Trị Liệu

Chương 2-6




Nhược Phi cau có cầm ví tiền đi thanh toán, bỏ lại Tiểu Hạ và Chu Cầm ngồi đó, không khí thoắt cái biến ngượng ngập. Tiểu Hạ đắn đo suy nghĩ một hồi rồi mới hỏi: “Em và Thẩm Nhược Phi ở bên nhau bao lâu rồi?”

“A! Hồi ở Mĩ thì đã……..” Chu Cầm đỏ ửng mặt.

“Vậy thì cũng được mấy năm rồi nhỉ, tên nhóc Thẩm Nhược Phi này thật là, chẳng nói gì với gia đình cả! A! Không…..Ý chị là, nó có khi thưa với gia đình rồi nhưng chị lại không biết….”

Thấy Chu Cầm biến sắc, Tiểu Hạ ngay lập tức nhận ra lời của mình có thể khiến Chu Cầm hiểu lầm, vội vàng đính chính lại. Sắc mặt Chu Cầm có chút nhợt nhạt, qua một lúc mới cười dịu dàng: “Nhược Phi nhất định là nói với dì rồi. Một thời gian nữa chúng em sẽ về nhà ra mắt, đến lúc đó, hi vọng chị Tiểu Hạ nói tốt cho em vài câu nha!”

“Nhất định! Nhất định!” Tiểu Hạ vội đồng ý.

“Này! Tính xong tiền rồi đó! Còn chưa về sao?” Nhược Phi bước tới trước mặt Tiểu Hạ, bực bội hỏi. Hai cô gái quay sang nhìn nhau, có chút bất lực đứng dậy. Tiểu Hạ chở hai người họ về tới thành phố, sau đó một mình lái xe về nhà, trước khi đi ngủ, cô gọi cho Uông Dương, nhưng anh ta tắt máy mất rồi!

Trước đây, mỗi khi có ca phẫu thuật, Uông Dương đều gọi điện cho cô, lần này lại tắt máy, rồi thêm cả cảnh nhìn thấy lúc tan tầm, thật sự khiến cô cảm thấy có chút bực mình.

Cô suy ngẫm một lát rồi đặt điện thoại xuống, sau đó đi tắm rửa cho sảng khoái, cuối cùng lên giường nằm, hơn cả tưởng tượng, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nếu như vào lúc cô hai mươi tuổi, một khi Uông Dương tắt điện thoại, không nói không rằng, cô nhất định sẽ lo lắng anh ta xảy ra chuyện gì, gọi điện tới tấp đến khi phát cáu cãi nhau với anh ta một trận mới thôi_________Nhưng giờ, cô đã hai mươi tám rồi, bạn trai có tắt máy cũng không phải lo nghĩ gì, giống như mấy mô-típ cũ mèm trong phim vậy, khẳng định là điện thoại hết pin hoặc là không muốn ai làm phiền, cho nên, cứ thoải mái ngủ một giấc là xong!

Ngày hôm sau, Tiểu Hạ lên lớp, trông hoàn toàn như chưa xảy ra chuyện gì, không ngờ rằng, Uông Dương chủ động gọi cô.

Lúc cô đang giảng bài, đột ngột nhận được tin nhắn, hết giờ, cô mới mở máy ra xem, quả nhiên là Uông Dương. Trong tin nhắn, Uông Dương vô cùng day dứt, xin lỗi vì tối qua ngủ quên mất, điện thoại hết pin cũng không hay biết, cuối cùng hẹn cô ngày kia ra ngoài chơi. Tiểu Hạ nhớ ngày kia là chủ nhật, vừa hay có hẹn đi tới khu giải trí, thế là, quay sang hỏi dò Uông Dương xem anh ta có muốn đi cùng bọn Nhược Phi không. Không ngờ, Uông Dương rất sảng khoái đồng ý, còn vô cùng hào hứng đề nghị đến đón bọn họ. Tiểu Hạ nghĩ xe của Uông Dương dẫu sao cũng to, vừa đủ 4 người ngồi, thế nên liền bằng lòng.

Tối đó, Tiểu Hạ gọi điện cho Nhược Phi nói dự định của ngày chủ nhật, muốn cậu và Chu Cầm tới nội thành đợi Uông Dương lái xe đến đón bọn họ. Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, mãi mới thấy Nhược Phi “Ừ” một câu rồi cúp cái rụp. Thái độ vô lễ của cậu khiến Tiểu Hạ tức tới nhảy chồm chồm. Cô chẳng hiểu lần này thằng nhóc đó lại giận dỗi cái gì nữa, rõ ràng là hai người bọn họ đề xướng chuyện đi chơi trước mà!!!!

Giờ cậu ta “thoái hóa biến chất” hệt bà già thời mãn kinh vậy! Hoặc cũng có thể, sự dịu dàng của cậu ta chỉ dành cho người khác, không còn dành cho cô nữa! Đây cũng là chuyện một sớm một chiều thôi mà!

Haizzzz……..

Đúng 2h chiều ngày chủ nhật, Uông Dương đến đón cô. Tiểu Hạ mặc bộ thể thao màu đen, buộc tóc đuôi ngựa, toan ra khỏi cửa, nhưng trước khi đi, cô soi gương lần cuối, thấy sắc mặt mình cực tệ, liền trang điểm nhẹ nhàng rồi mới dám bước ra. Uông Dương ngồi trong xe ngắm cô, khen ngợi: “Hôm nay em đẹp lắm đó!”

“Cảm ơn! Chúng ta đi đón bọn Thẩm Nhược Phi thôi!”

“Ừ!”

Tiểu Hạ ngồi ghế trước, còn Uông Dương thì chăm chú lái xe. Cô liếc qua kính chiếu hậu thấy nét mặt Uông Dương rất bình tĩnh, liền giả vờ thờ ơ hỏi: “Hôm kia rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Gọi mãi sao anh không bắt máy?”

“Máy anh hết pin, khi phẫu thuật lại phải tắt máy, thành thật xin lỗi em!”

“Ở bệnh viện không có nơi nào để sạc pin sao? Phẫu thuật xong anh cũng không hề nghĩ tới gọi điện cho em một lần à? Em………xin lỗi!”

Cho dù có cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, song, Tiểu Hạ vẫn không thể chịu nổi mà quay sang trách móc Uông Dương. Cô hít một cái thật sâu, buông câu “xin lỗi” xong thì chẳng nói năng gì nữa, Uông Dương thần sắc phức tạp nhìn cô. Một tay anh ta nắm lấy vô lăng một tay nắm tay Tiểu Hạ, nhỏ giọng: “Tiểu Hạ! Anh xin lỗi!”

“Xin lỗi vì chuyện gì?”

“Xin lỗi vì đã để em lo lắng! Thật sự rất xin lỗi em!”

“Bỏ đi! Sau này có chuyện gì cũng nên nói với em một tiếng, không thì, em sẽ……lo lắng”

“Xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa đâu!”

“Ừ! Em tin anh!” Tiểu Hạ dịu dàng mỉm cười.

Thế là hai người họ lại nắm tay nhau làm hòa.

Tới nội thành, Tiểu Hạ tìm mãi mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Nhược Phi và Chu Cầm đứng ở bên đường đợi như đã hẹn, lòng có chút sốt sắng. Đương lúc cô định gọi điện cho Nhược Phi, thì một chiếc BMW xám bạc từ từ đỗ bên xe của Uông Dương. Và, mui xe được mở ra, người chào hỏi họ không ai khác, chính là Chu Cầm.

“Chị Tiểu Hạ! Em ở đây….”

“ Chu Cầm? Thẩm Nhược Phi? Không phải đã dặn hai người là đợi Uông Dương tới đón hay sao? Sao lại lái xe tới vậy?”

“Nhược Phi không muốn phiền tới anh chị nên mới tự mua xe…”

“Tự mua xe? Lúc nào?”

“Vừa nãy ạ!”

“Vừa nãy? Thẩm Nhược Phi! Cậu đốt tiền giỏi lắm!”

Xe của Nhược Phi là xe thể thao BMW Z4, cực kì thời thượng, cũng vô cùng bắt mắt! Ngay cả Tiểu Hạ đang xót xa cho số tiền của dì Vương Tuệ cũng phải thừa nhận Nhược Phi đeo kính râm lái xe đua thật sự rất cool!

Hai người họ cùng xuất thân danh giá, tính cách cũng kiêu ngạo như nhau, cùng tự do phóng khoáng như gió vậy. Nhưng………..chiếc xe thể thao đáng chết này rốt cuộc bao nhiêu tiền vậy? Tiền nhiều thì có thể đem đốt sao??

“Nếu đã tới cả rồi thì chúng ta mau xuất phát thôi! Đến muộn thì không chơi được nhiều nữa đâu!” Uông Dương mỉm cười nói.

Thẩm Nhược Phi không thèm liếc Uông Dương lấy cái nào, đạp mạnh chân ga, xe ô tô như một chiếc cung kéo căng, lao vun vút trên đường. Tiểu Hạ nhìn cậu phóng đi, phẫn nộ cau mày: “Tên nhóc chết giẫm này đã đốt tiền mua xe lại còn dám phóng nhanh như vậy! Không được! Em phải mách với dì Vương Tuệ, chiều con cũng không thể chiều đến thế này!”

“Tiểu Hạ! Em quản có hơi quá không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.