Trị Liệu

Chương 1-2




Edit: Tâm Tĩnh

Beta: Tiểu Tuyền

Ninh Tiểu Nhàn khe khẽ thở dài nói: “Ngươi đã tới tìm ta nói chuyện, nói vậy trong lòng cũng có thành ý. Ẩn Lưu trước mắt xác thực thiếu thốn khoáng thạch...” Trong lời nói của nàng có mấy phần thẫn thờ, Yến Linh Tuyết nghe thấy đôi mắt đẹp phóng ra tia sáng kỳ dị liên tục, còn tưởng nàng có ý buông lỏng, nào biết kế tiếp nàng lại nói:

“Ừ, bản thân ta bội phục dũng khí của người tự mình sa vào hố lửa. Chỉ có điều…” Ninh Tiểu Nhàn lạnh lùng nhìn nàng trong mắt lộ ra vẻ sắc bén như lưỡi đao. Nàng ở trên đường đi về phía tây giết người không đếm hết, lệ khí trên người chợt bộc phát. Tuy Yến Linh Tuyết có tu vi trong người thì cũng chỉ là cô gái lớn lên ở lâu dài trong khuê phòng. Sao có thể chịu đựng được? Lập tức sợ hãi đến lảo đảo muốn ngã nhưng vẫn nhớ được mình không thể mất mặt ở trước mặt nàng. Lúc này mới cắn răng cố gắng đứng lại, Bình Nhi hầu hạ nàng đã lâu vội vàng đưa tay đỡ nàng.

Khí thế quanh thân Ninh Tiểu Nhàn chỉ phát tác một lần rồi lập tức thu vào. Sắc mặt cũng khôi phục bình thường cười tủm tỉm nói: “Chỉ có điều tim ta mắt ta rất nhỏ, chuyện hai người phụ nữ chung một chồng là tuyệt đối không thể đồng ý đâu! Hơn nữa Thiên Lăng Các lấy kết minh và mua bán còn muốn mạnh mẽ bán kèm, chỉ có Trường Thiên nguyện ý cưới ngươi Thiên Lăng Các mới bằng lòng tiếp tục hai bên giao dịch. Đã như vậy…”

Nàng đứng thẳng nhún vai: “Ta tự chủ trương thôi! Trường Thiên nhà ta thật sự không mua nữa! Tiểu Các Chủ ngươi vẫn nên đánh bóng mắt, tìm người mua kế tiếp đi! Chỉ bằng mỹ nhân tài nghệ song toàn như ngươi, nếu lại chịu nhiệt tình một phen, nói không chừng người mua kế tiếp có thể ngoan ngoãn quỳ dưới váy của ngươi.”

Tiếp đó nàng không lưu lại, nhấc làn váy từ chỗ đôi cánh cứng như thép của Thất Tử bước lên lưng. Con chim trắng to lớn kêu một tiếng, bay thẳng lên bầu trời, mấy hơi thở sau đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

Trong rừng mai tựa hồ còn quanh quẩn tiếng cười thanh thúy như châu như ngọc của nàng. Ẩn vệ đứng ở tại chỗ cố nén nụ cười. Lời của Ninh đại nhân nghe uyển chuyển nhưng lại đem Yến Linh Tuyết trở thành kỹ nữ múa hát biểu diễn, châm chọc nàng tài nghệ song toàn “Đi ra ngoài bán”.

Nàng đường đường đại tiểu thư Thiên Lăng Các lại bị nữ nhân này châm biếm khó nghe như thế! Cổ họng Yến Linh Tuyết ngòn ngọt, sắc mặt biến trắng. Bình Nhi ở một bên tức giận nói: “Họ Ninh không biết tốt xấu, Tiểu Các chủ không nên tức giận...”

Yến Linh Tuyết cắn răng nói: “Nàng lại nhục nhã ta, nàng lại dám nhục nhã ta! Nếu là, nếu có một ngày kia…”

Bình Nhi khẩn trương dùng sức khẽ giật tay áo của nàng. Yến Linh Tuyết đột nhiên tỉnh táo lại, thấy ẩn vệ bên cạnh đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng thì không khỏi bừng tỉnh, mình còn đứng ở trên địa bàn của người ta đây.

Nàng nắm tay thật chặt, móng tay cũng muốn đâm vào lòng bàn tay, cứng rắn nén lại không cam lòng, tức giận và xấu hổ xuống.

“Ta không tin, chẳng lẽ trong Ẩn Lưu chỉ một mình nàng ta làm chủ sao? Đi, ngày mai lên đường, trước bẩm báo chuyện này lên!”

Lúc Trường Thiên trở lại, Ninh Tiểu Nhàn tựa trên giường, trên gối đang đắp áo ngủ bằng gấm lật xem báo cáo phạm vi Thanh Loan đưa tới. Mấy năm qua, tổng hợp các sự kiện lớn nhỏ phát sinh trong phạm vi lãnh địa Ẩn Lưu làm thành sách ghi chép lại. Trong lịch sử luôn để lại dấu vết, nàng cần từ đó tìm ra tư liệu hữu dụng.

Lúc Nhược Bình mở cửa cho hắn, một luồng gió lạnh cũng đi theo đó chạy vào phòng, phất bay tóc đen trên trán Ninh Tiểu Nhàn. Nàng chỉ làm như không thấy tiếp tục vùi đầu nhìn sách, ngay cả Trường Thiên đi tới bên người nàng cũng chưa từng ngước mắt nhìn.

Sau đó, một bàn tay ấm áp xoa mái tóc, nhẹ nhàng vò nhẹ hai cái thủ pháp linh hoạt. Đây là động tác hắn hay làm khi dạy học thần thông cho nàng. Nàng mỗi lần đều nhắm mắt hưởng thụ, trong lòng hết sức yêu thích. Hiện tại lại cảm nhận được ấm áp như vậy, mặt nàng thoáng cái đỏ lên. Người này có ý gì? Tối hôm qua còn là một dã thú yêu cầu vô độ, hôm nay muốn giả mạo thầy tốt bạn hiền sao?

Nghĩ tới chuyển hướng cực lớn như vậy, nàng đột nhiên tim đập thật nhanh, trên mặt cũng dần dần nóng lên. Hừ, nàng lại đang suy nghĩ lung tung cái gì? Ninh Tiểu Nhàn não ngươi có thể trở về bình thường chút hay không? Nếu nói nàng vừa rồi không muốn xem hắn, hiện tại lại không dám nhìn hắn. Nàng cúi đầu thấp hơn không nói tiếng nào. Không khí trong phòng có chút quái dị. Nhược Bình tinh ý chạy ra ngoài, nhân tiện đóng chặt các cửa.

Trường Thiên không gặp vẻ mặt nàng như vậy, lại có thể nhìn ra nàng ngay cả bóng lưng cũng đang tức giận đấy. Hắn xoa hai cái vén tóc đen của nàng đến trước ngực, lộ ra cái cổ trắng như ngọc, ngón tay thon dài dọc theo đường cong tuyệt đẹp từ từ trượt xuống dưới.

Bên tai nàng truyền đến giọng nói mang theo hai phần trầm thấp: “Thân thể khá hơn chút nào chưa?” Chỉ một câu nói không có gì đặc biệt như vậy từ trong miệng hắn nói ra lại lộ vẻ cực kì ái muội ý, làm trong đầu người ta suy nghĩ miên man.

Đến rồi, một giây đồng hồ đã biến thành sắc lang! Nàng khắc chế cảm giác tê dại ngứa ngứa trên cổ truyền đến, một tay vuốt ve ngón tay của hắn, co lại vào trong giường nói: “Không nên động tay động chân.”

Trường Thiên mắt vàng rủ xuống, đã ngồi xuống trên giường.

Giường gỗ lim này cũng không rộng, thân hình hắn cao lớn vừa ngồi xuống xuống, Ninh Tiểu Nhàn chỉ cảm thấy không gian nho nhỏ lập tức rất chật trội, bị bóng dáng của hắn bịt kín. Trong lòng nàng hơi buồn phiền luống cuống, vén chăn lên trên gối muốn nhảy xuống giường.

Trường Thiên nơi nào sẽ để nàng chạy mất? Chậm rãi dỗi cánh tay dài chặn ngang ôm nàng trở lại, không tốn bao công phu so với bắt một cọng rơm rạ. Hắn đặt nàng trên đùi, năm ngón tay mở ra đè lại bụng dưới của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, làm nàng dán chặt lấy hắn: “Chỉ đi ra ngoài gần nửa ngày làm sao lại trở mặt rồi?”

“Buông ra.” Nàng buồn bực nói: “Ta còn có rất nhiều thứ muốn xem.”

Hắn duỗi một tay khác lấy sách ở trên giường nhìn hai cái: “Sao nàng lại muốn xem cái này?” Trong giọng nói có hai phần hiểu rõ.

“Ta quấy nhiễu việc làm ăn của chàng và Thiên Lăng Các rồi. Hiện tại cần suy nghĩ chút biện pháp!” Nàng chu môi rất không tình nguyện nói.

“A, làm sao quấy nhiễu?” Thân thể mềm mại trong ngực hơi thở không ổn định, hắn cúi đầu vừa vặn có thể thấy đẫy đà trước ngực nàng bởi vì chủ nhân tức giận mà bốn bề sóng dậy, không nhịn được có chút  tâm viên ý mã (* nghĩ một đằng làm một nẻo, chỗ này ngon muốn xơi chỗ khác).

Nàng tức giận nói: “Chàng biết rõ còn cố hỏi.”

Hắn cười nhẹ một tiếng: “Tuy chân thân Ba Xà quấn trên tay nàng nhưng bây giờ không thể so với lúc ở trong Thần Ma Ngục. Ta cũng không phải lúc nào cũng phân tâm lưu ý ngắm nhìn.”

Nàng biết hắn nói không sai, hiện tại Trường Thiên bận rộn công việc trong tông, quả thực không thanh nhàn như ở trong Thần Ma Ngục, có thể lúc nào cũng vận thần thông ngắm nhìn nàng. Hắn mỗi ngày đều gần tối mới trở về. Như hôm nay giữa trưa đã về chắc lo lắng thân thể nàng không khỏe.

Nghĩ đến sự săn sóc của hắn, trong lòng nàng lan tràn một dòng nước ấm, sau đó đã bị chính nàng ép xuống. Hừ, thân thể nàng khó chịu cũng không phải là lỗi của hắn sao? Nàng lạnh lùng nói: “Hừ, có người ngưỡng mộ chàng, yêu thích tôn sùng chàng, không phải chàng không lấy chồng. Chàng lại không biết?” Vừa nói xong, nàng lập tức muốn cho mình một cái tát, trong lời nói tràn ngập đố kị còn có u oán.

Hắn đặt cằm trên hõm vai nàng, nhẹ nhàng mút lấy vành tai trắng mảnh của nàng nói: “Bé ngoan, không cần nàng nói rõ, ta cũng biết nàng ngưỡng mộ ta, tôn sùng ta, không phải ta không lấy chồng. Chỉ có điều đã nói ra miệng…” Trong giọng nói có vô hạn vui vẻ.

Nàng bị nghẹn chỉ cảm thấy bộ ngực buồn bực phát hoảng, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, thật lâu mới có thể nặn ra mấy chữ: “Chàng, chàng! Không, không phải là ta...”

Hắn thở dài không dấu vết di chuyển tay hướng lên trên: “Hóa ra nàng không ngưỡng mộ ta, cũng không tôn sùng ta.”

Bàn về tài ăn nói, nàng hoàn toàn không phải đối thủ của tên đại yêu quái giảo hoạt này. Ninh Tiểu Nhàn nặng nề thở dốc một hơi, đổi phương thức trực tiếp quay đầu nhìn chằm chằm hắn nói: “Yến Linh Tuyết thích chàng, chàng sớm biết đúng không?”

Nha đầu này không hổ là người lăn luộn qua các cuộc làm ăn, hiện tại hiểu được ngả bài với hắn. Khóe miệng Trường Thiên vừa kéo: “Biết rõ.”

“Vậy chàng còn... Tùy ý nàng ta.” Nàng cắn môi dưới, lòng tràn ngập cảm giác phẫn nộ uất ức khi đồ đạc của mình bị người mơ ước.

Hắn hôn một cái lên gò má non mềm của nàng: “Nàng cảm thấy ta nên xử lí nàng ta như thế nào?”

Ninh Tiểu Nhàn há mồm, lại nói không ra lời.

Đúng vậy a, mặc dù Yến Linh Tuyết có lòng bất chính đối với người đàn ông của nàng nhưng dù sao người ta cũng đường đường chính chính tiến vào rừng rậm Ba Xà làm ăn, còn mang đến vật tư Ẩn Lưu thiếu thốn. Phải biết rằng luyện chế pháp khí cũng không giống với binh khí người phàm chỉ cần vài loại kim khí là tốt rồi. Không nói thần khí, chính là một thanh pháp kiếm ẩn vệ nắm trong tay ít nhất cũng có hơn ba mươi loại tài liệu luyện chế mà thành. Hơn nữa bởi vì luyện khí cho tới bây giờ cũng không phải một chuyện đơn giản nên phường sản xuất pháp khí dụng cụ cho nội bộ Ẩn Lưu có hạn, đa số vẫn muốn mua từ bên ngoài vào.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn báo cáo vùng quản lí biên giới đến trưa trong lòng đại khái đã có tính toán. Đối mặt yêu tông hung hãn như Ẩn Lưu khiến thiên hạ nghe mà biến sắc, sở dĩ Thiên Lăng Các dám cùng nó nói điều kiện, nguyên nhân đơn giản là có hai cái:

Đầu tiên, Thiên Lăng Các cắm rễ ở phía bắc đã lâu, trừ sản xuất khoáng vật, trong phái cũng không thiếu người luyện khí nổi tiếng. Dù không luyện ra bảo bối như Thứ Long Kích nhưng lại luyện chế ra một lượng lớn pháp khí bản chuẩn cũng không phải nói chơi. Phải biết rằng địa khu phía bắc từ trước đến giờ không yên ổn. Ở phương diện vũ khí, tiên tông phương bắc nghiên cứu càng thêm thấu triệt. Nếu nói bệnh lâu thành lương y, thuật nghiệp có chuyên về một môn, điều này hết lần này tới lần khác chính là chuyện tiên tông phía nam ít có thể làm được.

Càng huống chi, trong mấy tiên tông qua lại thân thiết với Thiên Lăng Các, cũng không thiếu người lấy luyện khí mà nổi tiếng. Vì vậy khoáng vật và pháp khí hàng năm Ẩn Lưu lấy được từ phía Thiên Lăng Các cũng là một con số kinh người.

Tiếp theo, vị trí Thiên Lăng Các cách rừng rậm Ba Xà đủ xa. Thiên Lăng Các ở xa nội địa phía bắc, khoảng cách với Ẩn Lưu phía Tây Nam của Nam Chiêm Bộ Châu ít nhất cách hơn mấy trăm vạn dặm.

Đây không phải là câu nói vui đùa, nhà binh đều có nói đến “Xa thân gần đánh” (*kết thân thằng xa, bóp đánh thằng gần)” đấy sao. Địa lý vị trí xa xôi khiến Thiên Lăng Các dù lật mặt với Ẩn Lưu cũng không cần chú ý lo lắng.

Giống như việc Trường Thiên chạy một quãng đường dài cả Nam Chiêm Bộ Châu đồ diệt phái Cửu Tiêu, cũng là chuyện cực kì hiếm có suốt gần mấy ngàn năm nay. Hơn nữa một điểm trọng yếu nhất là Thiên Lăng Các cũng đoán chắc chắn rằng cho dù sau này không hòa thuận với Ẩn Lưu, Ẩn Lưu cũng chưa chắc sẽ dọn ra tinh lực để đối phó nó. Bởi vì Thiên Lăng Các lấy mỏ mà nổi tiếng, dù Ẩn Lưu giết hết tiên tông lại có ý nghĩa gì? Nó ở phía xa hơn trăm vạn, chẳng lẽ có thể phái ẩn vệ từ chỗ này lấy quặng được hay sao? Trừ muốn báo thù rửa hận ra, loại chuyện tổn hại người lại vừa bất lợi với mình, sao Thần Quân đại nhân khôn khéo chịu làm?

Nàng bĩu môi, tuy trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Nàng mới ba năm không có ở đây, những nữ nhân khác đã nhìn chằm chằm theo dõi đồ chỉ thuộc về nàng sao? Cảm giác này siêu cấp khó chịu!

Thừa dịp nàng đang suy nghĩ, Trường Thiên len lén đưa tay trượt vào vạt áo nàng, xúc cảm nhẵn nhụi mềm mại khiến hắn không nhịn được nheo mắt lại: “Nàng ta tới Ẩn Lưu ba lần, ta chỉ có lần đầu tiên gặp mặt theo lễ tiết cùng nàng, lần sau cũng chưa từng một mình gặp mặt, nhiều nhất chính là trên tiệc rượu kính nhau một chén thôi.”

“Vợ yêu, ta làm việc xưa nay đơn giản chỉ để ý không thẹn với lương tâm.” Giọng nói của hắn thấp trong trẻo như rượu vang lên ở sau tai nàng, làm nàng giật nảy mình rùng mình một cái. “Ta dù có tiến vào cảnh giới chân thần cũng không cản được người khác thích hoặc chán ghét ta.”

Lấy tính cách của hắn, lại có thể giải thích với nàng? Tim nàng mới khẽ đập mạnh và loạn nhịp đã nhận thấy được bàn tay của hắn chui vào tác quái rồi, bị hắn trêu chọc hai cái, nàng thở khẽ bắt được tay của hắn muốn lấy ra.

Hắn lại dời đi trận địa, nhẹ nhàng phủ lên tấm lưng trắng như tuyết của nàng. Nàng bất mãn giãy dụa người nhưng một câu tiếp theo của Trường Thiên cơ hồ đính nàng tại chỗ: “Nếu không, nàng cảm thấy ta nên gây khó dễ cho Mịch La, Quyền Thập Phương làm sao bây giờ?”

Chẳng qua là một Yến Linh Tuyết, nàng đã cảm thấy chịu không được. Lúc ấy hắn một đường phụng bồi nàng, thấy tận mắt Mịch La, Quyền Thập Phương dây dưa không ngừng với nàng, trong lòng hắn sẽ có cảm giác gì? Nghe trong giọng hắn ẩn nhẫn tức giận, thân thể Ninh Tiểu Nhàn cứng lại rồi.

Đây cũng là chuyện nàng áy náy nhất.

Lòng bàn tay của Trường Thiên không ngừng, vuốt ve rất có kỹ xảo, nhẹ nhàng ấn xoa thận du huyệt. Đây là chỗ sau lưng thân thể con người thứ hai thắt lưng gồ lên bên cạnh mở ra một chỗ năm tấc. Nếu bị ngoại lực mạnh mẽ đánh trúng sẽ đánh sâu vào thận, tổn thương các cơ quan, dễ dàng liệt nửa người, song nhẹ nhàng xoa bóp huyệt vị này lại có thể mạnh thắt lưng lợi thủy, hơn nữa rất có tác dụng đối với thân thể nữ tử.

Lúc này thần lực của hắn hơi xuyên thấu vào, Ninh Tiểu Nhàn lập tức cảm thấy nhức mỏi do huyệt vị bị đè nén dâng lên từ sau lưng, dưới tác dụng của thần lực được khuếch lớn ra gấp mấy lần, rồi lại rất thoải mái. Cột sống nhất thời giống như không chống đỡ nổi thân thể, nàng khẽ ngửa đầu ưm một tiếng ngã vào trong lòng ngực của hắn. Trường Thiên thuận thế gặm cổ họng tuyết trắng nàng, dùng sức rất lớn, cơ hồ ép sát ở khí quản của nàng, một cái tay khác đặt lên nơi đẫy đà trước nàng ngực dùng sức cầm.

Chỗ hiểm một mực bị ngậm trong miệng, tuy nàng không giống người phàm cần dồn dập thở nhưng cũng cảm nhận được uy hiếp lớn lao, lập tức không dám nhúc nhích. Nàng chỉ cảm thấy dựa lưng vào  lồng ngực trở nên nóng hổi, hàm răng Trường Thiên dùng sức, trên cổ họng truyền đến cảm giác đau nhói, theo đó còn toát lên phát ra cảm sung sướng kỳ dị. “Lúc nàng ngủ say, ta không có tâm tư đi để ý tới bọn họ. Hiện tại nàng đã tỉnh lại, mỗi lần ta ôm lấy nàng cũng muốn giết bọn họ, nàng nói, cái này làm như thế nào cho phải?”

Trên người Trường Thiên truyền ra sát khí lạnh như băng, giống như cây kim châm ăn mòn da thịt nàng. Nàng biết rõ hắn không phải đang nói đùa, mà thật sự có tâm tư loại bỏ Mịch La và Quyền Thập Phương. Hắn càng chiếm được nàng, lại càng chán ghét hai người đàn ông từng theo đuổi nàng.

“Ừ, Trường Thiên...” Bị chặn khí quản, nàng khó khăn mở miệng giọng nói trở nên khàn khàn. Sâu trong đáy lòng nàng không hy vọng hai người kia bởi vì nàng mà chết.

Miệng nàng hơi mở ra hắn đã nắm được nàng cằm, ngón tay thon dài vẽ dọc theo viền môi nàng, lạnh lùng nói: “Ừ, ta nhớ được Mịch La còn hôn nàng ở chỗ này.” Hắn đem nàng từ trong lòng ngực dời ra đè đến trên giường, sau đó môi mỏng che lên cuồn hút một hồi.

Hắn dùng lực rất lớn, đầu lưỡi càn quét khắp nơi trong miệng nàng, giống như muốn in dấu mùi của mình vào trong đó. Nàng phẩm ra mùi vị thô bạo ngầm trong đó, mới nhớ tới tuy mấy ngày nay hắn dung túng nàng, sủng ái nàng nhưng bản chất vẫn là thần thú lòng dạ hẹp hòi lại ghen tị, tình cảm của hắn so với loài người càng trực tiếp rõ ràng, càng mãnh liệt cũng rất tàn nhẫn.

Nàng bị hút tới mức lưỡi rất đau, lại không dám lên tiếng, không thể làm gì khác đành nhắm mắt chịu đựng. Qua một lúc lâu, Trường Thiên mới buông nàng ra, khuôn mặt tuấn tú dời xuống dưới mút hai ngọn núi tuyết trắng. Lúc này nàng mới phát hiện quần áo mình không biết lúc nào đã bị hắn cởi bỏ. Chẳng qua hắn vẫn dính sát vào nàng nên nàng không cảm giác được hơi lạnh ở bên ngoài. Nàng bị hắn thay đổi biện pháp hút vài hơi, thân thể đã mềm nhũn không nghe sai sử, lại cảm thấy bàn tay hắn ấm áp chậm rãi dời di động xuống dưới, mơn trớn cuống rốn thơm ngát còn không tính dừng lại, không khỏi có vài phần nôn nóng. Nàng nhịn xuống rung động sâu trong thân thể, trước khi linh hồn nhỏ bé hoàn toàn bay đi vội nói: “Trường Thiên, đã nói không ép buộc ta đấy.”

Động tác trên tay hắn lập tức dừng lại, chỉ có trong miệng còn đang chậm rãi mút hút lấy, quả thực rất chậm rất chậm. Nàng có thể cảm giác được lưỡi của hắn linh hoạt khóe léo trêu chọc qua như thế nào… Trong lúc hai người đều giằng co không động, cảm giác này được phóng lớn hơn gấp mấy lần, giống như động tác chậm lại cực kỳ giống như luộc người, nàng không nhịn được hít thở, nén xuống xúc động muốn rên rỉ.

Trường Thiên rốt cục nhả đỏ hồng trong miệng, chôn đầu trước ngực nàng cảm thụ mềm mại cố gắng bình phục hơi thở mình. Qua một lúc lâu, sát khí mới như thủy triều rút đi.

Nàng cứu hắn ra khỏi nhà giam, lại trao đêm đầu tiên quý giá nhất của con gái cho hắn, phần ân tình và tâm ý này có nhật nguyệt chứng giám. Hắn lại truy cứu chuyện trước kia, lại có ý nghĩa gì chứ? Từ nay về sau, chỉ cần nắm chắc nàng trong tay là được. Qua thật lâu hắn mới nói: “Ta cũng đã nói, bọn họ còn dây dưa với nàng nữa, mạng nhỏ tất khó giữ được.”

Tuy hắn nói lời ác độc này nhưng nàng lại nhạy cảm thấy sát ý của hắn giảm bớt, thân thể rốt cục buông lỏng, đầu óc cũng lập tức linh hoạt theo bản năng cãi lại: “Vậy Yến Linh Tuyết lại muốn chàng nữa, ta cũng vậy làm cho nàng khó giữ được cái mạng nhỏ đó.”

Sát khí của hắn quá mức kinh người, đổi thành người bên ngoài ở chỗ này nói không chừng đã bị hù dọa tới xụi lơ. Nhưng nàng lại chỉ bị nhất thời kinh sợ thôi. Mắt thấy hiện tại không có chuyện gì nàng lập tức khôi phục so với ai khác đều nhanh hơn.

Hiện tại hắn mỉm cười, tiếng cười kéo lồng ngực của nàng cùng nhau chấn động: “Tùy nàng.” Hắn vỗ về môi nàng, cánh môi bị hắn hôn sưng lên trơn bóng óng ánh ẩm ướt, hấp dẫn khiến người khác lại muốn đến chà đạp một phen. Vẻ e ngại trong mắt nàng cũng đã biến mất, giờ phút này mắt to nhanh như chớp xoay chuyển, không biết lại đang nổi lên tâm tư không đứng đắn gì.

Trường Thiên khẽ than thở trong lòng, hắn quả nhiên vẫn không khiến nàng kinh sợ được. “Ngày mai buổi sáng Yến Linh Tuyết sẽ lên đường hồi Thiên Lăng Các, bây giờ nàng hoạt động đầu óc nữa cũng đã không kịp.” Hắn một câu nói toạc ra quả nhiên thấy trên mặt nàng lộ vẻ ảo não. Có thể thấy nha đầu này ghen vì hắn, trong lòng hắn mơ hồ có mấy phần tự đắc: “Mặt khác, đồ Hoàng Phủ Minh đưa cho nàng đâu? Giao ra đây!”

Hắn thật sự không phải lúc nào cũng phân thần xuyên qua chân thân giám thị nàng sao? Vậy làm sao có thể khéo như vậy, cái gì đều không chạy khỏi ánh mắt hắn? Ninh Tiểu Nhàn chu môi, lấy ra ngọc bội nhét vào tay hắn: “Này, cho chàng.”

Hắn nhận lấy nhìn hai mắt, làm như vận khởi thần lực kiểm tra một phen, lúc này mới lộ ra hai phần chế nhạo.

“Tại sao, trên ngọc bội đó có huyền cơ khác?”

“Quả nhiên chỉ có ba đạo phù linh chú, trừ cái đó ra còn có một đạo chú truy tung tích cực kì ẩn dấu.”

Nàng ngạc nhiên nói: “Phù truy tung tích, làm với ta?”

“Xem ra, Hoàng Phủ Minh rất nhanh biết tung tích của nàng, hoặc rất nhanh có tung tích người cầm ngọc bội.” Trường Thiên nhàn nhạt liếc nàng một cái, “Thủ pháp thi chú ở thượng cổ thời kỳ đã thất truyền, ta cũng chỉ thấy quá mấy lần thôi, không nghĩ tới hiện tại cách vài ngàn năm sau còn có thể gặp gỡ một lần nữa, thật là duyên phận không cạn!”

Hắn nói được lạnh lẽo dày đặc, Ninh Tiểu Nhàn đành giả ngốc nói: “Chú truy tung rất hiếm thấy sao, cõi đời này thần thông tìm người cũng nhiều đi?”

“Đây là chú thuật truy tung của Man tộc ngay cả thời kỳ thượng cổ đều chỉ có rất ít người mới biết, gần như không bị thời gian, địa điểm thậm chí không gian ảnh hưởng. Chú thuật làm trên ngọc bội giấu diếm vô cùng tốt, bị bảy đạo huyền thuật khác che đậy. Nếu không phải ta tiên nhập vi chủ*, cơ hồ ngay cả ta đều phát hiện không được.”

tiên nhập vi chủ*: câu này để chỉ lời nói đầu tiên hoặc ấn tượng đầu tiên nhận được đóng vai trò chủ đạo trong đầu óc. Sau này khi gặp một ý kiến bất đồng khác có khả năng không dễ dàng tiếp nhận.

            Những gì tiếp nhận trước tiên, hoặc những gì đã được nhận định đầu tiên, người ta đều sẽ lấy đó làm chủ mà suy nghĩ, yêu thích hành động. Ở đây ý nói Trường Thiên đã nhận định Hoàng Phủ Minh có ý đồ với NTN nên anh luôn cẩn thận kiểm tra.

Hắn vuốt vuốt một luồng tóc đen bên trán nàng nói: “Lúc ta thần du thiên ngoại, nàng thật sự chọc tới không ít phiền toái.” Trong lúc nàng ngủ say, hắn cũng thông qua ma nhãn thấy được tình cảnh chung đụng của Hoàng Phủ Minh cùng nàng. Tất cả mọi người là đàn ông, tiểu tử kia có tâm tư gì, lòng dạ hắn biết rõ. Nhưng trong ba năm qua, Hoàng Phủ Minh đều mai danh ẩn tích rồi nên hắn cũng không phái người đi tìm hắn ta gây phiền phức.

Nghe ra sự âm trầm trong giọng nói hắn, nàng le lưỡi không dám cãi lại, qua một lúc lâu mới cười hắc hắc nói: “Ta cũng nói với Yến Linh Tuyết như vậy, cũng đã vạch mặt với Thiên Lăng Các, khoáng vật tài liệu cung ứng cho Ẩn Lưu sau này còn phải đi tìm một nhà mới tốt.”

Hắn hừ lạnh một tiếng: “Không mua? Nàng cho rằng ta thật sự thân mật với nàng ta sao?”

Hắn quả nhiên vẫn nghe lén cuộc nói chuyện của nàng cùng Yến Linh Tuyết. “Tất nhiên không phải.” Nàng hiên ngang lẫm liệt nói: “Chàng là đường đường thần thú thượng cổ Hám Thiên Thần Quân. Trừ ta, người nào có gan tới gần chàng?” Nàng trong mắt mang theo ba phần quyến rũ, mỉm cười ôm lấy cổ hắn kéo xuống, môi đỏ mọng đã cùng nhau đi tới.

Tuy biết nàng cố ý lấy lòng nhưng khó được lúc tiện nghi đưa tới cửa tới, làm sao hắn có thể bỏ đấy không chiếm? Lập tức trái ngược với sự thô bạo lúc trước, mút lấy đầu lưỡi nàng tinh tế nhâm nhi thưởng thức. Hắn chứa tâm tư dụ dỗ, chỉ đi như gần như xa trêu chọc cái lưỡi thơm tho của nàng, hết sức ôn nhu, đợi nàng bị đốt lên hứng thú, hắn lại rút lui, cứ như vậy địch tiến ta lui né tránh mấy cái đã lừa được đầu lưỡi của nàng đi vào.

Ừ, ăn ngon, khó được hắn yếu thế một lần. Ninh Tiểu Nhàn ăn được cao hứng, sự cảnh giác trong lòng dần dần biến mất, lại phát hiện hắn không hề cường thế nên vững vàng ôm lấy hắn, chuyển thủ làm công, trừ trong miệng cố gắng gặm cắn thì một đôi móng vuốt nho nhỏ cũng không an phận bắt đầu kéo áo đen trước ngực hắn. Ôi! Làm sao quần áo đàn ông cũng khó cởi như vậy? Nàng thử mấy lần đều không kéo ra, động tác càng thêm vội vàng xao động.

Khóe miệng Trường Thiên không nhịn được khẽ cong, thuận tay cởi thắt lưng của mình.

Lần này, rốt cục thuận lợi giật ra rồi. Nàng động tay đông chân kéo áo bào hắn ra, vươn ra móng vuốt vuốt lên da thịt ấm áp bóng loáng của hắn, đường cong cơ bắp như đá cẩm thạch, trong miệng không nhịn được phát ra thoả mãn nức nở. Nàng thèm thuồng thân thể này rất lâu rồi nhưng mấy lần trước thân mật, nàng đều bị vững vàng trấn áp, nào có cơ hội ở hắn trên người tinh tế thăm dò?

Đường cong này thật hoàn mỹ, xúc cảm thật tốt, cơ bắp thật căng đầy! Phải làm sao đây? Mười ngón tay căn bản không đủ ah!

Nơi nàng mơn trớn cũng giống như bắt lửa. Trường Thiên nhịn xuống xúc động muốn hung hăng đè nàng dưới người, chỉ đưa tay xẹt qua đường cong thắt lưng linh lung của nàng, bụng dưới bằng phẳng, lại khẽ vuốt làn da bên đùi non mịn của nàng. Ánh mắt của nàng quả nhiên trở nên càng thêm mê ly, nhẹ nhàng thở dốc.

Giờ phút này, không thể kinh sợ đến nàng. Hắn tận lực mềm nhẹ  vỗ về chơi đùa, ở trên người nàng ấn xuống từng nụ hôn ôn nhu tỉ mỉ. Dưới người hắn là thân thể mềm mại, bắt đầu khó nhịn vặn vẹo, mắt hạnh cũng bắt đầu lộ ra mấy phần mờ mịt. Hắn thấy thời cơ chín muồi, từ từ tìm kiếm chốn đào nguyên, sau đó chôn vào ngón tay thon dài...

Nàng đang cảm thấy gân mềm xương tê dại, thình lình phía dưới có vật chui vào, thân thể không tự chủ được một trận co rút nhanh, trong bụng xé ra khỏi một trận đau nhức. Đau đớn đó cũng không kịch liệt nhưng khiến nàng thoáng rút ra khỏi trạng thái đần độn.

“Rất đau!” Nàng lập tức bắt được tay của hắn, nước mắt lưng tròng nói không để cho hắn lộn xộn. Tuy thân thể nàng không có gì đáng ngại nhưng da thịt bên trong còn đau nhức.

Trong lòng hắn thật sâu thở dài, xem ra tối hôm qua quả nhiên bắt nạt nàng quá mức rồi. Trường Thiên cũng không làm khó nàng, chậm rãi thu tay lại, thay nàng sửa sang lại quần áo cho tốt, tiếp theo ôm nàng, ở trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng rơi xuống nụ hôn ôn nhu nhẹ nhàng.

Không sao, qua hai ngày rồi nói sau, dù sao nàng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Hai người cọ sát lẫn nhau trong chốc lát, nhiệt độ trên mặt nàng mới hạ bớt, ấp úng nói: “Chuyện Thiên Lăng Các nên làm như thế nào cho phải?”

Hắn buồn cười nhéo nhéo hai má nàng: “Lúc tranh giành tình nhân, sao không nghĩ tới vấn đề này hả?”

“Nghĩ tới a.” Nàng bất mãn nói: “Mấy ngày nay ta đều lật xem Thiên Lăng Các.. Ách...” Hỏng bét, nàng nói lỡ miệng rồi.

Chống lại vẻ mặt giống như cười mà không phải cười của Trường Thiên, nàng vội nói một câu: “Nhìn ra được hàng hóa Thiên Lăng Các cung cấp đại khái có thể thỏa mãn ba, bốn phần mười Ẩn Lưu cần. Tiên phái có khoáng sản phong phú không chỉ có một mình phía bắc, vùng phía nam cũng có không ít đây. Chưa hẳn sẽ phải cần Thiên Lăng Các một gốc cây treo cổ chết rồi.”

Hắn đặt cằm trên đỉnh đầu nàng, giọng nói trầm thấp từ bên trên truyền đến: “Nàng cũng đã biết, vì sao Ẩn Lưu có qua lại với Thiên Lăng Các?”

Nàng trầm ngâm một chút mới nói: “Một là nó gia tăng sản xuất vật liệu đầy đủ. Thứ hai, địa khu phía bắc quanh năm hỗn chiến, địch ý đối với Ẩn Lưu xa không bằng phía nam?”

“Thông minh.” Hắn khen một tiếng: “Cả khu trung bộ, nguyện ý làm ăn  cùng Ẩn Lưu chỉ rải rác không có mấy nhà. Nguyên nhân cũng không phải tất cả đều cùng chung mối thù, chẳng qua là nhà ai công khai làm ăn với chúng ta, những tiên tông khác đều có thể cùng tấn công nó.”

Nàng cong lên miệng, Ẩn Lưu thật đúng thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Thật ra khi Trường Thiên tích lũy đủ hồn lực mười vạn tu sĩ hơn phân nửa sẽ dừng tay rồi, nhưng nói ra người nào sẽ tin đây? Lại có người nào tự nguyện trở thành vong hồn dưới đao Ẩn Lưu? Từ khi hắn nhập thế tới nay, nhấc lên gió tanh mưa máu quá mức kinh người. Số người giết hai năm rưỡi qua đã vượt qua số lượng mạng người tiêu hao trên chiến tuyến phía bắc vô số năm. Tuy nói nửa năm nay yên tĩnh không ít, nhưng Tiên Tông cách càng gần Ẩn Lưu càng sợ bóng sợ gió.

Chiến tranh tựa như mở hộp Pandora, một khi mở ra sẽ không nghe theo ý người, không bị bất kì kẻ nào khống chế. Chiến tranh Ẩn Lưu vén lên như nước xoáy nuốt cuốn rất nhiều người. Nó cũng sẽ không bởi vì ý nguyện của Ẩn Lưu đạt được mà bỏ dở.

“Còn có một nguyên nhân, nàng suy nghĩ lại một chút thế cục phía bắc.” Hắn nhắc nhở nàng: “Chớ quên, giao tình giữa Thiên Lăng Các cùng Ẩn Lưu cũng chỉ có thời gian mấy năm.”

Nàng cẩn thận tỉ mỉ đánh giá, hồ sơ tài liệu các tông đã đọc qua từng cái lưu chuyển trong lòng nàng, chỉ một lúc sau mắt nàng bừng sáng: “Bạch Hổ! Thiên Lăng Các ở phía bắc chịu sự uy hiếp của Bạch Hổ.”

“Lại đáp đúng.” Hắn ở nàng trên trán ấn xuống một nụ hôn làm phần thưởng: “Từ sau khi Bạch Hổ thoát khỏi núi Ngọc Hốt trở về phía bắc tranh giành chiếm địa bàn. Hắn không giống ta cùng Âm Cửu U, hắn vốn có thế lực của mình nên gầy dựng lại quân đoàn dùng không ít thời gian. Ở phía bắc quấy lên sóng gió rất lớn, ước chừng thâu tóm được hơn hai mươi châu lớn nhỏ diện tích lãnh thổ. Chỉ có điều địa khu phía bắc hàng năm hỗn loạn, rung chuyển hắn tạo thành ảnh hưởng còn không lớn như Ẩn Lưu làm ở phía Tây Nam – Nam Chiêm Bộ Châu.”

Trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, cười dài nói: “Sau khi chiếm đoạt một tông phái, Bạch Hổ thành hàng xóm của Thiên Lăng Các. Có hàng xóm hung ác làm việc xấu nổi tiếng làm bạn như vậy, khó trách Thiên Lăng Các ăn không ngon ngủ cũng không yên ah, đành phải chuyển hướng kết minh với những cường giả khác.”

Có thể gặp lại bộ dáng nàng trước đây như vậy, quả nhiên là tốt. Hắn mỉm cười nói: “Tuy nói cách Ẩn Lưu quá xa, chỉ có điều Thiên Lăng Các cho rằng giao tình của ta cùng với Bạch Hổ không đơn giản, kết thành quan hệ đồng minh cùng Ẩn Lưu sẽ khiến trong lòng Bạch Hổ có thêm chút kiêng kỵ. Hơn nữa Ẩn Lưu đưa ra giá tiền vốn rất ưu đãi.”

Nàng bỉu môi: “Lần này vì sao Thiên Lăng Các dám hạ quyết định cắt đứt lui tới?”

“Có lẽ có người nào thuyết phục, có lẽ nó tìm được rồi đồng minh mới.” Trường Thiên mi tâm khẽ nhăn lại: “Loại quan hệ hợp tác này vốn rất yếu ớt, cho nên chắc Thiên Lăng Các làm chuẩn bị hai tay. Nếu như không kết minh được vậy thì lui chuyển nhảy vào núi dựa khác. Ẩn Lưu cách nó thật sự quá xa, cái gọi là họ hàng xa không bằng láng giềng gần ah. Nếu nó ở phía bắc tìm được đồng bọn mạnh mẽ rồi, có thể khiến nó không sợ hãi uy hiếp của Bạch Hổ, như vậy đối với nó mà nói tất nhiên là hoàn mỹ nhất.”

Nàng đảo tròn mắt: “Mấy ngày trước đây, Bạch Hổ chính là vì thế mà đến sao?” Nàng một mực luôn nhớ được lửa nóng và lúng túng ngày đó.

Trên mặt Trường Thiên cũng hơi đỏ lên, ho nhẹ nói: “Không sai. Nói là phía bắc cũng có nhiều tông phái kết minh liên hiệp, kế tiếp, chỉ sợ cuộc sống Bạch Hổ cũng không tốt lắm.”

Nàng tức giận nói: “Hắn vừa chiếm được địa bàn lớn như vậy, vì sao không cung cấp khoáng mỏ cho chúng ta?”

Trường Thiên cười mà không nói. Nha đầu ngốc này, nào biết đâu rằng quan hệ giữa thần thú rất vi diệu. Hơn nữa lão già giống như Bạch Hổ sống mấy vạn năm, trong lòng tính toán phủi sạch hết sức rõ ràng. Bạch Hổ vốn muốn trực tiếp cung cấp mỏ cho hắn, chỉ có điều hai năm qua danh tiếng Ẩn Lưu quá lớn, hắn sợ trước khi thực lực của mình chưa khôi phục, thế lực Trường Thiên đã bành trướng quá lớn. Dù sao phủ Phụng Thiên không muốn là địch cùng Ẩn Lưu, mà Triều Vân Tông ở trong tiên phái nhân tộc danh tiếng luôn rất tốt lại có thái độ lập lờ nước đôi. Chuyện không có lợi cho mình, sao Bạch Hổ chịu làm? Chỉ có điều, những nguyên nhân này hắn cũng không muốn nói tỉ mỉ cho nàng.

Nàng không nghe câu trả lời thuyết phục, cũng không để ý, chỉ cười nhẹ một tiếng nói: “Nếu hiện tại hắn muốn cầu cạnh chúng ta, như vậy chuyện khoáng vật dễ làm đi?”

“Sao nàng biết hắn muốn cầu cạnh chúng ta?”

Ninh Tiểu Nhàn cầm cánh tay hắn làm gối đổi một tư thế thoải mái hơn: “Nếu không có việc muốn cầu, hắn tự tại ở phía bắc làm Sơn Đại vương của hắn là tốt rồi, hấp tấp chạy tới Tây Nam tìm chàng làm gì?”

Hắn bị hình dung của nàng chọc cười: “Hôm trước hắn đã tới, xác thực bàn bạc ổn thỏa cùng ta rồi. Sau này lổ hổng cung ứng khoáng vật của chúng ta cơ bản có thể do hắn bổ sung. Nhưng tương ứng, hắn muốn từ trong Thần Ma Ngục lấy đi hai trăm túi hải nạp.”

“Cái gì?” Nàng vụt cái ngồi dậy, đè áo choàng hắn lại vội la lên: “Không được, đây là công phu sư tử ngoạm!” Một túi hải nạp ở buổi đấu giá của Bạch Ngọc Kinh có thể có lợi nhuận thu vào vài chục vạn linh thạch, trong tay bọn họ nắm chặt túi hải nạp, dung lượng mỗi một túi cũng không dưới năm mươi nghìn cân, có thể đổi về bao nhiêu linh thạch a, con mèo lớn chết tiệt kia lại dám mở miệng muốn hai trăm cái!

Nha đầu tham tiền này. Trường Thiên nhìn nàng đè ngực, một bộ trái tim tắc ngẽn gần như muốn té xỉu buồn cười nói: “Chớ vội, trước hết nghe ta nói xong đã. Nàng cũng biết, sở dĩ Ẩn Lưu có năng lực tác chiến mạnh mẽ hơn phân nửa vẫn nhờ túi hải nạp. Mà lãnh địa giữa Bạch Hổ cùng Ẩn Lưu vừa vặn cách đồng minh phía bắc mới thành lập. Vật tư vận chuyển không tiện, chỉ có dùng túi hải nạp mới có thể dễ dàng đột phá lớp lớp vòng vây.”

Nàng bỉu môi, vẫn cảm thấy chịu thiệt dưới tay Bạch Hổ, rất không thoải mái, đang muốn nói chuyện thì cảm giác thoải mái khác thường nổi lên ở ngực. Vừa cúi đầu, nhìn bàn tay đang vuốt ve ngực mình, vội vàng đưa tay đánh rơi tay hắn: “Chàng làm cái gì?”

Trên mặt hắn vẫn một bộ điềm nhiên nói: “Sợ nàng đau đến bất tỉnh, giúp nàng xoa bóp.”

“......” Cái tên ra vẻ đạo mạo này.

Hắn cực kỳ nhanh dời đề tài: “Tóm lại, hàng hóa ban đầu Thiên Lăng Các cung cấp, Bạch Hổ có thể gánh chịu phần lớn. Còn chỗ trống nhỏ dư lại nghĩ biện pháp khác. Chỉ có điều, Ẩn Lưu vốn đã tìm được cách thức nhiều nhà cung ứng.” Trong mắt của hắn chợt lóe vẻ ác độc: “Hợp tác hơn hai năm, Thiên Lăng Các tự cho rằng đã thăm dò được nội tình của Ẩn Lưu, lúc này mới không sợ hãi nói ra yêu cầu, lại không biết rằng dù không có Thiên Lăng Các cũng không có Bạch Hổ, Ẩn Lưu cũng có biện pháp giải quyết nhu cầu nhất thời.”

“A?” Ánh mắt của nàng sáng ngời. “Ẩn Lưu còn có thương nhân âm thầm cung cấp? Là nhà nào, sao không nhìn thấy trên sổ sách?”

“Không thể ghi trên sổ sách, chính là âm thầm lén giao dịch.” Trường Thiên duỗi ngón khẽ vuốt dung nhan xinh đẹp trước mắt.

“Đó là nhà nào thế?” Nàng híp mắt, chà chà ngón tay của hắn. Hắn nhìn bộ dạng bộ dáng ngây thơ này, nhớ tới nàng mềm mại và ép chặt bụng một trận lửa nóng, không nhịn được liếm liếm môi mỏng nói: “Đánh cược được không?”

Trường Thiên lại cũng sẽ đánh cuộc với nàng? Ninh Tiểu Nhàn lập tức hứng thú: “Nói một chút.”

“Trước chạng vạng tối ngày mai, nếu nàng có thể đoán được thương nhân âm thầm cung cấp hàng là nhà nào thì tính ta thua.”

Nàng bất mãn nói: ” Nam Bộ Chiêm Châu tiên tông vô số, đại đa số ngay cả tên ta cũng chưa nghe qua đâu, từ đâu mà đoán? Có gợi ý sao?”

“Có. Tên một nhà này nàng tất nhiên nghe nói qua, hơn nữa ấn tượng rất sâu.”

“Hử?” Nàng đảo tròn mắt: “Còn gì nữa không? Tiền đánh cuộc là cái gì?”

“Gợi ý quá tỉ mỉ, đánh cuộc này còn có ý nghĩa gì?” Khóe miệng của hắn khẽ cong, ánh sáng vàng trong mắt nhộn nhạo. “Nếu ta thua, tùy nàng nói yêu cầu gì với ta đều được.”

Ánh mắt của nàng ngưng lại: “Yêu cầu gì?” Nàng lập tức có liên tưởng tới suy nghĩ không lành mạnh.

“Đúng, chỉ cần ta đủ khả năng, cái gì đều được.” Trong mắt của hắn ánh sáng càng thêm nhu hòa: “Ngược lại đồng thời, nếu nàng thua cũng phải đáp ứng yêu cầu của ta.”

“Người xấu!” Mặt Ninh Tiểu Nhàn vụt cái đỏ lên. Nàng lại không ngốc, trong nháy mắt có thể nghĩ đến hắn nói yêu cầu gì.

Nhưng đánh cuộc này vẫn khiến nàng động tâm. Hứa hẹn từ chính miệng Hám Thiên Thần Quân không dễ dàng đạt được, cho dù là nàng. Vừa nghĩ tới điểm này, nàng cũng rất do dự.

Hắn cũng không thúc giục, rất có tính nhẫn nại nhìn nàng chau mày mặt ủ rũ, trái lo phải nghĩ.

Cuối cùng rốt cục nàng cũng quyết định chủ ý, cắn răng nói: “Đánh cuộc, nhưng kỳ hạn đánh cuộc muốn kéo dài đến chạng vạng tối mai!”

Nhiều một ngày thời gian sao? Không sao, chỉ hoãn thi hành tử hình lại một ngày thôi. Hắn mỉm cười nói: “Tốt, chỉ có điều đây là cá cược giữa ta và nàng, không thể liên quan đến người thứ ba. Vì vậy nàng có thể lật xem tình báo, lại không thể mở miệng hỏi người khác.”

Rất hợp lý nhưng lại tăng thêm khó khăn. Ninh Tiểu Nhàn rầu rĩ không vui bĩu môi. Nàng đang định sau khi lập rõ đánh được sẽ đi tìm Hạc môn chủ cẩn thận hỏi ra nghi vấn rồi, nào biết Trường Thiên hiểu rất rõ nàng, vừa mở miệng đã phá hỏng một con đường.

Qua hai ngày nữa là hắn có thể nhận được thứ mình muốn. Trường Thiên ung dung thản nhiên nhìn nàng. Hôm qua mới nếm đến ngon ngọt, sao hắn có thể dễ dàng tha thứ mình nhịn ăn quá lâu ah?

Nàng lại cảm thấy ngọn lửa trong đôi mắt vàng của hắn nhảy lên, phảng phất có thể khiến nàng tổn thương. Loại ánh mắt mèo vờn chuột này, Ninh Tiểu Nhàn không dám nhìn nhiều, đứng dậy muốn đi ra ngoài thì Trường Thiên đè hông của nàng xuống: “Qua hai ngày nữa, thân thể nàng cũng tốt rồi, chúng ta có thể lên đường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.