Trên Đời Có Sáu Việc Nên Làm Nhất

Chương 4-1




Dưới giáo chủ là chín đại thánh mẫu, Tần Vận Di là một trong số đó. Chín người này trên thực tế là chín đầu sỏ của Âm Dương thánh giáo, thống trị giáo phái khổng lồ này, tranh đoạt quyền lực lẫn nhau, trong cửu đại thánh mẫu luôn tranh giành cấu xé lẫn nhau, không khí phi thường khẩn trương.

Chính bởi vì như thế Tần Vận Di thu vô số nam sủng, một mặt bởi vì cần dùng tu luyện mà hình thành thói quen không nam nhân không vui, về phương diện khác là vì bồi dưỡng thế lực của mình, như vậy mới có thể tranh chấp với tám thánh mẫu khác.

Dưới thánh mẫu là lục đại thánh tử, nhưng tứ thánh tử đã mất tích từ nhiều năm trước, nhị, ngũ, lục thánh tử chết trận ở nhiều năm trước, trước mắt chỉ có đại thánh tử, tam thánh tử, có thể nắm giữ quyền lực khá cao trong giáo.

Hai thánh tử đều là tùy tùng trung thành của đại thánh mẫu Triệu Ngọc Phi, cũng chính bởi vì có họ tuyệt đối ủng hộ khiến quyền thế của Triệu Ngọc Phi lớn nhất.

Chín tòa cung điện trong thành là hành cung của chín thánh mẫu, Lâm Lạc muốn lấy được khối Hỗn Nguyên Lệnh cuối cùng thì phải thăm dò từ trên người Triệu Ngọc Phi – Trương Hạo từng nhắn lại, khối Hỗn Nguyên Lệnh nằm trong tay Âm Dương Tán Nhân, một khối còn lại nằm chỗ sư mẫu Triệu Ngọc Phi, như vậy không có cơ hội nào.

Lâm Lạc cũng không biết tu vi của Triệu Ngọc Phi cùng hai thánh tử khác như thế nào, nhưng nhìn Tần Vận Di đã tới Tinh Hoàng nhị trọng thiên, như vậy thực lực Triệu Ngọc Phi tuyệt không thấp hơn cảnh giới này, nếu không làm sao có thể độc đại!

Bởi vậy hắn nhất định phải phi thường cẩn thận, vạn nhất bị người bắt tại trận thì chỉ đành bỏ trốn.

Mà muốn tiến nhập trở lại lần nữa thì thật không dễ dàng.

Lâm Lạc lẻn vào Kiền Trữ Cung, chính là hành cung của Triệu Ngọc Phi, muốn tìm hiểu nguồn gốc của thánh mẫu kia.

Liên tục vài ngày đều xui xẻo, chỉ thấy nàng đang cùng tráng nam đánh giáp lá cà, tao đãng làm người líu lưỡi, “khẩu vị” cũng cực kỳ nặng, có đôi khi cần tới mười mấy nam nhân cùng nhau hầu hạ, thật sự là không lời nào để nói.

Lâm Lạc dùng Tử Đỉnh che lấp khí tức, chỉ cần không phải bị người dùng mắt thường trực tiếp nhìn thấy hắn chẳng khác gì người ẩn hình, sau hai tháng hắn rốt cục nhìn thấy cảnh tượng có giá trị.

Triệu Ngọc Phi nghênh đón một khách nhân đặc thù, đó là một nam nhân toàn thân bao bọc trong bộ quần áo màu đen, dáng người phi thường khôi ngô, mà khi hắn lấy ra áo choàng đen nếu không phải định lực của Lâm Lạc không tệ thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng.

Bởi vì người nọ là Phương Văn Kiệt!

Phương Văn Kiệt, thánh địa Phương gia Tinh Hoàng, lúc trước bốn người Bao Thức Lễ bị bắt dẫn dụ Lâm Hồng Hoang đến nghĩ cách cứu viện, chính do Phương Văn Kiệt phụ trách trấn thủ, là chí tôn tuyệt thế Tinh Hoàng nhị trọng thiên!

Phương gia Tinh Hoàng vì sao tới nơi này?

Chẳng lẽ khẩu vị của vị Tinh Hoàng này đặc biệt, thích nữ tử phóng đãng thành tánh?

- Tứ ca, đã bao nhiêu năm ngươi không đến thăm ta đây?

Triệu Ngọc Phi sâu kín nói, thay đổi bộ dáng tao mỵ dĩ vãng, giống như một oán phụ vẫn luôn tận lực chờ đợi nam nhân hoa tâm quay về nhà.

- Tiểu Phi, nàng cũng biết ta đang đập vào Tinh Hoàng tam trọng thiên, cần bế quan không ngừng, quả thật không rút ra được thời gian!

Phương Văn Kiệt cười khổ nói.

- Lấy cớ!

Triệu Ngọc Phi có chút kích động cắt đứt đối phương:

- Rõ ràng là do hồ ly tinh kia ngăn cản! Nàng là trong ngọc trắng ngà, mà ta chỉ là một dâm phụ, ngươi cũng khinh thường ta có phải hay không?

- Không cần nói tỷ tỷ của ngươi như vậy!

Phương Văn Kiệt nhướng mày:

- Chúng ta đều là người một nhà, ngươi vào nơi đây cũng là vì kế hoạch lớn của gia tộc, ngươi biết ta chỉ có kính trọng ngươi mà căn bản sẽ không ghét bỏ!

- Ta không cần ngươi kính trọng, ta chỉ muốn ngươi yêu ta!

Đôi mắt đẹp của Triệu Ngọc Phi rưng rưng, bộ dáng đáng thương lại có lực hấp dẫn kinh tâm động phách, ngay cả Lâm Lạc đứng từ một nơi bí mật gần đó theo dõi cũng cảm giác tim mình đập mạnh.

- Tiểu Phi, ngoan, đừng tiếp tục hờn dỗi nữa!

Phương Văn Kiệt đem nữ nhân mềm mại đáng yêu tận xương kia kéo vào trong lòng, Triệu Ngọc Phi tuy rằng dằn dỗi vài lần nhưng cuối cùng không địch nổi công lực mài người của Phương Văn Kiệt, ỡm ờ lên giường, rất nhanh hai người cởi hết quần áo bắt đầu say sưa.

Ở trước mặt Phương Văn Kiệt, Triệu Ngọc Phi không còn chút bộ dáng phóng đãng như trước, mà biểu hiện ra một mặt cực kỳ dịu dàng, ở dưới người đối phương uyển chuyển hầu hạ, mềm mại đáng yêu vô hạn.

Hai người này rốt cục có quan hệ như thế nào?

Nói như vậy, vì bảo trì huyết mạch thuần túy, từ xưa tới nay đại gia tộc đều cưới gả tộc nhân của mình, chỉ cần không phải quan hệ trực hệ huyết thống là được. Mà theo khẩu khí của hai người để phán đoán, không ngờ Triệu Ngọc Phi lại là người của Phương gia!

Nhưng Phương gia là hào môn thánh địa, vì sao phải để cho tộc nhân của mình gia nhập tà giáo có tiếng xấu? Nếu không có mưu đồ lớn, Lâm Lạc tuyệt đối không tin!

Nhưng đừng xem Phương Văn Kiệt là Tinh Hoàng cường giả, nhưng năng lực trong phương diện nam nữ thật sự không chịu nổi một kích, chỉ một hồi công phu thì tần suất lắc mông đã nhanh hơn, sau đó rống nhẹ một tiến úp sấp trên người Triệu Ngọc Phi, biến thành một con rắn chết.

Triệu Ngọc Phi hiển nhiên không được thỏa mãn, ở dưới thân thể của hắn không ngừng giãy dụa, nhưng thứ kia đã mềm rụng thì làm sao làm đủ công dụng, Phương Văn Kiệt chuyển người lại nằm một bên thở hổn hển.

Nàng chưa thỏa mãn dục vọng, cầm ngón tay của đối phương phóng tới chỗ đào nguyên của mình, tiến tiến xuất xuất làm cho mình được đến thỏa mãn.

- Tiểu Phi, đừng làm rộn!

Nam nhân ban đầu thật gấp, nhưng xong việc thì càng vô tình, Phương Văn Kiệt rút tay đem nữ nhân ôm vào trong lòng:

- Hành tung của phản đồ có dấu vết gì không?

- Không có, giống như biến mất trên nhân gian, chẳng khác gì lão gia hỏa!

Triệu Ngọc Phi đành phải dùng ngón tay của mình giải quyết vấn đề, bờ mông đầy đặn lay qua lắc lại, miệng đang không ngừng rên rỉ.

Chẳng thể trách nàng luôn cần tới mười mấy nam nhân hầu hạ nàng, mức độ phong tao thế này quả thật là không nhỏ!

Trước đó Lâm Lạc đều nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ dùng lỗ tai lắng nghe tin tức. Cho tới lúc này mới thật cẩn thận, đem so sánh Phương Văn Kiệt cũng không mạnh hơn những tráng nam kia được bao nhiêu, vẫn thoáng chốc thời gian thì xong việc, quả thật làm mất mặt nam nhân!

- Việc này quan hệ trọng đại, chẳng những lão tổ tự mình hỏi đến, ngay cả Thủy…tiểu Phi, ngươi nhất định phải đem hai người kia đào ra!

Phương Văn Kiệt đưa tay đặt lên bộ ngực tròn trịa của nữ nhân, theo bản năng xoa nắn, đây là động tác thói quen khi đang tự hỏi một vấn đề.

Triệu Ngọc Phi dùng một tay dỗ dành chính mình, tay kia thì trượt tới giữa hai chân Phương Văn Kiệt, muốn khơi mào lửa dục của đối phương lần thứ hai giải quyết cho mình, ánh mắt tràn ngập vẻ đói khát lẫn ngỗ ngược, làm tim người ta phải đập thình thịch.

Nhưng Phương Văn Kiệt lại giống như con rắn chết, mặc cho nàng gây hấn thế nào cũng không có phản ứng, khiến nàng tức giận hừ một tiếng, không tiếp tục hao tổn sức lực.

- Tiểu Phi, đừng làm ra tính tình tiểu hài nhi, việc này ngươi nhất định phải làm được thật ổn thỏa!

Phương Văn Kiệt nghiêm nghị nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.