Trị Liệu

Chương 22: Kết Thế Giới 2




Chỉ mấy ngày nữa là tới Nô-en, qua Nô-en sẽ đến Tết dương lịch, như vậy, ngày cô và Uông Dương về nhà ra mắt cha mẹ hai bên càng ngày càng gần, nói không hồi hộp là giả vờ mà thôi! Có điều, từ trước tới nay Tiểu Hạ vốn không thích rầu rĩ về những việc chưa thể xảy ra, cho nên, cô chỉ chuyên tâm chuẩn bị đón đêm Giáng sinh đầu tiên từ khi cô và Uông Dương quay lại sao cho tuyệt vời nhất. Cô lao tâm khổ tứ suy xét xem nên tặng quà gì cho Uông Dương, càng nghĩ càng phiền muộn, cuối cùng đành cầu cứu Nữ vương Trần Duyệt.

Thời sinh viên, cô thường tự đan khăn quàng cổ, gấp 1000 con hạc giấy, hay là mua những đồ giữ ấm với giá rẻ song lại vô cùng dụng tâm để làm quà Giáng sinh tặng Uông Dương, nhưng giờ, cả hai đều đã công thành danh toại, nếu như món quà quá mộc mạc giản dị, tự nhiên sẽ không dám tặng cho người ta.

Lâu lắm rồi, cô không tặng ai mà cũng không được nhận quà Nô-en nên chẳng biết quà gì hợp với con trai. Cô đang định tìm Trần Duyệt thì vừa hay Trần Duyệt cũng đang tìm cô.

“Tiểu Hạ! Nô-en cậu định làm gì?” Trần Duyệt hỏi cô trên QQ.

“Nếu Uông Dương rảnh, tớ sẽ đón Nô-en cùng anh ấy, nếu anh ấy bận, tớ sẽ ở nhà!”

“Xì! Cậu thật vô dụng! Phải rồi! Đêm Nô-en, tòa soạn có party đấy, cậu có tham gia không?”

“Là tiệc của công ty à?”

“Không! Là chủ tòa soạn mở ra, có mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong xã hội, cũng xem như là đêm party của giới thượng lưu rồi! Tớ tặng cậu hai vé vào, cậu với Uông Dương cùng đến nhé!”

“Á? Mấy bữa tiệc kiểu này không hợp với tớ!”

“Tiểu Hạ! Chỉ đến xem cho vui thôi mà, có gì mà phải tự gây áp lực như thế chứ? Làm quen được mấy người bạn cũng hay mà! Đêm Nô-en, cậu có đi đâu thì cũng phải chen chúc khổ sở, chi bằng, đến đó chơi đi! Vé tham dự này không biết bao người muốn có được đó, nếu không phải là bạn thân, tớ sẽ chẳng bao giờ cho cậu đâu!”

“Ừ! Cảm ơn cậu nhé! Trần Duyệt, sắp Giáng sinh rồi, cậu nghĩ xem tớ nên tặng quà gì cho Uông Dương đây?”

“Đàn ông thì nên tặng thắt lưng da, ví da, hoặc là đồng hồ đeo tay. Nếu như cậu tặng “bản thân” cho anh ta thì tớ nghĩ Uông Dương sẽ rất vui sướng!”

“Đừng đùa nữa được không? Việc đó sao có thể xảy ra chứ?”

Tiểu Hạ cơ hồ phát cáu, gõ mạnh lên bàn phím mấy chữ, là tức giận chứ không phải ngượng ngập. Đợi đến khi tin được gửi đi, cô mới chột dạ phát hiện bản thân đã phản ứng hơi quá khích trước câu đùa của Trần Duyệt. Dường như trong tiềm thức, cô không hề nghĩ sẽ cùng Uông Dương trải qua những việc như thế này……..

Muốn kết hôn nhưng lại ghét đụng chạm? Tình nguyện dùng tiền để mua sự vui vẻ của đối phương song lại không thích tiêu hao sức lực, tâm trí suy xét đối phương rốt cuộc muốn gì nhất, thích gì nhất? Là do cô chín chắn rồi hay là vì đối với bản thân, Uông Dương chẳng qua chỉ là đối tượng phù hợp để kết hôn?

“Tiểu Hạ! Cậu định mua quà trong khoảng bao nhiêu?”

“Trong khoảng 5000!” Tiểu Hạ định thần lại, nghiêm túc đánh chữ.

“Bà cô ạ! Cậu biết đốt tiền quá đó! Cậu có rõ Uông Dương sẽ tặng quà đáng giá bao nhiêu cho cậu không?”

“Cái ấy thì làm sao tớ rõ được!”

“Haizz! Sao tớ thấy cậu đáng thương quá vậy trời! Trước đây bị Uông Dương ăn tới thân tàn ma dại, giờ lại bị anh ta ăn cùng nuốt tận đến hết đời, muốn thoát thân cũng không nổi!”

“Trần Duyệt! Cậu đừng có nói linh tinh!”

“Phan Tiểu Hạ! Tớ thật sự không hiểu cậu đang nghĩ cái gì. Cậu và Uông Dương lâu lâu mới gặp nhau một lần, hai người có thật là đang yêu nhau không? Người cậu yêu, rốt cuộc là anh ta của hiện giờ hay là người trong hồi ức trước kia vậy?”

“Việc của tớ cậu không hiểu đâu! Cậu là người tôn thờ chủ nghĩa độc thân, còn tớ luôn khát vọng được lập gia đình sinh con cái! Có lẽ, cậu sẽ cười tớ, nhưng tớ vì bản thân và cũng vì gia đình nên kết hôn, Uông Dương là người có điều kiện tương xứng nhất, lại là mối tình đầu tiên nữa, đối với tớ mà nói, anh ấy là sự lựa chọn tuyệt vời nhất! Mà thôi! Không buôn với cậu nữa, tớ off đây!”

Tiểu Hạ nói xong, vội vàng thoát nick QQ, nhưng tim vẫn đập “thình thịch” không ngừng!

Trần Duyệt mãi mãi là người nhìn thông hiểu thấu mọi chuyện, cũng chẳng bao giờ nhượng bộ ai, luôn vạch trần mọi suy nghĩ trong đầu cô, khiến cô không tài nào lẩn tránh cho nổi. Vì thuộc cung Thủy Bình, Trần Duyệt là cô gái rất thông minh độc lập tự chủ, lại tôn thờ chủ nghĩa độc thân, còn Tiểu Hạ chỉ là một cô gái nhỏ bé thuộc cung Song Ngư, chỉ luôn tâm niệm có thể cùng người mình yêu sống đến đầu bạc răng long mà thôi.

Hơn nữa, cô còn là người tiếc cũ sợ mới, đồ vật chưa hỏng tới mức không thể hỏng hơn nữa thì cô sẽ không nỡ bỏ đi, ngay cả sữa quá đát phải quăng vào sọt rác, cô cũng nảy sinh cảm giác áy náy ray rứt trong lòng, huống hồ đây là người yêu cũ.

Cô cũng rõ trong thời gian năm năm, bản thân cô và Uông Dương đều đã thay đổi, song cô vẫn ngây thơ tin rằng tình cảm ngày xưa hoàn toàn có thể vun đắp lại, Uông Dương vẫn luôn là chàng trai chiếm vị trí quan trọng nhất trong sâu thẳm trái tim cô. Hai người yêu nhau lại có thể kết hôn với nhau là một chuyện vô cùng may mắn, cô đã có được nhiều thứ như vậy, nay còn cảm thấy không bằng lòng gì nữa?

Chuông điện thoại bỗng reo lên.

Tiểu Hạ giật mình, vội mở máy. Thoạt thấy trên màn hình hiển thị ba chữ “Thẩm Nhược Phi”, tim cô liền đập xốn xang, do dự một hồi lâu, cuối cùng quyết định không nghe điện thoại.

Từ sau khi ở khu vui chơi giải trí quay về, suốt 1 tháng nay, Nhược Phi không hề liên lạc gì với cô, giờ, cô thực sự không rõ Nhược Phi tìm cô để làm gì. Tiểu Hạ bần thần ngồi nhìn điện thoại, nhìn màn hình dần dần tắt sáng, thở dài thườn thượt.

Thẩm Nhược Phi……….Tốt nhất là không liên lạc với nhau nữa.

Nếu không, trái tim cô sẽ bấn loạn.

Sáng Nô-en, Uông Dương gọi điện báo cho Tiểu Hạ buổi tối có ca phẫu thuật, không thể dứt ra được, tuy trong lòng không vui nhưng Tiểu Hạ vẫn rất chu đáo tỏ ý muốn tới thăm anh ta, song lại bị Uông Dương cự tuyệt. Có lẽ cảm thấy bạn gái mình đang không vui, Uông Dương liền lấy lòng: “Tiểu Hạ! Em muốn anh tặng quà gì nào? Lần trước, anh trông thấy một chiếc váy rất đẹp trong siêu thị, anh mua cho em nhé?”

“Đừng phung phí tiền vào những thứ đó! Váy của em rất nhiều! Uông Dương! Anh có chắc là mình bận không?”

“Ừ! Thành thật xin lỗi em!”

“Vậy thì thôi!” Tiểu Hạ bực bội.

“Thật lòng xin lỗi em! Vậy để hôm khác anh bù lại nhé?”

“Để sau hãy bàn! Em cúp máy đây!”

Gập điện thoại, lòng Tiểu Hạ nặng trĩu tới không nói lên lời. Hai tấm vé Trần Duyệt tặng để tham dự party thường niên của tòa soạn, cô vẫn chưa kịp đề cập với Uông Dương thì đã cúp máy, xem ra, lần này, cô khó có thể đi dự tiệc được rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.