Trên Gấm Thiêm Hương

Quyển 2 - Chương 7: Kinh biến




Ngày hôm sau.

Không cần đi hoàng cung châm cứu cho Thái hậu, Dạ Nguyệt Ly mang Tiểu Nhân Nhi ra ngoài đi dạo một chút, thuận theo yêu cầu của nàng làm cho Tuyết Lang cũng đi theo, Toái Nguyệt đi cùng sau đó.

Để cho trong đầu nàng không rối rắm chuyện hôm qua, đồng thời tâm tình thoải hơn.

Dĩ nhiên, nếu bỏ qua cái người dư thừa trước mắt.

Hôm nay Dạ Nguyệt Ly vẫn mặc một thân y phục màu xanh nhạt, gương mặt tuấn tú lạnh lùng bức người, sau khi chứng kiến người đang đi tới trước mặt, ánh mắt hắn trở nên thâm trầm.

Bắc Thần An dương dương tự đắc đi xuống từ xe ngựa, lúc tầm mắt chạm đến nam tử đối diện ở trước mặt, nàng liền không kìm được vui mừng, nàng được di truyền một đôi mắt phượng giống mẫu thân mình, khóe mắt nhếch cao, trong sóng mắt lưu chuyển tự có một phen phong tình, vẫn mặc một bộ y phục chói mắt như cũ.

Cao ngạo xem xét tiểu cô nương trong ngực Dạ Nguyệt Ly, toàn thân màu trắng như tuyết, quanh người bao phủ một loại khí chất như tiên đồng khiến đôi mày thanh tú của Bắc Thần An nhíu lên, ngữ điệu mang vẻ phách lối 'hừ' nhẹ một tiếng.

Hôm qua nàng đã tìm mẫu phi xác nhận thân phận người này, liền nói với mẫu phi rằng nàng phải gả cho hắn!

Bắc Thần An còn tưởng rằng phải mất công sức mới thuyết phục mẫu phi một phen, không ngờ mẫu phi chỉ hơi suy nghĩ một chút liền đồng ý với nàng, còn trịnh trọng giao phó nhất định phải phát huy thật tốt.

Mẫu phi không khỏi quá coi thường mình, bằng vào thân phận tôn quý cùng vẻ đẹp khuynh thành không thua gì những nữ nhân khác của Bắc Thần An nàng, lo gì nam tử này không động lòng?

Nam nhân, đều yêu thích quyền thế thôi, cưới nàng còn không phải chính là dệt hoa trên gấm, tiền đồ vô hạn hay sao?

Nghĩ tới đây, Bắc Thần An còn tự tin nở một nụ cười.

Cùng xuống xe ngựa còn có Bắc Thần Vũ, Mộ Dung Vũ Phỉ.

Nam tử mặc cẩm bào màu xanh ngọc, khí thế hiên ngang, làn da sáng bóng, nếu bỏ qua quầng thâm dưới mắt thì thật sự là một mĩ nam không tồi.

Sau khi Bắc Thần Vũ xuống xe ngựa, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười cùng chào hỏi với Dạ Nguyệt Ly. Hắn tự nhiên biết muội muội ruột của mình đánh chủ ý gì, cũng tốt, nếu nam tử này thực sự coi trọng An nhi thì hắn có thể làm không ít công to, vì thế hôm nay cùng với An nhi ra ngoài ‘ vô tình gặp được ’.

Mộ Dung Vũ Phỉ khéo léo đứng sau lưng Bắc Thần Vũ, một thân y phục màu trắng nhạt bao quanh dáng người lung linh càng hiện ra vẻ yếu ớt gió có thể thổi bay, bởi vì thấy người lạ nên vẻ mặt trở nên e lệ càng khiến người khác thương yêu.

Mộ Dung Vũ Phỉ sợ hãi đánh giá nam tử trước mắt sau đó liền xấu hổ cúi đầu, không ngờ nam tử này còn phải tuấn mỹ so với biểu ca, nhưng vẻ mặt lạnh lùng như băng kia rõ ràng viết ‘ người lạ chớ tới gần ’, nàng vẫn tương đối thích biểu ca, hơn nữa nếu biểu ca đoạt vị thành công thì tương lai nàng sẽ là nữ nhân tôn quý nhất nước Bắc Địch.

Lông mi Mộ Dung Vũ Phỉ khẽ run, vô cùng vui mừng, sợ bị người phát hiện, nhanh chóng cụp mắt.

Dân chúng xung quanh rối rít dừng chân quan sát, hiển nhiên ở nơi phố xá sầm uất này trong một lúc liền xuất hiện nhiều quý nhân như vậy có lực hấp dẫn vô cùng.

Bắc Thần An vênh váo tự đắc đi tới trước mặt Dạ Nguyệt Ly, đứng cách xa hắn không quá nửa thước. Đầu khẽ nâng lên rồi hạ xuống mang theo vẻ kiêu căng, ánh mắt lại dịu dàng thắm thiết, càng xem càng cảm thấy ánh mắt mìn không tệ, ngũ quan hắn tuấn mỹ, tuy nét mặt lạnh lùng nhưng nàng chỉ thích kiểu nam tử này.

Ý nghĩ trong lòng càng trở nên kiên quyết, người đàn ông này, nàng chắc chắn phải có được! Nghĩ đến về sau nam tử hoàn mỹ như thế thuộc về mình, trong lòng Bắc Thần An mừng rỡ như điên, hai mắt tỏa sáng.

Ra cửa liền gặp xui xẻo? Nếu không sao có thể vừa ra khỏi cửa liền đụng phải vị công chúa điêu ngoa này? Ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu trầm xuống, dù sao cũng không phải tìm nàng.

Nàng xuất cốc mới chỉ mấy tháng, đầu tiên là một cô Tuyết Nhi, hiện tại lại tới một nàng công chúa, hoa đào của sư huynh nở thật nhiều a.

Giờ phút này Mộ Dung Tiểu Tiểu hoàn toàn không biết trong lòng mình có một cảm xúc mơ hồ có tên gọi ‘ ghen ’ ngày càng tăng lên.

Khoé môi Bắc Thần An nhếch lên, tự nhiên cười một tiếng, "Dạ Công Tử, thật là trùng hợp."

Bắc Thần Vũ cũng cười nói giống vậy, "Không ngờ lại chặm mặt Dạ Công Tử, xem ra mọi người vừa đúng lúc có thể cùng nhau đi dạo một chút."

Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly sắc bén, trùng hợp? Sao hắn không biết chút thủ đoạn của những người này?

Mà bộ dạng tiểu nha đầu trong ngực làm như không liên quan đến mình, thái độ vắt giò ngồi xem làm trong lòng Dạ Nguyệt Ly tức giận cuồn cuộn, xem ra ngày hôm qua ‘ dạy dỗ ’ không tác dụng rồi.

Mặc dù thái độ đối với nha đầu rất bất mãn, nhưng hắn không muốn lãng phí thời gian trên những người nhàm chán, muốn mượn sức hắn? Nào có chuyện dễ dàng như vậy!

Dạ Nguyệt Ly nhấc chân xoay người.

"Tiểu Tiểu?" Từ giọng nói có thể nghe ra người đến rõ ràng rất kinh ngạc.

Khoé miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu co giật, được rồi, người đến đông đủ cả.

"Nhị hoàng tử." Ấn tượng Mộ Dung Tiểu Tiểu đối với Bắc Thần Thụy cũng không tệ lắm, lộ ra ý cười cũng hoàn toàn thật lòng.

Nụ cười này khiến Bắc Thần Thụy ngẩn ra, tiếp theo cũng mỉm cười đáp lại. Mẫu hậu sắp sinh nhật nên hắn đang ra ngoài xem có thể nhân dịp này mua một món quà hay không, không ngờ lại gặp phải Tiểu Tiểu.

Bắc Thần Thụy gật đầu hướng Dạ Nguyệt Ly coi như chào hỏi.

Đáy mắt Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng, đáy mắt nổi lên tia quỷ dị, lại có bản lãnh có thể làm cho tiểu nha đầu của hắn mỉm cười đối với hắn ta, không tệ, rất tốt.

Bắc Thần Thụy vẫn thanh nhã như cũ, ở nơi nhộn nhịp ầm ỹ này, đám người ồn ào trên đường phố, hắn chính là một cảnh vật đặc biệt. Ánh mặt trời chiếu lên trên người hắn, để lại trên đất bóng dáng cô độc cô đơn, nhìn lại dáng vóc gầy gò thẳng tắp này giống như mang theo chút quật cường.

Vẫn lại là mâu thuẫn, Mộ Dung Tiểu Tiểu lúc nào cũng cảm thấy Bắc Thần Thụy là người rất mâu thuẫn. Rõ ràng đang cười, nhưng lại cảm thấy đó chỉ là giả, rõ ràng cô độc, rồi lại cho nàng cảm giác cứng cỏi kiên cường, rõ ràng một điệu bộ không tranh quyền thế, rồi lại tự giam mình trong hoàng cung tranh đoạt quyền lợi này.

Rốt cuộc hắn là người như thế nào đây?

Đáy mắt Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng bức người, tên Bắc Thần Thụy này khiến nha đầu cảm thấy hứng thú? Nhưng mà tốt nhất hắn ta không nên ôm ảo tưởng dư thừa nào, nếu không, dù là hoàng tử, hắn sẽ khiến hắn ta không còn nâng nổi suy nghĩ nữa!

Bắc Thần An tức giận đến lông mày dựng đứng lên, cặp mắt trợn tròn, Dạ Nguyệt Ly không nhìn thẳng khiến nàng cảm thấy rất mất mặt, huống chi tất cả người chung quanh đây đều đang nhìn, nàng đường đường là một công chúa, sao có thể bị người bỏ qua không quan tâm như vậy?

"Dạ Nguyệt Ly, ngươi dám không nhìn bản công chúa! ?"

"Nhìn cái gì vậy? Tất cả đều cút xa cho bản công chúa!" Bắc Thần An chán ghét vẫy vẫy cánh tay, giống như xua đuổi cái gì bẩn thỉu.

Đám người vừa nghe hai chữ 'công chúa' nhất thời như đàn thú tản ra, đường phố trống trơn.

Cực kì hài lòng với hiệu quả mình tạo thành, Bắc Thần An cười ngạo nghễ.

Một động tác này khiến mọi người liên tục cau mày, chỉ có Bắc Thần Vũ cảm thấy đó là điều đương nhiên.

Bắc Thần An vừa quay đầu liền phát hiện Tuyết Lang(1)! Quốc bảo nước Bắc Địch!

(1): sói trắng

"Người đâu! Bắt tuyết lang này hồi cung cho bản công chúa!" Âm thanh đột nhiên cất cao, mắt nhìn Tuyết Lang phát sáng.

Lần này Mộ Dung Tiểu Tiểu không thể tiếp tục thản nhiên bình tĩnh nữa, không nói hai lời tránh thoát vòng tay ôm ấp của sư huynh, chậm rãi bước tới Tuyết Lang bên cạnh, một nhát kiếm như một vệt ánh sáng lạnh bắn về phía thị vệ sắp tiến lên, lại còn lộ một tia sát khí ra ngoài.

Đã khống chế khí tức, không muốn làm cho sư huynh nhìn ra manh mối, dù sao, sư huynh được huấn luyện ra từ trong sinh tử nên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tia sát khí phát ra.

Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly như cũ, trong nháy mắt hắn cảm thấy mình đã bỏ qua chuyện gì đó, xem ra tiểu nha đầu này còn có việc gạt hắn.

"Ngươi thử di chuyển xem." Tuy là ngôn ngữ tỏ ra khinh thường, nhưng tự có một sự nghiêm nghị không thể xâm phạm, vạt áo lụa trắng tung bay, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh giá.

Thật sự cho rằng nàng vô hại rồi hả? Mộ Dung Tiểu Tiểu nàng từng làm sát thủ đó?

Tay thị vệ kia đang chuẩn bị đưa ra liền co rụt lại, thẩn thờ nhìn tiểu cô nương lùn hơn ở trước mặt, không hiểu vì sao đầu tiên hắn ta lại rút tay trở về bởi vì câu nói của tiểu cô nương này, nhìn lại tia sát khí trong mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu thì tay muốn đưa ra đã không có dũng khí.

"Ngươi là ai? Thứ mà bản công chúa muốn chưa từng có người nào có thể ngăn cản được! Đi lên!" Bắc Thần An vừa lớn tiếng quát, khinh bỉ liếc nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu.

Nàng đã sớm không ưa tiểu nha đầu chết tiệt này, tại sao nó có thể luôn nằm ở trong ngực Dạ Nguyệt Ly, về sau nam nhân này là của nàng! Thứ là của nàng chưa bao giờ cho phép bất luận kẻ nào nhúng chàm!

Tuyết Lang xem ra là của nó, đoạt cũng được, để cho nó biết sự lợi hại của nàng! Cũng cảnh cáo nó tránh xa nam nhân của nàng ra một chút!

Chỉ có người đường đường là công chúa nước Bắc Địch như nàng mới xứng có được con tuyết lang này!

Trong lòng thị vệ do dự, cuối cùng không cãi được mệnh lệnh của công chúa nên nhấc chân tiến lên.

"Ầm -"

Sau đó tiếng thị vệ ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, cả người co rút, co quắp không ngừng, ánh mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu sợ hãi không thôi.

Bắc Thần An bị doạ sợ phải lùi lại vài bước, không hiểu thị vệ bị làm sao? Vừa tức giận vừa sợ hãi, tay bắt đầu run run chỉ hướng Mộ Dung Tiểu Tiểu, "Ngươi...ngươi làm cái gì! ?"

"Cũng không có gì, chẳng qua khiến hắn ta bị co rút mấy ngày thôi." Mộ Dung Tiểu Tiểu cúi đầu không chút để ý săn ống tay áo, mi tâm nhẹ chau lại, y phục cổ đại thật phiền phức, bắn cái ngân châm liền phải nới lỏng tay áo. Liếc qua thấy khuôn mặt Bắc Thần An tức giận bừng bừng cùng thị vệ đang sợ hãi trên mặt đất, nàng bĩu môi, không biết ‘ châm châm mấy cái càng trở nên khoẻ mạnh hơn ’ sao? Mỗi ngày sư phụ của nàng đều phải động kinh đó thôi.

Dĩ nhiên, kiểu châm này không giống kiểu châm cứu kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.