Trêu Ghẹo Em Tới Nghiện

Chương 75




Phó Nhiễm mặc một bộ sườn xám màu đỏ thẫm sắc phượng hoàng chiêu dương đứng trong một đám đông. Cô khó chịu, cố gắng co người lại, khuôn mặt nhăn nhó vì bị lớp trang điểm phủ lên. Cô có thân hình cao ráo. Dù cởi bỏ đôi giày cao gót cô cũng phải cao tới 1m7. Cô cảm thấy rất mệt mỏi khi phải đi đôi giày cao gót này. Đôi lông mày Phó Nhiễm nhăn lại, tỏ ý không kiên nhẫn được nữa.

Hôm nay chính là bữa tiệc đính hôn của cô.

Đây là ngày đại hỉ của hai nhà Minh - Phó.

Vị hôn phu của cô chính là Minh Tam thiếu ở thị trấn Nghênh An nổi danh công tử đào hoa, mỹ nam số một, là một đại soái ca giàu có. Phó Nhiễm không nghi ngờ tướng mạo của hắn, hắn thật sự có thể làm cho những người phụ nữ gặp mặt hắn lần đầu tiên phải kinh ngạc.

Nhưng lúc này hắn lại đang làm một chuyện vô cùng xấu hổ.

Cha mẹ Minh gia giận đến xanh mặt. Cha mẹ Phó gia cũng không tốt hơn bao nhiêu. Toàn bộ hội trường đang tập trung nhìn vào cô với ánh mắt đồng tình thương cảm làm cho Phó Nhiễm cảm thấy không được tự nhiên. Cô đứng ở trên khán đài cao, kiên định nhìn vào bóng lưng của người đàn ông đó.

Thẩm Ninh khóc sướt mướt nắm vạt áo Minh tam thiếu không thả.

"Anh thật sự đính hôn sao? Anh đã nói chỉ cần mình em mà. Chẳng lẽ những lời anh nói lúc trên giường là giả dối sao? "

Minh Tam thiếu lấy ngón tay lau đi giọt lệ trên khóe mắt Thẩm Ninh.

"Ngoan, đính hôn mà thôi, anh sẽ không kết hôn với cô ta đâu."

Bữa tiệc đính hôn này đã chấn động khắp thành phố. Ký giả tự nhiên cũng không thể bỏ qua được những tin đồn bát quái xung quanh bữa tiệc này.

"Tam thiếu gia, anh có thể giới thiệu cho em biết vị tiểu thư này là ai không?"

"Tam thiếu gia, hôm nay là ngày đính hôn của anh, anh có biết vị hôn thê của anh vẫn còn đang đợi ở kia không?"

. . . . . .

Phó Nhiễm nhìn Phó lão gia. Ông không kịp phản ứng, cũng không có ý lên tiếng chất vấn. Cô ngậm ngùi thở dài, lắc đầu. Minh lão gia là người đầu tiên thấy mất mặt đã lên tiếng ngăn cản đám kí giả phỏng vấn.

Minh Tam thiếu cùng cô gái lưu luyến không rời.

"Bảo bối, ngoan, trở về chờ tin tức của anh."

"Còn phải đợi tin tức gì, anh cũng đã đính hôn rồi."

"Thành Hữu, chớ hồ đồ!"

Minh lão gia biết hắn đối với việc đính hôn này có chút bất mãn.

"Huống Tử"

Tam thiếu gia lên tiếng."Đưa Thẩm Ninh trở về."

Thẩm Ninh khó có cơ hội nhìn thấy Minh lão gia, sao có thể cam tâm rời đi như thế, ai không biết rõ tam thiếu gia là người đàn ông của cô, nếu muốn giành, cũng phải xem có đủ sức không.

Cô đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm tới cùng. Cô nhẹ nhàng cầm tay hắn lên,

"Thành Hữu, em có thai con của anh."

"A --" Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi.

Đây chính là sự sỉ nhục của Minh gia.

Thẩm Ninh ngẩng đầu lên, bộ dáng ngây thơ. Tam thiếu gia mới phút trước còn rất dịu dàng, giờ phút này liền cảm thấy vô cùng lo lắng. Đôi mắt híp lại thâm sâu nhìn chằm chằm vào Thẩm Ninh, khóe miệng hắn chứa ý cười. Vô tình ánh mất âm lãnh đó của hắn làm cô cảm thấy lo lắng.

Hắn giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt lên má của cô,

"Thẩm Ninh, em vừa nói cái gì, anh không nghe rõ."

"Em..."

"Tam thiếu gia, vị tiểu thư này nói cô ấy mang thai con của anh!" Ký giả bên cạnh có ‘ý tốt’ nhắc nhở.

"Phải không?"

Hắn cười cười, Thẩm Ninh nhìn không ra tâm trạng của người đàn ông này, tâm trạng của hắn từ trước đến giờ đều không để lộ chút nào ra ngoài.

"Thẩm Ninh, em nói cho bọn họ biết em mang thai thật không?"

Hắn tức giận.

Lần này Thẩm Ninh lại phán đoán sai, hắn tức giận thật rồi.

"Em...Thật xin lỗi, em không có mang thai."

Sự lạnh lẽo trong mắt tam thiếu gia tan đi. Hắn vỗ vỗ mặt Thẩm Ninh, không dùng quá nhiều sức nhưng âm thanh phát ra lại làm cho cô cảm thấy đau đớn. Hắn duy trì vẻ ngoài vô hại của mình, còn cô gieo gió gặt bão, bị rất nhiều đèn flash theo sát không ngừng.

"Huống Tử, đưa cô ấy đi."

Sắc mặt của Minh lão gia lúc này mới dịu đi một chút.

"Thành Hữu, buổi tối em chờ anh."

Trước khi rời đi Thẩm Ninh bỏ lại một câu .

Tam thiếu gia nhớ tới cách đó không xa còn có một người phụ nữ đang đợi hắn.

Phó Nhiễm thấy người đàn ông to cao đang từng bước một tới gần mình. Hắn mặt một bộ vét đen. Chiếc áo sơ mi trắng bên trong tùy ý mở hai nút áo, không có phối hợp cà vạt. Hắn nhảy lên sân khấu. Lập tức cảm giác không khí hung hăng vênh váo đập vào mặt.

Phó Nhiễm cùng hắn nhìn nhau. Đây chính là Minh tam thiếu, Minh Thành Hữu. Ỷ vào ưu thế chiều cao, hắn ngạo nghễ ngắm nhìn khuôn mặt của cô, lông mày nhỏ nhắn, mắt to, miệng anh đào nhỏ, xuống chút nữa...

Vóc người hấp dẫn, bộ ngực nở nang. Đây đúng là mẫu người hắn thích.

"Lấy ra đi."

Hắn duỗi tay ra, bộ dạng công tử giàu có. Người điều khiển chương trình đưa chiếc nhẫn cho hắn.

Minh Thành Hữu nâng tay Phó Nhiễm, bàn tay cô trắng nõn, ngón tay thon dài, hắn cầm chiếc nhẫn lên, đeo vào tay cô. Chiếc nhẫn kim cương vẫn còn đang đeo vào bất ngờ Phó Nhiễm lại cong ngón tay lên.

"Như thế nào, không muốn?"

Giọng nói hấp dẫn của hắn cất lên vô cùng mị lực. Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, ánh mắt lơ đãng liếc qua xương quai xanh của hắn.

Cô và hắn đang đứng rất gần nhau.Cô nhìn cho tới khi có thể nhìn thấy rõ một dấu răng trên xương quai xanh của hắn chưa kịp tan đi. Cô tiếp tục quét mắt qua chiếc cằm kiên nghị, đôi môi thật mỏng, sống mũi thanh cao, đôi mắt đào hoa. Không thể trách được cô vừa mới nhìn thấy hắn đã cảm thấy mất hồn.

"Phó Nhiễm "

Hắn khẽ đọc tên của cô.

"Chữ Nhiễm trong cấu kết sao?"

Phó Nhiễm khẽ cắn cánh môi, ánh mặt trời hắt lên gương mặt cô làm cho má cô trở nên đỏ hơn. Minh Thành Hữu tức giận nhìn chằm chằm vào mắt cô, Phó Nhiễm dùng sức thu tay lại, tháo chiếc nhẫn mới được đeo vào một nửa ném đi. Chiếc nhẫn phát ra một tiếng keng. Dưới đài mọi người đều giật mình nhìn hai người.

Đôi môi của Minh Thành Hữu khẽ nhếch lên, khóe mắt kiêu căng.

"Có phải cô không muốn?"

Phó Tụng Đình khẽ đẩy vợ mình một cái. Người hầu bàn vội vàng tiến lên, khom lưng muốn nhặt chiếc nhẫn rơi trong ly sâm banh.

"Dừng tay "

Minh Thành Hữu lạnh lùng cất giọng.

"Cô không tự nguyện sao?"

Phó Nhiễm đứng yên bất động.

"Tính tình còn rất tự đại. Tôi chỉ mới nói một câu cấu kết thôi, vậy thì sao? Bị người đâm trúng chỗ đau thẹn quá hóa giận sao?"

"Phó Nhiễm!"

Sau lưng truyền tới tiếng quát chói tai của Phó Tụng Đình. Sau một hồi im lặng, Phó Nhiễm thở dài.

Phạm Nhàn thấy không khí có chút hòa hoãn, bàn tay vừa thu vào lại vươn ra.

"Để cho cô ấy tự mình nhặt."

Hắn cũng muốn nhìn xem cô cứng đầu tới mức nào, liệu có thể sửa cô không.

Phó Nhiễm đi tới, phát hiện dưới sân khấu các ký giả đang chĩa thẳng đèn flash vào mặt cô. Phải rồi, chỉ cần cô khẽ cúi người thì có thể xem là cô đang khúm núm, cúi đầu trước hắn rồi. Nhưng cô biết, sau chuyện này cô sẽ không được yên thân.

Nhiều lắm là ngày mai các trang nhất của báo chí sẽ giật tít: tam thiếu gia thương tiếc tiểu tình nhân, ngay tại bữa tiệc đính hôn đã vứt bỏ vị hôn thê.

Ánh mắt Phó Nhiễm dừng lại trên chiếc nhẫn. Sắc mặt Phạm Nhàn tràn đầy phẫn nộ, không dám đối mặt với con gái mình.

Chiếc sườn xám trên người Phó nhiễm có thiết kế xẻ tà cao tới tận bắp đùi, chỉ cần cô ngồi xuống sẽ bị lộ hết. Cô cũng không để ý nhiều tiếp tục khom lưng xuống.

"Từ từ."

Tam thiếu gia vốn là muốn ở bên xem kịch vui đột nhiên lên tiếng. Hắn tiến tới trước Phó Nhiễm khom lưng nhặt chiếc nhẫn lên. Hắn nhướng mắt cười nhẹ.

"Anh chỉ muốn đùa với em một chút, chuyện như vậy, nên để anh làm."

Phó Nhiễm vừa kinh ngạc vừa thầm cảm ơn hắn, nhẹ thở ra. Minh Thành Hữu nâng tay phải của cô lên, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa. Phó Nhiễm ngẩng đầu, không biết sao, ánh mắt lại rơi vào vết cắn trên xương quai xanh của hắn. Giọng nói của hắn vô cùng ưu nhã nhưng cũng không giấu được sự đùa giỡn trong đó.

A, thật là một người đàn ông chu toàn.

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay. Minh Thành Hữu có thân hình cao tới 1m86, chỉ cần cúi đầu một chút, dễ dàng hôn lên trán Phó Nhiễm. Hắn ghé vào tai cô khẽ nói.

"Anh thấy cả chân em, làn da rất nhẵn nhụi, rất ** ."

Nghi thức đính hôn tiếp tục tiến hành thuận lợi. Phó Nhiễm thở ra, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi.

Phạm Nhàn bưng đĩa đi tới bên cạnh cô.

"Tiểu Nhiễm, ăn một chút đi. Chắc là con đói bụng rồi?"

"Mẹ, đây chính là người đàn ông mà mẹ muốn con lấy sao?"

"Cái đứa bé này. Bao nhiêu phụ nữ muốn được ngồi lên chiếc ghế tam thiếu phu nhân, con..."

Phó Nhiễm cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn.

"Con..."

Phạm Nhàn không nói hai lời đoạt lấy ly rượu trong tay Phó Nhiễm.

"Để ý hình tượng một chút đi. Con là tiểu thư khuê các mà. Con muốn cho người ta nhìn thấy dáng vẻ này của mình sao?"

Khóe miệng Phó Nhiễm vẫn lưu lại một chút rượu.

Cô xem thường.

"Biết thì thế nào? Cùng lắm thì từ hôn."

"Tiểu Nhiễm..."

Phó Nhiễm cắt đứt lời Phạm Nhàn.

"Theo yêu cầu của bọn họ, từ sau con sẽ ở lại nhà Minh Thành Hữu, có thể sẽ rất ít khi trở về."

"Cái này mẹ biết, con phải nhớ rõ, hãy nhanh chóng mang thai, như vậy chiếc ghế tam thiếu phu nhân này con mới có thể yên ổn ngồi được."

Phó Nhiễm không nói thêm gì nữa.

Đến lúc bữa tiệc đính hôn hoàn toàn kết thúc thì đã gần đến 9h tối.

Mấy chiếc xe Bentley màu sâm banh chạy vòng qua đài phun nước tiến vào hội trường. Toàn bộ người Minh gia trên dưới đều đang vội vàng tiễn khách, Minh Thành Hữu đi về phía chiếc xe dẫn đầu, tài xế trong xe liền mở cửa cho hắn.

"Em còn không đi?"

Phó Nhiễm nghe vậy, đi tới trước, Minh Thành Hữu nhẹ nhàng ôm eo cô, hơi đẩy, hắn và Phó Nhiễm liền ngồi vào xe. Minh Thành Hữu ra lệnh mở cửa sổ xe ra vì khi chạm vào cô hắn liền cảm thấy nóng rực trong người, hơi thở nặng nề.

Xe đi qua quảng trường Vạn Đạt.

Phó Nhiễm dựa đầu vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, vành tai đột nhiên nóng lên, cô nghiêng đầu, trông thấy gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu tới gần.

"Giúp anh che giấu anh sẽ không bạc đãi em."

"Anh có ý gì?"

Ánh mắt hắn phát ra nét hấp dẫn gợi cảm.

"Anh đi tìm tiểu tình nhân của anh."

Hắn giương nhẹ cằm dưới. "Chú Vương, dừng xe."

"Tam Thiếu, không trở về nhà sao?"

"Chờ tôi nửa giờ, thiếu phu nhân muốn ăn kem Haagen-Dazs."

Chú Vương tươi cười.

"Thiếu gia thật là có tâm, được, tôi sẽ dừng xe ở ven đường."

Bánh xe còn chưa dừng hẳn, Minh Thành Hữu đã đẩy cửa xe ra bước nhanh rời đi. Gương mặt Phó Nhiễm trở nên cứng ngắc, nói thật, cô chưa bao giờ gặp gỡ một người nào như hắn cả. Chú Vương là người thân thiện, thừa dịp đó cùng Phó Nhiễm nói chuyện đôi ba câu.

Bốn mươi phút sau, vẫn không thấy bóng dáng của Minh Thành Hữu đâu.

Một cuộc điện thoại gọi tới máy của chú Vương.

"Thưa phu nhân..."

Chú Vương xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Phó Nhiễm.

"Chuyện gì xảy ra, Thành Hữu không phải nói sẽ trở về sao? Người ở đâu?"

"Phu nhân, Tam Thiếu gia nói muốn mua chút đồ ăn cho thiếu phu nhân vì vậy có thể sẽ trở về muộn. Nói không chừng là đang trên đường về."

"Cái gì? Không có chút quy củ gì cả. Ông đưa điện thoại cho Phó Nhiễm!"

Chú Vương làm theo lời Lý Vận Linh.

"Phó Nhiễm, chuyện gì xảy ra? Đã khuya như thế này lại còn bắt Thành Hữu vất vả đi mua đồ ăn cho con. Con cũng không phải là đứa trẻ lên ba, tại sao lại cứ kén ăn như vậy? Hôm khác ăn không được sao, cứ nhất định..."

Phó Nhiễm nhức đầu duỗi ngón tay ra, đặt nhẹ lên lông mi.

"Mẹ, chúng con ở quảng trường Vanda, hắn đi tìm tiểu tình nhân của hắn rồi, có thể là cô gái trong bữa tiệc tối nay."

Mười phút sau. Phó Nhiễm nhìn thấy Minh Thành Hữu từ nơi không xa sải bước tới , thân hình cao to của hắn chui vào bên trong xe, trên người toàn mùi nước hoa của người phụ nữ đó làm tràn ngập cả không gian chật hẹp trong xe, nút áo so với lúc rời đi còn mở nhiều hơn, dấu răng như in sâu hơn.

Minh Thành Hữu cười như không cười nhìn chằm chằm gò má Phó Nhiễm.

"Thiếu gia?"

"Lái xe."

Hắn lạnh lùng nói. Chú Vương cẩn thận nhìn, xem ra Phó Nhiễm nói không sai, trong tay Minh Thành Hữu không có một túi đồ ăn nào.

"Rất tốt "

Minh Thành Hữu dịu đi dồn Phó Nhiễm tới sát cửa sổ, ngón tay thon dài của hắn nắm lấy bả vai của cô, kề môi vào tai cô nói.

"Trở về, xem tôi sẽ xử lý cô như thế nào!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.