Trí Thông Minh Của Em Thật Là Uổng Phí

Chương 5




Từ Giám bị nhốt ở ngoài cửa, khi vừa mới giúp Ly Ly nhặt thuốc, anh nhìn được ca bệnh, mới biết được hôm qua cô lại ở tại bệnh viện.

Lúc này anh thật sự nghĩ muốn đánh mình, ngày thường miệng ba hoa,phụ nữ mà mở miệng dỗ nói là đến liền, nhưng mà khi đối mặt với cô gái mình thích, lại có thể nói cái loại lời hồ đồ này, Từ Giám cảm thấy mình dường như thật sự ngu ngốc bất trị rồi.

Mặc kệ Từ Giám gõ cửa như thế nào Ly Ly đều không mở cửa, anh biết mình sai rồi, anh cũng biết tính cách của Ly Ly, rõ ràng trong lòng anh tin tưởng cô, nhưng nói ra lời thì thay đổi mùi vị rồi.

Ly Ly thật sự mệt mỏi, cô dựa vào ở trên cửa,nghe Từ Giám gọi mình ở bên ngoài, cô đã không có sức lực mở cửa, không có sức lực cãi nhau với anh, cũng không muốn giải thích với anh cái gì nữa. Cuộc sống của Từ Giám quá hạnh phúc, vĩnh viễn chỉ cần người ta xoay quanh anh.

“Anh đi đi, để cho em yên tĩnh một chút.” Ngăn cách bằng cánhcửa, Ly Ly nói với Từ Giám.

Từ Giám chưa từng có quá hoảng hốt như vậy, anh thật là đứa trẻ bị nuông chiều, thời điểm như vậy, anh lại nghĩ đến về nhà tìm mẹ, toàn bộ vấn đề đến chỗ mẹ cũng không là vấn đề, mà mẹ còn rất thích Ly Ly, bà nhất định có biện pháp, nghĩ đến đây, Từ Giám vội vàng về nhà.

Phía Bắc thành phố Tấn Châu có một mảnh vịnh, khác biệt là khu vựcmới này nhà chung cư cao tầng dày đặc vô cùng, nơi này cũng là tọa lạc ba năm biệt thự cao tầng đơn lẻ.

Nhà Từ Giám thì ở bên trong, dựa vào một mặt vịnh, trong nhà có bể bơi, rất đẹp. Anh về nhà Từ phu nhân cũng không biết.

Từ phu nhân đang nằm ở ghế mây trong sân gọi điện thoại cho chị hai mình, trong nhà bà có ba chị em, bà là lão luyện, có quan hệ rất tốt với chị hai, hai người thường xuyên nói chuyện điện thoại hơn một giờ.

Từ Giám đến sân nhìn thấy mẹ dựa vào đó gọi điện biết ngay là gọi cho dì hai, nhìn Ly Ly nước bên cạnh mẹ, còn đầy, xem ra còn tán gẫu một lúc lâu nữa, rõ ràng anh ngồi xuống chờ ở trên ghế sô pha bên cạnh, chủ yếu là không biết nói với mẹ như thế nào, cảm thấy được việc này bàn bạc với mẹ thật không có tiền đồ, nhưng mà thật sự anh không biết tại sao mình muốn làm thành như vậy, anh rõ ràng thích Ly Ly, lại mang quan hệ hai người càng ngày càng bế tắc như vậy.

“Chị, chị đúng là nhẹ dạ, đối phó với cái loại phụ nữ muốn bám cành cao nên đánh thẳng mặt về. Lão Từ nhà em vài năm nay không có chuyện như này, bị em quản ngoan ngoãn, em nói là Tiểu Bảo, mấy ngày trước có cái người trong thẩm mĩ viện trang điểm cho em gái Tiểu Bảo lại vọng tưởng gả cho nhà chúng ta, em trực tiếp ở trước mặt làm cho nó cút xéo, người như thế ỷ vào gương mặt dáng dấp đẹp mắt, cũng không biết mình là ai.”

Từ phu nhân nói hết sức đắc ý, căn bản không nghĩ đến mình ở Từ Châu xa như vậy con trai bảo bối vẻ mặt đang u sầu ngồi ở trên sô pha sau mình.

“Có điều là loại phụ nữ này em làm cho nó cút xéo nó cũng sẽ mặt dày bám chặt, vì tốt cho Tiểu Bảo, em không thể không để cho nó đi nơi khác ở lại một thời gian, điện thoại di động cũng tạm giữ,phụ nữ kia gọi điện thoại qua, liền trực tiếp tắt đi, cũng làm cho cô ta có chút tự mình biết mình!”

Từ Giám vốn đang bưng nước uống, mẹ gọi điện thoại anh cũng không có cố ý nghe, nhưng mà khi lời này bay tới lỗ tai anh, anh đi vào trực tiếp bị sặc nước. Anh hoàn toàn không thể tin được người mẹ dịu dàng kia của mình có thể nói ra những lời khắc nghiệt như vậy.

Lại nghĩ đến thời điểm hôm đó mình mang Ly Ly giới thiệu cho mẹ, nụ cười tươi tắn sau lưng kia, rốt cuộc bà chịu nhận cái gì?

Từ Giám ho khan kịch liệt, cuối cùng đến chỗ mang Từ phu nhân đang chuyên tâm gọi điện thoại, “Tiểu Bảo, tại sao con ở trong này?”

Từ phu nhân kinh ngạc miệng cũng không khép lại được, điện thoại cũng chẳng quan tâm nói.

“Me, mẹ nói đúng thật vậy hả?” Từ Giám nhìn trước mặt mẹ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, mái tóc lượn sóng ưu nhã, kẹp tóc trên đầu khảm kim cương, dưới ánh mặt trời vô cùng lấp lánh, làn da của bà bảo dưỡng quanh năm, làm cho nhìn không ra bà đã bị năm tháng xâm nhập, vẫn rực rỡ chói mắt như cũ.

Anh vẫn cảm thấy mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất, không chỉ là đẹp bề ngoài, hơn nữa là vì khí chất ôn nhu của bà.

Nhưng mà hiện tại, Từ Giám cảm thấy được toàn bộ thế giới đều sụp đổ rồi.

“Tiểu Bảo con nghe mẹ giải thích, mẹ chỉ là…” Nhìn ánh mắt con trai, Từ phu nhân căn bản không dùng được tài ăn nói.

Từ Giám nhìn mẹ, thật sự là rất muốn nghe bà giải thích rõ.

“Các con không thích hợp.” Từ phu nhân cuối cùng không tìm một đống lý do, nếu con trai đã biết rồi, đơn giản bà chỉ bày ra nói thôi.

“Con muốn bình tĩnh lại, mẹ thật vui vẻ, con gái chú Ngô Ngô Lâm du học từ nước ngoài về, khi còn bé các con vẫn chơi với nhau, Chủ nhật này ta mời chú Ngô một nhà ăn cơm, con nhất định phải có mặt.” Từ gia là làm kinh doanh, Từ phu nhân bản thân là người làm ăn, làm việc vô cùng quả quyết, mang đứa con gái kia đá đi đồng thời đã tìm hiểu chọn người mình vừa lòng.

Bố Ngô Lâm là Ngô Hữu Minh, là chủ nhiệm văn phòng chính phủ thành phố, trước kia hai nhà đã là hàng xóm, Ngô Lâm và Từ Giám cũng xem như là thanh mai trúc mã.

Từ phu nhân rất thích tiểu cô nương Ngô Lâm này, trong ấn tượng có chút nhỏ mập, mặt tròn tròn, cơ thể rất khỏe mạnh, thành tích học tập tốt, ra nước ngoài học là học quản lý doanh nghiệp, tài mạo song toàn. Mà Ngô gia quan diện cũng coi như là có người mạch, nếu con trai cưới Ngô Lâm, sau này chuyện làm ăn cũng sẽ thuận lợi rất nhiều.

Từ phu nhân biết thời điểm lần đầu tiên mình nhìn thấy tiểu cô nương kia thái độ quá mãnh liệt, nhưng con trai mình luôn muốn kết hôn lấy vợ, sau khi biết sai lầm của mình, bà lập tức xem xét chọn con dâu tương lai, đề phòng người thứ hai thứ ba xuất hiện giống Mạc Ly Ly Ly.

“Con không đi.” Từ Giám cự tuyệt không chút do dự nói.

Nghe con trai cự tuyệt, Từ phu nhân một chút cũng không tức giận, dáng vẻ bà một bộ nắm chắc phần thắng trong tay, con trai của mình mình rõ ràng nhất.

Từ Giám sải bước nhanh rời khỏi sân, lái xe ra cửa, nhưng không đi tìm Ly Ly, anh cảm thấy mình không có mặt mũi nhìn cô, sống đến giờ anh mới phát hiện, anh là đồ cực kỳ ngốc cực kỳ ngây thơ, vẫn cho là mình vô cùng tự do, nhưng sinh hoạt lại bị mẹ an bài, mình như là bể cá, muốn bơi xa thì quyết định ở mẹ muốn cho mình bơi xa.

Xe thể thao màu vàng, mặt trời chiều chiếu rọi, đẹp không thể tưởng tượng nổi, Từ đại thiếu gia lái xe đến bờ biển, cũng không xuống xe, dựa vào ở trên xe, nhìn về biển lớn phía trước không giới hạn, nghe sóng biển cuồn cuộn, gió biển gào thét.

Chuông điện thoại di động vang không ngừng, Ngô Lâm gọi đến, Từ đại thiếu gia không có nhận, cứ lười nhác dựa vào như vậy, anh thích nơi này, anh đã mang Ly Ly tới, cứ ngồi lẳng lặng như vậy, cảm giác thật tốt, kéo dài theo năm tháng, tốt đẹp vô cùng.

Nhưng hiện tại, anh mới hiểu được, luôn làm tổn thương một người, mới biết được có yêu một người bao nhiêu.



Buổi tối Lục Hải lại mang theo cơm cho Ly Ly Ly, biết cô chắc chắn sẽ không ra ngoài ăn, vừa là mẹ anh tự mình làm, ba món một bát canh, mặn chay phối hợp rất tốt, mẹ Lục tài nấu nướng thật sự không tệ, Ly Ly thực không có khẩu vị, cũng ăn không ít.

“Mẹ anh không đi làm, làm nội trợ trong nhà, nấu cơm, người nhà anh đều rất tham ăn, sau khi em biết, em cũng ăn nhiều một chút.” Lục Hải không ngừng gắp thức ăn cho Ly Ly.

Khi ở cùng với Lục Hải rất ít nói chuyện yêu đương, thậm chí bản thân Lục Hải cũng không có nói anh thích em anh yêu em các loại, nhưng mà không chú ý sẽ nhắc tới cuộc sống tương lai, trong lời nói, dù sao Ly Ly vẫn có thể cảm giác chỗ đó có vị trí của mình.

“Lục Hải, em không đáng để anh đối xử như vậy với em.” Tuy là không khí đang rất tốt, Ly Ly lúc nào cũng không nhịn được cắt đứt phong cảnh, cô thật sự càng thích Từ Giám, nhưng mà đối với sự quan tâm của Lục Hải lại rất cảm động.

“Nói ngốc cái gì đó, anh không đối tốt với em thì đối tốt với ai. Bị ốm đừng nghĩ ngợi lung tung, uống thuốc đi ngủ sớm một chút.” Lục Hải không hề thảo luận đề tài này với Ly Ly, không biết là anh quá tin tưởng, hay là anh một mực trốn tránh.

Ly Ly thấy anh mang đồ ăn còn lại trên bàn ăn sạch, lại cầm chén đi rửa, còn giúp Ly Ly thu dọn nhà cửa một phen, Ly Ly phải dựa vào ở trên ghế sofa gặm một quả táo mà Lục Hải đã gọt vỏ.

Lục Hải mặc tạp dề nhỏ của cô, có chút buồn cười, nhưng mà lại rất ấm áp, lại nói Lục Hải hiện tại cũng rất tuấn tú, chỉ là hai người là cùng học đại học, nhìn lâu không có cảm giác, mà trong ấn tượng của Ly Ly Lục Hải khi còn đi học có chút ngốc nghếch đần độn vóc người to lớn chất phác, thấm thoát đã thay đổi rất nhiều, nhưng cô không có phát hiện ra.

Hiện tại Lục Hải cực kỳ tự tin, biểu tình trên mặt cũng giãn ra thêm, dáng người anh rất tốt, Ly Ly rất thích xem Lục Hải làm việc, rất nhiệt tình, rất gắng sức, làm cho người ta cảm thấy cuộc sống tràn đầy hi vọng, phải nói Ly Ly không có một chút thích Lục Hải, cũng không chính xác, cô cũng thích Lục Hải, chỉ là lòng của phụ nữ lớn như vậy, côchia không được.

“Thu dọn xong rồi, anh còn muốn trở lại làm việc, đi trước.” Lục Hải cởi tạp dề, lấy tay sờ trán Ly Ly.

Bàn tay to ấm áp hơi thô ráp đụng ở trên trán, Ly Ly có cảm giác giống với điện giật, Từ Giám sẽ thường giở trò, lấy tay che mắt cô để cô đoán là ai, mà Lục Hải lại rõ ràng rất thích mình, đi bộ cũng sẽ ngăn cách nửa cái người này.

Anh rất ít chạm đến mình như vậy, lúc này hai người trong phòng, nhiệt độ trên tay Lục Hải dường như thoáng cái từ ấm áp đến nóng bỏng, Ly Ly không có thói quen đưa tay đẩy tay anh ra, lại bị Lục Hải bắt được tay.

Ly Ly chỉ cảm thấy hô hấp nhanh hơn, tim đập cũng nhanh hơn, giống như mới uống không phải là thuốc cảm hạ sốt mà giống như thuốc kích dục.

“Vậy em không, không tiễn anh.” Ly Ly nói chuyện có chút cà lăm, hai người đứng có chút gần, cô phát hiện Lục Hải thật sự rất khỏe mạnh cao lớn, như là mang mình bao vây một dạng.

Lục Hải buông tay Ly Ly ra, Ly Ly cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó, Lục Hải lại gắt gao ôm cô vào trong ngực, ôm rất nhanh rất chặt, Ly Ly chỉ cảm thấy không thở nổi.

“A Ly, anh một mực cố gắng, hi vọng có thể cho em cuộc sống hạnh phúc nhất, không nên từ chối anh, không cần.”Tiếng Lục Hải trùng điệp truyền đến bên tai, rất áp lực, hô hấp của anh cũng cực kỳ nóng, Ly Ly chỉ cảm thấy thân thể giống như bị điện giật, bên tai lại lập tức càng đỏ lên.

May mắn, Lục Hải không có ôm lâu, rất nhanh buông cô ra, sau đó mở cửa rời đi, mãi đến khi Ly Ly nghe được tiếng động cơ ô tô mới phản ứng kịp. Cô vẫn cho là Lục Hải cực kỳ hiền lành lại có thể biến thành chủ động như vậy, tim cô vừa rồi đập thật là nhanh.

Lục Hải lên xe, tâm tình vô cùng tốt, cuối cùng anh cũng chủ động ôm lại Ly Ly, trên người Ly Ly vô cùng thơm mát, chỉ là mùi thơm khiến cho anh rất kích động, anh không dám ôm lâu, sợ Ly Ly phát hiện thay đổi trên người anh, anh thật sự rất thích A Ly, ôm cơ thể mềm mại của cô, nhìn khuôn mặt mỹ lệ của cô, liền cảm thấy được mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới, anh muốn sờ khuôn mặt cô, nhưng da thịt nhẹ nhàng đụng chạm, đã cảm thấy có luồng điện chạy qua toàn thân, lại nói tay mình ôm ngang hông mềm mại của cô, cô mềm mại dính vào trên ngực mình, chỉ nghĩ lại thôi liền cảm thấy hô hấp nặng dần, anh sẽ cố gắng, càng cố gắng, để cho A Ly chỉ cần hưởng thụ cuộc sống là được, mãi mãi xinh đẹp vui vẻ.

Đã rất muộn, Lục Hải vẫn đi đến công ty, tiếp tục làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.