Trị Liệu

Chương 4-7






<tbody></tbody>
“Sao thế? Bị Trần Duyệt ảnh hưởng à? Con gái mà, phải mập một chút ôm mới đằm tay chứ!”
“Ờ! Nói như vậy, kinh nghiệm của anh chắc phong phú lắm nhỉ? Em thấy, đàn ông các anh chỉ thích những cô có thân hình mảnh mai như lá liễu nhưng ngực phải tròn trịa đầy đặn! Đúng là ích kỉ!”
“Nhưng anh thì lại thích những cô “eo tròn ngực lép” cơ!” Nhược Phi cười gian.
“Gout của anh lạ nhỉ………Ế…..Thẩm Nhược Phi! Anh lại bắt nạt em!!!”
“Hahaha…….Em đợi một chút, anh phải nghe điện thoại cái đã!”
Đương lúc hai người vừa cười vừa đùa thì điện thoại của Nhược Phi reo lên. Nhìn thấy chữ hiện trên màn hình, mặt cậu liền biến sắc, chân mày chau lại, đi ra sân thượng nghe điện. Chẳng hiểu tại sao Tiểu Hạ lại nhớ tới việc Uông Dương cũng hay tránh cô để nghe điện thoại, lòng bỗng dưng thấy hoảng hốt. Cô vội vàng lắc đầu để bản thân khỏi nghĩ ngợi linh tinh, song, cuối cùng vẫn không thể nén nổi liền dỏng tai nghe trộm Nhược Phi nói chuyện. Tiếc là khoảng cách quá xa, cô nghe không rõ lấy một từ.
“Ai gọi vậy?”
Nhược Phi vừa bước vào, Tiểu Hạ liền giả bộ thờ ơ hỏi, nhưng lòng thì thầm mắng mình nhỏ nhen. Nhược Phi chẳng để ý lắm, chỉ cười tít mắt hỏi: “Lại ghen rồi sao?”
“Mơ đấy! Ma mới đi ghen với anh! Cái cô Na Na gì đó của anh lại gọi điện tìm phải không?”
“Na Na nào cơ chứ? Em lại suy diễn lung tung rồi! Nếu nói dối em nửa lời, anh thề dâng nửa cái mạng cho em, nếu nói dối em một câu, anh thề sẽ sang Tây Trúc thỉnh kinh luôn!”
“Xì! Chả có câu nào nghe lọt tai cả! Đúng rồi! Anh có bạn bè nào quen biết “Thành Hạ” không? Trần Duyệt luôn giúp em, giờ cô ấy gặp khó khăn, sao em có thể bàng quan đứng nhìn được?”
“Mình anh chưa đủ sao? Em nghĩ tới gã đàn ông khác làm gì??” Nhược Phi cười như không cười.
“Hừ! Không muốn giúp thì thôi đi! Nhưng, phải công nhận là em làm khó anh rồi……Ai có thể quen với gã đàn ông thối tha đó được nhỉ??”
“Gã đàn ông…….thối tha??” Nhược Phi nghẹn lời.
“Đúng thế! Khẳng định là hắn trông rất xấu, nhưng lại sợ phá vỡ hình tượng đẹp đẽ trong lòng các fan, cho nên mới cố tỏ ra thần bí. Trần Duyệt đã nói, rất nhiều nhân vật của công chúng bề ngoài phô một kiểu bên trong nghĩ một kiểu, rất bỉ ổi đê tiện!”
“Haiz! Con gái thật lắm chuyện!”
“Chẳng lẽ anh không lắm chuyện sao? Không lắm chuyện thì sao có thể sống nổi cơ chứ???”
“Có anh là được rồi!” Nhược Phi cười vô cùng dịu dàng với cô, nụ cười ấm áp như gió xuân, trong một thoáng đã khiến Tiểu Hạ yên tĩnh trở lại. Cô ngắm dáng vẻ chăm chú gọt vỏ táo cho mình của Nhược Phi, đột nhiên hỏi: “Thẩm Nhược Phi, anh nghĩ xem đàn ông kết hôn khi nào thì thích hợp nhất?”
“Gì cơ?” Nhược Phi ngừng gọt nhưng cũng không ngẩng đầu nhìn cô.
“Em chỉ thuận miệng hỏi thôi mà. Trên sách báo nói là đàn ông qua ba mươi tuổi kết hôn là lý tưởng nhất, anh thấy sao?”
“Đương nhiên, đàn ông qua ba mươi tuổi kết hôn là đẹp nhất! Lúc đó sự nghiệp ổn định, suy nghĩ chín chắn, như vậy mới có thể mang lại cuộc sống hạnh phúc cho vợ con. Sao thế? Em muốn kết hôn rồi à?” Nhược Phi nửa cười nửa không.
“Kết hôn sớm để mau làm bà cô già sao? Em còn lâu mới thèm! Tuy cha mẹ luôn thúc giục nhưng em vẫn thích cuộc sống độc thân hơn, trước ba mươi tuổi không muốn vướng bận tới chuyện hôn nhân đại sự!”
“Uh!”
Thực ra, Tiểu Hạ nghe câu “đàn ông ba mươi tuổi kết hôn mới thích hợp” của Nhược Phi xong thì không lấy làm vui vẻ gì, cô cố ý nói rằng bản thân cũng thích lập gia đình năm ba mươi tuổi để thăm dò phản ứng của Nhược Phi. Ai ngờ, phản ứng của cậu vô cùng bình tĩnh, khiến cô khá là khó chịu, song, cô không thể lộ ra mặt, chỉ đành ấm ức trong lòng. Nhược Phi nào biết được những suy nghĩ lắt léo đó của phụ nữ, chỉ nói tiếp: “Cuối tuần này bạn thời đại học của anh kết hôn, em có muốn cùng anh đi uống rượu mừng không?”
“A? Bạn thời đại học của anh á?”
“Đúng thế! Nghe nói đằng gái đã mang thai rồi, không lấy không được. Tên nhóc đó lúc nào cũng chơi bời, xem ra, lần này hết đường chối rồi. Còn xuân phơi phới mà đã bị nhốt vào “lồng”, anh đang tính mừng cho cậu ta thêm chút tiền nữa!”
“Bạn của anh có nhiều người lập gia đình chưa?”
“Hình như, con gái nhiều hơn, con trai thì chưa có ai cả. Con gái thường yên bề gia thất sớm hơn mà!”
“Đúng là vậy!”
Tiểu Hạ nghĩ đến những người bạn thân thời đại học của mình đều đã từng đi trên con đường tiến tới hôn nhân huy hoàng, có người cũng đã có con biết đi “mua tương”* rồi, khóe miệng cô bất giác cong lên. “Đi mua tương” là câu khẩu ngữ thường dùng chỉ con cái đã lớn, k cần phải chăm bẵm, có câu chuyện cười của Cổ Bình Oa nói về câu khẩu ngữ này như sau:
Có vợ thì tất sẽ có con, nhưng điều đáng nói ở đây là cả gia đình 3 người vẫn sống chen chúc trong căn hộ chưa đầy 10 mét vuông. Một hôm, người chồng được lệnh phải đi công tác xa mà đã đi là biền biệt nguyên cả tháng không về, vợ chồng muốn bù đắp “tình thương mến thương” trước khi chia li, song lại ngặt nỗi, đứa con trai nhỏ tuổi sống chết cũng không chịu rời nhà…..Người vợ mới nảy ra một sáng kiến, ôn tồn nói với đứa con trai: “Ba con sắp đi xa rồi, con đi mua một chai tương về để má nấu một bữa thật ngon cho ba nha!” Khi đứa con xách chai đi mua thì ông chồng gọi giật lại bảo: “Lấy cái này nè!” rồi đưa cho thằng con trai một cái mâm rõ to, sau đó căn dặn: “Đừng để sánh ra nghen!”. Đứa con ra khỏi nhà rồi, hai vợ chồng mới vội vàng đóng cửa để “hành sự”. Việc xong, ông chồng tất tả ra bến xe, từ xa ngoảnh lại nhìn thấy đứa con đang từ con hẻm vừa bưng mâm vừa cẩn thận dò từng bước một về nhà, ông chồng nhịn không nổi liền phì cười………
Nhược Phi hoàn toàn không nhận ra Tiểu Hạ có chút bất thường: “Tối nay cậu ta hẹn anh đi uống rượu, nhân thể mở một đêm party từ giã “cuộc sống độc thân”. Dù gì, cậu ta cũng là đấng mày râu đầu tiên bị “quây thành”, phải chúc cho ra trò mới được!”
“Sao em cứ cảm thấy các anh có vẻ đang chế giễu người ta vậy?”
“Ha ha! Sơ qua thì cũng có ý này, ai bảo cậu ta còn trẻ vậy đã bị “nhốt vô lồng” rồi” Nụ cười của Nhược Phi có chút mỉa mai.
“Nhốt vào lồng”? Kết hôn đối với anh mà nói, chỉ là “bị cầm tù” thôi sao???
Vậy em thì sao???
Tiểu Hạ nghĩ ngợi, lòng càng nặng trĩu, cuối cùng chìm vào cõi suy tư.
Nhược Phi ở nhà Tiểu Hạ một lát thì đi, sau khi cậu rời khỏi, cô cảm thấy cô đơn vô cùng. Gọi điện cho Nhược Phi nhưng cậu không bắt máy, chắc là đang cùng với bạn bè uống rượu hát hò, không nghe thấy. Cô nằm trên giường nhớ những ngày tháng quen biết hẹn hò cùng cậu, từ xưa tới giờ, càng nghĩ càng thấy khó ngủ.
Thẩm Nhược Phi là một chàng trai tốt.
Tuy cũng có chút ấu trĩ nhưng đại để là một người chín chắn, chu đáo; ở bên cậu, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với khi ở bên Uông Dương.
Nhưng, tương lai thì sao? Hai người họ thật sự sẽ kết hôn sao? Tình yêu là thứ tình cảm chỉ kéo dài trong một thoáng, liệu cậu có thể yêu cô đến bao giờ???
Haiz…..
Tiểu Hạ hết lật bên này lại trở bên kia, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Cả đêm mộng mị không dứt, lúc tỉnh dậy cô cảm thấy đầu váng vất, khó chịu. Bước xuống giường, theo thói quen, cô đi rót cho mình một cốc mật, song, chợt nhớ là mật đã uống hết rồi, cô càng ảo não hơn. Mở tủ lạnh định uống sữa chua thay mật nhưng cô lại nhìn thấy chai mật Nhược Phi mới mua về để sẵn trong đó.
Ngắm nghía chai mật một hồi, cô thấy mọi buồn rầu trong lòng phút chốc bị cuốn đi mất tăm. Sự chu đáo tỉ mỉ của Nhược Phi khiến Tiểu Hạ thấy ấm áp vô cùng, thậm chí câu nói tối qua làm cô bức bối không yên cũng dễ dàng bỏ qua. Lúc cô đang vừa nhâm nhi ly mật vừa xem ti vi thì điện thoại rung. Một số lạ gửi tin nhắn cho cô, hẹn cô tối nay đi uống cà phê, cuối tin ghi tên: Chu Cầm.
ChuCầm???
Tuy Nhược Phi đã nói giữa hai người họ không có bất cứ quan hệ đặc biệt nào nhưng Tiểu Hạ vẫn cảm thấy áy náy với Chu Cầm, luôn cảm thấy bản thân mình là “kẻ thứ ba” bỉ ổi vô liêm sỉ cướp bạn trai của cô bé. Nhận được tin nhắn xong, cô cảm thấy hoang mang, có chút ngại ngùng không muốn tới chỗ hẹn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.