Trêu Nhầm

Chương 3: Tôi Yêu Em




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trong phòng làm việc rốt cuộc an tĩnh lại, Hoắc Cảnh Thành ngồi trước bàn làm việc, lật văn kiện.

Không biết tại sao nhớ tới hình ảnh vừa rồi Cảnh Phạm bị đụng ngã, chỉ cảm thấy trên gò má còn lưu lại nhiệt độ của ai đó.

Cảm giác kia, khiến anh phiền lòng nóng nảy.

Đúng là gặp quỷ!

Rõ ràng môi cô gái kia dừng lại trên mặt mình không tới một giây, đến bây giờ anh vẫn nhớ cảm giác kia.

Mềm mại.

Chẳng lẽ mình bị tiểu thủ đoạn cô quyến rũ rồi sao?

Nhưng cho tới anh không phải người không có định lực như vậy.

Nhớ đến cái gì, anh buông văn kiện xuống, ấn điện thoại nội tuyến.

“Hoắc tổng.” Thanh âm Lục Kiến Minh truyền tới.

Hoắc Cảnh Thành phân phó: “Hỏi bên bộ phận quản lý, tại sao chèn ép Cảnh Phạm.”

Lục Kiến Minh đáp một tiếng, nghi ngờ.

Lần đầu tiên Hoắc tổng gặp Cảnh Phạm, đập cô bể đầu chảy máy, vừa rồi lại phiền não đuổi cô đi. Sao lúc này còn bận tâm tới chuyện của cô?



Bên kia.

Do Trần Lộc tiễn, Cảnh Phạm và Mộ Vãn sóng vai đi ra cửa thang máy.

Mộ Vãn đi về phía thang máy riêng của Hoắc Cảnh Thành: “Đi bên này đi, sẽ không có ai quấy rầy chúng ta.”

Cảnh Phạm gật đầu, cô ta là Tổng giám đốc phu nhân, đúng là phải đi lối đi chuyên dụng.

Hai người một trước một sau đi vào thang máy.

Mặt kính thang máy sáng bóng, phản chiếu hình ảnh hai người.

Ánh mắt Cảnh Phạm không khống chế được đặt trên ngón tay Mộ Vãn. Mặc dù Hoắc Cảnh Thành không đeo nhẫn cưới, nhưng trên tay Mộ Vãn có một cái.

Thiết kế rất đặc biệt.

Vừa nhìn liền biết chính là thiết kế riêng cho danh gia.

Xem ra đây chính là nhẫn cưới của cô ta và Hoắc Cảnh Thành.

Ánh mắt Cảnh Phạm ảm đạm, dời đi, không nhìn nữa.

Sau đó, nghe thanh âm Mộ Vãn vang lên trong thang máy: “Trước kia có nghe nói bây giờ cô đã ra mắt, không nghĩ tới thì ra cô ký hợp đồng với công ty Cảnh Thành.”

Mộ Vãn là thiên kim tiểu thư Mộ gia, nói chuyện không nhanh không chậm.

Cảnh Phạm kéo môi: “Tôi cũng không nghĩ tới Leonh chính là Hoắc tổng.”

Cô nhìn Mộ Vãn, giải thích: “Hình ảnh vừa rồi, không phải như các người thấy. Thật ra tôi…”

“Thật ra cô không cần cố ý giải thích với tôi.” Mộ Vãn ngắt lời Cảnh Phạm muốn giải thích. Cô ta xoay người, mặt đối mặt với Cảnh Phạm: “Tôi tin tưởng Cảnh Thành.”

“À…” Lời giải thích của Cảnh Phạm bị nghẹn lại trong họng, cô ngượng ngùng cười một tiếng: “Vậy thì tốt.”

Đúng thế! Tình cảm vợ chồng người ta rất tốt, Hoắc Cảnh Thành không vội giải thích, một người ngoài như cô lại lo nghĩ lung tung cái gì?

“Cảnh Thành anh ấy đối với cô… Có lẽ cô không biết, nhưng tôi vô cùng hiểu rõ, nếu như không phải vô tình, tôi nghĩ, anh ấy sẽ không tiếp xúc khoảng cách gần với cô. Cho nên, hình ảnh vừa rồi, tôi sẽ không nghĩ nhiều.”

Ngực Cảnh Phạm khó thở.

Bỏ qua lời Mộ Vãn nói, cô sẽ không nghe không hiểu.

Trước kia có lẽ không biết anh căm ghét mình bao nhiêu, nhưng bây giờ, cô đã rất rõ ràng.

“Cảnh Phạm, hy vọng cô đừng cảm thấy tôi nói chuyện quá trực tiếp, cũng hy vọng cô đừng vì thế mà trách Cảnh Thành. Tim anh Quân Thâm vốn có rất nhiều cơ hội chữa khỏi, nhưng chuyện lần đó của cô đả kích anh ấy quá lớn…”

Nhắc đến Hoắc Quân Thâm, Cảnh Phạm bị sâu đậm tự trách và áy náy ép tới mức có chút không thở nổi.

Một đêm phóng túng cùng Hoắc Cảnh Thành, hôm nay đã biến thành ác mộng của cô.

Vì nhắc tới chuyện nặng nề đã qua, bầu không khí trong thang máy nhất thời trở nên vô cùng ngột ngạt.

Mộ Vãn cong môi cười, đánh vỡ lúng túng, hàn huyên hỏi: “Bây giờ cô có bạn trai chưa?”

Cảnh Phạm phục hồi tinh thần, khẽ lắc đầu.

Mộ Vãn giống như rất kinh ngạc: “Tôi cho là cô sẽ qua lại với người năm năm trước.”

Đáy mắt Cảnh Phạm xẹt qua gợn sóng chứng tỏ tim cô đang phập phồng.

Mộ Vãn thấy cô trầm mặc, tiếp túc nói: “Thật ra tôi luôn tò mò, người đàn ông năm năm trước rốt cuộc là một người thế nào, có thân phận địa vị gì, mà có thể khiến cô ngay cả người đàn ông ưu tú như anh Quân Thâm cũng không tiếc từ bỏ.”

“Nhẫn cưới của cô rất đẹp.” Cảnh Phạm đột nhiên mở miệng, đổi chủ đề.

Một câu không đầu không đuôi làm Mộ Vãn ngẩn ra, chợt cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình: “Cô nói cái này?”

“Năm năm trước, trước khi tôi đi Nam California, nghe nói cô và Hoắc tổng sắp kết hôn. Nhiều năm như vậy, hai người đã có con rồi đúng không?” Cô giống như thuận miệng hỏi.

Nghe thế, tầm mắt Mộ Vãn từ chiếc nhẫn từ từ chuyển qua mặt Cảnh Phạm.

Thì ra cô ấy cho là năm năm trước mình và Cảnh Thành đã kết hôn.

Mộ Vãn cũng không hiểu tại sao mình không giải thích, có lẽ là vì hình ảnh vừa rồi hai người ôm nhau trong phòng làm việc, quả thực khiến cô ta canh cánh trong lòng.

Cô ta lắc đầu: “Chưa có, chúng tôi còn trẻ, tạm thời không muốn có con.”

Cái này cũng không coi là nói dối.

Cảnh Phạm sâu kín gật đầu, còn muốn nói gì, điện thoại cô bỗng nhiên vang lên.

Tiếng chuông trong không gian trống càng rõ hơn.

Cảnh Phạm lấy điện thoại ra, nhìn màn hình, là số bên Mỹ.

Tay cầm điện thoại không khỏi siết chặt, cô theo bản năng nhìn Mộ Vãn. Mộ Vãn cong môi cười: “Cô nghe điện thoại trước đi!”

Cảnh Phạm gật đầu, lui về trong góc đứng, mới đưa điện thoại sát bên tai. Bên kia truyền tới thanh âm quen thuộc: “Cảnh tiểu thư.”

Tiếng Trung của đối phương rất không rõ, mang khẩu âm của Mỹ.

“Là tôi.” Cô tận lực đè thấp giọng.

“Trong bệnh viện lại bắt đóng tiền, tuần tới là kỳ hạn cuối cùng.”

“… Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách.” Tâm tình Cảnh Phạm càng nặng nề.

“Bây giờ cô tiện nói chuyện với bé không? Bé rất nhớ cô.”

Nghe câu này, trong lòng Cảnh Phạm đau thắt.

Sao cô không nhớ bé?

Tầm mắt phức tạp nhìn Mộ Vãn bên cạnh, cuối cùng thấp giọng nói: “Hiện bên tôi không tiện lắm. Anh nói với anh ấy giúp tôi, lát nữa tôi sẽ gọi cho anh ấy.”

“Được, Cảnh tiểu thư. Vậy tôi cúp trước.”

Đối phương không nói gì, lấy được câu trả lời của Cảnh Phạm liền cúp điện thoại.

Cảnh Phạm nhìn điện thoại, lặng lẽ thở dài.

Giương mắt, thấy Mộ Vãn đang tò mò nhìn mình.

Tay cô cầm điện thoại căng thẳng, cất điện thoại vào túi.

“Sao thế? Có gì khó khăn sao?” Mộ Vãn hỏi.

“… Không có.” Cảnh Phạm lắc đầu, không nói nhiều.

Một lát sau, thang máy xuống lầu một. Cửa chậm rãi mở, Cảnh Phạm nói trước: “Tôi còn có việc phải đi lên một chuyến, sẽ không tiễn cô.”

“Không sao, cô làm việc đi.”

Cảnh Phạm từ trong thang máy chuyên dụng đi ra, vội vã chuyển đến thang máy bình thường, nhanh chóng lên lầu.

Mộ Vãn nhìn con số không ngừng nhảy trước cửa thang máy, nghĩ tới hình ảnh vừa rồi trong phòng làm việc Hoắc Cảnh Thành, đáy lòng liền khó bình tĩnh.

Là mình quá nhạy cảm sao?

Biết rõ anh rất ghét Cảnh Phạm, nhưng vẫn không nhịn được mà để ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.