Trâu Già Và Cỏ Non

Chương 57: Xứng đôi




Trong cuộc họp văn phòng chuyên viên lần đầu tiên, thì Tiết Bình Sơn đã có những ý kiến tán đồng với cái đề án “Phương án phát triển của chuyên gia” do Nghiêm Ngọc Thành đề xướng. Ông ta cười khẳng định Nghiêm Ngọc Thành là cán bộ hành chính đáng được biểu dương với đề án này.

Đây là những lời nói hay, nhưng Nghiêm Ngọc Thành lại cảm thấy không thoải mái. Không phải vì lý do nào khác mà là cái giọng điệu lãnh đạo cấp trên nói với cấp dưới của Tiết Bình Sơn nói với bác ta. Ông Tiết Bình Sơn là cán bộ lãnh đạo đứng đầu không hề sai, nhưng đâu có cần phải tỏ thái độ ra như vậy chứ?

Không thoải mái thì không thoải mái, việc cần làm thì vẫn phải làm. Cho dù như thế nào, chỉ cần Tiết Bình Sơn khẳng định đường lối tư tưởng này được. Chính sách phát triển của chuyên gia thì cũng phải xuất phát từ tình hình thực tế mà làm, có lý luận có thực tiễn, thì những ngày tháng sau này mới có thể sáng sủa được. Cứ theo như những dự liệu của tư tưởng này thì tốc độ phát triển của kinh tế khu vực Bảo Châu hoàn toàn có thể tăng cao.
Tiết Bình Sơn không phải kẻ ngốc ngếch, vừa công nhận Nghiêm Ngọc Thành lại vừa tặng cho cái “Đại lễ” này, làm sao có thể có cái đạo lý suy diễn lung tung được cơ chứ?

Văn phòng làm việc chuyên viên khi mới bắt đầu cũng được xem như là một tập thể có tình thần đoàn kết, hòa khí, Nghiêm Ngọc Thành vứt ra cái kế hoạch đại sửa chữa thủy lợi. Âu cũng có căn cứ, tình hình của khu vực Bảo Châu rất rõ ràng, mật độ gò đồi nhiều, chủ yếu là đất đồi, có những nơi thì gập úng nhưng có nơi thì lại thiếu nước trầm trọng. Những khó khăn liên tiếp xảy ra cục bộ, nguy hại đến sản lượng nông nghiệp không chỉ của một hai huyện mà thậm chí ảnh hưởng đến an toàn của cả huyện thành. Năm ngoái tình hình khó khăn do thiếu nước cũng đã xảy ra trong nửa số huyện của khu vực. Ngoài nguyên nhân về thiên tai ra, nguyên nhân chủ yếu vẫn tập trung vào vấn đề cấp thoát nước của khu vực Bảo Châu. Công trình cấp thoát nước này đã được xây dựng khá lâu rồi nhưng cũng rất lâu chưa được sửa sang nâng cấp, khả năng điều Tiết cũng giảm không ít, bộ phận những hồ chứa nước loại nhỏ diện tích mặt nước cũng dần dần vơi đi, căn bản chỉ còn cái danh chứ thực tế thì trái ngược lại. Những kênh rạch dẫn nước bao gồm cả những rãnh mương tự tạo cũng đã mất trên 70% khả năng cung cấp nước rồi.

“Tình hình này rất nghiêm trọng, các đồng chí, nếu cứ tiếp tục như thế này, thì hệ thống tưới tiêu không những không đủ cung cấp cho nông nghiệp mà ngay cả nguồn nước dùng trong sinh hoạt và công nghiệp cũng sẽ gặp khó khăn, cho nên cần lập tức tiến hành tu sửa trên quy mô lớn…”

Ngữ khí của Nghiêm Ngọc Thành rất kiên quyết.

Những vị phó chuyên gia khác đều là “Cán bộ kì cựu của Bảo Châu”, với tất cả những vấn đề mà Nghiêm Ngọc Thành nói ra đều đã nhất loạt đồng tình, phó chủ nhiêm phụ trách vấn đề thủy lợi nông nghiệp Giang Khải Ca lên tiếng ủng hộ.

“Bí thư Nghiêm nói rất đúng, việc sử chữa công trình thủy lợi của khu vực chúng ta đã đến mức không thể không tiến hành rồi.”

Chức vụ của Nghiêm Ngọc Thành trong nội bộ đảng là phó bí thư. Giang Khải Ca cứ theo thói quen đó mà gọi là bí thư nghiêm chứ không phải chuyên viên nghiêm, dù sao cái cách xưng hô “Bí thư nghiêm” cũng được sử dụng rộng rãi hơn, càng thể hiện rõ địa vị quyền cao chức trọng của bác ta.

Tiết Bình Sơn hơi cau mày, bình thản hỏi “Đồng chí Ngọc Thành, có kế hoạch cụ thể chứ?”

“Có…”

Nghiêm Ngọc Thành báo cáo cả một loạt những số liệu thống kê.

Bác ta vốn là lãnh đạo “Biết lo trước”, một khi đã tham gia công tác có liên quan tới lãnh đạo hành chính. Cũng không thể không lấy đồng chí Tấn Tài làm “Gương”, chơi trò “Diễn với những con số”

Những người có thể làm những việc như thế này cần phải có những tố chất căn bản.

Nghe nói trong thời gian ba năm, thì bình quân mỗi năm tài chính khu vực phải đầu tư vào đó trên 4 trăm vạn, bình sơn càng cau mày, nhìn về phía cục trưởng cục tài chính khu vực Diêu Ngữ Mai, hỏi : “Cục trưởng Diêu, tài chính của khu vực có đủ năng lực đảm nhiệm nhiệm vụ này không vậy?”

Ngữ mai năm nay khoảng 40 tuổi, diện mạo đoan trang. Một nữ đồng chí có thể ngồi vào vị trí của cục trưởng cục tài chính, căn bản không phải là chuyện đơn giản, ít nhất phải hội tụ cả hai điều kiện sau: thứ nhất là có chỗ cực kì vững chắc, thứ hai là có năng lực hơn người, đảm bảo không có người thứ hai.

Nghe câu hỏi của Tiết Bình Sơn, Diêu Ngữ Mai không nói mà cười, nụ cười cũng rất đẹp. mỗi lần tổ chức hội nghị phòng ban chuyên viên, Diêu Ngữ Mai đều là điểm hội tụ những cái nhìn để ý của nhiều những đồng chí nam khác. Tuy nói người ta quyền cao, không thể cứ chăm chăm nhìn cô ta, đặc biệt là châu bồi minh khi mà đảm nhiệm chức chuyên viên này, hầu như làm mặt lạnh không chú ý tới, các đồng chí cũng cần “ Không lễ thì không được nhìn”, nhưng ánh mắt nhìn lướt qua thì cũng có thể. Còn về khi người ta nói thì đương nhiên tất cả mọi người đều là danh chính ngôn thuận, nhìn về phía cô ta, và châu bồi minh cũng không nằm ngoài số đó.

“Chuyên viên Tiết, và các vị lãnh đạo, mọi người đều biết tình hình tài chính của khu vực, từ xưa đến nay đều rất khó khăn…nói đến tu sửa công trình thủy lợi này, thật sự rất có lợi cho nhân dân và đất nước, nếu như ban lãnh đạo quyết định làm, tài chính khu vực chúng tôi có khó thêm nữa cũng sẽ cố gắng theo chỉ thị của các lãnh đạo….nhưng…

Người phụ nữ này ăn nói thật vòng vo, làm người nghe cũng cảm thấy sốt ruột.

May mà Tiết Bình Sơn đã đảm nhiệm nhiều năm chức thư kí cho bì trị bình, hơn nữa lại được rèn luyện nhiều năm tại văn phòng ủy ban tỉnh ủy rồi, với cách nói vòng vo của người phụ nữ không hề tỏ ra tức giận, mà lại mỉm cười nói: “ Nhưng cái gì? Đồng chí Diêu Ngữ Mai cứ nói thẳng ra đi, đều là đồng chí với nhau cả, không cần nửa úp nửa mở”

Cho dù bị phê bình Diêu Ngữ Mai cũng không tức giận, vẫn giữ nụ cười trên môi nói: “ Nếu như đầu tư vào công trình thủy lợi, theo kế hoạch mà đồng chí bí thư nghiêm vừa nói, trên một số hạng mục thì tình hình tài chính không thể đáp ứng được, tài chính khu vực cũng đang thiếu thốn nhiều!

Câu nói này cũng đúng, tài chính chính phủ có khi nào là không thiếu thốn? cho dù tài chính có thật sự giàu có, thì cục trưởng tài chính cũng sẽ kêu gào là nghèo khó. Nếu không các nơi đổ về đưa tay ra đòi tiền thì khi đó Diêu Ngữ Mai có tài giỏi đến thế nào cũng không tìm được cải giải quyết hợp lý.

Tiết Bình Sơn mỉm cười, nhìn Nghiêm Ngọc Thành, ôn tồn nói : “Đồng chí Ngọc Thành, tôi thấy cục trưởng Diêu nói cũng có lý, dựa trên tinh thần của văn kiện trung ương, chúng ta vẫn nên tập chung sức lực vào công tác kiến thiết kinh tế, với nguồn tài chính hạn hẹp chúng ta nên tập trung vào chỗ nào cần thiết nhất----thép tốt nên dùng làm lưỡi dao mà….tu sửa thủy lợi đương nhiên là việc rất tốt đem lại lợi ích cho nhân dân, trước mắt cũng chưa thật cấp thiết, tôi thấy có thể đợi đến khi kinh tế khu vực đạt được sự vững chắc nhất định, tài chính khu vực dồi dào chút nữa đến lúc đó làm cũng chưa muộn mà, đồng chí thấy sao?”

Có thể nói thái độ này của Tiết Bình Sơn là rất ôn hòa và khiêm nhường rồi, dùng ngữ điệu thương lượng là rất coi trọng Nghiêm Ngọc Thành, quá là giữ thể diện cho bác ta.
Nghiêm Ngọc Thành là ngươig thế nào chứ? Sao lại có thể làm khó cho người ta như vậy chứ? Trong lòng của Tiết Bình Sơn cũng đã quá rõ ràng. Nói khó nghe hơn một chút, Tiết Bình Sơn đối đãi như vậy cũng chỉ là về vẻ bên ngoài thôi, sau khi mãn nhiệm nhiệm kì này, nếu không tiến thêm 1 bước nữa trở thành bí thư ủy ban khu vực, cũng có thể được điều về làm một đơn vị quan trọng trực thuộc tỉnh, khi đó cũng là thuânn theo lý mà làm thôi.

Tiền cảnh của ông ta hết sức tốt đẹp!

Thời gian 2-3 năm này, ông ta đương nhiên muốn làm những việc nhanh chóng cho hiệu quả, tìm ra những hạng mục có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề tài chính, có như vậy mới đạt được hiệu quả như mong muốn, làm đẹp thêm cái bảng thành tích chính trị của bản thân. Còn về cái công trình thủy lợi làm “Hại đến tài sản”, lại là hạng mục chậm cho ra hiệu quả thế này, có thể từ chối thì từ chối, có thể kéo dài thì cứ kéo dài. Qua nhiều năm như vậy, cũng không phải tốt đẹp ư? Làm sao lại cứ thấy tôi đảm nhiệm chức vụ này thì nhất định đưa ý kiến này ra? Đợi đến khi có người khác kế nhiệm là cũng không muộn mà.

Lãnh đạo các cấp chỉ muốn làm việc nào mà có lợi nhanh nhất, chỉ chú trọng tới thành tích chính trị của mình khi còn đương nhiệm, chỉ chú trọng đến “Hạng mục ngắn mà ổn định”, làm như vậy là đã đi vào cực đoan thời gian càng kéo dài thì những hậu quả mà nó để lại càng nặng khó mà sửa chữa.

Tiết Bình Sơn cho rằng Nghiêm Ngọc Thành sẽ thuận theo ý kiến của mình. Chẳng nhẽ muốn nhanh chóng có được thành tích chính trị chỉ một mình tôi Tiết Bình Sơn muốn có? Các vị ngồi tại đây. Ai không muốn dành chút lợi chứ? Khi tôi thuận lợi mà thăng tiến, giữa các vị chắc chắn có người cũng theo đó mà lên, cái lợi lớn như thế này, có kẻ ngu mới từ chối.

Trưởng ban đã quyết định rõ ràng như vậy. mọi người lại tiếp tục lật sang trang tài liệu khác để xem xét vấn đề khác.

Cho dù là chuyên viên mới nhậm chức Tiết Bình Sơn và cả những đồng sự cũ vẫn chưa thật hiểu tính cách cố chấp của Nghiêm Ngọc Thành. Con người này, nếu như nói Nghiêm Ngọc Thành không có những kiến thức căn bản của chốn quan trường là sai, bác ta đã 7 năm trời làm chức vụ chủ nhiệm tại một công xã rồi cứ thế mà thăng chức lên vị trí phó bí thư ủy ban khu vực, chẳng nhẽ lại không đủ kinh nghiệm? nói về căn nguyên của nó, các vị ở đây chỉ chú ý tới phương diện “Cái lợi của mình”, mà lại quên đi cái tâm của Nghiêm Ngọc Thành là làm việc vì dân.

“Chuyên Viên Tiết, tôi không đồng ý với việc hoãn tu sửa thủy lợi”

Nghiêm Ngọc Thành nghiêm mặt nói.

Câu nói này vừa nói ra khỏi miệng, tất cả mọi người trong cuộc phòng ban chuyên viên đều rì rầm---là sao? Việc đã giải quyết nhanh như vậy rồi? Nghiêm Ngọc Thành này còn không thấy thoải mái ư.

Ngay cả nụ cười của Diêu Ngữ Mai cũng không còn, mà thay vào đó là nụ cười đau khổ. Lời mình vừa mới nói,nếu như là những chuyên viên mới thì đã xong rồi, còn với tính cách rõ ràng của Nghiêm Ngọc Thành cô ta cũng biết rồi. Từ khi lên làm bí thư ủy ban thành phố Bảo Châu, cũng vì vấn đề tài chính mà làm cho cô ta rơi vào tình thế bị động vài lần.

Còn hôm nay, lại là cấp trên của mình, càng khó đối phó. Nhưng vẫn còn may con người này không nhằm vào mình mà nói, xem xem chuyên viên Tiết sẽ đối phó thế nào.
Tiết Bình Sơn cũng nghiêm mặt lại, có chút lãnh đạm nhìn về phía Nghiêm Ngọc Thành.

Nghiêm Ngọc Thành không nhìn về phía ông ta, mà hướng về phía các hội viên khác nói : “Các đồng chí, tôi cũng biết, công trình thủy lợi là một việc khó khăn, cần đầu tư nhiều, hiệu quả thì chậm, tốn thời gian và công sức. Nhưng tình thế không đợi người, chúng ta không có cách nào tiếp tục trì hoãn nữa. Nếu như phòng ban chúng ta lần này không làm thì sau này cũng không ai làm, như vậy vấn đề sẽ càng lớn. Đến khi mọi việc đã muộn với tư cách là đảng viên, là cán bộ lãnh đạo, tôn chỉ căn bản là phục vụ nhân dân có còn hay không?

Câu nói này nói quá nặng, sắc mặt của Tiết Bình Sơn càng sầm tối lại. một chuyên viên với sắc mặt như vậy thì làm sao có thể tiếp tục điều hành đơn vị được. cho nên cúi đầu nhìn vào quển sách trên tay, có lẽ trong đầu có vô số những điều cơ mật, đáng để suy xét.

“Đồng chí Nghiêm Ngọc Thành, tôn chỉ căn bản nhất của đảng chúng ta chính là vì nhân dân phục vụ, tôi nghĩ đều này mỗi đồng chí ngồi đây đều hiểu rất rõ. Nhưng tôi cho rằng, chẳng nhẽ tạm thời chưa tiến hành sửa chữa công trình thủy lợi lại là không vì nhân dân phục vụ hay sao? Chẳng nhẽ hạng mục kiến thiết kinh tế, tập trung sức lực vào kinh tế không phải vì nhân dân phục vụ? vấn đề chúng ta thảo luận hôm nay là vấn đề nào cấp thiết cần tiến hành ngay vấn đề nào có thể trì hoãn lại chứ không phải làm rối mọi chuyện?”

Tiết Bình Sơn cũng rất từ tốn nói, giọng điệu trầm, không chút công kích nào. Quả nhiên không hổ danh là cán bộ đã được rèn luyện tạo ủy ban tỉnh ra.

Nghiêm Ngọc Thành hít một hơi, bình tĩnh nói: “Chuyên viên Tiết, tôi không có ý đó, chỉ là trong lòng thấy sốt ruột. thái độ không tốt, xin các đồng chí bỏ qua…việc này thật sự không thể kéo dài hơn nữa…”

Thấy tình hình căng thẳng như vậy, Giang Khải Ca liền ra mặt giải quyết, trong các phó chuyên viên, Giang Khải Ca cũng coi là người có sức ảnh hưởng, việc thủy lợi cũng là việc ông ta nên quản lý, lúc này xuất hiện cũng coi như hợp lý.

“Chuyên viên Tiết, bí thư nghiêm, việc này, tôi nói hai câu vậy….tôi thấy. xuất phát điểm của hai vị đều rất tốt, đều là vì muốn phát triển kinh tế của khu vực….đường lối tư tưởng phát triển của các chuyên viên trong tỉnh đều rất tốt….tu sửa công trình thủy lợi cũng là việc tốt đem lại lợi ích cho nhân dân…tôi có đề nghị, việc này có nên để cục thủy lợi ra mặt, để họ tìm hiểu đánh giá cho ra những tài liệu rõ ràng, sau đó đề ra phương án cụ thể, sau đó phân ra thành các mức độ khác nhau, với những khu vực cấp thiết thì ngay lập tức tiến hành tu sửa đặc biệt các hồ chứa nước, làm như vậy để tránh những việc ngoài ý muốn mà chúng ta trở tay không kịp….”

Giang Khải Ca nói câu này là bắt đầu ngay từ thực tế rất hợp tình hợp lý, mọi người đều gật đầu đồng ý.

Những nét cau có trên mặt Tiết Bình Sơn cũng từ từ giãn ra nói : “Đồng chí Giang Khải Ca nói rất hay, tôi thấy nên làm như vậy đi”

Tôi giơ ngó tay cái về phía Nghiêm Ngọc Thành.

Lần này không phải trong thư phòng nhỏ của bác ta, mà tại phòng khách của nhà tôi, mọi người ngồi xung quanh bàn nói chuyện—ông bà ngoại tạm thời ở Bảo Châu vài ngày này, cậu và anh họ trần vĩ đức đưa ông bà lên đây trước.

Nghe nói ông bà lên chơi, Nghiêm Ngọc Thành ngay lập tức đưa giải anh và nghiêm phi đến chào hỏi hai người.

“tiểu tử thối, lại làm trò gì rồi?”

Vừa gặp đã thấy tôi giơ ngón tay cái về phía mình liền cười nói.

“Quang minh chính đại, một lòng làm việc thật tài giỏi.”

Tôi nói những lời tán dương.

Nghiêm Ngọc Thành đối đầu với Tiết Bình Sơn trong cuộc họp đó đã truyền đi khắp chốn quan trường tại Bảo Châu rồi, những “Tin thời sự” liên quan tới chuyên viên mới nhậm chức làm sao có thể bỏ qua được?

Nghiêm Ngọc Thành cười nói : “ Thật không ngờ ta đã thành “Chính diện điển hình”…..thật sự chuyên viên Tiết nói về vấn đề thép tốt lên dùng làm lưỡi dao cũng có lý. Trong công việc có tranh cãi cũng là điều bình thường.”

“Quang minh lỗi lạc, càng thêm phần khâm phục”

Bổn nha nội nhân ngay cơ hội nói thêm thật nhiều lời tán tụng. Nghiêm Ngọc Thành càng không thể không chú ý tới những lời nói của tôi.

“Tiểu tử thối, lại ăn nói lung tung nữa”

Nghiêm Ngọc Thành cuối cùng không thể nhẫn nại được nữa, liền gõ cho tôi 1 cái.

Nghiêm phi chỉ tủm tỉm cười, không hề ra mặt bảo vệ tôi.

“Tiểu Tuấn à, những lời nói này là không có tốt cho tinh thần đoàn kết của tập thể, sau này đừng có nói nữa, cần phải chú ý bảo vệ uy tín của đồng chí Tiết Bình Sơn”

Sau khi cười tươi, Nghiêm Ngọc Thành liền nghiêm túc nói.

Tôi chỉ dò xét bác ta một chút, quả thật đây là con người có năng lực hơn người, đáng để mọi người noi theo!

“Uy tín của lãnh đạo cần phải bảo vệ, việc nên làm cũng không thể xem nhẹ”

Cha đang hút thuốc cũng nói chen vào 1 câu.

Nghiêm Ngọc Thành nhìn cha, nhẹ nhàng gật đầu. cha cũng không nói thêm câu nào nữa. hai vị cộng sự này đã hợp tác với nhau rất nhiều năm rồi, cũng chẳng cần nó gì nhiều thậm chí chỉ cần nhìn ánh mắt của nhau là đủ hiểu ý đối phương rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.