Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 12




Bạn Kim Jae Jae đang mưu đồ bí mật gặp riêng đại thần thì một cuộc gọi điện thoại giữa đêm khuya quấy rầy, đương nhiên, không phải ma gọi tới!

Lúc đó, cậu đang luyện tập đối thoại với đại thần vào ngày mai nhờ vách tường, Mập mạp đang cắt móng chân trong bóng tối, răng rắc răng rắc, thỉnh thoảng lại á lên tiếng vì cắt vào thịt, Junsu cùng Dae Chil đang nghiên cứu thảo luận về sai lầm trong lúc cày phó bản hôm nay, tất, gối, đồ lót bay đầy trời 【Này!!!】

Đối với ký túc xá cậu từ trước tới nay cứ tới ban đêm là sói hóa, nhìn trăng mà gào thét xin hãy ban cho tôi bạn gái? Hay bạn trai mà nói, đây quả thật là một cảnh tượng vui vẻ hòa thuận (= =?)

Cuộc điện thoại nửa đêm ấy là của thầy giáo chuyên môn gọi, mục đích là muốn cậu sáng ngày mai tới phòng khám bệnh hỗ trợ, tạm gọi là hộ sĩ nhỏ số 1.

Là hộ sĩ, không phải BVS[1], mặc niệm 300 lượt.

Vì thầy giáo chuyên môn này họ Jung, tầm tuổi trung niên, nhìn khá đẹp trai, làm người rất được, ông tận dụng thời gian không có tiết mở một phòng khám bệnh không lớn không nhỏ, thu tiền cũng phù hợp, kịp thời cứu vớt những đứa trẻ không thể sinh tồn chỉ với phòng y tế của trường như các cậu.

Hỏi phòng y tế là nơi như thế nào ư?

Đó là nơi gần Thiên đường nhất!

Jaejoong nhớ lúc vừa tới trường học, cậu bị cảm đến phòng xin thuốc, một người phụ nữ trung niên mặc áo blouse trắng đang nói chuyện phiếm nhìn trái nhìn phải cậu, sau đó hỏi: Hmmm, em cảm thấy phải uống thuốc gì?!

Bó tay! Nếu cậu nói mỗi loại thuốc phải uống một viên, vậy có thể trực tiếp no bụng không cần ăn không?!

Thầy Jung chẳng những có tay nghề cao, hơn nữa lúc dạy học khá hài hước, thân thiết với học sinh, quan hệ với Jaejoong – đại diện học sinh năm nhất tốt là càng không phải nói, bởi vậy, bình thường lúc phòng khám bệnh quá bận sẽ gọi cậu đến hỗ trợ.

Khụ khụ, bạn học Kim Jae Jae tuy bình thường qua loa một chút, ngẫu nhiên ngốc ngốc manh manh một chút, nhưng mà, thành tích của cậu xác thực phải đứng thứ nhất thứ nhì, Mập mạp nói đây là Thượng Đế đóng một cánh cửa trước mặt bạn, nhưng lại mở cho bạn một cánh cửa khác.

Nhưng mà, Jaejoong vẫn rất bối rối, cánh cửa mà Thượng Đế mở cho cậu có phải hay không là hơi nhỏ a! Đừng có mở một nửa như vậy được không!!

Có biết nếu cậu muốn gặp đại thần mà không được thì sẽ uất ức đến chết không?!

( ⊙ o ⊙ )!

Nhưng mà, Jaejoong vẫn rất mong muốn có cơ hội rèn luyện này, dù sao các cậu mới chỉ là sinh viên năm nhất, có thể đến bệnh viện giúp là một việc vô cùng hiếm hoi, bởi vậy, nhận được điện thoại của thầy Jung xong, cậu bối rối một phút đồng hồ liền quyết định đến phòng khám hỗ trợ, dù sao, đại thần ở kia sẽ không chạy mất, chờ cậu về rồi hỏi cũng chẳng mất gì.

Huống hồ ——

Ở bệnh viện cũng có thể lên mạng nha, hi hi hi.

Vì vậy, sáng sớm hôm sau, Jaejoong thu xếp một chút, mua hai cái bánh rán bên đường rồi đi trên con đường rợp bóng cây mà đến phòng khám bệnh cách trường không xa, nhanh chóng thay áo blouse rồi vào phòng bệnh.

Cuối tuần, người đến khám bệnh rõ ràng rất đông, Jaejoong bận rộn mãi đến trưa, nhận được cặp lồng cơm liền trốn vào một góc cầu thang yên tĩnh ngồi ăn, cơm phòng khám cung cấp chất lượng không thể nào khen được, Jaejoong mới ăn vài miếng đã muốn kêu gào ầm ĩ.

Muối có phải giờ đang tặng miễn phí hay sao mà hộp này phải bỏ đến gần một cân vậy, ăn xong liệu cậu có vì lượng muối quá nhiều mà chết không.

Ném cặp lồng đựng cơm qua một bên, Jaejoong đứng dậy, tiền xu trong túi áo va vào nhau kêu leng keng, nghĩ một hồi, cậu chạy đến máy bán nước tự động mua chai nước uống, vừa ngậm ống hút vừa đi ra cầu thang.

Điểm nhàm chán nhất của bệnh viện chính là khắp nơi chỉ có hai màu quần áo là trắng và xanh da trời, trông chẳng khác gì mấy cái túi nhựa, nhìn nhiều đến mức mắt mỏi nhừ, Jaejoong cắn ống mút quét ra đa xung quanh, định tìm xem có mĩ nữ nào dễ nhìn một chút để tập thể dục cho mắt, sau đó, chân liền vấp một cái.

Ai đến nói cho cậu biết, cậu nhìn thấy cái gì đi?

Một cây thông Nô-en biết đi?!

Một cây thông Nô-en đang vui sướng đi trên hành lang bệnh viện, thỉnh thoảng còn huýt sáo?!

o(╯□╰)o

Lâu lắm rồi không thấy ai mặc nhiều màu trên người như vậy, chẳng lẽ đây là mốt mới?!

Một nam sinh cao gầy có quả đầu màu vàng, trên người mặc áo sơmi màu hồng phấn, bên ngoài khoác một cái áo lông trắng, trên quần màu xanh da trời có thêu hoa vàng, dưới chân là dép xỏ ngón đầu lâu bảy sắc cầu vồng thỉnh thoảng còn lóe lên vì có kim tuyến?

OMG! Người này muốn làm bảng phối màu à?!

Jaejoong khóe miệng co giật nhìn đôi bốt da của mình, lại nhìn dép xỏ ngón đầu lâu trên chân cây thông Nô-en, yên lặng cảm khái, quả nhiên, ở trên thế giới này, bây giờ có rất nhiều mốt mới, càng ngày càng dọa người.

Ôm chặt đồ uống của mình, Jaejoong bước nhanh chân muốn vượt qua bảng phối màu, so với suy nghĩ chân người khác có bị lạnh hay không, cậu càng quan tâm đến việc cặp lồng đựng cơm mình nhét ở góc cầu thang có bị ném đi không.

“Uh, hyung ở bệnh viện rồi, ai nha, đừng nói nữa, đúng là đen, hơn nửa đêm mà bị giày vò gần chết, đúng rồi, em đừng quên đăng nhập Phong Vân đấy.”

Jaejoong đi được nửa đường, nghe thấy người phía sau nói đến Phong Vân, không khỏi bước chậm dần, hóng xem người ta đáng nói gì. Biết sao được, người chơi game luôn muốn gặp đối phương ở ngoài đời mà.

Ta bước, ta bước, ta chậm rãi bước, Jaejoong tốc độ như rùa đi phía trước, nghe cây thông Nô-en đằng sau nói một đống chuyện linh tinh, cuối cùng chẳng thu được cái gì, vì vậy, đẩy cửa chỗ cầu thang ra chuẩn bị tiếp tục ăn.

“Đúng rồi, Bảo Bảo của bé cải chắc sắp nở rồi, bọn hyung không online, em xem rồi giúp cậu ấy.”

Bé! Cải!

Lại còn đang đợi Bảo Bảo của bé cải ấp trứng?!

OMG! Liệu có phải là đang nói cậu không?!

“Đúng vậy a, đừng để cậu ấy chạy ra đứng giữa đường ấp trứng nữa.”

-_-#

Cái này thì nhất định là nói cậu rồi, quả nhiên là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, a a a a!!

Nhưng mà, biết rõ Bảo Bảo cậu sắp ấp trứng xong, còn dặn dò người ta giúp cậu…



Chẳng lẽ, anh ấy là đại thần?!

Jaejoong vội vàng xông ra cầu thang, trái tim đập mạnh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, là đại thần sao? Người kia là Tức Mặc trong game đánh đâu thắng đó không gì cản nổi sao?

Để cửa mở he hé, Jaejoong cũng không biết vì sao giờ khắc này cậu lại khẩn trương như vậy, liếc mắt nhìn về phía vừa rồi, người kia vẫn còn đang nói chuyện, người hơi nghiêng, chỉ nhìn rõ hơn nửa khuôn mặt, hơi gầy, trên trán tóc mái phủ xuống, dưới ánh đèn nhìn khá thanh tú, bộ dạng cứ đứng giậm chân tại chỗ kia khiến cậu cảm thấy khá quen mắt.

Jaejoong cả người dán trên cửa, quan sát người kia, quả thật, đây là một nam sinh rất đẹp trai, mắt hoa đào, môi mỏng, mũi cao, cười lên thì có lúm đồng tiền nho nhỏ bên má, bộ quần áo sặc sỡ anh ta mặc trông chẳng thua kém gì minh tinh trong quảng cáo.

Nhưng mà, vì sao trong lòng cậu lại có cảm giác chỗ nào đó không ổn?

Đại thần, hình như không phải như vậy, trong lòng cậu, đại thần không như vậy mà?!

Nhưng mà, nếu không phải như thế, vậy sẽ trông thế nào đây?!

Jaejoong cắn móng tay nhìn người kia càng đi càng gần, càng đi càng gần, gần đến mức chỉ cần vươn tay ra là chạm tới góc áo của người kia, nếu như tối hôm qua cậu đã hẹn đại thần, hẳn giờ cậu sẽ hưng phấn nhào tới luôn, nhưng mà, hiện tại, vì sao lại chỉ muốn nhanh chạy trốn vậy?!

Kim Jaejoong từ trước tới nay hành động luôn nhanh hơn suy nghĩ “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, sau đó, chẳng quan tâm mình đã đóng cửa cầu thang, quay đầu bỏ chạy.

Gọi điện thoại cho Shim Changmin xong, Park Yoochun bị tiếng động cực lớn làm cho giật mình, nhìn cánh cửa cầu thang vẫn còn đang đong đưa, yên lặng lui ra sau hai bước, bệnh viện này có quái thú sao?!

Ultraman Yunho, người ta cần hyung!!!

Yoochun quay người vào gian phòng đối diện, đây là phòng đơn, một nam sinh tóc đen mặc quần áo bệnh nhân đang cầm một quyển sách thật dày lật xem, bộ dáng nhàn nhã khiến người ta có cảm giác dù chuyện có động trời đến mức nào, anh vẫn có thể dễ dàng giải quyết.

“Em bị rơi vào trong thùng thuốc nhuộm à?”

“Jung đại nhân, hyung còn có lương tâm không vậy, hơn nửa đêm vào bệnh viện, quần áo của em mới mang đi giặt, vì tới thăm hyung, em phải đoạt quần áo của Hee Chul hyung đấy.”

“Có lẽ giường này của hyung sẽ sớm phải nhường lại cho em thôi.”

“…”

“Đúng rồi, báo với Changmin chưa?”

“Dạ dạ, dựa theo phân phó của đại nhân, Changmin lát nữa sẽ online giúp hyung chăm sóc bé cải nhà hyung, cam đoan cậu ấy mọc rễ nảy mầm, tắm nắng mặt trời, phát triển khỏe mạnh, chờ hyung trở về đã thành bắp cải trưởng thành rồi.”

“Vậy em có thể về, ra ngoài nhớ đóng cửa.”

“Đồ vô nhân đạo.”

“Đúng rồi, nói với Changmin, đừng nói với bé cải chuyện hyung bị bệnh.”

“Ai ôi!!! Người ta chắc gì đã lo lắng cho hyung.” Park Yoochun cười tủm tỉm quay đầu lại, sau đó bị một quyển sách siêu dày đập cái bốp vào mặt, “A, cuồng bạo công kích, xem phòng ngự thuật của em đây.”

“Bệnh tâm thần.”

Jung Yunho ngay cả mắt cũng lười mở, hai tay đặt sau ót, tựa trên giường bệnh ngẩn người, bé cải tối hôm qua hưng phấn hỏi thông tin của anh như vậy, bên ba mẹ cũng đã đả thông tư tưởng xong, xem ra, sắp đến lúc thu lưới bắt cá rồi.

Bé cải của anh, anh chờ em lâu rồi.

Junsu cảm giác ngày hôm nay của mình rất xui xẻo, sáng sớm vào game, kết quả honey nhà cậu Bỉm Pampers không online, lúc cày phó bản nửa đường lại rớt mạng, làm hại cậu không những không được điểm kinh nghiệm còn mất nhẫn gia tốc, lúc trưa cùng Mập mạp xuống tầng ăn cơm, một người mặc y hệt cây thông Nô-en chạy vụt qua bên người cậu như cuồng phong, để lại một bóng lưng, đụng đổ tô bún cay thập cẩm của cậu. Trên quần toàn nước canh, xui xẻo nhất là nước vừa vặn đổ vào đũng quần, trên đường về ký túc xá, một đám người đều nhìn vào bộ vị xấu hổ của cậu mà cười trộm. Thật vất vả trở về ký túc xá, thay áo ngủ, giặt sạch quần, hyung nhà cậu lúc này lại như bị lửa thiêu mông mà xông tới, đá đổ chậu quần áo cậu vừa giặt trắng tinh trên đất.

A a a a a a a!!!!!

“Hyung, hyung làm gì vậy, quần áo của em.” Junsu gào thét, nhìn Jaejoong đang ngơ ngác ngồi trên giường, hình thức cuồng bạo liền chuyển sang hình thức hiếu kỳ, “Hyung, hyung làm sao vậy?”

Trầm mặc ~~~~

“Jaejoong hyung?”

Trầm mặc ~~~~~

“Kim Jaejoong?”

Trầm mặc ~~~~~~

“Hyung không ấp trứng à!!!!”

Trầm mặc ~~~~~~~

“Mập mạp Mập mạp Mập mạp, không xong rồi.” Kim Junsu kinh hãi, “Hyung tớ đứt dây thần kinh rồi, cậu mau đến xem đi.”

Mập mạp đang ngồi trên bồn cậu bị tiếng thét của Junsu làm cho thiếu chút nữa lọt thỏm, ôm quần chạy đến, nhìn thấy bảo bối ký túc xá các cậu bạn Kim Jae Jae đang ngồi thẳng trên giường, miệng mở rộng, ánh mắt đờ đẫn.

“Đây là sao vậy?”

“Không biết.”

Mập mạp là người như thế nào nhỉ, chuyện Junsu không giải quyết được, đó là vì chỉ số thông minh của cậu có vấn đề, nhưng đến tay Mập mạp cậu, tuyệt đối chỉ cần một giây đồng hồ là OK, cầm lấy chai tương ớt đặt trên bàn mình, lấy thìa xúc một muôi, sau đó… Đưa vào trong miệng Jaejoong.

!!!!

“OK.”

Hai người nhìn chằm chằm Jaejoong cả buổi, không nghĩ tới Jaejoong bình thường sợ cay nhất vậy mà vẫn đơ người ra ngồi dựa vào tường, nhìn như thể không gì có thể dọa cậu, Mập mạp cũng kinh ngạc, xem ra lần này dây thần kinh bị đứt rất quan trọng rồi, không xử lý tốt sau này không hoạt động được nữa mất.

“Junsu.”

“Có.”

“Có lẽ Tiểu Bạch Bạch bị con chó dưới tầng dọa, đi báo thù cho cậu ấy.”

Tầng bên dưới có một con chó hoang, nhìn thấy ai cũng rất hiền lành, không biết vì cái gì, nhìn thấy Kim Jaejoong liền đuổi theo, khiến cho tên nhóc này mỗi lần xuống tầng hận không thể dùng cả hai tay để chạy, thành ra mọi người đặt cho cậu biệt danh “Cẩu không rời”, về sau, Mập mạp bọn họ không thể đứng yên nhìn, mang theo bá chủ ký túc xá các cậu —— Ji Ji đi giáo huấn con chó hoang kia một hồi mới kết thúc việc này.

“Ji Ji, đi, báo thù cho Jaejoong hyung của mày.”

Mập mạp hăng hái ôm Ji Ji, kéo Junsu, chân dạng chữ bát vừa đi vừa ngâm thơ —— Lão phu trò chuyện, thiếu niên phát cuồng, trái cầm dưa chuột, phải giơ cao gươm…

Ji Ji trầm mặc, Junsu bạo phát!!

Cậu mới là dưa chuột, cả nhà cậu là dưa chuột, cả thôn nhà cậu là dưa chuột!!!

“Tớ sai rồi, tớ sai rồi, đồng chí Junsu, giờ chúng ta phải đoàn kết đi đối ngoại, đi nhanh đi, đuổi con chó hoang kia luôn.”

Lúc hai người chuẩn bị xuất phát, Jaejoong cuối cùng cũng mở miệng:

“Oa oa oa —— Hí ——, hyung, nhìn, thấy, ahh, đại, thần, rồi.”

“—— Hí ——, cậu, nhìn, thấy, ahh, đại, thần, rồi, hả?”

“Mập mạp, cậu đừng có, ahh, bắt chước tớ.” Jaejoong u oán quay đầu, “Tớ, nhìn thấy Tức Mặc, ahh, ở bệnh viện rồi.”

“OMG! Thiệt hay giả?”

Mập mạp cùng Junsu đồng thời cứng ngắc, đây là duyên phận gì vậy, ngay cả bệnh viện cũng có thể gặp nhau là sao!!

“Thật mà, tớ còn nghe thấy anh ấy nhắc đến tớ, còn bảo người khác chăm sóc tớ.”

Kim Jaejoong uống một ngụm nước lớn, sau đó tiếp tục mở to mắt ngắm tường.

“Đẹp trai không?”

“Đẹp, gầy gầy cao cao, ăn mặc vô cùng… Thời trang.”

Thật sự rất thời trang mà, mặc bao nhiêu màu trên người như vậy!

“Thôi đi, vậy cậu còn ở đây giả bộ u oán làm gì?” Mập mạp xì mũi coi thường, “Có nhào tới không?”

“Nhưng mà, anh ấy không giống với đại thần trong tưởng tượng của tớ.”

“Hyung, đại thần trong tưởng tượng của anh là như thế nào?”

Jaejoong chậm chạp quay đầu qua, nhìn Junsu, lại quay đầu đi trả lời: “Không biết.”



Kim Jaejoong cũng không biết mình trúng gió gì, cậu không hình dung được tâm tình bây giờ của mình, như thể một anh đẹp trai siêu ngầu trước đây bạn rất hâm mộ, đột nhiên một ngày nào đó đi đến trước mặt bạn, cởi hết quần áo ra, sau đó liền biến thân thành một tên biến thái cuồng lõa thể.

Được rồi, miêu tả như vậy không giống lắm, cảm xúc này giống như kiểu bạn rõ ràng là trả tiền cho một cái đùi gà rán giòn nhưng lúc nhận được lại là một cái Hamburger rau, cắn một cái là miệng toàn bột mì.

Dù sao, cảm giác này cũng không đúng lắm.

“Hyung, đại thần học trường mình không?”

“Nhìn khá quen mắt.”

Kim Jaejoong cẩn thận hồi tưởng cậu đã gặp người kia ở đâu, cậu gần đây rất ít ra ngoài, ngoài bạn trong lớp ra, cậu đã gặp ai nhỉ, vì vậy, nghĩ a nghĩ, đột nhiên, mắt lóe lên.

“A, anh ấy là Hội trưởng Hội sinh viên.”

OMG! Khó trách cảm thấy mặt anh ấy rất quen, hóa ra đó là Hội trưởng nhìn thấy hôm kéo co nha, tuy quần áo khác, kiểu tóc cũng thay đổi, nhưng đôi mắt hoa đào kia tuyệt đối không thể là mang đi thẩm mĩ được nha, cậu không đeo kính nhưng tuyệt đối không nhìn lầm.

Đại thần, hóa ra lại là Chủ tịch Hội sinh viên tên Park Yoochun kia!!!!!

“STOP, hyung, hyung nói Tức Mặc là Park Yoochun?”

“Ừ.”

“Có nhầm không a?”

Mập mạp cả kinh vò tai Ji Ji, đại thần với vị Chủ tịch xuất quỷ nhập thần kia, sao lại cảm giác không giống nhau chút nào nhỉ?!

“Không nhầm đâu, tớ tối hôm qua vừa hỏi đại thần có học ở trường mình không, hôm nay đã gặp được anh ấy ở phòng khám bệnh rồi.”

~~~~(>_<)~~~~

“Hyung, hay là hyung lên mạng xem thử đi, có khi hyung nhận lầm rồi.” Junsu đoạt lấy JiJi, sau đó bổ sung, “Dù sao, ngày hôm qua cơ hồ cả server đều biết có một người tên là bé cải ấp trứng ở bên hồ.”



“Kim Junsu, em không nói mấy lời này sẽ chết sao?”

╭(╯^╰)╮ Hừ, không phải chỉ là toàn server biết cậu ấp trứng sao?! Có gì mới lạ không, mấy người là sinh ra từ thai nhi, sao có thể biết được niềm vui thú khi ấp trứng?!

Nhưng mà, hình như cậu cũng phát triển từ thai nhi…

“Đúng vậy, Tiểu Bạch Bạch, online thử đi, có khi lúc cậu vừa online liền gặp được đại thần đấy, tớ biết không ít người ở trường mình chơi Phong Vân, còn có câu lạc bộ riêng đấy.”

Cũng đúng a, có lẽ căn bản cậu đã hiểu lầm rồi, đại thần là người uy vũ như vậy sao có thể đến bệnh viện, anh ấy hẳn là người siêu thần kỳ tự chữa lành vết thương nha.

Jaejoong càng nghĩ càng phấn chấn, mở máy tính, nhanh chóng đăng nhập game rồi mở danh sách hảo hữu.

Ài, sao lại chỉ có mình Quỷ Kiến Sầu online?!

Là Kim hoa không phải cúc hoaTiểu Sầu Sầu ~~~~

Quỷ Kiến SầuNương nương, vi thần có mặt.

Là Kim hoa không phải cúc hoa… Cậu bị Pamper nhập vào xác sao?

Quỷ Kiến SầuNương nương tạm thời coi là game cũng có thể lây truyền bệnh đi.

Là Kim hoa không phải cúc hoa: o(╯□╰)o, Hỏi cậu một việc.

Quỷ Kiến SầuNương nương mời nói, vi thần nhất định không biết không nói, nói quá sự thật, thật giả phân minh, …

Là Kim hoa không phải cúc hoaThành ngữ của cậu đang chơi cờ đô-mi-nô à!

Cái kia, đại thần anh ấy có online không? Tôi có việc muốn hỏi anh ấy.

Quỷ Kiến SầuCái này…

Là Kim hoa không phải cúc hoaLàm sao vậy?! Đại thần có việc?

Quỷ Kiến Sầu: Nương nương, chuyện là thế này, hôm nay chúng tôi có một bạn học bị bệnh, bị kinh phong, nên, đại thần đi bệnh viện thăm rồi, nhưng mà, hyung ấy có dặn dò tôi, cậu có chuyện thì hỏi tôi.

Đại thần không online, đại thần đến bệnh viện rồi, đại thần đến bệnh viện thăm bệnh rồi, đại thần đến bệnh viện thăm bệnh còn dặn người khác chăm sóc cậu…

Trong đầu Jaejoong nhanh chóng ghép từ thành câu, sau đó, cậu nhịn không được ôm đầu gào thét:

OMG, cây thông Nô-en thật là đại thần!!!!

Đại thần hóa ra lại thích ăn mặc như tắc kè hoa!

Đại thần trên mạng trầm mặc ít nói trong hiện thực lại trông chẳng khác gì vừa chui ra từ vườn bách thú, đùa gì vậy?!

Tâm thần phân liệt cũng đâu đến mức này?!

Trời xanh ơi, đất rộng ơi, ai đến nói cho tôi biết đây không phải sự thật đi!!

Đại thần nhà cậu thật sự giống bé voi cầm bút sáp màu sao, đây là sự thật sao!!

“Hyung, hyung có ổn không?” Junsu nhìn Jaejoong lầm bầm một hồi rồi bắt đầu khóc nghiêng trời lở đất, miệng đóng đóng mở mở không biết đang nói gì, “Hyung, hyung đừng có nói thầm như vậy được không, em không hiểu hyung nói gì cả!”

“Người em yêu nhất ~~~~~ Lại tổn thương em sâu nhất, anh sao lại…”

“Hyung, đại thần không ngoại tình mà.”



“Junsu, em không nghe thấy tiếng lòng hyung tan nát đâu.” Jaejoong làm bộ ôm tim.

“Không nghe thấy, nhưng em nghe thấy tiếng bụng hyung kêu.”

….

Này! Kim Junsu, em có thể đừng có phá hư bầu không khí nữa không, tuy nhiên, cậu thật sự có chút đói.

Sai Junsu đi úp mì, Jaejoong ngồi trước máy tính, đảo lại đống Screenshot chụp cảnh cậu dùng đại thần làm nhiệm vụ, yên lặng hồi tưởng buổi gặp mặt ngày hôm nay, vì sao, cậu lại có cảm giác có chỗ là lạ nhỉ?!

Cậu tuy không thông minh, nhưng cậu vẫn hiểu rõ cảm giác của mình với đại thần, không phải cảm giác giống với những bạn trên mạng khác, cậu sẽ hối hận không ngừng vì trượt tay cự tuyệt lời đề nghị thêm Hảo hữu của đại thần, cậu sẽ vì đại thần có JQ với người khác mà ăn cơm không vào, cậu sẽ vì đại thần xuất hiện mà hoan hô tung tăng như chim sẻ, lúc đầu cậu cho rằng đó chỉ là sùng bái của một đứa gà mờ với đại thần, nhưng càng về sau, cậu càng phát hiện, hình như chỉ lúc đối mặt với đại thần, cậu mới có cảm xúc khác lạ.

Cậu đã vụng trộm đọc quyển sách kia của Dae Chil, 20 đặc điểm cho thấy đang yêu qua mạng, cậu đều phù hợp, cậu cho là cậu thích đại thần, nhưng vì sao, hôm nay gặp được người thực, cậu lại không còn cảm giác này.

Hừ (ˉ(∞)ˉ)

OMG, chẳng lẽ, cậu thích nhân vật trong game?!

OMG! Cậu, Kim Jaejoong lần đầu thầm mến, không thích con gái thôi bỏ đi, đối tượng là nam còn chưa tính, nhưng mà, cậu lại thích một nhân vật ảo tưởng trong trò chơi, đây là trò đùa gì vậy?!!!!

Chẳng lẽ, đến kì nghỉ đông khi về nhà, cậu phải mở game ra nói mới mẹ rằng: Mẹ, mẹ xem, đây là người con thích, là một chuỗi số liệu rất đáng yêu?!

Rốt cuộc là sai ở đâu mà mọi việc mới biến thành như thế này?!

Kim Jaejoong ôm mì tôm ngẩn người, trong game, tiểu y sư ngồi xếp bằng ở cửa phố Thịnh Đường, cách đó không xa là nơi cậu lần đầu nhìn thấy đại thần, vị hiệp khách áo trắng tung bay xuất hiện trong tầm mắt cậu, cướp đi lý trí của cậu.

Đinh!

Hảo hữu của bạn: Người chơi Tức Mặc online 

Đại thần, online rồi sao?!

Đã rời khỏi vườn bách thú? A, không, phòng khám bệnh rồi à?!

Nhìn khung chat của mình chớp chớp vài cái báo có tin nhắn của đại thần, Jaejoong do dự không biết có nên mở hay không.

Nhìn chằm chằm vào thông báo của hệ thống vài giây, sau đó, cậu đột nhiên như phát điên ấn thoát trò chơi, vì vậy, ảnh đại diện của đại thần dần dần biến mất khỏi màn hình.

Sau đó, Jaejoong nhanh chóng tắt máy tính, leo lên giường, ngủ, cậu hiện tại cần phải ngủ một giấc thì não mới có đủ dung lượng để sửa sang lại đống tư duy hỗn loạn trong đầu mình.

Hôm nay, trong mơ của bạn Kim Jae Jae không ngừng lặp đi lặp lại cảnh một động vật đầy lông đuổi theo sau cậu, hô to: Bé cải, bé cải.

Trong lúc bé cải đang chìm vào mộng đẹp, Phong Vân lại xảy ra một chuyện khiến cho cả thế giới đều bùng nổ.




[1] Hộ sĩ nhỏ (xiǎo·hù·shi) gần âm với BVS (hù·shū·bǎo)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.