Trị Liệu

Chương 4-12






<tbody></tbody>
“Tiểu Hạ, sao mẹ thấy nơi này quen mắt thế nhỉ? Rất giống với đại viện của chúng ta!” Mẹ của cô thắc mắc.
“Bố cũng thấy giống!” Cha của cô thêm vào.
“Nếu cậu bé trong tranh là Phi Phi thì cô bé đó là ai? Lẽ nào là con?”
Tiểu Hạ không biết phải trả lời thế nào.
Đương lúc cô đang băn khoăn không biết phải đáp lại thế nào thì bỗng có tiếng ồn ào huyên náo từ xa vọng lại. Thì ra Nhược Phi đang bước lên bục phát biểu.
Hôm nay cậu vận bộ vest màu xám bạc, mái tóc được chải chuốt cầu kỳ, trông rất lịch thiệp, bước đi nhẹ nhàng nhưng lại đầy ắp tự tin và kiêu hãnh. Cậu đứng trên bục, mỉm cười, vô cùng lịch sự trả lời những câu hỏi của phóng viên, có người lên tiếng hỏi: “Cậu Thẩm, có thể hỏi cậu một vấn đề không? Tại sao cậu lại lấy ký danh là ‘Thành Hạ’, cái tên này và bức ‘Thành Nhược Hạ Hoa’ có ý nghĩa tương quan đặc biệt nào không?”
“Bởi vì tên của người con gái tôi yêu có một chữ ‘Hạ’, còn tôi họ ‘Thẩm’, nên tôi mới lấy ký danh là ‘Thành Hạ’. Bức ‘Thành Nhược Hạ Hoa’ là lễ vật cầu hôn mà tôi muốn tặng cô ấy, hi vọng cô ấy sẽ nhận nó.”
• ‘Thẩm’ là họ, nghĩa của nó là ‘chìm sâu, ngấm sâu’. Tiểu Hạ có chữ ‘Hạ’ là mùa hè. ‘Thành Hạ’ là ‘giữa mùa hè’, cho nên Nhược Phi mới lấy ký danh là ‘Thành Hạ’.
“Ra là vậy. Xin hỏi, cô gái may mắn đó là ai thế ạ?”
Cả căn phòng lập tức xôn xao.
Tiểu Hạ chỉ ngây người lắng nghe, chẳng còn tâm trí để ý đến ánh mắt dò hỏi của cha mẹ và dì Vương Tuệ. Cô đờ người nhìn Nhược Phi đang mỉm cười tiến về phía mình, tiếng ồn ào xung quanh như hoàn toàn biến mất, cô chỉ đứng chôn chân tại chỗ, ngây ngô nhìn Nhược Phi bước lại, nắm lấy tay mình. Lòng bàn tay ấm áp của cậu khiến người cô cứng đơ, chỉ biết đờ đẫn ngắm nhìn chàng trai mang lại hạnh phúc cũng như đau khổ cho mình, rồi nghe cậu nói: “Tiểu Hạ, em có bằng lòng lấy anh không?”
“Thẩm Nhược Phi, cậu điên rồi! Giữa chốn đông người mà cậu làm gì thế hả?” Bờ môi run rẩy, tiếng nói thốt ra như người vừa từ trong mộng tỉnh lại.
Giờ cô mới nhận ra, trong phút chốc, mình đã trở thành tiêu điểm của cả hội trường. Cha mẹ, dì Vương Tuệ, phóng viên và rất nhiều người không quen biết khác đều đang đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Tiểu Hạ vừa tức vừa thẹn, mặt đỏ như gấc, chỉ mong sao có thể lập tức biến mất khỏi nơi này. Cô rất muốn giải thích rõ quan hệ của mình và Nhược Phi cho mọi người nghe nhưng tình thế cấp bách, cô chẳng biết phải mở miệng nói như thế nào, máu nóng trào lên, cuối cùng lại chọn cách: cắm đầu bỏ chạy khỏi đương trường…
Cô xách váy chạy thục mạng, lẹ như một cơn gió, bỏ mặc tiếng ồn ã sau lưng.
Đứng trên sân thượng, cô thở hồng hộc lấy sức, cảm thấy chuyện vừa nãy như một giấc mộng, hoàn toàn không chân thực…
Trong cơn mơ, Nhược Phi đến cầu hôn cô trước mặt bao người….A! Xấu hố chết được!!!!
“Phan Tiểu Hạ, em chạy đi đâu thế? Phục em rồi đó, đeo giày cao gót mà chạy nhanh thế hả?”
Nhược Phi đuổi theo tận lên sân thượng, cậu nhìn Tiểu Hạ đầy vẻ bất lực, thở hổn hển chỉ trích cô. Tiểu Hạ lập tức quát lên: “Thẩm Nhược Phi! Vừa nãy cậu nói năng linh tinh gì thế hả?”
“Anh có nói linh tinh gì đâu?” Nhược Phi tỏ vẻ vô tội.
“Chúng ta chia tay rồi, cậu không hiểu à? Cậu cầu hôn cái quái gì chứ? Đã thế lại còn trước mặt bao người! Đầu cậu có vấn đề rồi hả???”
“Tiểu Hạ, lúc trước em nói là không muốn kết hôn, anh có muốn lấy em đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ biết lặng lẽ đợi em. Sau đó, em lại bảo em cần nhất là hôn nhân, anh cũng bằng lòng đem nó đến cho em___Những thứ em muốn, anh đều cho em hết, nhưng nếu em muốn bỏ rơi anh thì anh sẽ không bao giờ chấp nhận đâu! Rốt cuộc em còn muốn anh phải làm thế nào nữa?”
Cơn tức kìm nén bao ngày qua cuối cùng cũng bạo phát. Tuy cậu luôn tự dặn lòng mình: không được ép cô nhưng khi nhìn thấy cô lại một lần nữa bỏ chạy, để lại mình sau lưng thì mọi lí trí của cậu đều bị cuốn theo gió! Cậu không muốn phải cân nhắc bất cứ một việc nào nữa, cậu chỉ biết nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì có lẽ cả hai sẽ vĩnh viễn chạm vai đi qua nhau, không thể cùng song song tiếp bước. Cậu không muốn sống những tháng ngày nhung nhớ, bị nỗi cô đơn giày vò đau khổ thêm một lần nào nữa, cái cậu muốn bây giờ là sự ấm áp của hạnh phúc, thứ có thể nắm trong lòng bàn tay do tình yêu mang tới.
“Thẩm Nhược Phi…” Tiểu Hạ nhìn cậu, không biết phải nói sao, trong đôi mắt tràn ngập nỗi xót xa và đau khổ.
“Xin lỗi, anh không nên nóng tính quát tháo em như thế. Nhưng việc em bỏ đi mà không nói lời nào khiến anh thực sự rất lo lắng. Tiểu Hạ, cái này…là lễ vật mà anh muốn dành tặng cho em, là quà Giáng sinh anh đã hứa sẽ đền cho em!”
Nói rồi, Nhược Phi lấy một chiếc hộp từ trong túi áo ra. Tiểu Hạ giật mình, tưởng là nhẫn cầu hôn nhưng khi mở ra thì mới biết nó là một sợi dây chuyền bằng kim cương, được tác chế thành hình hoa tuyết. Cô kinh ngạc nhìn cậu, còn cậu thì có chút ngượng ngùng nói: “Em có nói là thích ngắm tuyết trong đêm Giáng sinh, nếu là tuyết thật thì sẽ dễ tan, nhưng cái này thì sẽ không bao giờ biến mất.”
“Cho nên?”
“Cho nên, lấy anh nhé? Tiểu Hạ?”
“Thẩm Nhược Phi, cậu điên rồi à? Còn Chu Cầm thì phải làm sao hả?” Tiểu Hạ kinh hãi hét lên.
“Chu Cầm? Chuyện này thì có liên quan gì đến cô ta?” Nhược Phi khó hiểu.
“Cậu còn giả vờ nữa hả? Cậu tưởng chuyện hai người đặt phòng trong khách sạn, tôi không biết sao?”
“Đặt phòng?” Lần này thì cậu thực sự bị cô làm cho lú lẫn rồi.
“Khách sạn Kim Đô. Cậu còn định giả vờ đến lúc nào nữa hả?”
Cuối cùng thì cô cũng nói ra bí mật bấy lâu nay luôn chôn chặt trong tim, bí mật sắp bị mốc meo từng ngày từng giờ. Nước mắt rưng rưng nhưng lại kiên cường không để nó rơi xuống. Nhược Phi nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu rốt cuộc cô đang nói về cái gì, cậu đưa mắt dõi ra xa, trầm tĩnh nói: “Chu Cầm mắc bệnh trầm uất, thường hay tự sát. Tuy anh và cô ta không có quan hệ gì mờ ám nhưng nguyên nhân cô ta tự sát lại chính là vì anh.”
“Tự….sát?”
“Ừ. Hai lần uống thuốc ngủ, ba lần nhảy lầu, may là thoát chết, hai lần cứa tay tự tử.”
“Tại sao chứ?” Tiểu Hạ không tài nào hiểu nổi.
“Anh nghĩ, cô ta quá dựa dẫm vào anh, ngoài anh và Bạch Băng ra, cô ta không hề có lấy một người bạn thân nào. Vì thế, càng ngày, tình yêu của cô ta dành cho anh càng lớn. Tại anh không tốt, lần đầu tiên cô ta tự sát đã lo lắng chạy vội đến bệnh viện, nếu không đã không hình thành thói quen xấu này.”
“Nhược Phi, sao anh lại có thể nói như vậy…”
“Là cô ta nói với em phải không?”
“Ừ. Nếu vì lý do đặc biệt thì sao anh lại không nói cho em hay?”
“Anh sợ em sẽ giận.” Nhược Phi xoa đầu cô, khẽ thở dài: “Em không thích anh và cô ta dính líu với nhau, anh thật sự sợ em biết chuyện mà bỏ anh.”
“Thẩm Nhược Phi…”
“Tiểu Hạ, chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, em không thể tin tưởng anh một chút nào sao? Sao anh có thể phản bội, phụ lòng em được chứ? Anh luôn mong mỏi được dắt em về ra mắt mẹ, nói cho mẹ hay Tiểu Hạ mà mẹ luôn yêu thích chính là bạn gái của anh. Anh luôn mong được ở bên em. Anh…anh sợ…em sẽ rời xa anh…”
Nhược Phi đau khổ nhìn Tiểu Hạ, những lời lẽ chân thành của cậu khiến cô mềm lòng. Cô nhớ đến những bức chân dung được vẽ lên bằng tấm chân tình, dù không biết có nên tin cậu hay không nhưng ánh mắt đau khổ của cậu khiến tim cô thắt lại.
Nhược Phi thấy Tiểu Hạ không trả lời thì vội đeo sợi dây chuyền lên cổ cho cô rồi ôm chặt lấy đầu cô, nghẹn ngào: “Phan Tiểu Hạ, quà anh tặng em, em không được phép tháo ra!”
“Ừ!” Nghĩ đến nỗi khổ sở, giày vò do tình yêu đơn phương bao năm mang lại cho cậu, mắt cô bỗng cay xè, không thể kìm được liền gật đầu.
“Còn nữa, em không được bỏ rơi anh!”
“Em…”
“Đã nhận quà rồi thì anh coi đó như em đã đồng ý. Em cũng không muốn tin anh cầu hôn thất bại được đăng lên đầu trang báo ngày mai phải không?”
“Anh uy hiếp em?”
“Đúng thế. Nếu em bỏ anh thêm lần nữa thì sẽ cực kỳ mất mặt đó~~~”
Một Thẩm Nhược Phi ăn mặc chải chuốt, phong thái ngời ngời mà lại dùng thái độ nhõng nhẽo để nũng nịu với vợ sắp cưới….khiến Tiểu Hạ đờ người, như có sét đánh ngang tai.
Cô đưa mắt nhìn đám ký giả đang nóng lòng chờ xem chuyện hay sắp xảy ra, rồi nhìn Trần Duyệt đang cười gian với mình, đảo mắt nhìn cha mẹ và dì Vương Tuệ đang đứng đờ như pho tượng, sau đó quay sang nhìn vẻ mặt mong chờ của Nhược Phi, cuối cùng gật đầu.
Gì mà Chu Cầm với tuổi tác cách biệt, đều biến hết đi. Trả lại niềm hạnh phúc được kết hôn cùng người con trai mà mình yêu nhất cho cô!
“Tiểu Hạ! Thật sao? Em đồng ý thật sao? Cảm ơn em!!”
Nhược Phi mừng đến phát điên, vội ôm cô xoay mấy vòng, khiến cô sợ muốn rớt tim! Qua một lúc lâu, cậu nắm tay cô cùng tiến về phía song thân phụ mẫu, trịnh trọng tuyên bố: “Mẹ, cô chú, người con yêu là Tiểu Hạ, mong mọi người tác thành cho hai đứa con.”
“Việc này…”
Mẹ của Tiểu Hạ vẫn hóa đá chưa tỉnh, còn dì Vương Tuệ thì có định lực hơn. Dì nắm tay Tiểu Hạ, cười trìu mến: “Tiểu Hạ, hóa ra người mà Phi Phi luôn thầm thương trộm nhớ chính là cháu! Trước đây dì luôn mong có thể có một đứa con gái ngoan ngoãn như cháu, giờ thì thỏa nguyện rồi. Chúng ta đã là người một nhà rồi ha!”
“Cô chú, có thể cho phép chúng con không ạ?”
“Việc này….Tiểu Hạ, con nghiêm túc chứ?”
“Dạ.” Tiểu Hạ gật đầu khẳng định.
Cô đã hạ quyết tâm, dù cha mẹ có phản đối thì cô sẽ cương quyết ở bên Nhược Phi đến cùng. Bởi vì Tiểu Hạ yêu Nhược Phi, cậu đã trở thành phần không thể thiếu trong cuộc đời của cô. Cô cúi đầu, chờ đợi cha mẹ trách mắng, song mẹ cô lại nói: “Con bé này, việc lớn thế mà cứ giấu cha mẹ! Mẹ và dì Vương Tuệ đã sớm có ý định kết thông gia nhưng vì thấy hai đứa con cứ như người dưng nên đành thôi. Không ngờ lại bị hai đứa con giở trò, giấu nhẹm đi, đến giờ mới chịu công khai. Xem ra, người lớn chúng ta đã lo thừa rồi.”
“Dạ?” Giờ thì đến lượt Tiểu Hạ hóa đá.
“Ý của mẹ con là: chúng ta đã sớm có ý tác hợp cho hai đứa rồi, nhưng vì thời nay luôn tôn trọng tự do hôn nhân nên bậc làm cha làm mẹ như chúng ta không thể can dự vào chuyện yêu đương của con cái. Giờ hai con thế này…chúng ta thấy an tâm rồi.”
“A?”
“Phi Phi, con phải chăm sóc cho Tiểu Hạ thật chu đáo đó! Phải rồi, đợi sau buổi lễ khai trương hôm nay chúng ta sẽ bàn chuyện tổ chức đám cưới của hai đứa nha!”
Thế là, cha mẹ hai bên liền lập tức bàn bạc phải tổ chức đám cưới ra sao, sính lễ, quần áo cưới, tổ chức ở đâu, kéo dài bao lâu, quan khách gồm những ai, đều được đem ra bàn tất tần tật, cực kỳ sôi nổi. Tiểu Hạ đứng chết chân tại chỗ, ngây ngô nhìn họ. Nhược Phi thấy thế thì tiến lại ôm cô, in lên trán cô một nụ hôn: “Tiểu Hạ, nếu biết thế này, anh đã không hùa theo em làm ‘đôi tình nhân ngầm’ rồi. Để xem, lần này em chạy kiểu gì?”
“Nhược Phi à, sao em cứ cảm thấy như bị lừa vậy?”
“Vậy thì cứ xem như em bị lừa cả đời đi.” Nhược Phi trìu mến trả lời rồi ôm cô chặt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.