Trêu Chọc Tướng Quân

Chương 8




Kinh triệu phủ doãn để mọi bách tính có mặt đến đại đường xem phán án, Kinh triệu phủ doãn ngồi ở bàn án trên cao, sau khi bình tĩnh lại âm thầm liếc qua đoàn người, lại chưa quên thanh âm của người nghi vấn hắn, tuy nói Kinh triệu phủ doãn muốn xem chứng cứ là quan tốt, bình tĩnh xem xét cũng không giả, bất quá người này sao có thể không có tư tâm, hắn đường đường là quan tam phẩm, kinh Triệu phủ doãn lại bị dân chúng ép thăng đường thẩm án, trong lòng sao có thể nhẫn nhịn được.

Thế nhưng liếc mấy lần, lại không phát hiện cái gì khác thường, hơi nhăn mày.

Sau nửa canh giờ, Thượng thư phủ, Mã thượng thư _ Mã An Đào dẫn đầu, chính thê Dương thị cùng với nhi nữ, cả đám nha đầu bà tử trong phủ, còn có di nương trang điểm xinh đẹp, tất cả đi vào đại đường. Mã An Đào sắc mặt cực kì không tốt, đây cũng là đương nhiên, Kinh triệu phủ đem mấy người trọng yếu trong phủ đều mang đến thẩm án, việc tư ẩn trong phủ bị thẩm tra làm cho hắn mất mặt, hắn đồng thời cũng có vài phần chột dạ, nhắc tới lại thêm phiền.

Bất quá… Hừ!

Kinh triệu doãn đi xuống rồi làm một quan lễ: “Thượng thư đại nhân cũng tới, cùng nghe vụ án đi, có cái gì sai, Thượng thư đại nhân cũng chỉ điểm một hai.” Kinh triệu doãn dù là quan tam phẩm, nhưng Thượng thư lại là chính tam phẩm, Mã An Đào hơn hắn một cấp, Mã An Đào đang ở Lại bộ cũng quản lí việc kiểm tra cùng tăng cấp quan viên, mặc dù chỉ có thể quản quan viên tứ phẩm trở xuống, thế nhưng bản thân hắn đối với việc điều phối các quan viên có ảnh hưởng quyền lợi rất lớn, chỉ cần có thể, ai cũng không muốn đắc tội hắn.

Mã An Đào mặc một bộ trường bào, trên đầu búi tóc ổn định, diện mạo bình thường, nhìn qua sẽ cảm thấy hắn là một nam tử trung niên khôn khéo, hai mắt hiện lên quang mang, thỉnh thoảng lại hiện lên lãnh ý, lúc này khóe miệng lạnh lùng trầm xuống, nhìn qua có chút âm trầm, trà trộn nhiều năm trong quan trường cũng có một loại quan uy.

Bất quá đối mặt Kinh triệu doãn, Mã An Đào vẫn lộ ra mấy phần ý cười: “Sao lại nói như thế, việc Kinh triệu phủ khai đường thẩm án có liên quan với Thượng thư phủ, đều tận trung với triều đình, tất nhiên không thể để cho Kinh triệu doãn khó xử, có chuyện gì Kinh triệu doãn cũng nên lên tiếng, Thượng thư phủ nhất định toàn lực phối hợp.”

“Hạ quan xin tạ ơn trước.” Hai người lại nói chuyện phiếm mấy câu, Kinh triệu phủ doãn kêu người cấp Mã An Đào một cái ghế ngồi ở hạ đường, gia quyến khác đứng ở phía sau, Kinh triệu phủ doãn lúc này mới chính thức khai đường.

“Mang nghi phạm bản án _ Tưởng thị y quán Tưởng đại phu lên công đường!”

‘’ Uy vũ….. ‘’

Tưởng Quá mặc một thân tù phục màu trắng, y phục có chút bạc màu, nhìn kỹ sẽ phát hiện một mảnh đỏ tươi phía sau áo tù nhân, máu đã khô, có thể thấy được ở trong lao nhất định chịu qua hình, ở ngoài đại đường Tưởng Phàm thấy thế tâm có chút kích động, hai mắt đỏ đậm, nắm chặt tay, mặt cực kì chăm chú lại không xúc động nói ra điều gì, cưỡng chế lửa giận trong lòng, nhưng hô hấp gấp chứng tỏ hắn đang bất an.

“Phía dưới Tưởng thị y quán đại phu Tưởng Quá độc hại di nương Thượng thư phủ án do bản quan thẩm tra xử lí, khai đường!”

‘’Uy Vũ !’’

Khẩu hiệu gọi thập phần vang vọng, nếu đã làm chuyện xấu, tất nhiên sẽ lộ ra mấy phần chột dạ, trên công đường Tưởng Quá lại quỳ gối tại chỗ, phía sau lưng thẳng tắp, không một chút sợ hãi.

Đinh Tử lẫn trong đám người thấy vậy, khóe miệng câu ra cười lạnh, lúc nhìn phía Mã An Đào, trong mắt mang theo châm chọc.

“Tưởng Quá, tháng trước di nương Thượng thư phủ thân thể khó chịu nên tìm người khám bệnh, đã tìm đến ngươi ?”

“Hồi đại nhân, chính là thảo dân.” Ngữ khí Tưởng Quá thập phần cung kính, Kinh triệu doãn gật gật đầu tiếp tục hỏi, “Lúc đó ngươi xem mạch vì nàng khai dược, kết quả nàng uống dược của ngươi không những không hết bệnh, kết quả lại bị mất mạng tại chỗ, có việc này không?”

Tưởng Quá khóe miệng hơi nhếch, trong mắt hiện lên tia khác thường, kiên định trả lời: “Hồi đại nhân tuyệt đối không có việc này, quả thật thảo dân được mời đến Thượng thư phủ để trị liệu, nhưng tuyệt đối không phải do thảo dân khai thuốc làm di nương Thượng thư phủ uống rồi chết, mà là do chủ mẫu trong phủ bọn hắn không chịu được việc di nương nhận sủng ái, cố ý tìm thảo dân _ người không có bối cảnh không có thế lực, thoạt nhìn dễ lừa, đến làm người chết thế. Thảo dân làm nghề y mấy chục năm, mặc dù không thể nói phổ độ chúng sinh, nhưng cứu người vô số cũng chưa bao giờ có lòng hại người, chẳng qua là một di nương của Thượng thư phủ, cùng thảo dân không oán không cừu, thảo dân vì sao phải hại nàng ?” Tưởng Quá nói ra còn mang theo tia cười lạnh, toàn bộ đại đường đều truyền đến một trận hút khí, tất nhiên là từ trong miệng bách tính ngoài đại đường chờ phán xét truyền ra.

“Cái gì, việc này tại sao lại cùng chủ mẫu của Thượng thư phủ có liên quan ?”

“Ngươi thì biết cái gì, đại trạch có rất nhiều chuyện xấu, bà con xa của ta làm người hầu ở bên trong, ôi nghe nói bên trong người chết như cơm bữa. Ha ha ha, còn có thể là vì cái gì, di nương ở trong phủ nhất định được sủng ái, chủ mẫu hoa tàn ít bướm không tha cho di nương.”

“Không sai không sai, aiz, chủ mẫu của Thượng thư phủ ở đằng kia, ngươi nhìn xem, bên cạnh còn hai di nương tuổi trẻ lại đẹp a, đường đường đương gia chủ mẫu của Thượng thư phủ, chút bao dung ấy cũng không có, thủ đoạn thật độc ác a!”

“Tưởng đại phu thật đáng thương, bị người hãm hại, xin Kinh triệu phủ doãn nhất định phải thực thi công lý, nhất định không thể bỏ qua phu nhân ác độc này, dám hãm hại Tưởng Quá đại phu, nhất định phải trừng phạt nàng!”

Chính thê Mã an đào _ Dương thị bị nói mặt đỏ lên, thấy mọi người đã nhận định nàng là hung thủ, trong lòng quýnh lên há mồm tính mắng, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt Mã An Đào băng lãnh phiếm sóng to gió lớn, cổ lập tức co rụt đứng ở bên cạnh.

“Yên lặng! Bản quan đang hỏi án, các ngươi đừng xen mồm, ở một bên nghe.” Sau đó, Kinh triệu doãn cầm lấy kinh đường mộc vỗ mạnh, gầm lên với Tưởng Quá, “Tưởng Quá ngươi có chứng cứ gì chứng minh việc này là do chủ mẫu của Thượng thư phủ làm mà không phải là ngươi gây nên?”

Thần sắc Tưởng Quá chưa biến, cúi đầu trần thuật nói: “Hồi đại nhân, lúc trước có người tự xưng nha hoàn hầu hạ bên người chủ mẫu Thượng thư phủ đến tìm thảo dân đi phủ chẩn trị, thảo dân lúc đó cũng không suy nghĩ nhiều, ai ngờ lại là bẫy, lúc thảo dân vừa tiến vào Thượng thư phủ, bất luận thảo dân làm cái gì cũng không có đường sống đi ra. Oan uổng a, thảo dân nào biết một Thượng thư phủ lại có sóng gió mãnh liệt, lòng người đều bị nhuộm thành mực, thảo dân bị vu oan a, xin đại nhân làm chủ cho thảo dân a!” Vụ án của Tưởng Quá không thể bảo là không nghiêm trọng, dù sao mọi người nghe ở đây đều sửng sốt, Kinh triệu phủ doãn biết rất rõ tình tiết vụ án, đối với hành vi vừa ăn cướp vừa la làng, hô to oan uổng của Tưởng Quá rất chán ghét!

“Ngươi vẫn kêu oan uổng, thế nhưng bản quan thấy rất nhiều hạ nhân, ma ma Thượng thư phủ khẳng định tội của ngươi, ngươi giải thích thế nào đây?”

“Hồi đại nhân, thảo dân đối với bọn hạ nhân Thượng thư phủ được chủ mẫu cung cấp chứng cứ giả ác ý hãm hại thảo dân không lời nào để nói, bọn họ không muốn mất việc nên không để ý luân thường đạo lý, đánh mất nhân phẩm đạo đức. Bất quá thảo dân muốn nói một điều, thảo dân lần đầu tiên vì Thượng thư phủ vào phủ nhìn chẩn, cùng di nương kia hoàn toàn không oán không thù, vì sao phải hại nàng, nếu thảo dân có thù oán, lần đầu tiên vào phủ sẽ khẳng định di nương trong phủ phát bệnh, đồng thời mượn cơ hội trị liệu độc chết nàng. Đại nhân không cảm thấy việc này quá mức trùng hợp cùng bất bình thường sao, thảo dân lại không phải đồ ngốc, làm sao sẽ làm ra án mạng nhiều cạm bẫy để sát nhân như vậy, đại nhân, thảo dân rõ ràng bị oan uổng, thỉnh đại nhân vì thảo dân chủ trì công đạo.”

Lời nói Tưởng Quá ám chỉ ý ai đã hết sức rõ ràng, lời khai bọn hạ nhân Thượng thư phủ không thể tin, Tưởng Quá muốn kéo chủ mẫu Dương thị thượng thư phủ xuống nước, đương nhiên trước hết phải để lời khai bất lợi với hắn biến mất, đồng thời biểu hiện ra việc Dương thị ở trong phủ có thân phận chủ mẫu nên được quyền sinh sát, hạ nhân trong phủ vì sinh tồn không thể không vì thế mà bán mạng, không thể không vì nàng làm giả chứng cứ. Từ xưa nữ nhân trong phủ đều ghen ghét nhau, di nương đối với chủ mẫu mà nói đều là yêu tinh, có bao nhiêu người bao dung được, Dương thị có động cơ giết người. Còn nữa, nếu việc này thực sự là Tưởng Quá làm, người là hắn hạ dược độc chết, nhưng hắn cùng với di nương không oán không cừu vì sao phải hạ độc? Nếu nói hắn phát rồ thích sát nhân, đây chẳng phải là đánh mặt dân chúng kinh thành, trên đại đường đều có nhiều người được Tưởng Quá chữa bệnh, vì sao người khác vô sự, chỉ có di nương Thượng thư phủ lần đầu tiên được Tưởng Quá vào phủ nhìn chẩn lại bị giết chết? Nếu việc này là Tưởng Quá làm, câu hỏi hắn vì sao làm thế sẽ làm người ta suy nghĩ sâu xa, nếu hắn lần đầu tiên vào phủ lại có thể thuận lợi ám hại di nương, trong phủ nhất định phải có nội ứng mới đúng, nội ứng này nha hoàn bà tử chắc chắn không dám làm, lúc nãy Tưởng Quá lại nói người tìm hắn đi vào nhìn chẩn chính là nha hoàn hầu hạ bên người chủ mẫu Thượng thư phủ, tất cả chứng cứ đều chỉ hướng chủ mẫu Thượng thư phủ Dương thị!

Là nàng, không chịu được việc di nương được trượng phu sủng ái nổi lên sát tâm! Là nàng, sự tình phát sinh liền bắt bọn hạ nhân Thượng thư phủ phong kín miệng, bắt các nàng làm giả chứng cứ, đem sự tình đổ lên đầu Tưởng Quá! Là nàng, thủ đoạn độc ác, cuối cùng vẫn muốn vô sự thoát thân, quả thực nằm mộng!

Dương thị bị chỉ trích vẻ mặt xanh đen, nắm chặt song quyền cũng nhịn không được nữa kêu lên: “Cuồng đồ lớn mật, ngươi là kẻ ác, lại dám chỉ trích nói xấu bổn phu nhân, không tự biết thân biết phận lại dám hãm hại bổn phu nhân như thế, ngươi không muốn sống sao?“

“Các ngươi nhìn xem, phu nhân Thượng thư phủ đây là thẹn quá hóa giận, ta xem Tưởng Quá đại phu tám phần là nói đúng, nàng ta chột dạ. Chính là nàng làm! Nữ nhân này thực sự quá ác độc, mình làm chuyện không muốn thừa nhận liền thôi, còn muốn ô hại người vô tội, nàng thật đáng chết!”

“Đúng vậy, thực sự không biết xấu hổ, chính mình tranh không được tâm nam nhân, liền làm ra thủ đoạn bỉ ổi, làm xong còn muốn đem người liên quan giết chết, hừ hừ ta xem Thượng thư phủ lần này một đám người sẽ chết, nếu có người làm ra những chuyện này, làm lớn chuyện sao còn có thể sống được a. Ôi ! Thực sự làm bậy a! Trên tay này dính bao nhiêu máu a, theo ta thấy, đều nói làm quan thật tốt, làm phu nhân nhà quan thật uy phong, kỳ thực tay làm chuyện ác sao có thể ít a, Thượng thư phủ còn chưa biết chắc chết bao nhiêu người đâu, ta xem phu nhân Thượng thư phủ sau khi chết nhất định xuống địa ngục, bị đun chảo dầu, bị hỏa thiêu, bị cắt lưỡi, chặt tứ chi a, quất linh hồn a…”

“Này, ngươi nói quá dọa người, cũng không khác lắm, bất quá Thượng thư phủ thú phu nhân lại là người đàn bà đanh đá a, không chỉ ghen còn có thủ đoạn độc ác, muốn ta nói thì phương diện này Thượng thư đại nhân sẽ không bằng ta, vợ ta rất rộng lượng lại khoan dung, ta đều nạp hai phòng tiểu thiếp, ba người lại như thân tỷ muội tốt, mỗi ngày chỉ muốn hảo hảo phục thị ta, các ngươi không biết a, ta mỗi ngày chỉ muốn về nhà nhanh một chút, ba nữ nhân như hoa như ngọc đang chờ ta, ta còn sợ không cẩn thận họ sẽ chạy mất, vậy ta đi đâu…”

“Cút ngay, ai hỏi ngươi! Bất quá phu nhân thượng thư đúng là không được tốt lắm, ghen tị, trên tay có mạng người, ngẫm lại trong lòng liền phát lạnh, Thượng thư đại nhân mỗi ngày cùng một nữ nhân như vậy đồng sàng cộng chẩm cũng không sợ ngày nào đó nàng độc ác, trực tiếp giết chết hắn sao? Ngẫm lại liền đáng sợ, đáng sợ, đáng sợ!”

“Ngươi nói làm ta nổi cả da gà, nữ nhân khi tâm tư độc ác nảy lên, kia nhưng nguy…”

“Nói đúng…” Đại đường của Kinh triệu phủ doãn như chợ bán thức ăn, nói cái gì cũng có, Tưởng Quá là tội nhân nhưng rất ít người đề cập, tất cả đều nghiêng về một bên công kích Dương thị. Dương thị bị tức lung lay sắp đổ, thân thể run rẩy như cái sàng, không biết là bị dọa hay là bị tức giận. Nói đến đồng sàng cộng chẩm, Mã An Đào trên mặt cũng đen kịt, có điều suy nghĩ nhìn Dương thị liếc mắt một cái, càng nghĩ càng sợ, trên trán cũng nhỏ xuống mồ hôi lạnh.

“Ngu dân, quả thực ngu xuẩn chết! Mẹ ta tính tình vui vẻ, lại khoan dung rộng lượng, sao các ngươi lại nói nàng thủ đoạn độc ác, ở trong phủ nàng cùng các di nương ở chung có bao nhiêu tốt, sao các ngươi biết được? Mẹ ta hận không thể mỗi ngày tìm thêm phương pháp làm cho các di nương hầu hạ tốt cha ta, sao sẽ làm loại chuyện không thông tình đạt lý như vậy, các ngươi còn dám nói hươu nói vượn, ta sẽ nhờ Kinh triệu phủ doãn đem bọn ngươi sinh sự bịa đặt mê hoặc quần chúng, ô hại thanh danh quan gia phu nhân bắt lại đánh năm mươi đại bản!” Mã Song Nhi ở trong phủ vừa nghe nói mẫu thân có việc, cũng theo qua đây chờ phán xét, vốn nàng còn không để ý, thế nhưng án tử thẩm án đối với Dương thị bất lợi, nàng liền đứng không yên, nhảy dựng lên chỉ vào bách tính bên ngoài đại đường mắng.

Nàng tức giận nhưng lại bỏ qua rất nhiều điều, tỷ như chuyện phòng the của phụ thân trong phủ cũng không phải là điều mà một cô nương như nàng có thể bình luận, tỷ như nàng chỉ là thiếu nữ, dựa vào cái gì thay Kinh triệu phủ doãn làm chủ, nàng nói muốn xử trí như thế nào liền xử trí như thế sao? Tỷ như vốn đang nửa tin nửa ngờ việc này cùng Dương thị không có quan hệ, bị nàng nói như thế, thần sắc nghiêm nghị mắng, trong lòng mọc lên tình tự phản kháng, triệt để nhận định là Dương thị không chịu được việc di nương trong phủ được Mã thượng thư sủng ái, cố ý giết chết, tìm Tưởng Quá làm người chết thế.

Mã Song Nhi mắng như thế không chỉ không làm cho Dương thị được rửa tội, trái lại làm cho Dương thị bị dán nhãn tội phạm giết người hãm hại lương dân!

“Nha, tiểu thư nhà quan đúng là uy phong, không để cho chúng ta nói chuyện, muốn đánh chết ta đây!”

“Nhân gia đương nhiên uy phong rồi, ngươi nói chuyện cẩn thận, cẩn thận lông cùng mạng nhỏ ngươi, nương của người ta có thể giết chết di nương, người ta lại là tiểu thư cao cao tại thượng, cũng có thể giết chết ngươi!”

“Đúng vậy đúng vậy, đừng nói nữa, người ta có quyền, các ngươi là thứ gì a, sao có thể chống lại a…”

” Tiểu thư nhà Thượng thư quả nhiên không giống bình thường, há mồm ngậm miệng có thể nói ra việc khuê phòng, chẳng lẽ trong nhà Thượng thư phủ cùng phủ khác không giống sao?”

“Sao lại không giống a?”

“Còn không phải là tiểu thư lại giống như di nương trong phủ, cả ngày đều muốn quyến rũ nam nhân, nếu không sao lại rành việc này a. Cô nương người ta trong sạch cũng không giống thế này, giống khuê nữ ta, rất thuần khiết, năm tuổi liền không chơi với tiểu nam hài.”

“Nhà ai không phải a, nữ nhi nhà quan đều rất phóng khoáng, quả nhiên không giống bình thường…”

“Ha ha ha, ha ha ha!”

Nói xong lời cuối cùng, bách tính dưới đại đường cười vang, trên mặt toàn bộ Thượng thư phủ từ trên xuống dưới đều không tốt, người ta nói mỗi một câu cũng không rời Thượng thư phủ, Mã Song Nhi một người mất mặt thì không có gì, nhưng toàn phủ bọn hắn đều mất mặt theo, tất cả đều bị nói là gia phong bất chính, quả thật mặt đều bị ném xuống sàn cho người chà đạp!

“Các ngươi!” Mã Song Nhi nói xong cũng có chút hối hận, nghe người ta ám phúng, trên mặt tức giận, ngũ quan biến sắc, rất khó coi, còn muốn nói điều gì đó, đột nhiên bị tiếng rống của Mã An Đào dọa lui! “Lui xuống, còn không đủ mất mặt sao?”

Mã An Đào làm quan tại triều đã nhiều năm, toàn bộ cộng lại cũng không mất mặt bằng một ngày hôm nay, đầu tiên là bị Kinh triệu doãn ép gọi tới chờ phán xét, chuyện nhà mình bị đưa cho Kinh triệu doãn xử lý, chẳng phải biểu hiện ra năng lực xử lý hậu viện cũng không có, sẽ bị nghi vấn năng lực làm quan. Thê tử kết tóc của mình hiện tại bị người chỉ vào mũi mắng ác độc, nữ nhi ruột thịt xúc động, liên lụy cả Thượng thư phủ bị mắng, hắn đường đường là chính đại quan tam phẩm, là trọng thần được Hoàng thượng coi trọng, các đại thần tranh nhau nịnh bợ, chức vị lại quan trọng, há có thể bị mấy dân chúng ô nhục như vậy.

Thế nhưng trong lúc nhất thời hắn lại không biết nói cái gì để phản bác, nhóm điêu dân rõ ràng đem Thượng thư phủ cũng ghi hận, hắn nếu nói cái gì đều sẽ bị nói thành thẹn quá hóa giận, nếu không nói lại thực sự nuốt không trôi khẩu khí này, toàn bộ mặt tức giận thành sắc màu đỏ tím, hai mắt trừng bốc hỏa!

Mà Kinh triệu phủ doãn vẫn ngồi ở đường thượng lại cảm thấy việc này thực sự rất kỳ quặc, kỳ thực vốn dĩ Thượng thư phủ đã có rất nhiều người làm chứng cùng vật chứng, hoàn toàn có thể định tội Tưởng Quá, thế nhưng Tưởng Quá lại chỉ trích việc này là do chủ mẫu Thượng thư phủ Dương thị sai khiến, đột nhiên liên lụy rộng hơn, nếu trực tiếp xử lý Tưởng Quá hắn liền bị nghi là bao che, bất lợi đối với thanh danh hắn. Nếu đè xuống, Tưởng Quá cũng chỉ có thể mở miệng nói mình vô tội oan uổng, lại không có chứng cứ, ngược lại đắc tội Thượng thư phủ không nói, đối với hắn cũng không có chỗ tốt, hắn vốn muốn kéo dài một tháng, trực tiếp làm cho Tưởng Quá nhận tội liền xong. Ai biết mấy ngày trước Tưởng Phàm đột nhiên nháo muốn gặp phụ thân, đương nhiên là không được, nếu để cho Tưởng Phàm biết Tưởng Quá hồ ngôn loạn ngữ, đến lúc đó chẳng phải sẽ làm cho vụ kéo dài thêm, hắn liền không đồng ý.

Ai biết Tưởng Phàm lấy lá gan ở đâu ra, thế nhưng trực tiếp đánh trống minh oan, lại gọi tới một đống bách tính xem náo nhiệt, nếu hắn không xử lý, liền có vẻ xử lý bất công, không thấu tình đạt lí, trái lại buộc hắn phải mau chóng xử lý vụ án. Ai biết tới công đường Tưởng Quá mồm miệng lại lanh lợi hơn, một ngụm cắn Dương thị là chủ mưu, nữ nhân Thượng thư phủ cũng không bớt việc, lại bị bách tính ép đến mức không dám nói gì, Thượng thư phủ đại nhân chỉ sợ cũng muốn kết thúc sớm, người vô năng như thế sao có thể làm chức quan điều phối quan viên tứ phẩm trở lên chứ?

Đương nhiên Kinh triệu phủ doãn trong lòng còn có chút nghi hoặc, Tưởng Quá đột nhiên thông minh, hay do có ai dạy hắn? Vừa ở bên ngoài nếu không phải là có người dám chỉ trích hắn, cũng không có đống ồn ào kia, nếu là…

Kinh triệu phủ doãn trên mặt lạnh lẽo, trong lòng hừ một tiếng: “Tưởng Quá, bản quan cho ngươi cơ hội, ngươi không những không biết hối cải, còn ở bên cạnh ngụy biện, quả thực không đem bản quan xem vào mắt, người tới a, đem nhân vật chứng tất cả đều dẫn tới.”

Nha sai đáp một tiếng, cầm cái khay trực tiếp đưa về phía trên bàn án, Kinh triệu phủ doãn lấy ra một tờ giấy ra, đem người đưa cho Tưởng Quá kiểm tra: “Tưởng quá, đơn thuốc này là bút tích của ngươi sao ?”

Tưởng Quá liếc mắt nhìn, trên mặt biến đổi, lập tức gật đầu: “Là bút ký tiểu nhân, bất quá…”

“Mang chứng nhân đi lên!” Kinh triệu phủ doãn không cho Tưởng Quá nói tiếp, trực tiếp đem hơn mười tên hạ nhân của Thượng thư phủ trực tiếp quỳ gối trên đại đường hỏi.

“Lúc trước các ngươi mỗi người đều cung cấp cho bản phủ một phần lời chứng, từng cái từng cái nói đi, bản phủ nói công chính công bằng, phá án muốn có chứng cứ, Tưởng Quá vừa rồi không có chứng cứ, chỉ nói suông không thể là bằng chứng.” Các vị bách tính xem náo nhiệt trong lòng không thoải mái, thế nhưng Kinh triệu phủ doãn nói cũng không sai, chỉ có thể bất mãn mà nghe, rõ ràng chính là chủ mẫu Thượng thư phủ phạm tội, còn thẩm cái gì thẩm, trực tiếp định án không được sao?

“Hồi đại nhân, lão nô là ma ma quản sự phòng bếp, ngày ấy lão nô đang ở phòng bếp làm việc, nha hoàn tiền viện cầm phó dược liệu đến đây sắc thuốc, nói là cấp di nương trong phủ điều trị thân thể, di nương có thai gần đây thân thể cũng không quá tốt, mấy ngày nay dùng thuốc bổ điều trị ở phòng bếp làm, lão nô liền cũng không quan tâm lắm.”

“Hồi đại nhân, nô tỳ ngày ấy lấy thuốc, nô tỳ nguyên là hầu hạ bên người di nương, di nương thường ngày đối xử với nô tỳ rất tốt, nô tỳ đối di nương cũng tận tâm chiếu cố, vạn không dám có cái gì chậm trễ, nô tỳ tuyệt đối không dám hạ dược hại di nương. Nô tỳ lấy phương thuốc này từ trong tay Tưởng Quá đại phu cầm về trực tiếp làm, trung gian không dám có nửa điểm làm lỡ, nô tỳ không biết vì sao Hà di nương uống thuốc đột nhiên toàn thân run run thất khiếu chảy máu bỏ mình chết bất đắc kỳ tử, nô tỳ lúc đó bị hù chết, chỉ sợ người khác cho rằng đây là nô tỳ sai, cho nên khi nô tỳ biết là do Tưởng Quá đại phu cố ý khai sai phương thuốc hại di nương, nô tỳ vừa tức vừa hận cũng… Thở dài một hơi. Nô tỳ tuy là bảo vệ mệnh tiện, thế nhưng di nương đối đãi nô tỳ vô cùng tốt, như là tỷ tỷ đối xử với muội muội, nô tỳ là ôm đầu khóc rống, hôn mê ba ngày mới tỉnh lại. Đại nhân, là đại phu vô sỉ hạ dược hại di nương, di nương chết oan uổng a!” Nha hoàn kia nói xong lập tức khóc, khóc rất chân tình, người nhìn có chút cảm động.

Tưởng Quá lại cười lạnh nhìn cũng không đáp lại, lúc này hắn có thể nói cái gì? Dù sao người Thượng thư phủ có thật nhiều chiêu đang chờ hắn, hắn nói cũng như không, cứ như vậy định tội hắn. Nếu không phải như vậy, hắn tội gì liên tục giải thích cũng không được liền bị dẫn tới Kinh triệu phủ doãn, trong khoảng thời gian ở ngục đợi còn bị cực hình!

Kỳ thực Tưởng Quá cũng không biết rốt cuộc là ai hãm hại hắn, bất quá hắn biết một chút, việc này tuyệt đối cùng người thượng thư phủ thoát không khỏi liên quan, có khả năng nhất đó là người thỉnh hắn đi vào nhìn chẩn _ chủ mẫu thượng thư phủ Dương thị, hơn nữa lúc di nương bất đắc kỳ tử mà chết, tình huống lúc đó có chút hỗn loạn, hắn cũng bị dọa bối rối, thế nhưng trong lúc vô ý hắn lại nhìn thấy khóe miệng Dương thị lộ ra nụ cười đắc ý. Khi hắn bị bắt, nhanh trí khẽ động, liền cắn Dương thị không buông miệng, chỉ cần nhận định cùng nàng có liên quan, tội này liền không dễ dàng định như vậy. Quả nhiên Kinh triệu phủ doãn lâu như vậy đều không muốn khai đường thẩm tra xử lí, nhưng hắn không có chứng cứ chứng minh mình trong sạch, lại nghe mấy nha hoàn bà tử này còn có vật chứng đặt ở trước mặt, hắn vẫn cực kì khẩn trương.

Nhưng Tưởng Quá không muốn bị tống vào tù một cách oan uổng! Thanh danh của hắn tuyệt đối không thể bị phá hủy như vậy! Vẫn không thể buông tha, vẫn chưa tới nông nỗi cuối cùng, hơn nữa hắn không phải là không có hậu thuẫn!

“Vì phòng Tưởng đại phu nói thượng thư phủ chúng ta khinh người quá đáng hãm hại hắn, bản quan đành phải đem việc xấu trong nhà nói ra, cho ngươi không thể chống chế.” Mã An Đào ngồi hồi lâu, ổn định hô hấp, bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói.

“Nếu Thượng thư đại nhân có người làm chứng, liền dẫn tới đi.” Kinh triệu phủ doãn gật đầu, kỳ thực những nhân chứng vật chứng đã đủ định tội Tưởng Quá, nhưng Tưởng Quá vẫn không nhận tội lại dính dáng Dương thị, trên đại đường còn có bách tính, nếu hắn liền như thế định tội, tất nhiên sẽ khiến dân chúng phản kháng, vụ án này hắn không xử sai, nếu bị đồn đại như vậy thì sẽ không được sống yên ổn trong thành, hắn tất nhiên muốn có thật nhiều chứng cứ định tội Tưởng Quá.

Chỉ thấy Mã An Đào vỗ tay 3 lần, từ bên ngoài đi tới ba người, hai nữ một nam, một đôi nhìn giống là vợ chồng, một người khác thì lại là một phu nhân trang điểm có chút xinh đẹp. Đinh Tử ẩn thân trong đám người chau mày, có dự cảm bất hảo, hôm nay nàng phải kéo Thượng thư phủ xuống nước, vì chặt đứt bối cảnh của Mã di nương, chuyện kế tiếp mới chân chính đả kích Mã di nương, cũng là cớ làm cho Đinh Bằng hạ quyết định xử trí. Nhưng nhìn bộ dáng Mã An Đào rõ ràng là sớm có chuẩn bị, việc này sợ là không dễ làm.

“Dưới đường là người nào, hãy xưng tên ra.”

“Tiểu nhân, Lý Hải, Lý Lưu thị, Phương Điền thị, bái kiến Kinh triệu phủ doãn đại nhân.”

“Các ngươi thế nhưng có chứng cứ chứng minh di nương thượng thư phủ là bị Tưởng Quá độc hại mà chết?” Kinh triệu phủ doãn nghiêm túc quan sát ba người này, phát hiện ba người này quần áo có vẻ xa hoa, hai nữ tử trên đầu đeo trâm ngọc, trên tay cũng mang nhẫn hoàng kim, một thân kim lóng lánh tạo cảm giác nhà giàu mới nổi, trong lòng nhất thời sản sinh nghi hoặc…

“Hồi đại nhân, tiểu nhân Lý Hải, chính là… Chính là phụ thân di nương Thượng thư phủ chết đi, nữ nhi này của tiểu nhân từ nhỏ liền nhu thuận nghe lời lớn lên lại đẹp, ở quê nhà người gặp người thích, chúng ta cũng là thích không hết. Này… Này vô liêm sỉ, vốn cùng tiểu nữ cũng coi như thanh mai trúc mã, nhận thức từ nhỏ, hắn vẫn đối với khuê nữ ta tâm tâm niệm niệm sắc tâm không thay đổi, từng muốn nhiều lần ô nhục khuê nữ không được bị ta cùng với lão bà tử đúng dịp cản được, đều bắt hắn trở lại, khuê nữ ta mới có thể bảo tồn tường thân. Kỳ thực cũng do khuê nữ ta có phúc khí, một lần ra ngoài bởi vì mỹ mạo nên bị ác bá đùa giỡn, nhờ Thượng thư đại nhân đúng lúc ra ngoài làm việc đụng phải cứu, khuê nữ ta lúc đó liền đối với thượng thư đại nhân xuất thủ cứu giúp đích tình cùng với tướng mạo bác học tài hoa đường đường ái mộ không ngớt. Thế nhưng khuê nữ ta luôn thủ bản phận cô nương gia, sao lại có thể cùng nam tử có quan hệ cá nhân đây. Thế nhưng ác ôn không biết đào đâu ra tin tức này, lại muốn cưỡng bức khuê nữ ta lần nữa, khuê nữ ta liều chết chống lại may mắn trốn thoát, thế nhưng ác ôn khi đó muốn mở y quán tại kinh thành, có thêm mấy phần bản lĩnh y chữa được vài người, thanh danh thật ra rất tốt, khuê nữ lại là nữ tử, sao có thể vạch trần tội của hắn được, nhưng nếu vẫn ở nhà sớm muộn phải bị ác ôn ô nhục tự sát mà chết, nhất quyết liền muốn bán mình làm nô, ít nhất ở đại trạch ác ôn không vào được, coi như là bảo trong sạch, bảo mệnh. Ai biết thiên hạ chính là có duyên phận trùng hợp như vậy, khuê nữ ta vào thượng thư phủ mới biết được thượng thư đại nhân chính người đã cứu nàng ngày đó. Tướng mạo khuê nữ mỹ lệ lại khéo tay, đối thượng thư đại nhân cũng đúng là vừa gặp đã thương, trong lòng hướng tới, cuối cùng liền được thượng thư đại nhân thu phòng. Thế nhưng ác ôn lại chưa từ bỏ ý định, nghe được khuê nữ ta ở thượng thư phủ làm di nương, trong lòng hắn nổi lên hận ý, hận khuê nữ ta vô ý, thế nhưng tìm vào thượng thư phủ, không chiếm được muốn trực tiếp hại khuê nữ ta, đáng trách a…”

“Kẻ xấu chết tiệt a, ngươi vì sao phải hại bảo bối khuê nữ của ta a, đây chính là nữ nhi hiếu thuận nghe lời ngoan ngoãn nhất a, đứa có tiền đồ như vậy, ngươi thế nào có thể vì tư dục như vậy độc hại khuê nữ tốt của ta a, ngươi trả khuê nữ cho ta, ngươi là kẻ xấu, trả khuê nữ cho ta, ngươi mau trả khuê nữ cho ta!” Lý Lưu thị kia khóc viền mắt đỏ bừng, chửi ầm lên, cuối cùng chưa hết giận, nhảy dựng lên chạy đến bên người Tưởng Quá, vươn tay liền hướng đập lên người Tưởng Quá.

Lý Lưu thị nguyên vốn cũng là làm việc nặng, trên tay cũng có lực, hơn nữa Tưởng Quá vốn là đại phu rất ít làm việc nặng, trong khoảng thời gian này ở trong lao lại bị hình trên người suy yếu đau đớn, bị đánh mấy cái, thế nhưng trực tiếp đem Tưởng Quá đánh ngã miệng chảy đầy máu.

Mã An Đào trong mắt hiện lên nhè nhẹ âm lãnh, nhìn Tưởng Quá trong mắt phiếm dày đặc sát ý, khí thế, cùng với bộ dáng Lý Lưu thị phát điên, làm cho lòng người mọc lên nghi hoặc, chẳng lẽ Tưởng Quá đại phu thực sự là mặt người dạ thú, tán tỉnh không được ra tay hạ độc? Kia quả thực là tội ác tày trời, hẳn phải chịu cực hình mới đúng!

Đinh Tử thầm kêu không tốt, Mã An Đào quả nhiên không hổ tại triều đình nhiều năm, hai nhân chứng đó vừa ra là triệt để khiến Tưởng Quá lật lời khai, hắn nói không cùng di nương gặp qua cũng không oán không cừu, vốn có không động cơ sát nhân, nhưng bây giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, động cơ sát nhân liền thành lập, đánh chết không chịu nhận cũng không được. Đinh Tử trong lòng hơi trầm xuống, đầu óc cấp tốc chuyển khởi muốn tìm biện pháp giải quyết… Nàng hôm nay vốn chỉ là muốn ra tòa nghe một chút án tử, sau còn có cơ hội lật lại bản án, nhưng hôm nay vừa nhìn Mã An Đào rõ ràng là hướng về phía Tưởng Quá, đây là hận không thể đưa hắn vào chỗ chết, nếu như hôm nay không thể đem Tưởng Quá cứu ra, vậy hắn nhất định sẽ chết!

Đồng thời Đinh Tử vẫn cảm thấy Mã An Đào rất quái lạ, ánh mắt của hắn nhìn Tưởng Quả thực như có huyết hải thâm cừu, nhưng một di nương còn không đến mức để hắn làm như vậy đi? Vừa nhìn hành vi Dương thị cùng Mã Song Nhi hắn chỉ khiển trách người lui ra, xử lý vẫn tương đối trầm ổn, sao đối với việc của Tưởng Quá khẩn trương như vậy, nếu nói di nương rất được sủng ái có phần có chút gượng ép. Nàng có bảy phần cảm giác Mã An Đào đối Tưởng Quá là mượn đề tài để nói chuyện của mình, nghĩ đến ngày đó ở Tưởng thị y quán, Mã Thế cưỡng bức dụ dỗ, muốn mua dược phô, nàng thấy Tưởng Phàm tự nhiên không đồng ý.

Nghe nói Mã Thế đi ra đi vào còn một hồi náo loạn lớn hơn, nói hắn không giữ lời, ầm ĩ quê nhà đều biết, Mã Thế nói từ đầu Tưởng Phàm đã hứa sẽ tặng y quán cho Mã An Đào nếu tưởng Quá được cứu. Mã An Đào cảm động hiếu tâm của Tưởng Phàm nên nguyện ý ra bạc mua cửa hàng, Tưởng Phàm ở kinh thành không có biện pháp, liền tống hắn đi sống nơi khác, thế nhưng hắn là mệnh quan triều đình nên sẽ không làm chuyện buôn bán, sẽ không mong có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, vốn Tưởng Phàm cũng đã đáp ứng cầm tiền liền đi, ai biết đột nhiên lại đưa ra nhất định phải cứu cha hắn, hắn mới nguyện ý giao ra cửa hàng mặt tiền, nếu không liền đường hoàng ra, nói thượng thư phủ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cướp cửa hàng hắn hại trong sạch Thượng thư đại nhân… Tưởng Phàm làm hắn mất mặt.

Bởi vì sự kiện này Ngũ hổ phái người nhìn chằm chằm, Đinh Tử liền biết đầu tiên, những người này nhân chứng vật chứng câu toàn, lòng của nàng cũng có chút dao động, thế nhưng Mã An Đào cùng Mã Thế có thể đổi trắng thay đen như vậy, rõ ràng thiết kế cái gì, gấp như vậy muốn có được Tưởng thị y quán sợ là ở đó có bí mật gì, hoặc là vật gì làm Mã An Đào bức thiết muốn lấy được! Đinh Tử tâm hơi nhéo chặt, vốn nàng chỉ muốn trực tiếp mua nhân tình Tưởng thị y quán, chỉnh đốn phát triển một lần nữa, không nghĩ tới bây giờ nàng tựa hồ đụng phải việc không nên dính.

Đinh Tử hơi có chút hoảng thần, trong nháy mắt trong lòng do dự, chuyện này nàng nên quản hay không quản đây, nói quản, chỉ sợ cũng không xác định sẽ đem phiền phức tìm tới nàng.

Lập tức nàng híp hai mắt, không, kế hoạch kế tiếp nàng đã tốt, sẽ tiến hành tiếp. Lúc trước đến kiếp này, nàng chưa từng có bỏ dở nửa chừng, quản liền quản, nếu sau này gặp được khó khăn lớn hơn nữa đều không sợ hãi. Nàng tại sao có thể quên mình là đại công chúa kiêu ngạo, tại sao có thể coi thường trí tuệ của mình như vậy, chỉ cần nàng muốn, không gì không thể giải quyết!

Vị phương Điền thị kia lúc này cũng bắt đầu làm chứng: “Hồi đại nhân, dân phụ liền cùng một nhà Lý Hải là hàng xóm, một nhà Lý Hải đều thành thật, dân phụ ngay từ đầu cùng các nàng cũng không quá quen biết. Tưởng Quá xác thực ở ngoài cửa Lý Hải gia bồi hồi, dân phụ cũng là xem náo nhiệt, nhất thời hiếu kỳ liền tìm hắn hàn huyên mấy lần, lúc đó liền cùng dân phụ nói bên trong hắn chưa quá môn (cưới) tức phụ, lại nói hắn hai người lưỡng tình tương duyệt thế nào, dân phụ vừa nghĩ đây vốn là chuyện tốt còn từng muốn tác hợp, lúc đó một nhà Lý Hải vừa nghe nói liền phát hỏa, bởi vậy còn đưa nhiều năm tình hàng xóm không để ý rùm beng, lúc đó dân phụ hận, này hảo tâm không hảo báo. Thẳng đến cô nương nhà Lý Hải này chết, dân phụ mới biết được chuyện gì xảy ra, một nhà Lý Hải cũng sợ nói ra làm cho thanh danh khuê nữ nhà mình bị hao tổn, bây giờ nếu không nói ra được sợ là khuê nữ nhà mình ôm nỗi hận cửu tuyền, Lý lão ca, lão tẩu tử, năm đó là bà tử ta không hiểu chuyện, trách oan các ngươi, các ngươi cũng là không dễ dàng. Thì trách kẻ tâm vô sỉ xấu xa không được còn hạ độc hại người, chết tiệt a, Kinh triệu phủ doãn ngài là thanh thiên đại lão gia, nhất định phải trị ác đồ kia tội chết, cuối cùng lăng trì xử tử a, hảo hảo khuê nữ cứ như vậy không còn, nơi đó còn cốt nhục thượng thư đại nhân a, hảo hảo đứa nhỏ cứ như vậy không có, ai có thể nhẫn tâm a, cầu thanh thiên đại lão gia làm chủ a!”

Phương Điền thị vừa nói như thế, hiện trường đại đa số người bắt đầu quở trách Tưởng Quá sắc tâm ác hại người thuần khiết không được còn hại tính mạng người, tội đáng chết vạn lần, Tưởng Phàm vừa nghe liền vội.

Kỳ thực theo khai đường thẩm án, hắn trong lòng vẫn bồn chồn, càng nghe càng kinh hãi, nếu hắn cùng chủ mẫu thượng thư phủ có liên quan, thế nhưng không hề có chứng cứ chẳng qua là nói suông, nhân gia chúng nô trong phủ đều có thể làm chứng phủ định lời khai, nhưng chung quy vẫn có thể phân rõ một hai. Bây giờ cha mẹ người ta đều ở đây, còn có bằng chứng chứng minh cha hắn có tội, hắn triệt để luống cuống, lúc này căn bản không biết cha hắn còn có thể nói cái gì mới có thể vô tội, kỳ thực tuyệt không có khả năng, làm cho hắn điên muốn xông lên đại đường, nhưng cụ thể làm gì hắn lại không có chủ ý.

Đinh Tử thấy vậy lập tức kéo hắn, lắc đầu liên tục: “Bình tĩnh, bây giờ không phải là thời gian xúc động, bình tĩnh một chút cho ta, ngươi không muốn hại chết cha ngươi, liền tỉnh táo lại cho ta!”

Tưởng Phàm tức giận toàn thân run lên, cuối cùng vẫn lấy lại tia lý trí, chậm rãi trầm tĩnh lại, nhưng cả người đều cứng ngắc, như người mất hồn.

Mà trên đại đường Tưởng Quá lại tức giận dùng quyền không ngừng đấm vào mặt đất, trên tay đổ máu đều không quan tâm, bởi vì hắn nhận ra những người này.

Hắn xác thực gặp qua, thế nhưng trên thực tế cùng phu thê Lý Hải Phương Điền thị nói bất đồng thật lớn. Năm đó hắn bị thỉnh đi cấp kỳ nữ Lý Hải xem bệnh, nữ tử vừa thấy hắn phong độ liền yêu, biết rõ hắn có thê tử ân ái còn chết sống nói muốn lấy tính mạng báo ân gả cho hắn, nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, bây giờ lại phản nói là hắn thấy sắc khởi nghĩa, quả thực hồ ngôn loạn ngữ!

Tưởng Quá tức giận muốn giải thích, có lẽ là tức giận quá mức, hắn thế nhưng một câu nói đều nói không nên lời, chỉ là không ngừng dụng quyền đập bể trên mặt đất cho hả giận.

Đinh Tử thấy thế, trầm tư một chút, hạ giọng mở miệng: “Kinh triệu phủ doãn đại nhân há chỉ nghe lời nói của một bên Thượng thư đại nhân, những người này đều là hắn tìm tới, có lẽ là cho bạc cố ý ô hãm Tưởng Quá cũng không chừng. Quản gia Thượng thư đại nhân mấy ngày trước cùng con Tưởng Quá đại phu náo không thoải mái, thậm chí ầm ĩ tới trên đường, chẳng lẽ là Thượng thư đại nhân muốn tham cửa hàng nhà người ta, cố ý hại chết di nương của mình hại một nhà Tưởng Quá đại phu, cuối cùng trực tiếp nuốt cho qua chuyện?“

Mã An Đào vỗ mạnh chỗ ngồi, đứng dậy giận nói: “Khẩu xuất cuồng ngôn, nói xấu mệnh quan triều đình đã phạm vào tội đại bất kính, kinh triệu phủ doãn có thể bắt người!”

Kinh triệu phủ doãn gật đầu lập tức nói: “Người tới, đem người vẫn xúi giục nhiễu loạn bách tính công đường, còn ác ý nói xấu mệnh quan triều đình ác đồ đáng bị phạt!” Từ lúc mới bắt đầu Kinh triệu phủ doãn liền tâm tâm niệm niệm bắt người nháo sự, dám chỉ trích bức bách hắn làm việc, hắn tuyệt đối sẽ không làm cho kẻ đó dễ chịu! Vì thế Kinh triệu phủ doãn nói chuyện, chỉ làm cho thượng thư phủ cùng chung ý tưởng, hắn thế rất rõ ràng thủ đoạn của Mã An Đào, hôm nay dám đến tất nhiên là có sách lược vẹn toàn, tuyệt đối sẽ xác định tội của Tưởng Quá, liền xem người khiêu khích quan uy hắn thụ hình, quả nhiên người này cắn câu!

Đinh Tử trừng mắt, nhìn quan sai, thế nhưng thật hướng về phía nàng mà đến, trong lòng trầm xuống, nàng quá xúc động sao? Nắm chặt nắm tay, không thể hoảng, ngẫm lại, việc này tổng lộ ra sợ không thích hợp, ngẫm lại không đúng chỗ nào?

Mà lúc này quan sai chỉ trước mặt Đinh Tử một bước xa, vươn tay, liền muốn đem Đinh Tử từ trong đám người lôi đi ra!

Chỉ mành treo chuông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.