Triền Miên

Chương 4




Buổi chiều, Dương Thiên đích thân mang theo một đội binh sĩ đi luyện cấp, bỗng nhiên trong đầu vang lên tiếng thông cáo của hệ thống:
“Hệ thống thông cáo tần số thế giới: người chơi Phạm Đức Tư thuộc nước Mỹ là người thứ hai thành công thăng cấp lên hương trấn – Bang Địch trấn, ban thưởng trấn trưởng Phạm Đức Tư danh vọng 150, NPC cấp SS một vị, cũng ban cho Danh xưng “Thiên hạ đệ nhị trấn”
Sau khi Dương Thiên up lên hương trấn được một tháng, hương trấn thứ hai rốt cục xuất hiện.
Khoảng cách giữa hương trấn thứ nhất và thứ hai cách nhau một tháng. Chênh lệch là bao nhiêu, người khác coi như dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết.
Lúc trước khi Dương Thiên up lên hương trấn cấp một, cũng có số ít người chơi cũng đã đưa ra kháng nghị, nhưng trí não “Luân Hồi” chỉ trả lời qua một câu: Toàn bộ thành tựu của người chơi trong Thiên Hạ, bất kể dùng phương pháp nào đều là hợp lý!
Không biết vì cái gì, chính phủ các quốc gia khác rõ ràng cũng không trả lời thêm các kháng nghị của người chơi. Cuối cùng sự tình không cứ như thế mà lắng xuống.
Kỳ thật, dân chúng bình thường đều không biết, thời điểm này giữa máy chủ “Luân Hồi” và chính phủ các nước đều đang tranh đấu ầm ĩ. Chỉ là loại tranh đấu này chỉ đều không công khai nên không ai biết mà thôi.
Chính phủ các nước cảm thấy “Luân Hồi” quá mức thần bí, không muốn trên địa cầu có đồ vật tồn tại vượt qua khống chế của bọn hắn. Nhưng bọn hắn lại không có năng lực hủy diệt Luân Hồi, huống chi bọn hắn cũng không muốn buông tha cho cái hấp dẫn cực lớn: có thể dẫn dắt toàn nhân loại tiến hóa này. Trải qua vận hành trò chơi hơn một tháng, chính khách của các quốc gia trên cơ bản đều đã khẳng định Thiên hạ thực sự có thể dẫn dắt nhân loại tiến hóa. Chỉ là người chơi bình thường bây giờ còn đang mơ mơ màng màng, trong bọn họ mặc dù đã có người lờ mờ cảm nhận được sự biến hóa rất nhỏ của thân thể, nhưng không ai cho rằng chuyện này có liên hệ với trò chơi Thiên hạ, cũng không có người thảo luận về chuyện này.
Mà “Luân Hồi” thuộc về một loại chương trình trí tuệ, nó là do văn minh cao đoan trong vũ trụ chế tạo ra. Thế nhưng dù trí tuệ có cao cỡ nào, năng lực có cường đại cỡ nào thì vẫn có chút ít sự tình từ khi nó được chế tạo ra đến giờ không cách nào cải biến. Đó là dù sao nó cũng chỉ là trí tuệ nhân tạo. Thế nhưng dù là trí tuệ nhân tạo thì vẫn có một điểm không thể lay động, đó là các nền văn minh thấp hơn đừng mơ có thể khống chế được nó. Truyện được dịch ở diễn đàn bachngocsach.com. Mời các bạn truy cập để cập nhất truyện nhanh nhất. Tuy nhiên hiện tại, mặc dù trâu thế nhưng nó vẫn phải duy trì mối quan hệ hợp tác với chính phủ các nước, chứ lỡ như chính phủ các nước đột nhiên yêu ma hóa Thiên hạ, nói xấu đặt điều rèm pha rằng đây là viruss công nghệ cao, có thể ảnh hướng đến trí não con người các kiểu....vậy sứ mạng của nó phải sớm chấm dứt rồi.
Nhất thời, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động......
Nhưng những chuyện này đối với người chơi bình thường là quá mức xa xôi. Bọn hắn chỉ cần biết là trò chơi Thiên hạ này xác thực rất hấp dẫn, lại rất có tiềm năng, rất dễ... kiếm tiền. Trang bị đánh ra, tài nguyên đạt được, tiền đồng trong trò chơi... đều là cung không đủ cầu. Bởi vậy làm gì có ai chịu ly khai, chỉ có hàng vạn người hàng ngày tiếp tục tiến vào trò chơi mà thôi!
“Nếu ta nhớ không nhầm, ngày mai sẽ xuất hiện thiên hạ đệ tam trấn đi! Nếu như không có gì ngoài ý muốn, hẳn là Viêm Hoàng trấn.” Dương Thiên một bên giết quái, một bên âm thầm tự đánh giá.
Chạng vạng tối trở lại thôn, Dương Thiên theo thói quen đi đến trung tâm hành chính gặp Vương lão, tên này còn đang đang bề bộn an bài công tác cho thôn dân tháng sau. Có...vài quan viên khác đang ở bên cạnh hiệp trợ.
Thấy Dương Thiên đi tới, Vương lão cười khổ nói :“Chúa công, ngươi ngày nào cũng nhàn nhã như vậy, cũng nên tới giúp đỡ chút a!”
Dương Thiên hơi có chút xấu hổ, chính mình là trưởng trấn xem ra có chút thất bại, toàn bộ chính vụ cơ hồ đều ném cho Vương lão một mình xử lý. Ngẫu nhiên hỏi đến thoáng một phát những cũng không làm gì nhiều.
Nhưng hắn cuối cùng cũng vì mình mà tìm được một lý do, cười nói :“ Vương lão vất vả rồi! Bạch Vân trấn còn phải nhờ Vương lão hao tâm tổn trí, tiểu tử tài sơ học thiển, xử lý mầy chuyện này làm sao có thể so với Vương lão ngài đây?”
Vương lão bộ dạng quả đúng như thế, nói:“Ta biết ngay chúa công sẽ thoái thác mà....... Chúa công, đây là toàn bộ an bài của thuộc hạ với thôn dân trong lãnh địa tháng sau, người nhìn xem đã hợp lý chưa?” Nói xong, Vương lão đưa qua một xấp bản thảo dày đặc cho Dương Thiên.
Nhìn chồng giấy dày phát ngốt này, đầu óc Dương Thiên có chút choáng váng, vội hỏi :“Cái này không cần đâu, Vương lão ngài làm việc, ta sao còn phải lo lắng nữa. Ngươi thỉnh thoảng nói qua tình hình với ta là tốt rồi, miễn cho mọi người lại nói ta chuyện gì cũng không quản.”
Có lẽ Vương lão cũng cho rằng để Dương Thiên xem nhiều nội dung như vậy quả thật có chút làm khó hắn, nhân tiện nói :“Hiện tại trong lãnh địa có hơn 47 vạn nhân khẩu. Trong đó Bạch Vân trấn hơn 14 vạn người, Tuyệt Ảnh thành hơn 25 vạn người, Bạo Phong thành hơn sáu vạn người, Thiên Hà trấn hơn 13.000 người, Vọng Thiên trấn hơn ba ngàn người, các lãnh địa phụ thuộc còn lại có trên dưới một ngàn người. Đây là tình huống phân bố nhân khẩu chủ yếu trong lãnh địa.”
“Dựa theo ý chúa công , chúng ta đưa Bạch Vân trấn phát triển theo hướng chuyên chế tạo, sản xuất các loại thành phẩm. Hiện tại tất cả các kiến trúc trong ngành sản xuất đã vượt qua 200 tòa, nhân viên tham gia sản xuất đã tiếp cận 6000. Trong đó đại đa số là học đồ, mà trong đó, số nhân tài có được chức nghiệp gồm: sơ cấp chiếm sáu thành, trung cấp chiếm hai thành, cao cấp nhân tài một phần rưỡi, đặc cấp nhân tài chỉ có nửa thành, tương đương với hơn mười người. Hiện tại trang bị, vũ khí và các loại thành phẩm do kiến trúc sơ cấp và trung cấp sản xuất ra đều đem bán trên thị trường. Sản phẩm của các loại kiến trúc cao cấp sản xuất ra phần lớn đang tích lũy, một số nhỏ trang bị cho quân đội, bù lại số trang bị mà kiến trúc đặc cấp sản xuất chưa đủ.”
Dương Thiên nói:“Cao cấp kiến trúc sản xuất ra trang bị thích hợp cho lục giai binh sử dụng, nhưng hiện tại trong đám dị nhân cũng còn chưa có được ngũ giai binh. Với chúng ta là hàng cùi nhưng so với bên ngoài đã là hàng cao cấp rồi. Nếu ta đoán không sai thì các sản phẩm do kiến trúc trung cấp của chúng ta sản xuất ra đều được đám người chơi mua về cho võ tướng sử dụng. Cũng may hiện tại chỉ có một nhà chúng ta bán ra trang bị thép ròng, hơn nữa thị trường đã mở rộng ra toàn bộ server Vina, bằng không thì số trang bị mỗi ngày sản xuất ra thật đúng là không bán nổi....... Nhưng tin tưởng loại tình huống này nhất định sẽ không kéo dài lâu đâu. Theo lãnh địa của đám dị nhân dần thăng cấp, ngũ giai binh hoặc là lục giai binh sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện. Khi đó mới là thời kỳ trang bị vũ khí của chúng ta được bán ra với số lượng lớn nhất. Dù sao NPC chức nghiệp sản xuất loại cao cấp cũng không phải dễ dàng đạt được như vậy. Thế nên cứ yên tâm mà làm, thị trường của chúng ta phóng mắt là vô cùng rộng lớn.”
Vương lão cười cười, hắn cũng rất đồng ý thuyết pháp của Dương Thiên :“Điểm ấy thuộc hạ minh bạch. Hiện tại lợi nhuận mỗi ngày của Bạch Vân trấn chúng ta đã vượt qua 400 vạn tiền đồng, trong đó giá cả thành phẩm do các kiến trúc cấp thấp sản xuất ra đã ép tới rất thấp. Mặc dù số lượng kiến trúc cấp thấp đã vượt qua 100, sản lượng tạo ra khá lớn, nhưng khấu trừ thành phẩm, mỗi ngày không quá đáng chỉ thu nhập được hơn mười vạn tiền đồng, còn chưa đủ cho chúng ta chi tiêu kiến thiết lãnh địa mỗi ngày.”
Dừng thoáng một phát, Vương lão tiếp tục nói :“tháng này lương thực chúng ta thu hoạch được gần một trăm năm mươi vạn đơn vị, đủ để giải quyết nguy cơ lương thực tháng sau rồi. Đánh bắt trên sông không giống như biển cả, sản lượng cá là có hạn. Như cả khu vực sông Thiên Hà này, toàn bộ đường sông cũng chỉ có thể cung ứng cho tiêu hao của không đến hai mươi vạn người, mà bởi vì loài cá di chuyển theo mùa, bởi vậy chỉ có thể đánh bắt ở khu vưc Bạch Vân trấn chúng ta là hiệu suất cao nhất. Do đó, ta không an bài người đánh cá ở các khu vực lãnh địa khác, tránh lãng phí nhân lực. Như vậy tổng kết lại, một đoạn sông này cũng chỉ đủ để tiêu hao cho trên dưới mười vạn người. Mà ở Bạo Phong thành, qua cuộc chiến hơn mười ngày trước, đồng ruộng bốn phía hầu như đã bị hủy hoại hơn nửa cho nên cuối tháng cũng không có bao nhiêu thu hoạch. Nhưng Bạo Phong thành nhân khẩu ít, cũng không tồn tại vấn đề quá lớn. Cũng may mắn Tuyệt Ảnh thành không rơi vào tình trạng như vậy, bằng không thì tháng sau chúng ta sẽ phải lao đao lớn vì thiếu lương thực rồi.”
“Ta có xem qua địa thế, Bạo Phong thành gần với sông Thiên Hà, địa thế so với Tuyệt Ảnh thành lại bằng phẳng hơn, việc dẫn nước để tưới tiêu tương đối dễ dàng, bởi vậy thuộc hạ định phát triển Bạo Phong thành thành kho lương thực chính của cả lãnh địa. Đương nhiên, nếu như chúa công người có thể lấy được các loại thành thị năng khiếu của thành thị như ‘Đất màu mỡ’, hay chiếm được một vài tòa thành khác thích hợp trồng trọt hơn, vậy thì quá tốt rồi.”
Dương Thiên nghe được một cái danh từ mới, hơn nữa tựa hồ là thứ tốt, vội hỏi :“Còn có năng khiếu của thành thị? Vậy làm sao mới có thể lấy tới?”
Vương lão nói:“Kỳ thật chúa công ngươi cũng biết, năng khiếu của thành thị nha, nói trắng ra là thuộc tính đặc thù của lãnh địa. Bạch Vân thôn chúng ta chẳng phải cũng có sao? hơn nữa năng khiếu của Bạch Vân thôn chúng ta còn là thuộc về cấp bậc cao nhất....... Về phần như thế nào có thể lấy tới, thuộc hạ cũng không rõ.”
Trong trò chơi, NPC cao cấp nhiều khi còn hiểu rõ thế giới trong trò chơi hơn cả đám gamer. Từ ý tứ Vương lão vừa nói, Dương Thiên biết thuộc tính lãnh địa cũng có thể do chính mình tăng lên. Chỉ cần có thể đạt tới điều kiện hệ thống quy định là đạt được. Mà cái điều kiện này, có khả năng là tìm kiếm vật phẩm đặc thù nào đó, cũng có khả năng là hoàn thành nhiệm vụ đặc thù gì đó ....
Vương lão đã không biết việc này, Dương Thiên cũng đành tự mình chậm rãi tìm tòi vậy. Hắn cười cười nói :“ Việc năng khiếu của thành thị này trước cứ để một bên đã. Tuy nhiên chuyện ngươi an bài Bạo Phong thành thành nơi sản xuất lương thực ngược lại cùng với suy nghĩ của ta không mưu mà hợp....... Bất quá bây giờ nhân khẩu Bạo Phong thành còn chưa đủ. Bạch Vân trấn và Tuyệt Ảnh thành vẫn phải chia sẻ một phần ghánh nặng về lương thực .”
Vương lão gật đầu nói :“Xác thực như thế, nhưng vì hạn chế của chủ thành Bạch Vân trấn, chúng ta hiện không cách nào thăng cấp các lãnh địa phụ thuộc cao hơn so với Bạch Vân trấn. Mà lãnh địa bình thường, diện tích và hiệu suất lượng tài nguyên đổi mới vô cùng hạn chế, nếu số nhân khẩu vượt qua hạn mức cao nhất của lãnh địa quá nhiều sẽ xuất hiện tình trạng thiếu thốn tài nguyên, cư dân không có việc làm, sẽ lãng phí sức lao động. Bởi vậy Bạo Phong thành hiện tại không thích hợp để di chuyển quá nhiều nhân khẩu qua. Thuộc hạ định tạm thời để cho mười vạn cư dân của Tuyệt Ảnh thành tiến hành sản xuất lương thực. Như vậy trước mắt sẽ giải quyết được vấn đề tiêu hao lương thực trong toàn bộ lãnh địa. Số nhân khẩu còn lại của Tuyệt Ảnh thành thuộc hạ an bài cho bọn họ tiến hành thu thập vật liệu đá và vật liệu gỗ. Thôn dân của Bạch Vân trấn sẽ chủ yếu tiến hành thu thập quặng sắt, mỏ than và dược thảo. Mà hơn một vạn thôn dân nhàn rỗi ở Thiên Hà trấn thuộc hạ định triệu hồi về Bạch Vân trấn.”
Dương Thiên nhẹ gật đầu, trước kia mình phái nhiều người như vậy đi Thiên Hà thôn căn bản chính là sai lầm lớn. Bất quá lúc đõ mình cũng không rõ ràng lắm hệ thống còn có hạn chế ở phương diện này, cứ cho rằng một người trồng trọt một mẫu đất là được, chỉ cần diện tích đủ là ok. Nào biết được cuối tháng rõ ràng sản lượng tài nguyên thu thập bị giảm xuống trên phạm vi lớn. Vốn hơn một vạn hai nghìn nông dân, chỉ cần mưa thuận gió hoà, không phát sinh thiên tai, dịch bệnh thì ít nhất cũng có thể thu hoạch gần hai mươi vạn đơn vị lương thực a, nhưng cuối tháng lại chỉ thu được 150 vạn đơn vị. Mặc dù Vương lão không có nói rõ việc này, nhưng Dương Thiên vẫn thấy có chút xấu hổ.
Lại nghe Vương lão trần thuật một hồi, Dương Thiên cuối cùng cảm thấy quá mức nhàm chán, logout đi.
Dương Thiên hiện tại đang đợi đến khi hệ thống đổi mới, mở ra hối đoái tiền thật tiền ảo. Như vậy hắn có thể đổi một chỗ ở tốt hơn, sau đó thuê thêm một bảo mẫu , lúc ấy việc sinh hoạt mỗi ngày sẽ không còn chiếm nhiều thời gian của hắn nữa, không cần phải cứ tí lại logout, tí lại logout.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.