Trí Thông Minh Của Em Thật Là Uổng Phí

Chương 46




Giấu cửa ra dưới giường cũng chưa phải là điều gì quá bí ẩn hay kì diệu, nhưng chính vì nó quá tầm thường, giường đá lại thoạt nhìn rất nặng, thế nên mọi người mới không nghĩ đến trường hợp này.

Diệu Diệu ngồi xổm xuống nhìn mấy tảng đá vụn rơi vãi: “Đây đúng là cửa, vốn là một tảng lớn nhưng lại bị người ta làm hư, mọi người nhìn đi, bên cạnh còn có mấy mảnh đá vụn.”

Quả nhiên, ở chỗ ngón tay cô ấy đang chỉ, loáng thoáng có thể nhìn thấy dấu vết bị đào bới.


Diệu Diệu hất mấy mảnh đá vụn qua một bên, lại thổi thổi mấy cái, một tảng đá lớn chừng hai thước vuông cứ thế hiện ra trước mắt, bên cạnh có mấy vết nứt, phiến đá dường như đã lung lay sắp đổ, chỉ cần chạm nhẹ một phát thì nó sẽ lập tức nát thành trăm mảnh nhỏ.

“Mã Phúc có lẽ vào bằng đường này.” Tham Lang đoán.

“Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại không đánh chết tên đó đi?” Huyền Kỳ lại tò mò.

Nhắc đến chuyện trước kia, Tham Lang lập tức lên tinh thần: “Nhắc mới nhớ, lúc đó, tên đó quả thật là kẻ tàn ác vô cùng, ai ai cũng biết, quậy phá long trời lở đất ở thế giới loài người, vị vua cai trị loài người khi đó cũng không còn cách nào mới tìm đến bọn tôi. Tên Mã Phúc này quả thật cũng có chút bản lĩnh, chúng tôi phải dùng thời gian gần cả ngày mới có thể chế phục được nó. Sau khi nó thua, lúc hấp hối lại đau khổ cầu xin tha thứ, Thiên Khu động lòng trắc ẩn, không cho tôi cắn nó chết hẳn, bảo cứ để cho nó tự sinh tự diệt đi, không ngờ, nó lại có thể sống sót, còn để tôi gặp được nó.”

Ngay sau đó, anh ta lại ra vẻ dương dương tự đắc: “Nhớ năm đó, tôi và Thiên Khu là hai kẻ hợp tác ăn ý nhất, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mấy thứ yêu ma quỷ quái kia vừa thấy bọn tôi kẻ thì sợ hãi, kẻ thì hận thấu xương.”

Thẩm Thiên Huy thừa lúc anh ta nói chuyện thì đi đến dọn dẹp lối đi ở cửa, sau đó, lại vỗ vỗ bờ vai của anh ta nói: “Đi thôi, muốn ôn lại trí nhớ gì thì để sau.”

Nói rồi, anh ta dẫn đầu đi vào.

Lối đi này gần như giống hệt như lối vào, cũng là một đường mòn vừa đủ cho một người đi qua, dưới chân là một dãy bậc thang dẫn thẳng xuống dưới, trên vách tường vẫn là một hàng những viên Huỳnh Hỏa châu. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng như thế thì đều chần chờ, không dám đi tiếp.

“Lúc chúng ta đi vào đã là đi xuống, sao giờ lại đi xuống nữa?” Huyền Kỳ là người đầu tiên thắc mắc.

“Đúng vậy, dựa theo khoảng cách lúc nãy chúng ta đi, độ cao này hẳn là ngang với mực nước biển, tương đương với mặt đất phẳng, nếu còn đi xuống tiếp thì chính là lòng đất rồi.” Thẩm Thiên Huy cũng không giải thích được.

“Cứ đi thử đi.” Tham Lang thì tỏ vẻ không có việc gì “Nơi này không còn đường nào khác, nói không chừng, đi tiếp một lúc nữa sẽ có đường ra ngoài.”

Diệu Diệu cũng đồng ý với quan điểm này: “Cũng đúng, có rất nhiều mật đạo cũng là xuống trước rồi lên sau.”

Vu Dương suy nghĩ một lúc, hướng về một nơi trong đường mòn, khẽ nhăn mũi: “Toàn là mùi của Mã Phúc, hẳn là nó đã vào từ đường này, cứ đi tiếp là được, chỉ là , phải cẩn thận, hình như còn có thứ gì khác.”

“Cái gì vậy?” Diệu Diệu hơi căng thẳng.

“Không rõ ràng lắm.” Vu Dương nói, “giống như mùi thi thể, nhưng mùi rất nhạt.”

Thẩm Thiên Huy đi đằng trước nghe thấy thế thì đề phòng cầm chắc một tờ giấy vàng.

Sau đó, tất cả mọi người đều đi chậm rãi, từng chút từng chút đi sâu vào bên trong. Cứ đi như thế chừng hơn mười phút, các bậc thang cũng dần trở nên bằng phẳng, đi thêm mấy phút nữa, liền đến một khoảng trống rộng chừng mười thước, ở phía bên kia của khoảng trống là một đoạn bậc thang, kéo dài về phía trước.

Xem ra Diệu Diệu nói đúng.

“Mọi người nhìn xem đó là thứ gì?” Huyền Kỳ chỉ tay về phía trước.

Ngẩng đàu nhìn sang, trên mặt đất quả nhiên có một cái gì đó đen thùi, nhưng chúng tôi đang ở sâu trong lòng núi, bốn phía đều tối om, chỉ có ánh sáng mờ mờ phát ra từ mấy viên Huỳnh Hỏa châu, cùng lắm chỉ có thể soi được trong phạm vi khoảng năm ba bước, thứ bên kia rốt cuộc là gì, căn bản không ai biết.

Thẩm Thiên Huy không dám tùy tiện đi qua, chỉ đốt giấy vàng trong tay lên, lập tức, cứ như có một chiếc đèn chân không được mở lên, ánh sáng tỏa ra xung quanh.

Đợi nhìn thấy rõ đó là vật gì, tôi không khỏi hít vào một hơi, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng trong hang động của Hề Nang.

Trong một góc tối gần cầu thang, có một mớ cỏ khô, được che phủ một cái “ra giường”, bên trên là vô vàn mấy bộ xương trắng hếu, có mấy khúc xương còn bị rơi rớt lăn đến dưới chân chúng tôi, thậm chí còn có mấy cái hộp sọ và xương sườn còn nguyên.

“Đây….đây là…hang ổ của Mã Phúc à?” Huyền Kỳ hiển nhiên đã bị dọa cho sợ hãi.

Tham Lang đá văng khúc xương bên chân ra, nói: “Hẳn là vậy, trên đó còn có mùi hoa Mê Tiên, tên kia không thể lúc nào cũng túc trực ở trên kia được, nơi này lại là một nơi vô cùng yên tĩnh, rất thích hợp để chữa thương và ẩn náu, có lẽ là do tên đó vô tình phát hiện ra rồi náu thân ở đây.”

Thẩm Thiên Huy khẽ thở dài, tiếp tục đi về phía trước.

Tôi cẩn thận tránh mấy khúc xương dưới chân, ban đầu Huyền Kỳ còn rất sợ hãi, sau này, cậu lại cảm thấy nơi này thật mới lạ, thậm chí còn muốn đưa tay sờ thử cái “ra giường” phía trên mớ cỏ khô.
“Đó là da người.” Tôi nói.

Cậu hoảng hồn, rút nhanh tay về, quay đầu lại ngượng ngùng cười với tôi một tiếng.

“Đây là thứ gì?” lúc này, Diệu Diệu đang đứng sau lưng tôi lại đưa cho tôi xem một thứ khác.

Tôi không dám cầm lấy, chỉ nhìn nhìn, phát hiện vật này mềm nhũn, bên trên còn có một tầng vẩy trong suốt bám vào.

“Là da của người cá.” Tham Lang cũng đưa đầu nhìn sang “Nhìn thời điểm bị lột và kích cỡ của bộ da này, có lẽ là cha của Tần Long.”

Diệu Diệu “a” lên một tiếng, hất tay muốn ném đi.

Tham Lang nhanh tay lẹ mắt tiếp được: “Đừng ném bậy, đây cũng là một thứ tốt để làm áo giáp, nếu được thì cứ mang đi đi.”

Diệu Diệu kinh ngạc, không nói tiếng nào.

Bởi vì nghĩ đến việc chúng tôi sắp được nhìn thấy ánh mặt trời, chúng tôi không tự chủ được bước nhanh hơn, độ dốc của bậc thang cũng càng ngày càng tăng, đi một lúc sau, trong đường mòn chỉ còn tiếng thở “hồng hộc”.

Tôi mặc dù đã uống thuốc, cũng đã nghỉ ngơi nhưng thể lực vẫn chưa được khôi phục hoàn toàn, việc đi đứng cũng khá là tốn sức, Tham Lang thì lại chưa quen với thân thể của Tần Long, hơi vướng tay vướng chân, may là Diệu Diệu đi ở giữa, lúc thì đỡ lấy tôi, lúc lại kéo Tham Lang, cứ như thế, cả quãng đường cũng xem như thuận lợi.

Lần này, đi gần nửa tiếng, trên đỉnh đầu dần xuất hiện ra một chút ánh sáng.

Không ai nói chuyện nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được sự kích động của mọi người, tôi cũng tạm thời quên đi mệt mỏi, dùng hết sức lực bò đến điểm cuối cùng.

Sau khi bước lên bậc thang cuối cùng, thứ chúng tôi nhìn thấy đầu tiên chính là một bia đá khổng lồ, tôi vội vàng dừng lại, Diệu Diệu đi đằng sau không kịp phản ứng nên tông vào người tôi.

Vu Dương đưa tay kéo tôi đến bên người anh, đồng thời, Thẩm Thiên Huy cũng lôi Diệu Diệu ra mới giúp cho Tham Lang không va vào người cô ấy.

Cửa ra là một cái miệng động nhỏ, chỉ cần ra khỏi cái miệng động đó là đã có thể ra ngoài.

“Cửa vào này đã được gắn kết giới.” Thẩm Thiên Huy đánh giá tảng đá đó một lượt, chỉ vào một cái lỗ hổng nhỏ nói: “Đây có lẽ là do Mã Phúc phá hỏng nên mới khiến pháp thuật giam cầm bị giải theo.”

“Người cá cũng thật là, cửa trước thì khó vào như thế, lại sơ ý đối với cái cửa sau này.” Huyền Kỳ nói “Để một con quái vật đáng sợ như thế xông vào, không việc gì lại mất mạng.”

“Cũng không phải là sơ ý.” Diệu Diệu thở dài: “Khối đá này thật ra cũng là đá Phong Cố, chỉ là còn chưa có bước khóa cuối cùng, em nghĩ, chính vì vậy nên pháp thuật giam cầm ở nơi này mới bị phá. Không ngờ, cha của Tần Long tìm được “vùng đất Tiêu Dao” nhưng nơi đó cũng chính là nơi bỏ mình của ông ấy.”

Mọi người nghe vậy cũng tiếc thương một lúc.

Ngoài động là một mảng rừng cây lớn, cũng khổng rậm rạp lắm, địa thế cũng bằng phẳng. Sau khi Thẩm Thiên Huy xem xét thì cho rằng, nơi đây tựa hồ là rừng cây dọc theo núi, bên ngoài có người sinh sống.

Bây giờ là ba giờ chiều ngày hôm sau, từ lúc lên núi cho đến bây giờ cũng đã qua hơn hai mươi bốn giờ, bởi vì lúc bước vào ai cũng trong trạng thái căng thẳng nên quên đi mọi thứ khác, giờ tỉnh táo lại, ai cũng cảm thấy bụng đói reo vang, xương sống thắt lưng đều đau.

Chúng tôi ngồi nghỉ ngơi một lúc, ăn chút thức ăn, sau đó lại đi theo Thẩm Thiên Huy.

Lần này chúng tôi đi không bao lâu thì thấy một cái sân, giăng đèn kết hoa, có không ít xe hơi riêng dừng ở trước cửa, trên cửa lớn có treo một bức hoành phi ghi “Long Thịnh Ngư Trang”, sau khi vào nghe ngóng mới biết đây là một nhà hàng theo phương thức trang trại, lầu dưới là nhà hàng, trên lầu có mấy gian phòng nghỉ.

Bởi vì là xế chiều chủ nhật, những người khác đã về phòng nghỉ ngơi, thực khách cũng không nhiều. Thẩm Thiên Huy nói muốn thuê hai gian phòng, chúng tôi tắm rửa một lúc, còn anh ta thì ngồi ở dưới nhà hàng, hút mấy điếu thuốc, tán gẫu với ông chủ nhà hàng, mà lúc chúng tôi tắm rửa sạch sẽ đi ra, anh ta đã lái đến một chiếc xe nhỏ.

“Anh trả bao nhiêu tiền để mua chiếc xe này?” Xe khởi đông, Huyền Kỳ nhìn ông chủ đứng đằng sau không ngừng vẫy tay, hỏi cho rõ.

Thẩm Thiên Huy cười không đáp.

Nửa giờ sau, xe vững vàng dừng ở trước cửa nhà, Huyền Kỳ leo xuống, duỗi thẳng lưng, lại hít thật sâu: “A, về đến nhà thật tốt, cái gì cũng tốt hết.”

Tần Lan đã sớm chờ ở nhà, nghe tiếng chúng tôi trở về thì vội ra mở cửa.

“Tiểu Long, con không sao chứ?” Bà nắm tay con trai, nhìn từ trên xuống dưới, nhưng người lúc này đã không còn là Tần Long nữa rồi.

Tham Lang miễn cưỡng nhếch môi cười, kéo tay bà ra nói: “Con…con không sao, con rất khỏe, rất khỏe….”

“Dì Tần, hôm nay đừng nấu cơm, mọi người ra ngoài ăn đi.” Thẩm Thiên Huy đúng lúc mở miệng, hóa giải không khí hơi có phần lúng túng kia.

Tần Lan nhìn Tham Lang, trong mắt có vẻ nghi ngờ lẫn lo lắng, vừa nhìn Thẩm Thiên Huy và chúng tôi, cuối cùng gật đầu.

Chúng tôi ăn cơm ở một quán cơm nhỏ cách nhà không xa, Huyền Kỳ kêu một bàn thức ăn lớn, cùng với Diệu Diệu ăn như sói như hổ.

Tham Lang vẫn chưa quen với thân thể của Tần Long, đôi đũa trên tay thỉnh thoảng rơi trên đất, Tần Lan lại không sợ phiền nhặt lên giúp anh ta, lau sạch sẽ rồi mới đưa đến, nhưng bản thân bà lại ăn rất ít, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Tham Lang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.