Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Chương 18: Quen thuộc cùng tử vong




- Thấy không, thấy không, tiểu tử này có phải là Tần Mục hay không, có phải là chủ nhiệm văn phòng khai phát của Châu Nghiễm các người hay không?

Thành quản bị hắn nắm áo làm sao nhận thức được Tần Mục, nhưng đội trưởng của họ đang đứng bên cạnh cúi đầu khom lưng với Tần Mục, vừa nhìn liền biết không phải người thành thật. Thành quả kia tính tình cũng quật, cứng rắn nói:

- Khu vực kia cấm bày quán vỉa hè, đã có đặt bảng lớn như vậy, anh nhìn không thấy sao? Nếu các anh không ăn, bọn họ cũng sẽ không qua bày hàng, nói đến cùng chính các người dung túng loại hiện tượng này.

- Nha, anh thật sự là biết nói chuyện ah.

Quách Thiếu Đình trừng mắt bầm tím kêu lên:

- Theo anh nói như vậy, nếu không có khách đi chơi, vậy thì đám kỹ nữ cũng không cởi được dây lưng quần phải không?

Tần Mục thiếu chút nữa cười thành tiếng, tiểu tử Quách Thiếu Đình ít nhất từng hỗn qua quan trường, làm sao nói chuyện thô tục như vậy. Tuy rằng đạo lý là như thế, nhưng cũng không nói nói thẳng ra đi. Thật hiển nhiên những lời này của Quách Thiếu Đình tạo cộng hưởng, thanh âm tiếng cười vang vào bên tai Tần Mục.

- Được rồi, đừng hồ nháo, nơi này là cơ quan, không phải hậu hoa viên nhà anh.

Tần Mục trầm giọng trách mắng Quách Thiếu Đình, lấy ra ví tiền, nhìn đội trưởng thành quản nói:

- Quy định của thành phố nhất định phải tuân thủ, không thể vì anh ấy là bạn của tôi mà làm đặc thù. Nói đi, nên phạt bao nhiêu.

Đội trưởng nhất thời đổ mồ hôi, đưa mắt ra hiệu cho thành quản kia. Kỳ thật họ bắt Quách Thiếu Đình trở về chỉ vì muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ phạt tiền mà thôi. Nhưng muốn phạt cũng được, không phạt cũng không sao. Đội trưởng chỉ là có chút ý tứ, chính là muốn thành quản kia lên tiếng giải thích, Tần Mục là nhân vật nào, là người lòng dạ độc ác nham hiểm, đừng để bị hắn chỉnh chết lại không biết vì sao.

Quách Thiếu Đình cười híp mắt:

- Hắn dáp cấp, anh dám thu sao?

Nói xong bàn tay siết chặt.

Thật sự tà môn, thành quản kia ngày thường ngoan ngoãn phục tùng lời đội trưởng, cũng không biết sao hôm nay đầu óc lại có việc gì, hắn trở tay nắm lấy cổ áo Quách Thiếu Đình, lớn tiếng hô:

- Anh ấu đả thành quản còn lớn tiếng, hôm nay không cần biết là ai, không nộp tiền phạt thì đừng nghĩ đi.

Quách Thiếu Đình quay đầu nhìn về phía Tần Mục, sắc mặt Tần Mục trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Vị tiểu đồng chí này, tôi là Tần Mục bên văn phòng khai phát, anh đừng xúc động như vậy, chăm chỉ làm việc đáng giá đề xướng, nhưng công tác phải chú ý tới cảm xúc tốt hơn.

Đội trưởng vội vàng đi qua kéo tay thành quản kia, sốt ruột quát:

- Tiểu Hà, nhanh buông tay, đầu anh nước vào sao?

Có vài thành quản xông tới tách hai người ra xa.

Quách Thiếu Đình ngẩng đầu thật cao, sửa sang lại âu phục, sau đó lấy ra chai xịt tóc phun lên đầu. Dáng vẻ làm Tần Mục dở khóc dở cười, Quách Thiếu Đình rõ ràng chỉ vì muốn gọi hắn tới gặp mình. Bằng không bằng vào thân phận của hắn, tùy tiện tìm người có phân lượng đem hắn ra ngoài, danh hào gia đình hắn còn vang dội hơn cả Tần Mục.

Quách Thiếu Đình định nói thêm gì đó, lại bị Tần Mục dùng ánh mắt ngăn cản lại. Hắn lại ngồi xuống bàn, nói:

- Còn cô gái đi với tôi đâu, nhanh thả người đi.

Tần Mục thấp giọng nói vài câu với đội trưởng, rốt cục lấy ra một ngàn đặt lên bàn, sau đó đưa mắt đầy thâm ý nhìn qua thành quản tiểu Hà. Đội trưởng không dám thu tiền, Tần Mục lại nói bản thân mình không muốn làm đặc thù.

Em gái kia chỉ chốc lát đã đi ra, biểu tình có vẻ như hoảng sợ. Quách Thiếu Đình vội vàng lôi kéo tay nàng như an ủi, Tần Mục thản nhiên nói:

- Được rồi, Quách đại thiếu, đừng đùa tình chàng ý thiếp, đi thôi.

Sau khi ba người ra ngoài lên xe, Tần Mục lái xe ra khỏi tòa lầu thành quản, sau đó tấp xe sang bên, ánh mắt sáng ngời nhìn Quách Thiếu Đình. Quách Thiếu Đình bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, lẩm bẩm nói:

- Tần đại thiếu, anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ hãi.

- Anh còn biết chột dạ phải không! Tôi hỏi anh, thành quản chấp pháp có quy định, anh dựa vào cái gì không nộp tiền phạt, còn động thủ với người ta? Thật xem Quách gia đi đâu cũng có thể đi ngang?

Ngữ khí của Tần Mục có chút trào phúng, Quách Thiếu Đình từng lịch lãm trong quan trường, lập tức hiểu được câu nói của Tần Mục có hàm ý khác. Hắn vội vàng ra dấu cho cô gái ngồi yên lặng, thật lâu mới tỉnh ngộ nói:

- Anh không nói thì tôi đã quên, vốn ban đầu không có đánh nhau, nhưng họ bảo tôi nộp tiền phạt, sau khi tôi báo tên của anh thì thành quản kia giống như nổi điên nhào tới, mụ nội nó, so với động tác giành xương của chó dữ còn nhanh!

Tần Mục gật đầu, rõ ràng nói:

- Tôi còn đang ngạc nhiên sao vị đội trưởng kia không trấn được thủ hạ đâu, nguyên lai người ta có ý tứ khác. Hừ, một tiểu thành quản cũng dám nhảy ra muốn cho tôi chú ý hắn, còn cho mình là thiên tài chuyển thế?

Quách Thiếu Đình sửng sốt, nghi hoặc hỏi:

- Ý của anh là?

Tần Mục khoát tay, nổ máy xe, nhìn chung quanh nói:

- Không nói chuyện này, không có gì, chúng ta đã lâu không gặp mặt, đến Châu Nghiễm phải tiếp đãi anh mới được, không bằng tôi gọi cả Lưu đại ca cùng Trương tỷ, tối nay chúng ta ăn cơm chơi bài.

- Được, con người của anh lúc nào cũng ôm một bụng tâm sự, tôi không muốn hỏi nhiều.

Quách Thiếu Đình lại quay đầu nị oai với cô gái.

Tần Mục nhìn qua tòa lầu thành quản, lái xe rời đi.

Quách Thiếu Đình đến Châu Nghiễm như chim sổ lồng, không ngừng đòi đi chơi. Tần Mục ngẫu nhiên dùng khóe mắt nhìn kính chiếu hậu, lại phát hiện cô gái kia lén lút nhìn phía trước, mà mục tiêu chính là Tần Mục.

Trong lòng Tần Mục liền lưu ý, thỉnh thoảng lại liếc kính chiếu hậu, quả nhiên đúng như suy đoán của hắn, cô gái kia mỗi khi Quách Thiếu Đình nói chuyện lại dùng mắt liếc qua Tần Mục.

Tần Mục thừa dịp Quách Thiếu Đình đang nói gì đó, chợt đùa giỡn hỏi:

- Quách đại thiếu, cả ngày anh chỉ biết chơi cũng không phải biện pháp, có phải nên tái chiến trở lại hay không?

- Anh nghĩ tôi không muốn hả? Nhưng không có biện pháp, đại cô nương Dương gia còn đang nổi nóng đâu, hồ sơ của tôi đã bị bên Giang Bắc giữ lại, lão gia tử nhà tôi ra mặt cũng vô dụng, người ta chết sống buộc tôi tới nhà nhận lỗi! Anh nói đi, tôi là hạng người như vậy sao? Nếu là cô gái nhỏ thì tôi cũng nhịn một chút đi, cho dù là già hơn chút cũng liều mạng xả thân một lần, ai! Anh cũng biết khuôn mặt như bị thiếu nợ của cô ta rồi, mẹ tôi ơi, nhìn qua thật sự là không chịu nổi!

Tần Mục cười ha ha, làm bộ như thật tùy ý nói:

- Vừa lúc, chơi đùa chơi đùa, cố thể làm chút buôn bán thôi. Văn phòng khai phát gần đây đang chuẩn bị tân nghiệp vụ, hấp dẫn vốn nước ngoài gây dựng tài sản cùng quốc xí, rót vào tài chính cứu vãn một vài xí nghiệp quốc doanh sắp phá sản. Thế nào, có hứng thú làm người trung gian, tôi có người bạn ở Úc có chút nhân mạch với bên Mỹ, hơn nữa từng uống trà với nhân vật thực quyền của gia tộc Rockefeller đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.