Trêu Nhầm

Chương 24: Nếm Mùi Nhục Nhã




Editor: Puck - 

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng trên cùng tòa nhà Lĩnh Lâm, Lâm Hi và Quyền Hạo mắt to trừng mắt nhỏ, khẩn trương đang lan tràn.

“Tôi muốn trở về.” Hung ác trừng mắt nhìn Quyền Hạo, Lâm Hi cũng không đấu lác mắt với anh nữa, mím thật chặt môi hồng không vui tới cực điểm nói. Tối hôm qua bị buộc ngủ cùng anh, không thể nhẫn nhịn cô cũng nhịn, nhưng bây giờ không cách nào nhịn, tại sao cô phải theo anh làm việc!

“Chờ anh tan việc, anh lại về cùng với em.” Khóe môi Quyền Hạo nhếch lên tạo thành nụ cười nhẹ nhàn nhạt.

Trong ánh mắt tinh khiết giống như đứa bé lóe lên lửa mạnh hừng hực, Lâm Hi cảm giác mình không thể nhịn được nữa, nhịn tiếp sẽ nhịn thành nội thương. Mắng một tiếng “Bệnh thần kinh”, bước chân cô liền đi ra bên ngoài.

“Hi nhi.” Thấy cô tức giận chuẩn bị rời đi, anh bước nhanh đuổi theo.

“Quyền Hạo, nhẫn nhịn của tôi có mức độ, anh hết một tới hai hết hai tới ba khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi.” Kể từ ngày hôm trước sau khi anh nói thích cô, trước cô là chán ghét, mà nay chán ghét một lần nữa thăng cấp thành tức giận. Hai gò má trắng nõn bởi vì tức giận mà trở nên ửng đỏ, hai mắt to sáng ngời có thần sắc bén nhìn anh chằm chằm, mím chặt môi hồng lạnh lùng phun ra, “Tránh ra.” die nd da nl e q uu ydo n

“Hi nhi.” Quyền Hạo thận trọng nhìn sắc mặt của cô, khẽ gọi cô.

“Anh điên rồi, mặc dù tôi không có tiết lên lớp, anh phải làm việc cứ làm việc, anh kéo tôi tới cùng làm gì?” Tròng mắt Lâm Hi nhìn giỏ xách trên tay không có lực công kích, vô cùng muốn nện lên đầu Quyền Hạo, để cho anh điên.

Còn có mấy ngày, thì có thể khiến cho Thẩm Cảnh Kỳ rời khỏi vòng người này, cũng sẽ điều tra rõ ràng nguyên nhân Thẩm Cảnh Kỳ dây dưa với cô, hiện giờ đề phòng Thẩm Cảnh Kỳ tới tìm cô, anh phải ngăn cản tình huống như thế.Lý do như vậy, Quyền Hạo luôn không thích biểu lộ tình cảm của mình không nói ra miệng, anh chỉ đành nở nụ cười.

“Khoảng thời gian trước sinh nhật của anh, bây giờ em theo anh coi như bổ sung quà tặng được không?” Suy nghĩ trước sau, Quyền Hạo chỉ đành phải lôi lý do kém chất lượng này ra.

Nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh, cô nổi đóa một trận, “Tôi nhớ không lầm, sinh nhật của anh vào tháng sáu, hiện giờ đã qua lâu như vậy, anh không biết thẹn mà nói như vậy sao? Còn có, lấy cớ rách nát như vậy.”

Hai chân mày khẽ nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川), cô khó chịu dời tầm mắt, mở cửa phòng chuẩn bị vào thang máy. Đôi mày thanh tú khẽ nhíu, cô đoán được Quyền Hạo ở phía sau muốn nói lại thôi định nói gì, “Anh dám để cho người cài thiết bị định vị hoặc phái người đi theo tôi, chờ tôi trở về, anh ráng mà chịu đựng.”

Tâm tư bị đoán được, Quyền Hạo cũng không xấu hổ, vẫn giữ nụ cười khẽ, “Em đi về cẩn thận một chút.”

“Anh thật phiền.” Lâm Hi lạnh lùng vứt lại ba chữ rồi rời đi.

Trong mắt anh chứa đầy bóng lưng xinh đẹp của cô, ngoài miệng anh không đồng ý phái người đi theo cô, đợi cô đi xa, anh lạnh nhạt lấy điện thoại di động ra, “Lý Thắng, phái người đi theo Hi nhi.”

Lý Thắng ngồi tại góc tường nào đấy, vừa nhận được lệnh, tinh thần giống như cắn thuốc lắc. Lấy máy tính bảng mang theo người ra, vuốt mấy cái, anh đã biết rõ tiểu thư nhà mình ở đâu. [email protected]

Lâm Hi mới từ thang máy ra ngoài, dù thế nào cũng không nghĩ đến trên người cô còn thiết bị định vị.

Bước ra khỏi cửa tòa nhà Lĩnh Lâm thì cô mới phát hiện ra điều kỳ quái, lần này sao Quyền Hạo lại dễ nói chuyện như vậy. Cô cau mày suy nghĩ một chút, một lát sau, ánh mắt dừng trên chiếc đồng hổ trên cổ tay cô.

Đồng hồ rất xinh đẹp điểm mảnh nhỏ kim cương, rất thích hợp cho con gái mang, đây là đồng hồ sáng nay cô mới đeo lên, trước kia cũng không hề mang. Đề phòng Quyền Hạo có gắn thiết bị định vị bên trong, cô cởi đồng hồ đeo tay xuống, ném vào thùng rác.

Nhìn chăm chú vào cổ tay trống không, cô nhếch khóe môi.

Sau một tiếng, Lý Thắng một mực cầm máy tính bảng lắc lư, thấy điểm đỏ không hề di động, anh không khỏi cảm thấy kỳ quái. Chuyện gì xảy ra? Sao biểu hiện tiểu thư vẫn ở tòa nhà Lĩnh Lâm là sao?

Trong lầu Thính Phong lấy nói chuyện phiếm thoải mái mà nổi danh, Lâm Hi khẽ nheo tròng mắt, nhìn những người chuyển giới đang biểu diễn, độ cong khóe môi càng ngày càng đẹp.

Hắc Phong nhìn cô gái nhỏ từ đầu đến cuối không lộ vẻ sợ hãi, hơi buồn bực, “Này, cô gái nhỏ, cô em còn muốn giao dịch không?” Thân là người buôn lậu di vật văn hóa nổi danh lừng lẫy trong hội, trên tay anh từng dính không ít máu, hôm nay tùy tiện bị một cô bé tìm tới cửa, nói có đồ tốt muốn giao dịch với anh, thấy cô gái nhỏ chậm chạp không hề cử động, chỉ nhìn ca múa biểu diễn, anh hơi không nhịn được.

Nhấp một ngụm trà, trong đắng mang theo hương vị ngòn ngọt khiến cho cô dư vị vô cùng, đối mặt với thúc giục của Hắc Phong, cô nở nụ cười. Người này quả nhiên không thay đổi, không gặp anh ta ba năm, ngược lại mọc râu ria, ừ, rất có vị đàn ông. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

“Gấp cái gì, anh lại không vội vàng.” Nhẹ nhàng buông tách trà cổ kính, Lâm Hi vắt chéo chân, dáng vẻ nhàn nhã tự tại.

“Cô gái nhỏ, trêu chọc tôi chơi cũng không hay.” Hắc Phong vốn là người không có tính nhẫn nại, với người khiến cho anh tốn thời gian, sắc mặt âm trầm, có mùi vị hơi hung ác.

“Hắc Phong, anh đã chậu vàng rửa tay * ba năm, sao khí chém giết còn nặng như vậy?” Ánh mắt Lâm Hi bén nhọn, tư thế đoan chính, không lộ vẻ gì, mặt cười phá lệ lạnh lùng, dùng khí thế bản thân áp đảo sát khí trên người Hắc Phong.

(*) chậu vàng rửa tay: trước khi rút khỏi giang hồ thì phải làm lễ, trong đó có một nghi thức rửa tay trong chậu vàng, ý nói đã rửa sạch tay, từ đó về sau chuyện giang hồ không liên quan gì đến mình nữa, câu tương tự, rửa tay gác kiếm

Hắc Phong kinh ngạc, ngay sau đó nổi lên ý giết chóc. Trừ mấy người kia, không ai biết thân phận trước kia của anh, sao cô gái nhỏ ngay lần gặp mặt đầu tiên đã biết thân phận trước kia của anh?

Khuôn mặt hung thần ác sát, cô nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy rất tục tằng, cười khẽ mấy tiếng, trong mắt cô lộ ra vẻ khinh miệt nhìn chăm chú vào Hắc Phong, “Anh muốn giết tôi? Đừng nóng vội, xem hàng của tôi trước đã! Bảo đảm khiến anh hài lòng.”

Dáng vẻ sóng nước chẳng xao của cô gái nhỏ, cùng với ánh mắt khinh miệt, khiến cho Hắc Phong có cảm giác sỉ nhục khổng lồ. Anh hôm nay thế mà lại bị một cô gái nhỏ miệt thị, thật buồn cười. Người phía dưới ý thức sờ soạng bên hông, anh ta định một phát súng giết chết cô gái nhỏ không  biết trời cao đất rộng. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Trước một giây khi anh ta còn chưa kịp hành động, Lâm Hi lấy một bộ tranh chữ từ trong giỏ xách ra, “Đây là tranh chữ của Vương Hi Chi, anh giám định thật giả thử xem.”

Thật ra thì Hắc Phong không hiểu được cái gì gọi là di vật văn hóa, anh cho rằng nhưng thứ đồ cổ này chính là lấy ra lừa dối người có tiền. Nhìn tranh chữ bày ra trước mắt, lại nhìn góc phải có dấu ấn triện đề phòng giả mạo, anh nhìn thấy ba chữ Vương Hi Chi. Nhíu mày một cái, anh cầm tranh chữ lên nhìn cẩn thận.

Một lát sau, Hắc Phong cũng không nhìn ra thật giả, phất tay để cho chuyên gia về di vật văn hóa anh nuôi tới đây phân biệt.

Chuyên gia di vật văn hóa như thu được bảo bối nhìn nửa giờ, trong quá trình, Lâm Hi cũng không gấp, nở nụ cười xem ca múa.

“Lão đại, chính xác là tranh chữ của Vương Hi Chi.”

Nghe người dưới nói lời xác định, Hắc Phong cảm giác hơi ngoài ý muốn, khinh miệt nâng cằm, “Ra giá đi?” Nếu như cô gái nhỏ thành tâm giao dịch, anh cần gì phải diệt cô ta. Nhìn kỹ đôi mắt to sáng ngời của cô gái nhỏ, anh cảm thấy hơi quen thuộc.

“Năm mươi vạn.” Lâm Hi ra giá rất tùy ý, “Tôi chỉ nhận tiền mặt, không nhận chi phiếu.”

Trên thị trường di vật văn hóa, một bộ tranh chữ tùy tiện của Vương Hi Chi, có thể cao hơn không ít cái giá này.

Hắc Phong cau mày, “Cô chắc chắn chứ?” Với giá thị trường thì năm mươi vạn quá thấp, thấp đến mức anh cho rằng tranh chữ này không rõ lai lịch, anh không sợ đồ không có lai lịch, chỉ sợ chọc phải người không nên dây vào, ở đế đô, còn nhiều người mà anh không chọc nổi.

“Đây là đồ tôi trộm từ trong nhà đi ra định đổi lấy chút tiền tiêu vặt, anh không cần phải lo lắng vật này không rõ lai lịch.” Nhìn thấu lo lắng của Hắc Phong, cô bịa lời nói láo. Thật ra thì cô đang vì rời khỏi nhà họ Quyền mà chuẩn bị, sau khi rời khỏi nhà họ Quyền, sợ bị Quyền Hạo tìm được, cô cố gắng tránh chuyện có thể tiết lộ thân phận.

Hắc Phong nghe xong chỉ có cảm giác: Đây là hùng hài tử * nhà nào?!

(*) hùng hài tử: đứa nhỏ nghịch ngợm, xáo trộn mọi thứ, phá hủy và không tuân theo quy tắc

Trong đế đô có quá nhiều con nhà già, anh cũng nghe không ít chuyện hoang đường, vừa nghe cô gái nhỏ trước mắt nói trộm từ trong nhà ra, anh cũng không lo lắng, sảng khoái để cho người lấy va li đựng năm mươi vạn tiền mặt.

“Đây là năm mươi vạn, hai chúng ta rõ ràng.”

“Chào.” Cầm va li, Lâm Hi cũng không ở lại lâu.

Có thể biết được số điện thoại riêng của anh, lại dám một thân một mình tới gặp anh, Hắc Phong nghĩ đây là đại tiểu thư của gia tộc nào? Tại sao cô bé này khiến cho anh có cảm giác quen thuộc? Cặp mắt to giảo hoạt kia giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó?

Giấu năm mươi vạn ở một chỗ mà chỉ có cô biết, cô mới chậm rãi trở về nhà họ Quyền.

Lười biếng ngồi trên ghế sa lon, khóe mắt Lâm Hi liếc thấy Lý Thắng đang tỏ vẻ rối rắm cầm máy tính bảng, đôi mày nhíu lại, “Lý Thắng, lần này thiết bị định vị cài ở đâu?” Nâng tách trà lên, cô lắc lắc như có như không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.