Trâu Già Và Cỏ Non

Chương 46: Có tâm ắt loạn




Người này là tài xế của Du Mục, sau khi mở cửa ra khỏi xe thì hắn vẫn đứng bên cạnh như bóng ma. Hắn không nói lời nào, nhưng vẫn làm cho người ta khó quên.

Bởi vì Du Mục này nhìn thật giống thằng du mục lưng gù, dùng làm nền cho kẻ oai hùng bất phàm này rất hay.

Ý thức của Đường Trọng khiến hắn ngay từ đầu đã thấy kẻ này là "nhân vật nguy hiểm". Hắn cảm thấy, kẻ mang vẻ an tĩnh bên ngoài này cất giấu ham muốn chiến đấu mãnh liệt.

Quả nhiên, sau khi có được lệnh của Du Mục, hắn lộ ra vẻ mặt hung hăng cùng nanh vuốt sắc bén của mình ngay.

Hắn quát một tiếng, thân thể vọt tới như báo, bổ một chưởng về phía cổ Đường Trọng.

Đại sát chiêu!

Đường Trọng rùng mình, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ không động đậy.

Bởi vì, hắn vẫn đang đứng trước một cô gái.

Thân hình Tô San chuyển động, lướt nhẹ một cái ra trước mặt Đường Trọng, chặn đứng đường công kích của tên tóc ngắn này.

- Cô... - Tên kia giận dữ, ra quyền không đả thương người, xuất kiếm không thấy máu đúng là mất mặt. Buồn bực nhất chính là, chưởng này của hắn đi được một nửa thì phải cưỡng chế thu hồi, thế này không chỉ tổn thương tinh thần, mà còn cả thân thể nữa.

Nếu như là người phụ nữ khác, nói không chừng hắn đã nhẫn tâm vỗ xuống. Thà đánh thương người khác cũng không làm mình bị thương.

Vấn đề là, hắn biết cô gái này là người Du Mục thích. Hơn nữa còn là cô gái mà Du Mục muốn kết hôn.

Bằng vào tính cách chó dại cắn bừa của Du Mục, nếu như mình đánh đàn bà của hắn ngay trước mặt hắn, nói không chừng hắn lại nổi đóa với mình.

Vừa đầy một bụng hỏa khí, lại gặp phải cô gái xinh đẹp này, không thể nào phát tiết được.

Tô Sát không nhìn kẻ đang muốn giết người kia, mà nhìn Du Mục nói:

- Có phải đã quá đáng rồi hay không?

Nàng biết thanh danh của Du Mục có được thế nào, một lời không hợp là ra tay đánh gãy chân người ta. Bởi vì thân thể hắn dị dạng, cho nên hắn đặc biệt ham thích chuyện tổn hại thân thể người khác.

Lúc mà Đường Trọng nói ra câu "Diện mạo của anh còn khiêm tốn hơn cái tên của anh", nàng đã biết, nhất định Du Mục sẽ trả thù.

Không ai dám cười nhạo tướng mạo của hắn, càng không có ai cười nhạo xong mà không bị trả thù.

Quả nhiên, vừa rồi Du Mục còn mang vẻ mặt nhiệt tình chào mời người khác qua làm việc cho hắn, trong nháy mắt đã trở mặt đòi đánh gãy chân của người ta, đúng là không có ai biến thái hơn thằng này cả.

- Quá mức? - Du Mục cười ha hả nhìn Tô San. Hắn vẫn có thể duy trì thái độ hòa ái với cô gái mình thích. Mặc dù nụ cười của hắn hơi khó coi, nhưng ít nhất hắn vẫn đang cười:

- Vốn tôi muốn đánh gãy hai chân nó. Nhưng mà tôi thấy thế thì không tốt, bởi vì nếu làm thế thì nó chỉ có thể ngồi xe lăn. Tôi muốn nó tập tà tập tếnh, giống như cái bộ dạng của tôi mà hắn đang cười nhạo.

- Du thiếu, hôm nay là ngày đầu bọn tôi quen biết. Hơn nữa, anh ta đã nói, anh ta không phải là loại người tôi thích. Anh không cần thiết tức giận vì anh ta. - Tô San bình tĩnh nói, tiếp theo, giọng nàng trở nên kiên quyết:

- Hơn nữa, tôi gặp ai, điều đó chẳng liên quan gì đến Du thiếu hết.

- Tô San, cô không hiểu. - Du Mục cười nói:

- Vừa rồi có liên quan đến cô. Tôi đã nói, cô là người mà tôi thích, dù thế nào thì tôi cũng không thích nó đứng bên cạnh cô. Đây là phản ứng bình thường khi một người đàn ông ghen, tôi nghĩ cô cũng hiểu. Nhưng tình huống bây giờ thì không giống thế, là nó đắc tội với tôi, mà tôi thì muốn nó trả giá đắt. Tình huống bây giờ quá rõ ràng rồi, cho nên, cô tránh ra đi, cô không có đủ lý do để nhúng tay vào chuyện này.

- Nếu đã đứng ở đây thì càng không có lý do gì để tránh cả. - Tô San cứng rắn:

- Giống như anh nói, ít nhất, vừa rồi anh ta đang đứng bên cạnh tôi.

- Tô San. - Tô San kiên trì đã chọc giận Du Mục, hắn nhăn nhó, thấp giọng quát:

- Cô đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi?

- Tôi chỉ làm chuyện tôi nên làm. - Tô San thong dong nói.

- Đúng là tôi thích cô, nhưng tôi cũng không ngại hủy diệt cô đâu. - Du Mục uy hiếp quát:

- Tôi nói rồi, đàn bà chẳng qua chỉ là một bó hoa tươi, là huy hiệu. Ai mà qua tâm đến chuyện hủy diệt một đóa hoa, vứt bỏ một tấm huy hiệu chứ?

- Tôi là Tô San. - Tô San không nhường dù chỉ một bước:

- Ai dám động đến tôi, người đó đều phải trả một cái giá cực đắt.

- Tôi không tin. - Du Mục cười lạnh:

- Tôi nghĩ, nếu như tôi hủy hoại cô, hẳn là có rất nhiều người cảm tạ tôi?

- Cũng giống như có rất nhiều người hận anh vậy. - Thanh âm của một người đàn ông vang lên từ phía sau.

Bước chân gần hơn, một người đàn ông cao nhã, anh tuấn như hoàng tử chậm rãi bước tới.

Hắn đi tới cạnh Tô San, đối diện Du Mục nói:

- Ít nhất, tôi chính là một trong những người đó.

- Hận? Hận thì có ích gì? Hận thì làm gì? - Du Mục cười nhạt:

- Hận có thể giết người, có thể phục quốc. Nhưng là, điều đó chỉ làm được khi có vũ lược cường đại bảo đảm. Chỉ có hận ý thì không đủ.

- Xem ra Lục gia chúng tôi đúng là không đáng nhắc tới trong lòng Du thiếu. - Lục Quân Trác hừ lạnh nói.

- Là Lục Quân Trác mày không đáng nhắc tới. - Du Mục nói dứt khoát:

- Sao tao phải e ngại hận ý của một phế vật? Tao còn phải chấp nhặt với một con chuột sao? Mặc dù nó cắn trộm giày của tao, hoặc là lấy đi vài hạt gạo, nhưng đó là bởi vì tao không để ý. Một gói thuốc chuột hoặc là một cái bẫy là có thể giải quyết vấn đề rồi.

- Hiện tại tao thấy thật may mắn vì mày từ chối gia nhập Hồng Ưng. - Lục Quân Trác cười khẽ:

- Bời vì chúng ta chỉ có thể làm đối thủ. Cả đời làm đối thủ.

- Mày không xứng.

- Có rất nhiều thứ không không hủy hoại được, và điều đó đang ở đây. - Lục Quân Trác nhìn thoáng qua Tô San nói:

- Chỉ bằng những lời này của hắn, sau này chắc tôi phải chăm chỉ hơn một chút rồi đúng không?

Thấy ba người đấu võ mồm qua lại, Đường Trọng cảm thấy mình đúng là người ngoài cuộc.

Tầng lớp của bọn họ khác với tầng lớp của mình.

Râu quai nón nhà mình chẳng qua chỉ là một trưởng ngục trong nhà giam Hận Sơn, mà nhà bọn họ có lẽ là "thủ trưởng".

- Không dễ chơi. - Đường Trọng thầm nghĩ.

Một chiến sĩ trang bị cả một cây đồ khủng, có thể cũng không phải là đối thủ của NPC. Bởi vì quyền hạn của họ bị hạn chế bởi quy tắc. Mình thì lại "quyền lực có hạn".

Hộ hoa sứ giả của Tô San đến rồi, mình cũng chẳng còn chuyện gì ở đây nữa.

- Tôi đi trước nhé. - Đường Trọng cười nói với Tô San, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Bọn Hoa Minh và Lương Đào còn ở phía sau, nói không chừng đi nhanh chút còn có thể uống được nửa chai bia, mấy miếng bồ dục dê hoặc là một cái cánh gà nướng. Đó mới là cuộc sống của mình, mới là cuộc sống thuộc về mình.

- Tao nghĩ mày còn phải chờ một chút. - Du Mục ngăn cản.

Hắn nhìn Lục Quân Trác nói:

- Nếu như mày không xuất hiện, tao cũng có thể nể mặt Tô San, nương tay một chút. Nhưng nếu mày đã xuất hiện, vậy thì, sự tình liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông rồi. Những thứ khác có thể nhường, nhưng thứ này, dù chết cũng không nhường.

- Tao cũng không ngại xem trò hay. - Lục Quân Trác nhún vai, tiêu sái nói.

Người Lục Quân Trác quan tâm chỉ có Tô San, còn Đường Trọng?

Xin lỗi, hắn còn chưa gặp Đường Trọng.

Du Mục ra hiệu với tên tóc ngắn bên cạnh, nói:

- Nếu anh chưa quên lời nói của tôi, vậy thì động thủ đi.

- Đương nhiên. - Tên tóc ngắn đáp một tiếng, lướt qua Tô San, xông về phía Đường Trọng.

Dưới tình huống như thế mà Du Mục lại muốn ra tay, vậy có nghĩa dù ai chắn phía trước thì hắn cũng đánh ngã người đó.

Kể cả Tô San.

Đường Trọng nổi giận.

Mình chỉ có một cặp giò, thiếu một cái cũng không được. Thằng này há mõm là muốn lấy đi một, có hỏi ý kiến của mình chưa?

Hắn ngó qua Du Mục nói:

- Nếu có cơ hội, tao cũng không ngại chém đứt một chân của mày. Nhưng không phải là cái chân thứ hai, bởi vì tao không thích xem mày ngồi xe lăn, mà thích xem tư thế đi lại của mày cơ.

Du Mục đã thọt một chân, bây giờ chỉ còn một. Đường Trọng không muốn chém đứt chân thứ hai, vậy thì chính là "chân thứ ba".

- Tao chờ. - Du Mục cười nói.

Hắn không sợ uy hiếp của Đường Trọng. Người trưởng thành mà sợ lời hùng hồn của một đứa bé sao?

- Chỉ sợ mày không có cơ hội. - Tên tóc ngắn quát khẽ một tiếng, đấm một phát về phía mặt Đường Trọng.

Một chưởng vừa rồi phải bỏ dở, dùng lại có vẻ hơi cũ.

Xoẹt.

Tiếng gió mạnh mẽ đập vào mặt, giống như có thứ gì sắc bén cứa lên mặt mình vậy.

Đường Trọng lại kinh hãi.

Thằng này còn trẻ như thế đã có thể luyện đến mức kình lực phóng ra ngoài, lực đạo lài còn mạnh như vậy, chứng minh hắn đã từng cật lực rất nhiều.

Hắn lùi về phía sau một bước.

Khí thế đối phương đang cao, hắn không cần phải cứng đối cứng.

Một quyền đánh lui Đường Trọng, tên tóc ngắn càng kiêu ngạo, tai trái của hắn của hắn đã biến thành thế "tiểu cầm nã" để giữ thân thể Đường Trọng lại. Nắm đấm phải lại đánh về trước mặt Đường Trọng một lần nữa.

Vụt.

Lại là một đạo kình phong.

Đường Trọng lui thêm bước nữa.

- Đồ chết nhạt. - Tên tóc ngắn mắng một câu, sau đó nắm hai tay lại, một quyền đấm về trước mặt Đường Trọng, một quyền đánh về phía ngực Đường Trọng.

Lần này, Đường Trọng không lui.

Hai tay của hắn đưa ra nhanh như chớp.

Chiêu này gọi là "Ưng vồ thỏ", chiêu thức rất đơn giản, tên cũng rất dân dã.

Chiêu này là do đại đương gia dạy, bảo hắn luyện tập nhiều hơn.

Lúc ấy hắn cảm thấy chiêu thức này quá đơn giản, tên quá quê mùa, không muốn luyện tập. Đại đương gia cũng không nói gì, chẳng qua trong một lần huấn luyện đã dùng chiêu này để đỡ công kích của hắn, sau đó lại phản kích, đánh hắn tè qua quần, thê thảm không chịu nội.

Vì vậy, Đường Trọng mới biết được chiêu này cường đại thế nào, sau đó chăm chỉ luyện tập, lấy chiêu đó làm tất sát kỹ của mình.

Rầm.

Không có gì bất ngờ xảy ra, nắm đấm trái của tên tóc ngắn rơi vào tay phải Đường Trọng, nắm đấm phải rơi vào tay trái Đường Trọng.

Lần này, đến lượt tên tóc ngắn kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.