Trị Liệu

Chương 7-13




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Ngươi nha đầu này, lại đem ta so sánh với người huấn luyện khỉ! Nếu không là ngươi còn tự so mình với khỉ con, chỉ sợ ngay lập tức ta sẽ phải đem ngươi đuổi ra ngoài!” Tông chủ lắc đầu một cái.

Hắn muốn tỏ thái độ cứng rắn một chút, nhưng phát hiện tính nết nha đầu này còn rất hợp khẩu vị. Không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh mà lấy cố sự ứng phó với việc mình ép hỏi, tuy rằng lấy thí dụ không thích hợp, nhưng để hình dung thì có điểm thỏa đáng.

Muốn tỏ thái độ mềm mỏng một chút đối với nàng sao, trong lòng ta đều không bỏ xuống được, như là có một luồng khí nghẹn ở bên trong đan điền không phát ra được.

Lão phu Làm sao có thể đụng phải nha đầu xảo quyệt như vậy?!

“Nha đầu, ngươi cảm thấy chơi với khỉ có thú vị không?” Tông chủ sờ cằm một thoáng hỏi.

“Có vui hay không, phải xem ở người. Nếu là người cùng hầu tử phối hợp tốt, tự nhiên có khen thưởng. Nếu là không được, sợ là hầu tử phải chịu đói chịu đòn. Ngược lại người huấn luyện khỉ có thể đổi một con khỉ thông minh khéo léo hơn, nhưng hầu tử cũng chỉ có người huấn luyện là có thể dựa dẫm. Nếu đã rơi vào trong tay người huấn luyện, hầu tử không có lựa chọn khác, chỉ có thể cẩn thận mà phối hợp.”

Lời này nói, thật giống như rất là ai oán vậy.

Bạch trưởng lão, đại trưởng lão cùng Phục Linh trưởng lão, ở bên cạnh muốn cười.

Không người nào dám ở trước mặt tông chủ đưa đẩy như vậy.

Nha đầu này nói chuyện rất thú vị, tuy rằng những câu nàng nói đều là bảo mình ở trong lòng bàn tay tông chủ, nhưng lại cố ý biểu thị chính mình là bất đắc dĩ, cảm giác thật giống như là tên đã lắp vào cung không bắn không được vậy.

Biểu hiện trên mặt tông chủ nghiêm túc: “Ta cho ngươi bái sư, ngươi cũng không phục?”

“Không có không phục.”

“Có dám không phục?”

“Không dám.”

“Vậy được rồi, bái sư đi.” Tông chủ một mặt đắc ý.

Cái gì a?! Dễ dàng như vậy liền để nàng bái sư? Bạch trưởng lão mọi người ở bên một mặt quái dị.

Kỳ thực mọi người đều biết, tông chủ là muốn thu Ngô Minh làm đồ đệ. Nhưng tựa là tổng bị nàng tính toán, trong lòng bức xúc không bỏ xuống được mặt mũi.

Ngô Minh cố ý do dự một chút: “Phải bái sư làm sao?”

“Ngươi hai chân không tiện, có thể nâng trà thay đại lễ.” Tông chủ hướng về trên ghế ngồi xuống, cực kỳ hiếm thấy khi gác chân lên.

Ngô Minh hướng về chung quanh nhìn một chút, hai tay bày ra: “Ta bên người không có mang nước trà, dùng trà ở bên này của tông chủ ngươi được chứ?”

“Không sao.” Tông chủ bày ra một bộ dáng vẻ đại nhân đại lượng.

Bạch trưởng lão đem chén trà đưa tới.

Ngô Minh tiếp nhận chén trà, để cho Bạch trưởng lão thúc đẩy xe lăn nàng, tới gần tông chủ.

“…” Trong lòng tông chủ âm thầm đề phòng. Hắn sợ cái nha đầu kỳ quái này đột nhiên đem nước trà giội lại đây.

Loại sự tình này. Liền ngay cả Phục Linh trưởng lão cùng đại trưởng lão cũng lo lắng. Tiêu Nhược Dao nha đầu này vạn nhất phạm vào tính bướng bỉnh, có thể không đoán được sẽ làm phản thế nào.

“Tiêu Nhược Dao, cung thỉnh sư phụ uống trà.” Ngô Minh hai tay duỗi về phía trước, cánh tay hơi hơi uốn cong nâng chén trà đưa về phía tông chủ, ánh mắt hơi rủ xuống biểu thị cung kính.

Tông chủ hầu như là cẩn thận từng li từng tí một nhận lấy.

Hình như không có chuyện xấu gì xảy ra? Tông chủ thầm nghĩ. Rất nhanh hắn không khỏi cười thầm chính mình hơi bị quá mức mẫn cảm.

Kỳ thực đừng nói là hắn, liền ngay cả Bạch trưởng lão trong lòng cũng thầm thở phào một hơi.

Toàn bộ động tác kính trà của Ngô Minh rất đúng quy củ, tuy rằng không tính là cái dáng vẻ đại gia khuê tú hiền thục đạt lý* gì. Nhưng ít ra ở bề ngoài vẫn là rất khách khí. (*vẻ đẹp thùy mị và có học vấn cao)

Tông chủ tiếp nhận nước trà, nhưng không có uống, chỉ gật gật đầu: “Ừm, hiếm thấy Nhược Dao ngươi có thể nho nhã lễ độ hoàn thành nghi lễ kính trà bái sư, điều này cũng không phải là cái người ở nhiệm vụ trước đó cùng lúc bán ta cho nhiều nhà làm được.”

Ngô Minh trong lòng hơi động, Minh bạch Tông chủ đây là thừa nhận chính mình tựa là ông lão lôi thôi.

“Ta phong cấm hai chân ngươi. Là vì muốn tốt cho ngươi, hi vọng ngươi có năng lực tự lo lấy mà hăng hái phấn đấu lên. Nhưng dù sao cũng là một cô gái, vì lẽ đó lại nhờ thế tử đưa cho ngươi huyết sắc lệnh bài. Dựa vào cái này, ngươi đã học Tự Tại Thần Công cảnh giới thứ nhất trong ba tầng đầu, ân huệ này đủ để bồi thường việc làm hai chân ngươi tạm thời bị phong bế.”

Điển hình cho việc đánh một cái tát cho quả táo ngọt, ngươi cho là ta ngốc a? Ngô Minh thầm oán, nhưng ở bề ngoài vẫn là không biểu lộ ra.

Tông chủ chậm rãi nói rằng.”Trượng Kiếm Tông tuy rằng không phải ngạo thị Trung Nguyên. Nhưng cũng coi như là có chút thanh danh, bởi vậy ta làm tông chủ, không thể dễ dàng thu nhận môn sinh. Cần vì ngươi làm ra một nan đề, rồi mới lại cân nhắc có thu đồ đệ hay không.”

Bạch trưởng lão nghe xong chau mày.

Ngô Minh biết rõ, đây là muốn làm khó dễ một chút a. Nhưng quyền chủ động ở trên tay hắn, chỉ có thể để hắn vẽ ra đường mình đến lội: “Sư phụ xin hạ chỉ thị.”

“Chưa thu đồ đệ, không cần gọi sư phụ.” Tông chủ xua xua tay, nói thẳng: “Vừa nãy phụ tá đứng đầu Thiên Ba Phủ là Phật Soái. Vì trúng phải cương độc tới chỗ của ta trị liệu. Vi sư không giỏi y thuật, lấy huyền khí trị liệu lại không có hiệu quả. Nghe nói ngươi từng được Phục Linh trưởng lão truyền cho nửa bộ dược kinh, còn hỗn hợp được ngũ vị ngưng khí hoàn thành bảy vị, ân, liền xem ngươi giúp Phục Linh trưởng lão chữa khỏi cho Phật Soái.”

Tông chủ nói như vậy, đám người Bạch trưởng lão hoàn toàn hoảng sợ.

Đùa gì thế? Cương độc? Đó là thứ có thể giải được sao?! Phục Linh trưởng lão mới vừa rồi còn tự thừa nhận bó tay hết cách.

Ngô Minh suy nghĩ một chút, chắp tay nói: “Đồ nhi lĩnh mệnh.”

Mặc dù vừa nãy tông chủ không cho nàng gọi sư phụ. Nàng cũng vẫn lấy xưng hô này, có vẻ phi thường cung kính. Đương nhiên trong bụng đã mắng bao nhiêu lần thì không biết được.

“Đi thôi, như thiếu cái nguyên liệu gì, có thể hỏi trong kho tông môn mà lấy dùng.” Tông chủ đem tay vung lên.

Ngô Minh cũng không đẩy đường. Trực tiếp nhìn về phía Phục Linh trưởng lão.

Phục Linh trưởng lão lại đây đẩy Ngô Minh ra nội đường, tìm bọn thị vệ Thiên Ba Phủ hỏi Phật Soái ở nơi nào.

Bên trong nội đường, Bạch trưởng lão cùng đại trưởng lão nhìn tông chủ, nửa ngày không lên tiếng.

“Nhìn ta làm cái gì?” Tông chủ trừng mắt lên.

Đại trưởng lão nói: “Hiếm thấy Tiêu Nhược Dao ăn nói khép nép như vậy, tuy rằng trước đó lấy tỉ dụ huấn hầu có chút hỏa khí ở bên trong, nhưng dù sao bằng tính tình của nàng có thể làm được như vậy đã xem như là không sai. Có bậc thang tốt như thế, vì sao không xuống đây?”

Bạch trưởng lão cũng nói: “Tính khí của Tiêu Nhược Dao ngươi cũng không phải không biết. Chuyện kính trà như vậy đặt ở trước đây là tuyệt đối không làm được. Vì sao ngươi còn muốn ra yêu sách?”

Tông chủ bĩu môi: “Ta liền muốn để cho nàng biết, trên đời này người muốn trở thành đồ đệ của ta nhiều lắm! Đâu có dễ dàng muốn làm là làm như vậy? Không trải qua chút nan đề, nàng đều không biết tốt xấu.”

“Nhưng ngươi cũng nên ra cái nan đề mà vẫn có thể hoàn thành a!” Bạch trưởng lão giậm chân: “Cương độc cỡ nào lợi hại, trăm năm qua không người nào có thể phá giải. Có lời nói, cương độc vừa ra, nguyệt giai cũng khóc. Độc dược khó giải như vậy ngươi lại cho nàng đi giúp Phục Linh? Phục Linh nhưng vừa mới nói đã không có cách nào.”

“Không làm được liền không làm được, điều đó đã sớm ở trong dự tính của ta. Chí ít giết chết sự kiêu ngạo của nàng, để nha đầu này biết, ta nhưng là người rộng rãi độ lượng, cố hết sức mà thu nàng làm đồ đệ.” Tông chủ dương dương tự đắc.

Đại trưởng lão ở bên tức giận hừ một tiếng: “Đừng mua dây buộc mình mới tốt.”

“Chờ xem chứ.” Tông chủ tràn đầy tự tin chờ Ngô Minh với vẻ mặt đưa đám trở về thỉnh tội.

Ừm, đến thời điểm đó ta liền nói nàng không hoàn thành nhiệm vụ bái sư, lại dằn vặt nàng một phen. Tông chủ suy nghĩ lung tung trong lòng, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Kể từ lúc cùng nha đầu này giao thiệp với nhau, thật giống như luôn luôn bị chọc giận hoặc làm khó dễ, bật ra nụ cười nhưng là quá thiếu.

Phục Linh trưởng lão đẩy Ngô Minh đi ở con đường nhỏ trong khuôn viên Thiên Ba Phủ, nhắc nhở: “Nha đầu, tông chủ có thể ra một vấn đề khó khăn cho ngươi. Trước tiên nói cho rõ, mặc dù nói là đi giúp ta vì Phật Soái giải độc, cái cương độc này nhưng là ta thúc thủ vô sách. Vừa nãy cái vị hòa thượng mập ngồi trên nhuyễn kiệu liên tiếp run cầm cập kia, tựa là trúng phải cương độc rồi. Lúc đó ta đều không nhìn ra, dù sao cương độc cũng quá hiếm gặp, còn tưởng rằng là cấp chứng gì khác đây.”

“Làm hết sức mình thành công hay không tùy ở mệnh trời.” Ngô Minh sâu kín nói một câu.

“Nha? Tâm tư của ngươi có tiến bộ a. Là lĩnh ngộ Tự Tại Thần Công nên ngộ tính tăng lên sao?” Phục Linh trưởng lão kinh ngạc.

Ngô Minh cũng không nói nhiều, ở trong đầu nỗ lực mượn tiến hóa khung máy móc tìm tới chứng bệnh hoặc độc chứng tương tự.

Tin tức trong kho lưu trữ của tiến hóa khung máy móc, xác thực có không ít thứ, nhưng tựa hồ đã bị thứ gì đó gây nhiễu vậy, cũng không trọn vẹn. Kết hợp trí nhớ của chính mình, Ngô Minh mới có thể miễn cưỡng lấy ra một ít tri thức để bản thân sử dụng. Bằng không dựa vào tri thức phong phú trong kho ký ức của tiến hóa khung máy móc, nàng có thể không cần bái sư học nghệ cái gì, liền có năng lực tự mình nghiên cứu phát minh võ kỹ.

Đây là vì duyên cớ khuyết thiếu driver khởi động chiến đấu sao? Hay là cái driver tri thức hoặc driver ký ức gì?

Trong đầu tìm tòi một vòng lớn, Ngô Minh bằng vừa nãy đối mặt với bệnh nhân một lần vẫn không thể xác định độc chứng.

“Làm phiền Phục Linh trưởng lão, Tiêu cô nương, tại hạ chờ mong hai vị diệu thủ hồi xuân.” Thế tử nghe nói Phục Linh đến rồi, không khỏi vội vàng ra đón.

Ngô Minh cảm giác, một ông lão, một cái tướng quân cùng một vị đạo trưởng bên người thế tử, tất cả đều quái dị nhìn chằm chằm mình.

Bọn họ không phải mới vừa gặp ta sao? Lại không phải lần đầu tiên gặp mặt. Ngô Minh cảm thấy kỳ quái.

Nàng đương nhiên không biết, những người này đều đang nhìn chằm chằm vị cô nương có tiểu phượng hoàng chi nghi này, nhìn nàng đến tột cùng có gì đặc biệt.

Thật sự giống như dáng vẻ đặc biệt được miêu tả bên trong bản dị thư khuyết thiếu kia a, lẽ nào quả thật là tiểu phượng hoàng mệnh cách? Trong lòng mấy người đều thầm nhủ.

Thế tử tâm tư rộng nhất, cũng không nghĩ nhiều, trước hết mời Phục Linh trưởng lão cùng Ngô Minh đi vào.

“Ta chỉ là hỗ trợ nhìn xem.” Phục Linh trưởng lão sau khi đi vào trước tiên lại mở miệng đẩy trách nhiệm.

Nàng nhưng không hi vọng bị ký thác quá nhiều hi vọng.

Thế tử mọi người không khỏi yên lặng. Ý tứ lời này, chẳng lẽ muốn nói Tiêu cô nương mới là đại phu phụ trách?

“Này, không dám ta mới là hỗ trợ.” Ngô Minh bĩu môi bất mãn.

Tuy rằng Ngô Minh bĩu môi khiến người ta nhìn thấy rất đẹp đẽ, nhưng trong lòng thế tử cùng mọi người không khỏi hoài nghi, cái này nhưng có chỗ nào như là dáng vẻ vương hoàng chi mệnh a? Hay là không thể tin tưởng hoàn toàn vào dị thư chăng?

Phục Linh trưởng lão xòe hai tay ra: “Ta là không có cách nào, nhiều nhất giúp một tay, dựa cả vào ngươi.”

Ngô Minh bất đắc dĩ, tự mình đẩy xe tới gần giường hòa thượng mập.

Phật Soái giờ khắc này lại lâm vào giai đoạn mê man, đầu óc nhất thời tỉnh táo nhất thời hồ đồ.

Thân thể tựa hồ có chút sưng phù, con mắt mở to có chút ngây dại, tròng trắng mắt đỏ lên. Tương đối rõ rệt chính là, tứ chi thỉnh thoảng run rẩy, đặc biệt bộ phận ngón tay, có thể dùng mắt thấy không ngừng run lên.

Triệu chứng của loại chất độc này quá chung chung, căn bản không thể nhìn ra vấn đề.

Ngô Minh lại hỏi một thoáng làm sao chúng độc, hiểu rõ hóa ra là oan gia đối đầu đem phấn độc ném tới trên mặt Phật Soái.

Độc tố xâm nhập qua da? Nếu như là chất độc đặc biệt của thế giới này nhưng là phiền phức rồi. Ngô Minh cau mày.

“Đem chậu nước sạch đến, lại lấy một cây bút lông trắng chưa từng dùng qua cùng một chiếc đũa.” Ngô Minh dặn dò.

Thế tử lập tức cho người cấp tốc mang tới.

Ngô Minh đem bút lông ở trên mặt Phật Soái ma sát mấy lần, sau đó thấm nhập vào bên trong một chậu nước nhúng nhúng.

Tiện đà, nàng đem chiếc đũa dính một chút nước trong chậu đồng nhỏ, để vào trong miệng chính mình.

Trong đầu lập tức phát cảnh báo ( độc tố xâm lấn! Lượng cực nhỏ, khung máy móc bắt đầu phân tích! 1%… 5%… 15%…)

Rất nhanh, âm thanh khung máy móc kim loại đã phản hồi lại cho Ngô Minh: ( phân tích thuộc tính chất độc hoàn tất, là hoá chất Tali!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.