Tri Vi

Chương 17: Chờ Anh Trở Về




Không biết từ lúc nào, trong lều truyền đến tiếng áo lụa bị xé rách.

Trước ngực Lạc Tử Dạ mát lạnh, nàng thoáng ngây người

Lúc này nàng không biết nên miêu tả cảm xúc của bản thân như thế nào, nàng biết mình chưa chuẩn bị xong, nàng thích hắn, động lòng với hắn

Đó là sự thật

Lúc nửa đêm tỉnh mộng, nàng cũng len lén nghĩ tới hắn, nghĩ sẽ sống cả một đời với hắn, đó cũng là sự thật.

Nhưng hành động lúc này của hắn lại khiến nàng bắt đầu nghi ngờ tự hỏi bản thân! Nàng hiểu rõ trong chuyện này, mình đã làm không đúng

Trao đổi vị trí để suy nghĩ, nếu như Phượng Vô Trù ở bên ngoài sờ tay ai đó, nàng cũng sẽ rất tức giận.

Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng có3thể đồng ý với hành động không khác gì cưỡng bức lúc này của hắn

Nàng mù mờ nhìn về phía nóc lều vải, lúc này nàng cũng cảm thấy mình tự làm tự chịu

Vốn dĩ hắn đối xử với nàng rất tốt, vì sao nàng phải làm thế, vì sao trông thấy trai đẹp lại không kìm nén được sự kích động, cuối cùng đưa

mình đến tình cảnh lúng túng này? Sau này nàng sẽ phải đối mặt với hắn như thế nào?

Trước khi làm chuyện này, hắn đã nghĩ tới sau này chưa?

Sau này, nàng phải đối mặt thế nào với một người đàn ông đã cưỡng bức nàng? Nghĩ như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy vành mắt cay cay, ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ

Nhưng điều mà nàng hiểu rất rõ là, nếu như hôm nay1bọn họ thật sự làm chuyện này, có lẽ nàng và Phượng Vô Trù sẽ không thể quay lại được nữa

Vào lúc này, hắn đang nổi điên là bởi vì tức giận, hơn thế vì đố kỵ đến phát điên.

Từ khi hắn và Lạc Tử Dạ quen biết đến nay, giữa bọn họ là kiểu chung sống như thế nào? Từ trước đến giờ đều đối địch với nhau, nàng luôn luôn không vừa mắt hắn, nói xấu sau lưng hắn, nhiều lần tỏ ý dù ở bên ai cũng sẽ không lựa chọn hắn.

Cho dù đến nay quan hệ giữa hai người dường như đã dịu bớt, thậm chí dường như nàng đã bị hắn cảm hóa, có ý tiếp nhận hắn.

Nhưng mà...

Nàng chưa bao giờ chủ động gần gũi hắn, ngoại trừ lúc có việc thỉnh cầu, ngoại trừ3lúc muốn hắn đừng động thủ với ai, ngoại trừ lúc nàng đang trong cơn hôn mê thần trí mơ hồ

Nàng chưa từng có bất kỳ sự chủ động gần gũi nào với hắn, lần nào trông thấy hắn cũng giống như chỉ hận không thể chạy ra cách xa vạn dặm, càng không có mục đích gì để chủ động kéo tay của hắn!

Nhưng hôm nay thì sao?

Một người đàn ông nàng chưa từng gặp, một người đàn ông vẫn luôn dùng thuật phong nhan để che mặt

Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt thật của người ta, nàng không nhịn được mà xông tới, gần gũi với đối phương

Vậy hắn là gì? Bọn họ quen biết lâu như vậy, trong mắt nàng, tính là gì?

Hắn thật sự đố kỵ

Nếu như không phải Hiên Thương Mặc Trần đã từng nói3rằng hắn ta không hề có hứng thú đối với Lạc Tử Dạ, đối với đàn ông thì hôm nay khi lần đầu tiên nhìn thấy Hiến Thương Mặc Trần, hắn đã xé nát đối phương rồi! Hắn tuyệt đối sẽ không để người kia nhìn thấy mặt trời ngày mai

Ngay cả Doanh Tần cũng giống hắn, sau khi quen biết Lạc Tử Dạ, hắn ta chưa từng có được vinh hạnh đặc biệt được nàng chủ động gần gũi như vậy, mà chỉ có Hiên Thương Mặc Trần được nhận?

Việc này chứng tỏ điều gì? Hắn không dám nghĩ tiếp! Cũng không có ý định nghĩ tiếp

Nếu như nàng trước sau không thể nghe lời, vậy hắn cứ trực tiếp trói nàng ở bên cạnh là được

Mặc kệ nàng có đồng ý hay không, hắn cũng không để người khác9dính vào

Nhưng hắn đã quên mất, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Doanh Tần, nàng cũng chảy máu mũi, cũng rất nhiệt tình.

Hắn cũng không ý thức được, nếu như lần đầu tiên hắn và nàng gặp nhau, nếu như quan hệ giữa bọn họ không phải là loại quan hệ đối địch, chỉ cần dựa vào tướng mạo và phong thái này của hắn, nàng cũng sẽ không nhịn được mà xông lên

Ngay cả Long Ngạo Địch lúc đó cũng bị nàng túm lấy cầu hôn

Lúc này, hắn chỉ bị sự đố kỵ che mờ mắt, trở nên hồ đồ

Khi một lần nữa chạm vào thứ dính dính mang theo mùi máu tanh kia, hắn không hề cảm thấy bất ngờ một chút nào

Nàng vừa mới đến kỳ kinh nguyệt, hắn hoàn toàn chắc chắn, cho dù lúc này làm chuyện đó, hắn cũng có thể bảo Mân Việt nhanh chóng giúp nàng điều dưỡng tổn thương do kinh nguyệt gây ra với cơ thể

Cho nên, việc này cũng không thể trở thành lý do khiến hắn dừng bước.

Nhưng lúc này, hắn đã tức giận lâu như vậy mà Lạc Tử Dạ mãi vẫn không nói gì càng chọc cho hắn càng tức giận hơn, cho nên khi cơn giận thoáng ngừng lại, hắn đã tìm lại được một chút lý trí.

Hắn ngước mắt nhìn Lạc Tử Dạ, thấy nàng nhìn về nóc lều vải, không biết đang nghĩ gì.

Tròng mắt ma mị của hắn hơi trầm xuống

Hắn đột nhiên đưa tay nâng cằm của nàng, nhìn gần vào nàng, cũng ép nàng nhìn về phía hắn

Giọng nói kiêu ngạo, lộ ra mấy phần thăm dò và trưng cầu ý kiến vang lên: “Lạc Tử Dạ, ngươi không muốn?” Nàng nhìn hắn với vẻ mặt không chút cảm xúc.

Giọng nói cũng hoàn toàn khác với lúc trước, ánh mắt nhìn hắn cũng có mấy phần băng giá, lạnh đến thấu xương

Hắn đột nhiên cảm thấy trái tim của mình giống như bị ánh mắt này đấm cho một nhát! Nhưng màu mắt hắn lại tối hơn một chút.

Giọng nói của nàng rất bình thản, nàng hỏi: “Nếu như ta nói không muốn, ngươi sẽ dừng lại sao?”

“Sẽ không!” Mắt hắn càng tối lại

Câu trả lời của nàng, trên thực tế lại càng châm ngòi cho cơn giận của hắn! Nàng không muốn, không muốn ở bên hắn

Vậy nàng muốn bên ai? Hiên Thương Mặc Trần, hay là Doanh Tần? Cho dù là ai, hắn đều không đồng ý, đối phương cũng sẽ không có tư cách này! “Vậy ngươi còn hỏi cái gì!” Nàng giống như đã cam chịu số phận, nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa.

Nhưng vẻ mặt này lại không phải là thứ hắn quen thuộc

Nếu như lúc này, Lạc Tử Dạ nhảy dựng lên phản kháng, mắng chửi hắn, thậm chí hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn, tuyên bố nhất định sau này phải giết hắn để rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay, hắn cũng có thể không chút do dự cưỡng bức nàng! Những biểu cảm này của nàng lại khiến hắn không khỏi hoảng hốt.

Thấy động tác của hắn dừng lại, nàng im lặng một lúc rồi lại mở mắt nhìn hắn, cười lạnh: “Sao vậy? Sao lại từ bỏ? Không phải gia không muốn, ngươi cũng vẫn muốn sao?” Lời này không khác gì đang khiêu khích hắn.

Thế nhưng hắn lại đột nhiên nhắm mắt lại, mạnh mẽ áp chế lòng đố kỵ và lửa giận trong lòng mình

Hắn thật sự rất tức giận, quả thật muốn bất chấp hết, nhưng mục đích của hắn không phải là làm tổn thương nàng!

Sau một lúc im lặng, hắn lại mở mắt ra, lướt về phía nàng

Dường như thời điểm nổi nóng đã trôi qua, thể là hắn hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng quyến rũ bị hắn áp chế đột nhiên dịu dàng đi mấy phần: “Lạc Tử Dạ, ngươi không muốn

Cô..

sẽ dừng lại!” Đến cuối cùng, người rơi xuống sâu hơn là hắn

Đến cuối cùng, nàng có chọc hắn tức giận như thế nào, hắn cũng không muốn làm tổn thương nàng

Khi hắn nói ra lời này, Lạc Tử Dạ liền nhìn chằm chằm vào hắn rồi đột nhiên rơi lệ

Nàng vô cùng tủi thân, cũng không biết nên lên tiếng như thế nào, nàng cắn môi khóc lên: “Phượng Vô Trù, bọn họ ức hiếp ta, giờ đây ngươi cũng ức hiếp ta! Đến ngươi cũng ức hiếp ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.