Trâu Già Nghiện Cỏ Non

Chương 6




Chương 25: Thú tội như một tên ngốc

9 giờ là thời điểm quán ăn của mẹ Mạc Tạp đông khách nhất. Lý Sư Sư vì bị Tiêu Mạn thúc ép nên đã quay về nhà mình, Hác Suất cũng bận rộn chào hỏi khách hàng, chỉ có Mạc Tạp bị Tiêu Mạn dây dưa căn bản không chuyên tâm làm việc được. Mạc Tạp đến chỗ kia, Tiêu Mạn liền đi theo đặt câu hỏi không ngừng, nữ sinh trung học đệ nhị cấp bây giờ quả thật thể lực rất tốt.

Rất lâu không có bị nữ sinh dây dưa không dứt như vậy, Mạc Tạp càng cảm thấy không được tự nhiên. Mặc dù trước đây thỉnh thoảng sẽ mua kẹo để dỗ dành em ấy nín khóc, nhưng khi đó em ấy là đứa bé, bây giờ lớn lên, so với lúc trước còn ồn ào hơn.

Một chiếc xe dừng ở ngoài cửa quán ăn, Thần Cách xuống xe hướng Ngũ Khu Dương phất tay một cái: "Cám ơn, cậu có thể biến mất."

Ngũ Khu Dương phát điên nói: "Giọng điệu này của cậu thật làm cho người ta nổi giận." Nói xong hướng vào trong quán liếc một cái liền đem xe lái đi.

"Này, Mạc Tạp ca, anh học năm thứ ba đại học sao?"

"Ừ!"

"Vậy nhất định đã có một cô bạn gái khả ái rồi?"

"Vẫn chưa có."

"Thật hay giả? Chẳng lẽ không ai để ý tới anh?" Thật đúng là nói ra sự thật tàn khóc a.

"Đúng vậy."

"Những người đó thật không biết nhìn người." Tiêu Mạn nói xong đỏ mặt nhìn chằm chằm xuống đất, nhăn nhó thật lâu mới nói ra một câu nói: "Nếu không, Mạc Tạp ca, hai chúng ta làm người yêu của nhau đi."

"Hả?" Mạc Tạp đầu tiên là khiếp sợ lời nói từ trong miệng Tiêu Mạn nhô ra, sau đó giống như đuổi con ruồi liều mạng khoát tay: "Anh đối với người chưa đủ tuổi thành niên không có hứng thú. Thay vì ở chỗ này nói những lời nhảm nhí này, không bằng trở về đi học còn tốt hơn." Mặc dù Mạc Tạp không giỏi giao tiếp, có lúc cũng rất chậm chạp nhưng đối với chuyện tình cảm lại có lí trí rất rõ ràng, bất kể là Ngũ Khu Dương cũng được, Tiêu Mạn cũng được.

Chính cậu là một người không thích sự cẩu thả, không thích chính là không thích, nếu không thích cũng không cần cho đối phương một chút kỳ vọng. Mặc dù cậu không thích người quá quyết đoán, nhưng đối mặt với người thích mình mà mình không thích, cậu lại mâu thuẫn muốn dứt khoát.

Dĩ nhiên nếu như là lời của Thần Cách, cậu có thể sẽ không như vậy.

"Mạc Tạp ca đừng cự tuyệt nhanh như vậy, đừng xem em là một học sinh đệ nhị cấp, em cũng là một người con gái dịu dàng."

"Phiền em đừng nói những lời buồn cười này."

Tiêu Mạn lại muốn nhào tới trên người của Mạc Tạp. Mạc Tạp lại bị một cái tay kéo mở ra, Mạc Tạp chỉ nghĩ là tay mình đụng phải bức tường ấm áp, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt dễ nhìn kia đủ để làm loạn toàn bộ nhịp tim của cậu. Mạc Tạp hoảng hồn 10 giây, sau đó lại tốn 10 giây hoàn hồn, xoay người hướng về phía Thần Cách một trận giương nanh múa vuốt loạn xạ: "Tại sao là cậu, cậu về khi nào? Cậu không biết xem lịch sao? Đã năm ngày rồi, đồ ngốc."

Nói đến ngay cả Mạc Tạp mình cũng không tin, cậu luôn luôn tỏ ra mạnh mẽ, vừa thấy thấy Thần Cách lỗ mũi liền có chút chua.

Thần Cách mặt vô biểu tình nhìn chòng chọc Mạc Tạp một cái, sau đó nhìn Tiêu Mạn mặt đang bối rối bên cạnh, khóe miệng hắn cong lên mỉm cười một chút. Mạc Tạp luôn cảm thấy cái nụ cười này không lạnh nhưng vẫn làm người khác đóng băng.

"Mạc Tạp ca, người này, vị ca ca này là người nào vậy?" Thật là đẹp trai, Tiêu Mạn ở trong lòng khiếp sợ.

Thần Cách kéo một cái ghế, ngồi xuống, cái gì cũng không nói. Mạc Tạp rời vào tình trạng lộn xộn,ngay cả mình hắn cũng không để ý tới, làm sao có thể quan tâm tới Lý Tiêu Mạn.

Hác Suất nghe được âm thanh đi ra ngoài, đem Lý Tiêu Mạn đang đứng một bên ngẩn người đẩy đi theo hướng quầy thịt heo của dì Lý kế bên. Thần Cách một tay chống càm: "Cậu thật đúng là không tự chủ." Mình mới đi không bao lâu, lại cùng một nữ sinh ở đây ôm ôm ôm một cái, mặc dù cuộc nói chuyện giữ hai người Thần Cách ít nhiều gì cũng nghe được, nhưng mà vẫn là có chút khó chịu.

"Cậu nói lời này có ý gì? Làm gì giống như một đại thiếu gia ngồi ở chỗ đó, rất ảnh hưởng đến chúng tôi làm ăn."

"Muốn tôi đi?"

"Đi là tốt nhất. Dù sao cậu chẳng phải là muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?" Tay của Mạc Tạp nhéo khăn lau, cũng nhanh chóng xé nó thành hai miếng.

Hác Suất ở bên cạnh cũng ướt mồ hôi lạnh, Mạc Tạp người này lại ở đại sảnh nhiều người làm ra biểu tình kia, ngay cả dì Quảng Lí ở bên kia cũng hướng bên này nhìn.

(*Quảng Lí: Một cái tên, dì của Mạc Tạp. Thay mẹ cậu quản lý quán ăn, còn mẹ cậu thì cả ngày đi chơi mạt trược, cuối tháng thì đếm tiền.)

Khách hàng trong quán la lên: "Phục vụ đâu? Không ai tiếp khách."

"Tới liền, tới liền." Mạc Tạp vội vả chạy đến chỗ khách, đem thực đơn cùng chén đũa đưa tới. Chờ lúc đi ra đã không thấy bóng dáng của Thần Cách, một cảm giác mất mát đánh tới, hắn tức giận sao? Rõ ràng là rất muốn gặp hắn, thấy hắn rồi lại nói những lời như thế. Mạc Tạp mới vừa còn hưng phấn, con ngươi khuếch trương, bây giờ đơn giản giống như xì hơi.

Hác Suất muốn tiến lên nói chút lời triết lý an ủi cậu, nhưng suy nghĩ nửa ngày không biết nên nói gì đành hết cách vỗ vỗ bả vai của Mạc Tạp.

11 giờ, Mạc tạp xách theo hai túi rác lớn, dùng chân đá văng cửa sau ra, cửa mở ra. Mạc Tạp há hốc miệng, là gặp ma sao, tại sao? Tại sao Thần Cách lại ở bên ngoài, một người đứng trong bóng tối, hai tay đặt trong túi quần. Nghe tiếng động, Thần Cách ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người đụng phải nhau: "Cậu, cậu, cậu, tại sao cậu lại ở chỗ này? Không phải đã đi rồi sao?"

"Cậu thật đúng là chậm a." Thần Cách đưa tay xoa cổ.

Mới vừa cho là Thần Cách đã đi, cảm giác mất mác khi nãy lại hóa thành oán khí, Mạc Tạp đem túi rác ném về hướng Thần Cách, Thần Cách mau chóng tránh ra: "Làm gì đều không nói một tiếng, tôi tưởng rằng cậu đi rồi."

"Không phải là cậu kêu tôi đi?"

"Cậu có một chút chủ kiến được hay không? Tôi bảo cậu đi, cậu liền đi. Tôi bảo cậu chết, tại sao cậu không đi chết?" Mạc Tạp thật là ủy khuất, mấy ngày nay quá nhớ hắn, hắn cũng không biết mình chịu đựng không nổi. Lúc thấy Thần Cách tất cả tâm tình liền không kịp chờ đợi hướng trào ra ngoài, thu cũng thu lại không được. Cậu thở phì phò đi lên phía trước đem túi rác nhặt lên xoay người ném vào thùng rác gần đó. Đột nhiên bên tai truyền tới âm thanh của Thần Cách, dựa vào gần như vậy, bức bách Mạc Tạp không dám xoay người: "Này, Mạc Tạp, cậu xem tôi là gì?"

Tay Mạc Tạp run lên, bị vấn đề đột nhiên xuất hiện làm cho không biết làm sao, chẳng lẽ mình biểu hiện  quá rõ ràng nên bị hắn phát hiện? Chẳng lẽ Thần Cách là tới tìm mình than bài, để cho mình không muốn quấn lấy hắn?

Mạc Tạp xoay người đem Thần Cách đẩy cách mình xa chút, nghiêng đầu nhìn nơi khác: "Vấn đề này của cậu thật đúng là kỳ quái, đương nhiên là bạn bè rồi. Chẳng lẽ còn có cái gì, tôi đối với bạn bè đều như vậy. Chẳng lẽ cậu có cái gì hiểu lầm?"

Thật lâu không có nghe thấy hồi âm, Mạc Tạp ngẩng đầu lên, thấy biểu lộ của Thần Cách, là ảo giác của mình sao? Bộ dáng giống như đang rất tức giận.

"Nếu như vậy, tôi có bạn gái cậu cũng không có vấn đề gì sao?" Giọng nói của Thần Cách vô cùng lạnh lùng.

Mạc Tạp muốn trả lời chuyện đương nhiên, nhưng miệng cậu rốt cuộc cũng không nói được. Tim của cậu nhéo thành một đoạn, căn bản là cũng không có khí lực nói ra những suy nghĩ trong lòng, thật khó chịu a. Thấy Mạc Tạp một mực cúi đầu không nói lời nào, Thần Cách xoay người đưa lưng về phía Mạc Tạp: "Tôi hiểu!" Nói xong cũng đi ra ngoài và rời khỏi.

Hắn hiểu? Hắn hiểu cái gì? Mạc Tạp phát hiện mình so với trong tưởng tượng còn tổn thương hơn. Vốn là Mạc Tạp chỉ muốn lấy thân phận bạn bè sống cạnh Thần Cách, bây giờ lòng tham nổi lên, cậu muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Nhìn hắn và người phụ nữ khác yêu nhau, giống như đã không cách nào nữa rồi, tê liệt, đau đớn đến không cách nào ngừng lại.

Cậu xông lên phía trước, quyết liệt đuổi theo Thần Cách. Sau đó cậu cúi đầu, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ: "Cậu cứ đi cùng bạn gái đi!!! Đi à, bất kể cậu và Tô Thụy cùng một chỗ, hơn nữa ở cùng nhiều người thích cậu trong trường. Cậu cho rằng tôi sẽ quan tâm sao? Tôi căn bản là..." Mạc Tạp càng nói càng vô lực. Hồi lâu, cậu đưa tay ra nắm áo của Thần Cách lại, lại gần đi lên, mặt dính vào trên lưng của Thần Cách: "Ngốc nghếch! Thần Cách là một tên đại ngốc nghếch!"

Thấy Thần Cách không nói gì, Mạc Tạp buông Thần Cách ra: "Cậu đã từng nói có mấy lời phải nói ra thì người khác mới có thể hiểu. Cậu cho rằng đạo lý này tôi không hiểu sao?"

Thần Cách nhìn chằm chằm Mạc Tạp, Mạc Tạp tránh thoát tầm mắt của Thần Cách, nói tiếp: "Tôi không cách nào giống như một nữ sinh quang minh chính đại tỏ tình với cậu. Tôi sợ, tôi thật sợ, Thần Cách." Mạc Tạp nâng lên hai tròng mắt trong suốt, bên trong đã sớm nổi lên hơi nước, thật chặc nhìn chăm chú vào Thần Cách: "Bản thân là đàn ông, tôi, thật, có thể yêu cậu sao?"

Lòng của Thần Cách bị thứ gì quyết liệt động tới. Trầm tĩnh quá lâu vẫn bị Mạc Tạp khuấy loạn bảy tám phần. Mặt Mạc Tạp nghiêm túc cùng bi thương tựa hồ như đã sẵn sàng bị cự tuyệt.

"Vốn là tôi nghĩ nếu như nói ra, bị cự tuyệt, đó không phải là thảm hại lắm sao? Tư cách sống bên cạnh cậu cũng không có, nhưng bây giờ cái gì cũng xong rồi, tôi thích cậu, Thần Cách, rất thích cậu nhưng là cậu căn bản cũng không thể thích tôi được." Mạc Tạp bất đắc dĩ cười khổ, nếu nói hết ra, liền nói rõ ràng hơn chút, giống như một đứa ngốc đang thú tội.

"Nói không chừng ngày nào đó tâm tình tôi tốt sẽ thích cậu."

Bây giờ mình đã nói hết, Thần Cách còn có thể như không có chuyện gì xảy ra nói lời như thế, Mạc Tạp siết chặc tay.

"Nói không chừng ngày nào đó là ngày nào vậy?" Những lời này Mạc Tạp đều cơ hồ theo quán tính xuất khẩu ra, dù sao cậu cũng không đặt nhiều kì vọng Thần Cách sẽ trả lời.

Hoàn cảnh xung quanh phá hỏng bét. Ở phía sau quán, trong một con hẻm nhỏ, tiếng la hét, tiếng mắng chửi, tiếng nước chảy của nhà vệ sinh, còn có mùi của thùng rác gần đây. Mặc dù như thế, Mạc Tạp vẫn có thể nghe thấy được vị ngọt nhàn nhạt trên người của Thần Cách.

"Liền hôm nay đi." Giọng nói của Thần Cách tựa hồ bao trùm hết thảy tất cả huyên náo, xuyên thấu thân thể của Mạc Tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.