Trên Đời Có Sáu Việc Nên Làm Nhất

Chương 3-1




Lâm Lạc bởi vì giả tạo Bạch Thu Minh cũng chỉ làm theo tính tình của hắn, ai đến cũng không cự tuyệt, giở trò trên người một đám mỹ nữ, chiếm đủ tiện nghi, khi hắn đi vào một sân viện u tĩnh thì tay đã lưu đầy hương thơm.

Hắn đẩy ra cửa lớn, đi vào bên trong.

Hoa hoa hoa…

Trong sân có một hồ nước thật lớn, một nữ tử toàn thân trần truồng đang tắm rửa bên trong, mái tóc dài đen nhánh dài hơn hai thước, trôi nổi bên trong hồ nước rắc đầy cánh hoa xen lẫn ba màu trắng, đỏ, đen hình thành thị giác chênh lệch mãnh liệt.

Đỏ là do hoa, trắng là thân hình trần trụi thơm ngào ngạt của nữ tử, nhưng toàn thân nàng chỉ có vùng cổ trồi lên mặt nước, bên dưới đều mơ hồ một mảnh, tựa hồ có thể nhìn thấy một tia cảnh xuân, lại giống như không thể chứng kiến được gì.

Tinh Hoàng cảnh!

Lực chú ý của Lâm Lạc dừng lại trên tu vi của đối phương, hắn có Hỗn Độn Dong Lô, chỉ cần cảnh giới không cao hơn hắn quá nhiều hắn đều có thể nhìn ra được. Hơn nữa nữ tử kia cũng không phải vừa bước vào Tinh Hoàng mà là đạt tới Tinh Hoàng nhị trọng thiên đỉnh, nhưng tuy rằng tam trọng thiên chỉ gần trong gang tấc nhưng không lĩnh ngộ được thì cả đời cũng chỉ bị vây ở cảnh giới này.

Lâm Lạc có thể nghiền áp bất kỳ Tinh Vương cảnh chí tôn nào, nhưng chênh lệch giữa Tinh Vương cùng Tinh Hoàng quá lớn, đạt được lực lượng tuyệt đối có thể nghiền áp hết thảy, nếu hiện tại bọn họ trở mặt động thủ, Lâm Lạc chỉ có thể đem đối phương phóng trục sau đó dùng không gian thuấn di chạy được xa bao nhiêu hay bấy nhiêu.

- Còn giống như một đầu gỗ ngây nơi đó làm gì, còn không nhanh vào đi!

Nàng kia hờn dỗi nói, gương mặt tràn ngập vẻ mị hoặc diêm dúa lẳng lơ, cũng không thuộc loại hình làm người cảm thấy đẹp tới mê muội, nhưng môi rất dầy, ánh mắt thật mỵ, có một loại mỵ lực kỳ lạ khiến người điên cuồng.

Lâm Lạc có chút do dự, dùng sức mạnh khẳng định là không được, vậy hắn còn muốn chui vào Âm Dương thánh giáo để mưu đoạt Hỗn Nguyên Lệnh thứ ba thì chỉ còn cách cùng nữ nhân này lá mặt lá trái.

Thái độ làm người của hắn luôn quả quyết, đã quyết định liền lập tức buông ra, đã cởi bỏ hết quần áo, còn phải bắt chước bộ dáng háo sắc của Bạch Thu Minh dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng gợi cảm của nữ nhân.

- Giúp ta rửa rửa chân!

Nữ nhân kia thò một chân dài trong hồ đi ra, đùi rất tròn lại rất trắng, da thịt trơn mượt, sờ vào có cảm giác mượt mà vô cùng.

Vì tư thế này khiến nửa người dưới của nàng tự nhiên hiện rõ dưới nước, tuy rằng không trồi lên mặt nước nhưng vạch ra cánh hoa trôi nổi có thể mơ hồ chứng kiến được nơi bí ẩn, làm miệng lưỡi người ta phát khô.

Lâm Lạc nhìn quen mỹ nữ, thật không quá rung động, cầm chân của nàng bắt đầu vuốt ve.

- Lạc lạc…

Nữ nhân kia sợ ngứa, lập tức yêu kiều cười lên, run rẩy khiến nước hồ nhộn nhạo, bộ ngực lộ ra mặt nước, hai đóa đỏ ửng làm cánh hoa trong hồ như ảm đạm thất sắc.

Một chân nàng bị Lâm Lạc nắm trong tay, chân còn lại trượt đến giữa hai chân hắn, khẽ đụng vào tiểu huynh đệ của hắn, khuôn mặt tươi cười lập tức ngưng lại, không vui nói:

- Không cứng rắn?

Nữ nhân càng xinh đẹp thì càng tự tin, hai người trần trụi đối diện, còn ở trong một hoàn cảnh ướt át, tiểu huynh đệ của Lâm Lạc lại không cứng lên, đây chẳng phải là nhục nhã lớn nhất đối với chính mị lực của nàng hay sao.

Vì bảo vật Âm Dương thánh giáo, Lâm Lạc chuẩn bị làm ra “hi sinh”, cái khó ló cái khôn, nói:

- Gần đây bị một tiện nhân mê lên, làm nhiều lắm có chút hư, cho nên mới như thế!

- Nga, so với bổn thánh mẫu còn phong tao?

Nàng kia lại ha ha cười lên, không ngừng trêu chọc chỗ yếu hại của Lâm Lạc, trong miệng rên rỉ khe khẽ, hai bút cùng vẽ, Lâm Lạc rốt cục nổi lên phản ứng, biến thành uy vũ khí phách.

- Sách, tiện nhân kia tựa hồ giúp ngươi biến lớn!

Trong lòng Lâm Lạc rùng mình, vội hỏi:

- Sao lại vậy đâu, có phải mấy ngày nay thánh nương không gặp được vật lớn sao?

- Tiểu bại hoại, ngay cả bổn thánh mẫu cũng dám trêu cợt?

Nàng kia tựa hồ nảy sinh hứng thú, trượt vào trong lòng Lâm Lạc, hai chân vây hông của hắn, dùng mông đẫy đà không ngừng mài lên cự vật của hắn, làm đại gia hỏa kia tràn đầy sinh lực cọ sát ngay bên ngoài vùng đào nguyên của nàng.

- Muốn tiến vào không?

Nàng khẽ rên bên tai Lâm Lạc.

- Đương nhiên muốn!

Lâm Lạc nghĩ một đằng nói một nẻo, một bàn tay vuốt mông đối phương, tay kia thì lưu luyến trên ngực nàng.

- Vậy ngươi còn chờ cái gì, nhanh lên vào đi!

Nàng nhấc mông, để đại gia hỏa chỉ vào một địa phương mềm mại.

Gặp dịp thì chơi thôi, trong lòng Lâm Lạc thầm nhủ, vừa lách người lập tức trượt vào một địa phương chặt chẽ ấm áp, che phủ cả người hắn thoải mái, giống như có vô số bàn tay nhỏ bé đè ép, có thể đạt tới khoái cảm vô thượng.

- Thật lớn…

Nàng thỏa mãn rên rỉ lên, hai tay ôm cổ Lâm Lạc:

- Chưa từng có người có thể đội lên tận sâu trong của bổn thánh mẫu, ngươi thật đúng là một kiện bảo bối!

Lâm Lạc ngẩn ra, đây là ý gì, đối phương đã biết hắn là hàng giả sao?

Một khi đã như vậy vì sao không bóc trần hắn ra, trái lại còn quấn quýt với hắn? Chẳng lẽ nàng thật sự dâm đãng tới nỗi có thể lên giường với một nam nhân chưa từng gặp mặt?

Trong lòng suy nghĩ nhưng động tác của hắn cũng không dừng lại, không ngừng cử động nửa mình dưới, đảo loạn cả hồ nước, cũng làm tiếng rên rỉ của nữ nhân chưa từng dừng qua, không ngừng phiêu lên phiêu lên trong sân.

Lâm Lạc có song tu công pháp, lại ăn Song Tu quả, hơn nữa vốn liếng bản thân cũng đủ hùng hậu, vừa làm kéo hơn nửa ngày, thẳng làm đối phương run rẩy lên đỉnh không biết mấy chục lần.

Cho dù là Tinh Hoàng chí tôn cũng không ăn nổi cực lạc kiểu như vậy, không có người nào nguyện ý bị khoái hoạt tới chết, lúc này nàng sử ra tuyệt chiêu, tăng cường “đè ép”, rốt cục làm Lâm Lạc bàng bạc phun ra, khiến trận đại chiến kéo xuống màn che.

- Bổn thánh mẫu tên Tần Vận Di, nhớ kỹ!

Thỏa mãn dục vọng, hai người nằm trên giường nghỉ ngơi, nữ nhân vuốt vuốt tiểu huynh đệ còn chưa mềm xuống của hắn, nói một câu làm hắn hết hồn.

Có thể khẳng định đối phương đã biết hắn không phải Bạch Thu Minh, nhưng nàng cũng không hỏi hắn là ai, không hỏi ý đồ của hắn, tựa hồ chỉ cần được hắn nhồi vào động vắng của nàng thỏa mãn đầy đủ thì đã được.

Điều này làm Lâm Lạc khó hiểu, nhưng tuy rằng hắn không phải đối thủ của Tinh Hoàng, mà đối mặt với Tinh Đế cũng qua được mấy chiêu, muốn chạy thoát khỏi tay Tinh Hoàng không khó khăn, cho dù đối phương có quỷ kế hắn cũng không để trong lòng.

Nếu nàng không vạch trần hắn, hắn cũng vui vẻ giả ngốc, lấy thân phận Bạch Thu Minh làm bạn đi chung đường.

Mục đích của bọn họ chính là tổng đàn Âm Dương thánh giáo, Tần Vận Di tựa hồ tuyệt không để ý mang theo một gian tế trở về, làm Lâm Lạc ngày càng khó hiểu. Nhưng nàng đúng là cực dâm, dọc theo đường đi chỉ cần hưng trí liền cùng hắn đại chiến, có đôi khi ngay trong tửu lâu cũng không chút cố kỵ, vừa vểnh mông cho hắn từ phía sau làm không ngừng, vừa thò nửa ngày ra ngoài cửa sổ kêu to, bị người đi đường chứng kiến khoái cảm của nàng càng thêm mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.