Trị Liệu

Chương 4-9






<tbody></tbody>
Tiểu Hạ nhớ năm mình mới hai mươi tuổi vẫn chỉ là một cô sinh viên ngây thơ yếu đuối, nào có được như Chu Cầm vừa suy nghĩ thấu đáo vừa dám nghĩ dám làm. Nếu đổi lại là cô vào năm đó, sau khi nghe Chu Cầm nói vậy, nhất định sẽ nuôi giận  đi tìm bạn trai cãi một trận long trời lở đất, song, cô đã hai mươi tám tuổi rồi.
Cho dù bản chất vẫn là cô gái ngây thơ yếu đuối nhưng cô đã hai mươi tám rồi. Cô hoàn toàn hiểu thấu tâm tư của một cô bé hai mươi tuổi và biết phải đỡ đòn thế nào để chặn đứng đường đạn công kích của đối phương.
Tuy cô không có sắc đẹp rạng rỡ như lứa tuổi thanh niên, cũng không có dũng khí liều lĩnh bất chấp tất cả, nhưng bù lại cô có một bộ óc sáng suốt lý trí, có thể đọc được tâm tư của người đối diện. Cô thừa biết mục đích của Chu Cầm là gì nên luôn nhắc nhở mình phải tỉnh táo nhưng giây phút nhìn thấy bức ảnh đó, cảm giác đau thấu tâm can vẫn bóp nghẹt trái tim cô. Không khí xung quanh như loãng đi, cô ngồi trong xe, tay run rẩy nắm vô lăng, loay hoay mãi cũng không thể khởi động được xe, nước mắt không kìm được cứ rơi lã chã….
Thẩm Nhược Phi, cậu thật sự lừa tôi sao?….
8:00 PM
Tiểu Hạ ngồi trong nhà bần thần cả buổi, mãi mới run rẩy cầm điện thoại gọi cho Nhược Phi. Chuông đổ một lúc lâu vẫn không thấy Nhược Phi bắt máy, cô không biết mệt tiếp tục gọi cho kỳ được. Giờ đầu óc cô trống rỗng, chỉ muốn tìm Nhược Phi nói cho ra nhẽ, muốn cậu phủ định tất cả. Song, tiếng tút dài quen thuộc cứ lặp đi lặp lại bên cạnh tai cô trong không gian tĩnh mịch.
Như có ma xui quỷ khiến, cô vội chạy xuống lầu.
Gió đông rét buốt, cắt da cắt thịt, Tiểu Hạ đứng trước khách sạn Kim Đô nhìn vào đại sảnh đang rực đèn sáng chói, cô bỗng thấy do dự. Cô lấy điện thoại tiếp tục gọi cho Nhược Phi nhưng vẫn không có người trả lời. Cô cắn răng, đặt cho mình một phòng rồi đi đến phòng 402.
Cô đi như chạy.
Đối diện với cảnh cửa bằng gỗ lim to bản, nhìn vào khía để quẹt thẻ, cô thấy tay mình túa mồ hôi đầm đìa, ướt đẫm cả lòng bàn tay. Cô nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, cố nuốt nước bọt nhưng cổ họng vẫn thấy đắng ngắt. Cô áp sát tai vào cánh cửa như đi ăn trộm để nghe lỏm, song ngoài tiếng đối thoại loáng thoáng ra thì chẳng nghe rõ được từ nào, cô ức chế thầm rủa cánh cửa này được cách âm quá hiệu quả. Cô gọi điện cho Nhược Phi, lần này thì ngoài tạp âm ra cô còn nghe được tiếng chuông vô cùng quen thuộc ____ Vang lên từ trong phòng và lần này Nhược Phi đã chịu bắt máy.
“Tiểu Hạ, có chuyện gì không?” Giọng của Nhược Phi có chút bực bội.
“Anh đang ở đâu vậy?” Tiểu Hạ khẽ hỏi.
“Anh đang ở ngoài có chút việc”
“Việc gì vậy?” Tiểu Hạ chất vấn.
“Không có gì. Lát nữa anh gọi lại cho em có được không?”
“Nhược Phi, anh xong chưa thế?”
Giọng của Chu Cầm bỗng lọt vào trong ống nghe, Tiểu Hạ chỉ cảm thấy máu trong cơ thể như ngừng chảy, cô thực sự hi vọng lúc nãy mình bị ảo thanh nhưng cô không thể tự lừa dối chính bản thân mình. Vội nhấn nút ngắt máy, cô cảm thấy cơ thể lạnh toát, khó thở cực độ.
Thì ra…
Thì ra từ đầu tới cuối mi vẫn chỉ là một con ngốc thôi, Phan Tiểu Hạ….
Nước mắt lăn dài trên má, không sao kìm nổi, bỗng cô nghe thấy tiếng nói ngay sát cánh cửa vọng ra liền chạy vội đi tìm chỗ nấp. Nhược Phi mở cửa, nghi cảm ngó nhìn hành lang vắng vẻ không một bóng người, chẳng hề phát hiện ra Tiểu Hạ đang nấp sau cầu thang.
“Nhược Phi, anh đang nhìn gì vậy?”
“Không có gì, tôi về đây”
“Anh không ở lại với em sao?”
“Cô nên tự học cách sống một mình đi, Chu Cầm”
“Em mãi mãi không thể bằng chị Tiểu Hạ sao?”
“Cô ấy là người con gái tôi yêu nhất, còn cô chỉ là người ngoài mà thôi” Cậu lạnh nhạt trả lời.
“Thế tại sao anh lại đến thăm em, có phải anh vẫn có chút gì đó quan tâm tới em không?”
“Nếu tôi đến thăm cô khiến cô hiểu lầm vậy thì tôi sẽ không đến đây nữa. Cô nên nhớ rõ một điều, chúng ta không thể có kết quả!”
Tiểu Hạ không hề nghe thấy đoạn đối thoại giữa Nhược Phi và Chu Cầm, cô cũng không rõ mình xuống dưới lầu bằng cách nào, ngay cả tiền đặt cọc cũng không đòi lại, chỉ chạy một mạch ra khỏi khách sạn. Cô cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, mong sao có thể khống chế được bản thân, cố gắng lái xe về nhà rồi khóa trái cửa, ngồi lặng thinh trong phòng. Qua một lúc lâu cô gọi điện cho mẹ: “Mẹ, mai con sẽ về. Dạ, chỉ mình con thôi ạ. Xem mắt? Dạ được ạ. Con cũng muốn kết hôn rồi…”
Tiểu Hạ tắt máy, không lưu lại tin nhắn cho Nhược Phi, chỉ gói ghém sơ sài rồi quay về nhà. Khi nhìn thấy ngôi nhà cũ kĩ, cha mẹ ngày càng già đi trông thấy, cô không thể kìm nổi nước mắt, chỉ rưng rưng nhìn mẹ, gọi: “Mẹ…..”
“Còn nhớ đường để về cái nhà này nữa hả? Mẹ tưởng mày chết luôn ở cái thành phố S ấy rồi chứ? Xem lại mình kìa, béo thế này cơ mà. Eo to như thùng phuy ấy!”
“Mẹ, mẹ đừng có đả kích con gái bé bỏng của mẹ nữa được không?” Tiểu Hạ khóc thầm trong lòng, nỗi đau này cô không thể san sẻ cùng ai….
Ăn tối xong, cô nằm trên chiếc giường thân quen biếng nhác trở mình, ngửi mùi nắng đọng lại trong chăn, cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn hẳn.
Nơi này không có mưu toan hãm hại, không có đám học trò nghịch như quỷ sứ, không có tình yêu tan vỡ khổ sở, chỉ có một mái nhà ấm áp đầy ắp tình thương: có người mẹ ngoài lạnh trong nóng, có người cha luôn cười xòa bao dung cho tất cả, có những con phố quen thuộc, có những cửa hàng thân quen, ngay cả không trung cũng đầy ắp mùi hương của “gia đình”.
Cảm giác được về nhà thật là thích.
Tiểu Hạ nằm trên giường xem ti vi, càng xem càng thấy buồn ngủ, cô đang định đi tắm rồi leo lên giường đánh một giấc thì mẹ cô đẩy cửa bước vào. Bà có vẻ vô cùng bí mật, vội đóng cửa lại hỏi: “Tiểu Hạ, con ngủ chưa vậy?”
“Mẹ không thấy con đang mở mắt sao? Còn điều này nữa, mẹ có thể gõ cửa mỗi khi vào phòng không?”
“Là người một nhà còn làm mấy chuyện khách sáo như thế làm gì? Lần này con định ở lại bao lâu?”
“Một tuần trước khi kết thúc kỳ nghỉ đông ạ. Mẹ, con nhớ mẹ mà!” Tiểu Hạ nũng nịu.
“Con bé này….”
Bà khẽ lấy tay xoa đôi mắt sưng húp của cô, nhà chỉ có mỗi một đứa con gái, làm cha làm mẹ ai chả muốn con gái mãi ở bên mình, nhưng tìm được việc tốt thời buổi này giống như mò kim đáy bể, vậy nên vì tương lai của con cái, cha mẹ đành phải hi sinh chút tâm tư vị kỷ của mình mà thôi.
“Tiểu Hạ, con nói thật cho mẹ nghe, con có bạn trai rồi phải không?”
“Không có ạ” Tiểu Hạ giật thót, vội quay mặt đi.
“Không nói dối mẹ chứ?”
“Thật sự không có mà”
“Thế tại sao lại không dám nhìn mẹ? Mỗi khi con nói dối thường không dám nhìn vào mẹ, con còn định chối đến bao giờ?”
“Mẹ….Mẹ đừng gặng hỏi nữa. Con đã nói là không có, có đánh chết cũng chỉ là không có thôi!”
“Được rồi. Tuần sau con đi xem mắt đi. Đối phương là giáo sư trường đại học, mẹ xem rồi, khá được đó, nếu kết hôn thì sẽ là chỗ dựa vững chắc cho con sau này. Quan trọng là cha của người ta làm trong Bộ giáo dục, không biết chừng có thể giúp con chuyển công tác về quê dạy học, nếu được như thế thì đúng là “song hỉ lâm môn””
“Mẹ, mẹ nghĩ xa quá rồi đấy” Mặt Tiểu Hạ đen thui.
“Kết hôn vốn dĩ là lo liệu cho cuộc sống sau này, mẹ biết trong lòng con vẫn còn nghĩ đến Uông Dương, nhưng hai đứa đã chia tay lâu như vậy rồi, con cũng phải nghĩ đến người khác đi chứ!”
“Mẹ à, con với Uông Dương đã chẳng còn gì nữa rồi.” Cô bất lực than vãn: “Con với anh ta chia tay cũng được mấy năm, mẹ nghĩ con còn có thể nhớ đến anh ta sao?”
“Thế sao con lại u sầu rầu rĩ cả ngày như thế? Có phải lại có đứa nào bỏ rơi con không?”
“Sao mẹ lại nói chữ “lại” chứ? Lẽ nào, ngoài tình yêu ra thì cuộc sống chẳng có thứ gì là không vừa lòng sao? Mẹ, con không còn là trẻ con nữa, mẹ để con yên tĩnh suy nghĩ có được không?”
“Tùy con. Tuần sau nhớ đi xem mắt đó”
“Dạ, con nhất định sẽ đi” Tiểu Hạ đáp.
“Đúng rồi, Phi Phi sao không về cùng con, thằng bé không về nhà ăn Tết à?”
“Không biết ạ. Con không thân với nó” Tiểu Hạ lạnh giọng.
Thấy tâm trạng cô thật sự không vui, bà cũng không trêu chọc nữa, chỉ đứng dậy toan rời đi. Tiểu Hạ bỗng gọi với: “Mẹ, đồ chơi của con hồi bé mẹ quăng hết đi rồi à?”
“Đâu có, mẹ mà quăng đi ngộ nhỡ có ngày con đòi lại, mẹ không biết lấy gì ra để đưa thì con làm ầm ĩ lên à?”
“Mẹ để ở đâu thế?”
“Trong cái túi da rắn ở nhà kho đó. Sao thế?”
“Không có gì ạ”
Đêm đen yên ắng bốn bề, Tiểu Hạ mò tới nhà kho, cô dễ dàng tìm ra cái túi da rắn mà mẹ cô đã cất đống đồ chơi thuở nhỏ vào.
Chiếc tàu hỏa sứt góc, con búp bê sờn vải, chiếc súng nhựa cũ kỹ……Mọi món đồ đều khiến cô hồi tưởng lại những ký ức xa xăm, trong đống hỗn độn, cuối cùng cô cũng tìm ra con Kình Thiên Trụ mà Nhược Phi đã tặng.
So với những món đồ sặc sỡ bày bán la liệt trong các shop đồ chơi thì con Kình Thiên Trụ này chẳng thể chen chân vào hàng topten được nữa, thậm chí còn rớt hẳn xuống vị trí cuối bảng, cô vân vê con rô bốt đã tróc mất lớp sơn bên ngoài, ngẩn người chìm vào hồi ức. Dường như cô nhìn thấy cô bé Phan Tiểu Hạ đang nắm chặt lấy bàn tay của cậu bé Thẩm Nhược Phi, dùng toàn bộ sức mạnh để che chở cho cậu, còn cậu đứng đằng sau nhìn cô bằng ánh mắt tin tưởng và dựa dẫm….
Rốt cuộc là từ khi nào thì cậu nhìn cô bằng con mắt khác? Từ khi nào thì đôi mắt tin tưởng ấy lại biến thành ngờ vực, từ khi nào thì tình bạn thanh mai trúc mã biến thành tình yêu trai gái? Có phải ngay từ đầu cô không nên hẹn hò với cậu không? Như thế cho dù không có người yêu thì cũng có bạn bè bên cạnh.
Nhưng giờ, ngoài hồi ức ra cô chẳng còn gì cả…
Thẩm Nhược Phi…….nếu biết mình sẽ yêu cậu đến nhường này thì ngay từ đầu tôi đã không đồng ý làm bạn gái cậu, nếu không, tôi sẽ không đau khổ như bây giờ….luôn cảm thấy trái tim mình trống rỗng, chẳng khác gì bị mất đi một vật vô cùng quan trọng. Con Kình Thiên Trụ cậu cho ngày đó, tôi vẫn còn giữ nhưng tôi lại trao trái tim của mình cho cậu mất rồi. Tôi hận bản thân tôi như bây giờ lắm!
Tiểu Hạ lẩm nhẩm một mình cuối cùng gục mặt khóc nức nở……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.