Trêu Đùa Khốn Thú

Chương 129: Ăn




   Là một giấc mơ. Đúng, là một giấc mơ dài! Trong giấc mơ đó, một quá khứ hiện về với Lục Tâm Di và quá khứ ấy vẫn đang lập lờ trong đôi mắt long lanh đầy sự hả hê của chiến thắng! 

...

  Nhìn Tâm Di nằm yên như vậy, Quốc Hoàng lòng lại nhói lên. Mấy ngày rồi Tâm Di vẫn không tỉnh lại, bàn tay anh nhẹ nhàng sửa lại mái tóc cho Tâm Di. Ngoài cửa sổ, nắng vẫn chiếu sáng mọi ngóc ngách đen tối của trái đất, nhìn người con gái trước mặt mình bây giờ Quốc Hoàng mới cảm thấy hối hận hơn bao giờ hết. Giá như lúc trước anh không theo ba nuôi sang Mĩ thì có lẽ anh sẽ bảo vệ được người con gái này. Bây giờ anh trở về là muốn bù đắp cho Tâm Di, nhưng trong lòng anh luôn cảm nhận được rằng, có nhiều thứ một khi đã qua thì chẳng thể lấy lại được, thứ anh thấy lúc này là hai chữ - Khoảng cách!

"Tâm Di, sao em lâu tỉnh dậy vậy? Quốc Hoàng về đây rồi, anh sẽ bảo vệ em..."

Quốc Hoàng đứng dậy mang theo bó hoa hôm qua anh mua đi ra, trước khi đi anh nhẹ nhàng sửa lại lọ hoa cẩm chướng gần đó. Cánh cửa được khép lại chẳng bao lâu sau, trên chiếc giường trắng nhỏ, Tâm Di khẽ nói trong vô thức: "Đừng đi."

....

"Ê, đừng... đừng đi mà" 

   Người con trai ngoảnh lại, trên môi không quên nở một nụ cười đểu cáng:

"Thế lúc cô "lau" áo cho tôi thì có suy nghĩ đến hệ quả của nó không hả?"

Người con trai mặc đồ đen trả lời rồi chỉ xuống chiếc áo dính đầy rượu vang, ánh mắt chẳng mấy nhượng bộ. Nhìn bộ dạng công tử nhà giàu kênh kiệu kia, Lục Tâm Di bấy giờ chỉ muốn nôn ra mọi thứ cô đã ăn được trong tối hôm nay ra. Thật nhỏ mọn!

"Chỉ một chiếc áo thôi mà, giỏi lắm thì... tôi mua cho anh cái khác."

"Cái khác? Bộ vest này là được thiết kế riêng cho tôi. Cô lấy đâu ra bộ thứ hai mà đền cho tôi?"

  Mấy người bảo vệ bị kéo đến căn phòng này bấy giờ chẳng ai dám nói câu gì, vì ai cũng biết khách ở đây toàn khách vip nên chỉ biết im lặng bảo toàn số mạng. Ngoài mặt thì Lục Tâm Di vẫn giữ thái độ không sợ gì ai nhưng trong lòng thì đã bắt đầu thấy lo lắng, đụng vào bọn nhà giàu này quả thực không thể yên ổn được! Một thoáng suy nghĩ, Tâm Di liền cầm lấy chiếc điện thoại rồi gọi điện. Không biết là gọi cho ai nhưng ngay sau đó Hoàng Gia Nhật Vũ đã phải nhường đường cho cô đi với một bộ dạng không thể thiện cảm hơn được nữa! Trước khi đi ra khỏi phòng, Lục Tâm Di không quên hất tóc chào tạm biệt khiến Hoàng Gia Nhật Vũ càng không thể chịu đựng nổi đành ngậm mùi đi ra. Sự tình cụ thể về cuộc gọi bí ẩn thì không ai biết, chỉ sau đó một lúc sau người ta thấy mấy người to lớn đẩy cửa đi vào. Trên tay mấy người đó người thì cầm dao, người thì mang theo gậy tiến vào, bộ mặt hung hăng:

"Ai? Là ai đã ức hiếp tiểu thư nhà chúng tôi?"

"Là kẻ nào?"

"Đại ca, chúng ta có cần..."

  Vẫn luôn là người nhanh trí, Bảo Huy đã chạy lại và sử dụng những ngôn ngữ nhẹ nhàng nhất, nói:

"A, mấy huynh đệ có việc gì vậy? À, chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi mà. Đây, tiểu thư nhà các anh vẫn bình an vô sự đây này. Phải không?" - Bảo Huy nhìn về phía Lục Tâm Di cười ẩn ý. 

"Ừ, tôi cũng không phải là hạng người thích chấp vặt. Vậy xem như lầm này là tôi tha cho các anh."

  Sau khi Lục Tâm Di, cùng ba người kia đi thì mấy người bảo vệ ở trong phòng kia mới nói chuyện với nhau. Đúng lúc Hoàng Gia Nhật Vũ tính trở lại lấy chiếc áo khoác, Nhật Vũ vô tình đã nghe được một đoạn của cuộc trò chuyện này.

"Cô tiểu thư kia có phải là Lục Tâm Di làm việc ở nhà bếp không nhỉ? Tôi thấy rất giống."

  Người bảo vệ bên cạnh lắc đầu ảo não:

"Cô ta có thiêu thành tro tôi cũng phát hiện ra được. Hôm trước còn làm tôi chạy hết nơi này sang nơi khác để tìm đồ cho cô ta. Kết quả cuối cùng là cô ta để quên ở nhà vệ sinh, sau đó tôi còn bị mắng một trận, rồi còn bị sếp dọa trừ lương vì không chịu làm việc nữa chứ."

"Không biết làm sao cô Lục Tâm Di đó lại đến dự tiệc ở đây nhỉ?"

...

  Một đường cong tuyệt đẹp bỗng được vẽ lên khuôn mặt Hoàng Gia Nhật Vũ, tay bỏ vào túi quần rồi lẳng lặng đi ra. Miệng khẽ nói:

"Lục Tâm Di."

  Cùng lúc đó, Lục Tâm Di đã đi ra đến bãi đậu xe. Trên môi vẫn cứ nở nụ cười suốt cả quãng đường, tay ôm miệng, tay ôm bụng cười như một người dở hơi. Sau vài phút cô mới trấn tĩnh được cơn buồn cười, rồi mới nói với mấy người bên cạnh:

"Dù gì hôm nay cũng cảm ơn các anh ạ. Không thì hôm nay có chuyện lớn rồi."

Mấy người kia vui vẻ đáp lại:

"Chuyện nhỏ mà, chỉ là lần sau phải cẩn thận. Thôi bọn anh có chuyện phải về trước đây."

"Ừ. Tạm biệt."

Khi mấy người kia khuất bóng, Lục Tâm Di mới chạy lại chỗ xe của Uyên Nhã, miệng cứ cười mãi không thôi. Thấy Tâm Di lại đến nơi, Uyên Nhã mới lên tiếng hỏi:

"Mấy ngời lúc nãy là ai vậy Tâm Di?"

"À, là đàn anh của tớ ở nhà ý mà. Hôm nay không có chuyện gì vui cả, thôi chúng ta về thôi?"

Uyên Nhã nhìn Tâm Di đầy bí ẩn, còn nói là không có chuyện gì vui mà lúc nãy đến giờ chẳng chịu ngừng cười. Thấy ánh mắt kì lạ của bạn mình, Tâm Di mới dừng cười để giải thích:

"Chỉ là lúc nãy tớ chỉ mới giải quyết vài tên nhóc  không biết điều thôi mà. Có điều cậu yên tâm, tớ không gây rối đâu a. Mà thôi nào bạn hiền, chúng ta về thôi kẻo muộn. Chẳng phải ngày mai cậu phải lên lớp sao?"

(Còn tiếp)

Hết chương rồi cả nhà ạ, còn một giờ nữa là đến năm mới rồi. Chúc cho những ai đang đọc nhũng dòng này một năm mới thật vui vẻ, hạnh phúc! Nhân dịp tết Nguyên Đán lần này, mình xin bật mí cho những ai đang thắc mắc là mấy chương gần đây nói về "quá khứ đã qua" của hai nhân vật chính. Chúc cả nhà năm mới thật tốt lành. Happy new year!

Đức Lâm, ngày 27/1/2017 (Dương lịch), 30/12/2016 (Âm lịch), 11;10. Angiela Hana

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.