờ lệnh, đánh hạ tên phản đồ Thiên gia này!

............

Người chờ lệnh không dứt bên tai, cả đám con cháu Thiên gia nhao nhao chờ lệnh tróc nã lão già nát rượu, lão già nát rượu đầu tiên ánh mắt hoảng hốt, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến bên cạnh Chung Sơn, cả người cũng bình tĩnh lại, vẻ khủng hoảng ban đầu biến mất không thấy.

Nhìn thấy biến hóa của lão già nát rượu, Thiên Hiểu hơi hơi ngạc nhiên, nhìn thoáng qua Chung Sơn, cuối cùng lại nhìn về phía lão già nát rượu.

Vung tay lên, cả đám con cháu Thiên gia nhao nhao ngậm miệng.

- Bát thúc, chúng ta 500 năm không gặp mặt nha!

Thiên Hiểu nhìn chằm chằm lão già nát rượu cười nói.

Thiên Hiểu giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng lại có một cỗ quyền uy tuyệt đối, phía sau cả đám con cháu Thiên gia, ai cũng không dám xen mồm.

- Thiên Hiểu!

Lão già nát rượu lộ ra nụ cười gượng, nhưng nụ cười này thấy thế nào cũng vô cùng khó coi.

- Ta nhớ rõ, năm đó Thiên Hiểu học pháp thuật đầu tiên là do bát thúc dạy, không thể tưởng được bát thúc năm đó ta tôn kính nhất, cuối cùng lại phản bội Thiên gia!

Thiên Hiểu lắc đầu thở dài.

- Phản bội? Ha ha, có phải phản bội hay không, ngươi chắc là vô cùng rõ ràng!

Lão già nát rượu lạnh lùng nói.

Lắc đầu, Thiên Hiểu nói:

- Bát thúc chẳng lẽ còn chưa rõ sao? Ngươi phản bội hay không phản bội, căn bản không phải ta định đoạt, mà là cả đám trưởng lão trong nhà chúng ta định đoạt!

- Sao? Ngươi muốn bắt ta trở về?

Lão già nát rượu trầm giọng nói.

- Với năng lực của bát thúc, ta nghĩ ngươi đã có thể cảm giác được, Thiên Hiểu chưa từng có ác ý đối với bát thúc!

Thiên Hiểu cười nói.

Nghe Thiên Hiểu nói vậy, ánh mắt lão già nát rượu trở nên vô cùng kinh ngạc, hai mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Thiên Hiểu nói:

- Ngươi không muốn từ trên người ta lấy được cái năng lực kia? 1 đám trưởng lão đều nói, lấy được liền truyền thụ cho ngươi!

- Ha ha, phải không? Ta không nhớ rõ lắm, tuy nhiên, vì ngươi là bát thúc của ta, ta sẽ không làm khó dễ ngươi, hơn nữa ta cũng lười làm khó dễ ngươi!

Thiên Hiểu lắc đầu nói.

Nghe Thiên Hiểu nói vậy, vẻ mặt lão già nát rượu cũng liên tục biến đổi, không thể xác định Thiên Hiểu nói là thật hay là giả!

- Yên tâm đi, tính cách Thiên Hiểu ta, bát thúc chắc là rõ ràng, từ trước đến nay ta nói một không hai, ta nói không làm khó dễ ngươi, thì tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi, chỉ là con cháu khác trong nhà thì không rõ ràng lắm, đến lúc đó còn phải xem bát thúc ngươi, ta nghĩ, với năng lực kia của bát thúc, né tránh người Thiên gia chắc là không phải việc gì quá khó khăn.

Thiên Hiểu cười nói.

Nhìn chằm chằm Thiên Hiểu, một lúc lâu lão già nát rượu gật gật đầu, ánh mắt dịu lại rất nhiều.

- Cái khác, ngươi không nên phí tâm!

Lão già nát rượu lắc đầu nói.

- Bệ hạ, chúng ta giờ rời đi!

Lão già nát rượu quay sang Chung Sơn cung kính nói.

Thấy lão già nát rượu cung kính với Chung Sơn như vậy, trong mắt Thiên Hiểu lại lần nữa lóe lên một tia sáng.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu. Cần công đạo, đã có công đạo, trước mặt người ngoài, tự nhiên không tiện nói.

Người Thiên gia lúc trước còn làm ra vẻ đầy căm phẫn, nhưng mà sau khi Thiên Hiểu nói không làm khó xử lão già nát rượu, đám người Thiên gia cũng không ai vượt lên, tuy rằng ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối nhưng cũng không ai dám mở miệng 1 câu.

- Cẩn thận!

Cổ Thiên U trước khi đi vẫn quay sang Chung Sơn dặn dò một câu.

- Yên tâm!

Chung Sơn gật gật đầu.

Một đám người bước lên một đóa mây trắng, sắp phải đi xa thì

- Bát thúc!

Thiên Hiểu bỗng nhiên gọi lão già nát rượu lại.

Lão già nát rượu quay đầu nhìn về phía Thiên Hiểu, nhướng mày nói:

- Còn có chuyện gì?

- Trước khi đi, ta tặng bát thúc một câu!

Thiên Hiểu cười nói.

- Câu gì?

- Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn! Bát thúc bảo trọng!

Thiên Hiểu lộ ra ý vị thâm trường tươi cười nói.

- Ừ!

Lão già nát rượu sắc mặt trầm xuống gật gật đầu.

Tiếp đó, đám người Cổ Thiên U cấp tốc bay về một phía. Rất nhanh rời khỏi bên ngoài Trầm phù huyết hải.

Chung Sơn cũng cổ quái nhìn lại Thiên Hiểu, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn? Thiên Hiểu này nhìn qua cũng không phải là loại người thiện tâm à! Phần tâm kế này, ý nghĩa rất sâu xa a!

Sau khi đám người Cổ Thiên U đi xa, hiện trường chỉ còn lại người của Thiên gia và Chung Sơn với Dần Lạc Nhật.

- Dần Chí Tôn, anh danh lan xa, Thiên Hiểu ngưỡng mộ đã lâu!

Thiên Hiểu quay sang Dần Lạc Nhật nói.

- Thiên gia thiếu chủ khách sáo, tại hạ chỉ là một mãng phu mà thôi.

Dần Lạc Nhật lắc đầu. Hiển nhiên cho dù với tu vi mạnh mẽ Thiên Cực Cảnh của hắn cũng rất kiêng kỵ Thiên gia.

- Thiếu gia, thuộc hạ có chút việc tư, muốn cùng Chung Sơn nói chuyện một mình!

Tiêu Vong bỗng nhiên nói với Thiên Hiểu.

- Ồ? Được, ngươi đi đi!

Thiên Hiểu bị Tiêu Vong chen vào, hơi hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật gật đầu.

Chung Sơn thấy Tiêu Vong tìm mình, tự nhiên cũng theo Tiêu Vong bay đến một bên.

Xa xa, Thiên Hiểu đang cùng Dần Lạc Nhật nói chuyện với nhau điều gì đó, mà Chung Sơn lại cùng với Tiêu Vong đứng ở một ngọn núi khác.

- Tiêu tiên sinh, không biết tìm Chung mỗ có chuyện gì?

Chung Sơn nhìn về phía Tiêu Vong.

Mà Tiêu Vong cũng khom người cúi chào thật sâu đối với Chung Sơn.

- Tiêu tiên sinh, ngươi làm cái gì vậy?

Chung Sơn lập tức đỡ Tiêu Vong nói.

- Ngươi bây giờ Đế của một triều?

Tiêu Vong hỏi.

- Đại Tranh Đế triều!

Chung Sơn gật gật đầu.

- Quả nhiên, ha ha, ta đây liền xưng ngươi là Chung Hoàng đế đi, cúi đầu vừa rồi, ngươi đáng nhận. Vì Như Yên mà bái!

Tiêu Vong hít sâu một hơi trịnh trọng nói.

- Như Yên? Như Yên có khỏe không?

Chung Sơn hỏi.

- May mà có ngươi, ta mới biết được Như Yên vẫn còn, đồng thời ở âm phủ mấy chục năm, để ta rốt cục tìm được nàng.

Tiêu Vong vô cùng cảm khái nói.

- Tuy nhiên ta xem bộ dáng ngươi, không giống như là quỷ hồn a?

Chung Sơn ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Vong.

- Là Thiên gia, dưới sự trợ giúp của Thiên gia, ta chuyển thế đầu thai, chỉ là đầu thai ở âm phủ mà thôi.

Tiêu Vong nhàn nhạt nói, trong giọng điệu có vẻ phức tạp.

- Vậy Như Yên cũng chuyển thế đầu thai?

- Không, chuyển thế đầu thai phiêu lưu rất lớn, ta không thể yên tâm để nàng đầu thai!

Tiêu Vong lắc đầu nói.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu.

- Tiêu mỗ ở dương gian, còn có một vướng bận, muốn hướng Chung Hoàng đế tìm hiểu một phen, không biết Chung Hoàng đế có biết không?

Tiêu Vong nghĩ nghĩ hít sâu một hơi nói.

- Ngươi muốn hỏi Kiếm Hồng?

Chung Sơn nhìn thẳng Tiêu Vong.

- Ngươi cũng biết?

Tiêu Vong kinh ngạc nói.

- Ôi!

Chung Sơn thở dài.

- Chung Hoàng đế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Vong lập tức hỏi.

- Tự cổ đa tình không dư hận, Tiêu tiên sinh, tự ngươi xem đi!

Chung Sơn đưa ra một quả thủy tinh ký ức.

Tiêu Vong lập tức dùng pháp thuật mở ra, bên trong, đúng là cảnh tượng cuối cùng Kiếm Hồng đại chiến với Thân Tề Thiên, đây không phải Chung Sơn ghi lại mà là lúc ấy A Đại ghi lại, A Đại đã có thói quen này rồi. Sau khi Chung Sơn phát hiện mới bảo Cổ Thiên U mang tới âm phủ.

.................

- Nương, nương ngươi không thể chết được a!

- Chết? Ta đã sớm chết rồi, trogn khoảnh khắc phụ thân ngươi chết, ta cũng đã chết, nếu không phải vì báo thù, ta đã sớm đi theo hắn rồi, bây giờ thì tốt rồi, rốt cục ta có thể gặp hắn.

Kiếm Hồng thê lương nói.

............

Nhìn thủy tinh ký ức, Tiêu Vong không ngờ nước mắt chứa chan, một thiết huyết hán tử, giờ phút này lại khóc ròng ròng như một đứa trẻ, đây không thể nói là tâm linh Tiêu Vong yếu ớt, chỉ có thể nói là phần cảm tình này quá sâu, nhìn nữ nhân mình âu yếm vì báo thù cho mình mà bị kẻ thù bạo ngược tới chết, trái tim Tiêu Vong cũng tan nát, cắn chặt răng, bục, trong lúc xem xong, Tiêu Vong bất giác bóp nát thủy tinh ký ức.

- Thân Tề Thiên!

Tiêu Vong lạnh giọng nói, trong giọng điệu, lộ ra một cỗ hận ý lạnh thấu xương.

- Tiêu tiên sinh?

Chung Sơn kêu lên.

Tiêu Vong dần dần phục hồi tinh thần lại, tiếp đó quay sang Chung Sơn lại lần nữa cúi đầu nói:

- Đại ân của Chung Hoàng đế, Tiêu Vong khắc trong tâm khảm. Tiêu Vong thiếu ngươi hai cái nhân tình.

- Ta giúp các nàng, cũng không phải vì nhân tình của ngươi, ngươi không cần phải như thế!

Chung Sơn lắc đầu nói.

- Phần nhân tình này, Chung Hoàng đế có thể không cần, nhưng Tiêu Vong ta không thể không báo, hiện tại Tiêu Vong không thể cho Chung Hoàng đế cái gì, ngày sau sẽ hậu báo!

Tiêu Vong trầm giọng nói.

- Tuy nhiên, về Kiếm Hồng, ngươi nên sớm đi tìm một chút, âm phủ to lớn, nguy hiểm khắp nơi.

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Ừ, làm phiền Chung Hoàng đế phải lo lắng.

Tiêu Vong gật gật đầu. Hiển nhiên xem như để bụng việc này.

Tiếp theo, hai người lại nói chuyện với nhau một phen, tuy nhiên, ai cũng không đệ lộ quá nhiều chi tiết về mình, đương nhiên, trong lòng hai người cũng biết rõ, nói chuyện tới đây cũng phải kiêng dè, chỉ là nói chuyện việc ở dương gian và âm phủ mà thôi.

Nói chuyện một hồi, Tiêu Vong bay trở về, mà Chung Sơn lại đứng ở ngọn núi này, cũng không có đi tới giao tiếp với người của Thiên gia.

Dần Lạc Nhật cũng bay trở về.

Thiên Hiểu thấy Tiêu Vong trở về, nhìn về phía Tiêu Vong nói:

- Tiêu Vong, Chung Sơn là người phương nào?

- Hiện tại là Hoàng đế, Đại Tranh Đế triều, trước kia là người quen cũ ở dương gian, là một trí giả nổi tiếng ở dương gian.

Tiêu Vong chi tiết kể.

- Trí giả? So với ngươi thì thế nào?

Thiên Hiểu hỏi.

- Hơn ta mười lần!

Tiêu Vong thản nhiên nói.

- Không có khả năng!

Thiên Hiểu lập tức phản bác, theo hiểu biết của Thiên Hiểu, không có ai có thể hơn được Tiêu Vong gấp mười lần, cho dù là mình, cũng không có khả năng hơn được Tiêu Vong gấp mười lần.

- Gấp mười thậm chí mấy chục lần!

Tiêu Vong kiên quyết nói.

- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.