Trêu Đùa Khốn Thú

Chương 144: Lạ lắm




PHIÊN NGOẠI THẦN HI (1)

Từ khi sinh ra, mỗi hành động, mỗi bước đi của ta đều là một trò chơi sinh tử. Ta đã sớm biết mình không phải cốt nhục của hoàng đế kia, mà là dòng dõi hoàng tộc Viên quốc phía bắc, hài tử của vương thượng tiền triều, ta không phải họ Diệp, mà mang họ Nhạc, Nhạc Thần Hi.

Cho nên, ta đã dần thích ứng với số mệnh giống như trò chơi này, cũng đã học được cách để tránh lúc nào cũng căm hận kẻ khác. Đám người trong hoàng cung này dày vò ta, hãm hại ta, ta sẽ không để trong lòng uất hận, cứ từ từ mà đáp trả. Chúng không biết rằng, chính bản thân mình đã vô tình dạy ta cách để mưu tính, dùng kế ra sao, nhẫn tâm đến thế nào….

Cũng như mỗi lần trả đũa triệt để xong, ta sẽ sớm quên đi, coi như chưa từng tồn tại. Bởi ta nghĩ rằng, ta đã làm đủ để bản thân không bị lỗ… Ta không như Diệp Đông Doanh kia, luôn đua tranh, luôn uất hận, bao nhiêu cũng không đủ… Ta chỉ cần vừa đủ đạt được mục đích của mình.





Người trên đời này yêu thương ta nhất và cũng nhẫn tâm với ta nhất chính là mẫu thân. Bà nghiêm khắc đến tuyệt đối, nếu không như vậy, có lẽ ta đã sớm vong mạng…

Trong kí ức của ta, những năm tháng sống ở Đông quốc này, người chưa bao giờ thực sự cười, chưa bao giờ hạnh phúc. Trong trái tim của người, ngập tràn kí ức và hoài niệm về Viên quốc…

Ta nhớ năm nọ mùa xuân, hoàng cung Đông quốc rực rỡ sắc anh đào thắm tươi, hoa lất phất bay trong gió lãng mạn. Ta mới tập vẽ, cho nên đã họa một cành anh đào lên quạt. Mẫu thân xem xong đốt đi, bắt ta vẽ hoa mai trắng, một thứ ta chưa bao giờ nhìn thấy.

Mai trắng vốn là loài hoa mọc ở Viên quốc giá lạnh, vào đúng dịp mùa xuân mới nở, mà chỉ nở trong đúng một ngày…Người ta gọi nó là hàn mai – loài hoa có thể sống được trên cả băng tuyết…

Ta vẽ cho mẫu thân ưng ý, xem xong người cũng đem đốt, bởi lẽ hoàng cung vốn lắm thị phi…

Mẫu thân ngầm dạy cho ta tất cả tập quán, phong tục, lễ giáo của Viên quốc, mục đích là để ta không bao giờ quên dòng máu của mình, ta chính là người kế thừa còn lại duy nhất của hoàng tộc… Song song với đó, ta phải thể hiện ra bên ngoài như một hoàng tử chính thống của Đông quốc.

Đôi lúc ta nghĩ điên cuồng rằng, mẫu thân và ta, sống như vậy còn không bằng cái chết. Nhưng mẫu thân ta lại không chọn cái chết để đoàn viên với phụ vương, thủ tiết giữ trọn đức hạnh… Người muốn để ta dành lại Viên quốc, khôi phục giang sơn, giải thoát hàng vạn người dân dưới ách nô lệ thuộc địa của Đông quốc. Mà bản thân người cũng tự oán hận chính bản thân mình, vì người là một nguyên nhân lớn khiến hoàng đế Đông quốc dồn lực tấn công, tiêu diệt Viên quốc, gây ra đại nạn máu chảy đầu rơi cho bao dân thường vô tội…

Ta phải phục quốc, bản thân ta cũng nghĩ như vậy…

Ta chỉ có hai bàn tay trắng, vì vậy, không thể chọn cách đường hoàng, bởi lẽ, chiến tranh và chính trị là như vậy…





Cũng có khi ta nghĩ rằng, biểu hiện bên ngoài của ta hiện tại rất tốt, đó cũng là một phần con người ta, ta phóng túng một chút cũng không sao, đơn giản là ta còn cảm thấy trên đời này có chút chuyện hứng thú, bên cạnh mưu đồ sinh tử… Đó là vừa là vỏ bọc, cũng vừa là vũ khí, cũng vừa là thứ giúp ta tiêu khiển….

Con người ta sớm quen với giả dối. Khi chỉ còn lại một mình, ta không còn yêu, còn tin bất cứ kẻ nào trên đời, đặc biệt ta còn chán ghét chính bản thân mình. Người ta nói sống là vì mục đích bản thân, những ta cảm thấy, cái “bản thân” này khiến ta nhiều phần ác cảm…

Ta đã không yêu thương một ai, nhưng nữ nhân đó xuất hiện, ta lại để mắt đến nàng…

Đối với ta, nàng có rất nhiều mặt, ta giữ nàng lại vừa vì mục đích của ta, cũng bởi vì bản thân ta ban đầu có chút hứng thú. Khi cục diện còn trong tầm kiểm soát của ta, ta vẫn có thể phong lưu khoái hoạt mà chơi đùa một chút.

Nàng tinh quái, nàng cũng ngốc nghếch. Nàng không phải đối thủ của ta, nhưng cũng nhiều phen khiến ta ngạc nhiên, nàng suy nghĩ táo bạo nhưng đôi khi lại vụng về ngây ngô, nàng thuần khiết nhưng cũng không phải đoan trang nhã nhặn. Ta thích chọc cho nàng tức giận, để con mèo nhỏ này xù lông giơ móng vuốt hoặc giận dỗi tỏ ra lạnh lùng. Ta còn có ý tưởng quyến rũ nàng, để nàng phụ thuộc vào ta thì càng tốt.

Song từ bao giờ, giá trị của nàng đã không còn là một quân cờ nữa. Khi mũi tên của Diệp Đông Doanh xuyên vào trái tim nàng, ta đã biết, nguyên tắc cấm kị của ta đã dần bị lung lay…

Nếu ta không thể nhẫn tâm lợi dụng nàng, ta không hại nàng, cũng có nghĩa là những nguy cơ khác đến.

Ta, vốn chỉ có hai con đường: sống hoặc chết. Một người như ta, nếu không giành lại được thiên hạ, cũng đừng mong bảo vệ được nữ nhân, cho nên tới lúc đó, ta sẽ không đem lòng yêu nữ nhân. Đừng nói chỉ là những kẻ muốn tranh đoạt ngôi vị như Diệp Đông Doanh mới muốn giết ta, người muốn tìm đủ chứng cớ xác minh để giết ta nhất phải là kẻ mà bao năm ta nhận làm cha.

Lúc chuẩn bị rút mũi tên từ ngực nàng ra, bản thân ta đã do dự. Không nhất thiết phải giữ lại nàng, mà nàng cũng không phải là công chúa Tùy quốc. Nàng có thể ảnh hưởng đến nguyên tắc tối kị của ta, ta có nên để nàng chết đi, sau đó nhanh chóng trở lại sắp xếp một kế sách đối phó với Diệp Đông Doanh kia, còn chuyện liên minh với Tùy quốc, hiện giờ cũng không quan trọng bằng việc khẩn cấp trước mắt.

Ta chưa từng do dự. Ta nắm chặt trong tay mảnh ngọc bị vỡ mà nàng đem theo đầy mình, mảnh ngọc cứ thế đâm vào lòng bàn tay ta… và rồi…

Lần đầu tiên ta cảm thấy mình đã phản bội cái gọi là “thiên hạ”, ta đem máu của mình nhỏ vào miệng nàng… Ta từ nhỏ luyện độc dược, đem thử vào người không ít thứ kịch độc, cho nên máu của ta cũng coi như một thứ kịch độc, hiện tại có thể lấy độc trị độc, ngăn chặn độc dược trên mũi tên phát tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.